Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 80: Chương 80: Hay là mua một cái nhé




Trình Kiệt mang Tiêu Dật đến siêu thị lớn nhất ở giữa trung tâm thành phố chọn đồ, Tiêu Dật lấy một chiếc xe đẩy đi dọc các sạp hàng, Trình Kiệt ở bên cạnh bước theo cậu, hắn đột nhiên có cảm giác rất bình yên, ngẫm lại thì từ trước đến nay Trình Kiệt hắn chưa có cùng bất cứ một người nào đi dạo siêu thị chọn đồ như vậy cả. Tiêu Dật đi được vài bước liền quay lại phía sau hỏi Trình Kiệt:

“Anh muốn ăn món gì?”

Trình Kiệt mỉm cười đáp:

“Em nấu cái gì anh cũng sẽ ăn”

Tiêu Dật một vài món đơn giản coi như cũng có thể nấu được, cậu nhìn tới thịt bò ở phía trước cầm lấy xem một hồi rồi cuối cùng chọn một hộp nhỏ bỏ vào trong xe đẩy:

“Như vậy thịt bò nhé”

Trình Kiệt ừ nhẹ, Tiêu Dật tiếp tục đi về phía trước lấy một chục trứng gà bỏ vào trong xe đẩy, lại bỏ thêm một chút rau xanh cùng vài nguyên liệu cần thiết, nhìn tới trong xe cũng chẳng phải có cái gì đặc biệt cả tất cả đều vô cùng bình thường. Tiêu Dật đi qua khu bán cá liền dừng lại nhìn cá lớn ở trong bể, mấy con cá này vừa tươi vừa béo nhìn qua đã biết là thịt rất ngon nhưng mà Tiêu Dật cậu lại không biết làm cá thế cho nên liền quyết định không mua. Tiêu Dật lại đi đến chỗ bán hoa quả, nhìn một sạp hoa quả đủ loại tươi ngon, còn có nơi ăn thử nữa thế cho nên Tiêu Dật liền nhanh tay cầm lên một trái nho tím bỏ vào trong miệng, Tiêu Dật nhai nhai một chút cảm thấy rất ngon liền lấy thêm một trái bỏ vào trong miệng của Trình Kiệt:

“Trình Kiệt ngọt không?”

Trình Kiệt không có đặc biệt thích ăn hoa quả cho lắm nhưng trái nho này ăn vào lại phi thường ngọt ngào, không biết là nho ngon hay là vấn đề ở người đút cho hắn ăn nhưng mà tâm tình của hắn hiện giờ rất vui vẻ:

“Ừ ngọt”

Tiêu Dật thấy Trình Kiệt nói ngọt liền lấy một hộp nửa cân bỏ vào trong xe, lúc đi ngang qua quầy bán đồ uống Tiêu Dật nhìn thấy một loạt cà phê đa dạng được bày ở trên giá, bên cạnh là khu bán sữa chua mà trẻ con vẫn hay uống. Tiêu Dật với tay lấy mấy bịch sữa chua để vào trong xe đẩy, lần trước nghe thấy Hà Vân Du nói Trình Kiệt thích uống cà phê chỉ cho sữa không bỏ đường cho nên bây giờ cậu muốn thay đồ uống khác cho Trình Kiệt, tốt nhất là không liên quan gì đến cà phê:

“Trình Kiệt sau này anh đừng uống cà phê nữa, anh uống cái này đi, ở đây ghi có 13 tỷ lợi khuẩn uống vào sẽ rất tốt cho hệ tiêu hóa”

Trình Kiệt tưởng rằng Tiêu Dật đang lo lắng cho mình chính vì thế liền rất vui vẻ mà không phản đối gì cả. Tiêu Dật nhìn đồng hồ ở trên tay Trình Kiệt đã sáu giờ rồi cho nên quyết định trở về nhà nấu cơm. Trình Kiệt lúc đi theo Tiêu Dật đã để ý được khu bán gel bôi trơn cho nên mà lúc này liền một đường kéo người ta đến chỗ đó:

“Anh còn muốn mua thứ này nữa”

Lúc Tiêu Dật đứng ở trước quầy hàng kia cả gương mặt liền nóng bừng lên, cậu có chút xấu hổ nhưng cũng không có quay sang lớn tiếng với Trình Kiệt. Trình Kiệt nhìn thấy thái độ này của Tiêu Dật cũng bất ngờ một chút, những tưởng rằng hồ ly nhỏ này sẽ nhanh chóng chửi bới hắn không ngờ hiện tại lại ngoan ngoãn như thế này. Trình Kiệt trước là thăm dò Tiêu Dật một chút, tùy tiện cầm lên một lọ gel bôi trơn hỏi cậu:

“Tiểu Dật, em thích loại hương vị nào?”

Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn gian hàng phía trước, Trình Kiệt phát hiện ra tai nhỏ của người ta đã đỏ bừng, bộ dạng xấu hổ này thật sự là rất đáng yêu khiến cho yết hầu của hắn cũng theo đó tự nhiên trơn trượt chuyển động. Tiêu Dật lâu rất lâu mới trả lời Trình Kiệt:

“Vậy thử nước biển đi”

Trình Kiệt đưa tay lấy một lọ gel có dòng chữ hương vị nước biển bỏ vào trong xe đẩy, Tiêu Dật vẫn chưa chịu bước đi, Trình Kiệt nhìn theo tầm mắt của Tiêu Dật liền phát hiện ra món đồ mà cậu đang nhìn thì ra lại là một chiếc đuôi giả dùng để cắm vào phía sau chỗ đó, Trình Kiệt đương nhiên là muốn chơi thế cho nên không bỏ qua cơ hội này liền hỏi Tiêu Dật:

“Tiểu Dật hay là mua một cái nhé”

Tiêu Dật đã từng nhìn thấy món đồ chơi này, không phải là cậu chủ động tìm hiểu mà là do mấy người ở trên team chat gửi tới hình ảnh này, lúc đầu nhìn thấy còn có chút sợ hãi, hiện tại không rõ vì sao lại đột nhiên bị nó thu hút như thế này, khi nghe thấy giọng của Trình Kiệt ở bên tai thì cậu mới giật mình xấu hổ muốn rời đi:

“Đi thôi”

Trình Kiệt nắm lấy cổ tay của Tiêu Dật kéo lại, bởi vì khu này khá ít người qua lại cho nên lúc này căn bản chỉ có hai người bọn họ ở chỗ này mà thôi:

“Em thích loại nào? Lông ngắn hay dài? Màu sáng hay tối?”

Tiêu Dật cảm thấy nếu mình mang cái này vào sẽ rất xấu hổ, nhưng trong lòng không hiểu sao lại muốn mang nó ở trước mặt của Trình Kiệt xem, muốn quan sát xem biểu cảm của hắn sẽ như thế nào khi cậu mang nó. Nhưng mà bây giờ nói Trình Kiệt mua cái này về rất là xấu hổ, hơn nữa khi ra tính tiền thì người khác sẽ phát hiện ra đến lúc đó sẽ mất mặt lắm. Tiêu Dật nhỏ giọng nói cho Trình Kiệt biết băn khoăn trong lòng của mình:

“Rồi lát nữa ra tính tiền… người khác nhìn thấy thì sao?”

Trình Kiệt cảm thấy đây chẳng qua là ham muốn bình thường của con người mà thôi, nếu như coi đây là một món đồ xấu thì người ta đã không bày bán công khai ở siêu thị như thế này:

“Thì sao? Một lát nữa anh sẽ ra trả tiền có được hay chưa?”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ một hồi liền xuôi xuôi, giọng nói nhỏ dần hỏi Trình Kiệt nữa:

“Thế anh thích cái nào?”

Trình Kiệt chính là muốn mang hết chỗ này về để lát nữa sẽ thay đổi cho Tiêu Dật, hồ ly nhỏ không phải sẽ có chín cái đuôi hay sao, hắn chỉ hận không thể một lúc liền cắm vào chín cái mà thôi. Tiêu Dật thấy Trình Kiệt muốn lấy hết tất cả bỏ vào trong xe liền vội vàng cản hắn lại, con người này đúng thật là không biết xấu hổ là gì mà:

“Lấy cái ngắn đi… chọn màu trắng”

Tiêu Dật chọn một cái đuôi giả màu trắng, chất lông thật sự nhìn rất giống thật, mềm mượt bông xù lại trắng tinh, khi cầm ở trên tay mới phát hiện ra nơi gốc của nó có một miếng inox rất cứng màu bạc bóng loáng liền giật mình bỏ lại chỗ cũ. Trình Kiệt ở bên cạnh khó hiểu hỏi:

“Sao thế?”

Tiêu Dật quay sang nhìn hắn lo lắng:

“Trình Kiệt nơi đó làm bằng sắt, cứng như vậy… sao có thể, rất là nguy hiểm”

Trình Kiệt cầm lên cái đuôi giả mà Tiêu Dật vừa mới rồi chọn, lại mang cái đầu làm bằng inox kia đánh giá trước sau một hồi:

“Không sao, cái này không sắc nhọn cũng không lớn sẽ không gây ra trở ngại nghiêm trọng gì đâu”

Tiêu Dật nhìn xung quanh một hồi, hai người đàn ông ở chỗ này thì thầm lớn nhỏ quả thật rất là kỳ quái thế cho nên Tiêu Dật liền nhanh chóng mang cái đuôi giả kia bỏ vào trong xe đẩy rồi kéo Trình Kiệt rời đi. Trình Kiệt đưa tay vươn về phía trước muốn bóp mông Tiêu Dật một cái, Tiêu Dật cảm thấy dưới mông mình có cái gì động liền đẩy tay Trình Kiệt ra rồi liếc nhìn hắn nhỏ giọng cảnh cáo:

“Đừng có mà làm như thế”

Trình Kiệt không vội, lát nữa về nhà rồi hắn vẫn còn cả một khoảng thời gian dài để cùng hồ ly nhỏ này chơi đùa. Lúc đi ra quầy tính tiền Tiêu Dật cố tình bước ra bên ngoài trước bỏ lại Trình Kiệt ở bên trong xếp hàng đợi đến lượt tính tiền. Tiêu Dật để ý phía trước cùng phía sau của Trình Kiệt đều là phụ nữ còn trẻ, cả một hàng dài xếp hàng đợi đến lượt đó chỉ có duy nhất Trình Kiệt là đàn ông, có vài người ở phía sau nhìn bóng lưng Trình Kiệt cười cười rồi còn quay sang người bên cạnh thì thầm to nhỏ gì đó, Tiêu Dật vừa nhìn liền biết được bọn họ nhất định là thấy Trình Kiệt rất xuất sắc cho nên mới nhịn không được mà nói với bạn của mình vài câu. Tiêu Dật ở phía trước quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của Trình Kiệt, đến lượt hắn mang đồ lên bàn tính tiền, cậu vốn là đang chờ xem kịch vui nhưng mà khi Trình Kiệt mang lọ gel bôi trơn cùng đuôi giả kia bỏ ra bên ngoài gương mặt của hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra cả, nhân viên thu ngân là một cô gái trẻ cũng không có biểu hiện gì kỳ quái, động tác nhanh nhẹn tính tiền rồi cho đồ bỏ vào túi đưa cho Trình Kiệt. Lúc Trình Kiệt cầm đồ đi về phía Tiêu Dật, Tiêu Dật liền khó hiểu ríu rít ở bên cạnh hỏi hắn:

“A, vừa rồi người ta không có nói gì hay sao?”

Trình Kiệt cúi đầu nhìn hồ ly nhỏ khoa chân múa tay ở bên cạnh liền buồn cười:

“Có thể nói cái gì?”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ một hồi liền nói:

“Có lẽ là cô gái kia không biết đó là món đồ gì”

Trình Kiệt nhanh chóng vòng tay qua khoác lấy eo nhỏ của Tiêu Dật nhéo một cái:

“Nhanh về nhà thôi”

Tiêu Dật giật mình vội vàng gỡ tay của Trình Kiệt ra rồi nghiêm giọng nhắc nhở:

“Đã nói đừng có động tay động chân mà”

Tiêu Dật đứng trước cửa siêu thị đợi Trình Kiệt mang xe tới đón, trong lúc đợi Trình Kiệt đi lấy xe cậu liền nhìn thấy một người rất là giống La Luật đang đứng nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi, xem tình hình trước mặt có vẻ như là La Luật đang rất căng thẳng. Tiêu Dật không nhìn thấy mặt của người đàn ông nói chuyện với La Luật bởi vì anh ta đội mũ lưỡi trai rất thấp làm che hết đi nửa gương mặt phía trên. Tiêu Dật bất giác bước về phía trước một chút muốn nghe xem bọn họ đang trao đổi chuyện gì, dù sao Tiêu Dật cậu cũng không có hảo cảm với La Luật, cậu ta tuy rằng trở thành nghệ sĩ trước cậu nhưng xem ra tình thế cũng không phải hoa mỹ như vậy.

Lúc Tiêu Dật còn đang định lắng tai nghe thì ở phía dưới lòng đường lại có tiếng còi xe truyền đến khiến cho Tiêu Dật phải giật mình, hai người đang căng thẳng trao đổi ở phía trước kia cũng nhanh chóng bước rời khỏi chỗ này. Tiêu Dật khó hiểu nhìn theo hướng đi của La Luật một chút rồi mới bước xuống phía dưới mở cửa xe ngồi vào bên trong. Trình Kiệt lên tiếng hỏi:

“Em làm gì thế?”

Tiêu Dật hả một tiếng, cậu cũng không có ý định che giấu cái gì cả:

“Vừa mới rồi nhìn thấy có người rất quen mắt cho nên muốn đến gần nhìn thử”

Trình Kiệt không nói gì nữa cả nhanh chóng khởi động xe đi về nhà, đường từ siêu thị về đến nhà của Trình Kiệt phải mất một đoạn thế cho nên lúc này hai người liền nói chuyện với nhau, thật ra mấy cái chuyện rất là không quan trọng nhưng mà Trình Kiệt vẫn có thể kiên nhẫn trả lời lại Tiêu Dật, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ khi cùng Tiêu Dật nói chuyện:

“À phải rồi Trình Kiệt suýt nữa quên mất không cùng anh nói chuyện này, ngày mai đạo diễn Uông Bắc sẽ có một buổi casting chọn vai diễn phụ cho bộ phim của ông ấy đấy”

Trình Kiệt ừ một tiếng:

“Anh cũng đã nghe qua rồi, nữ chính là người trong công ty của chúng ta”

Tiêu Dật có chút bất ngờ:

“A là thế sao? Ngày mai phải đến công ty sớm một chút, em không muốn bị muộn giờ đâu”

Trình Kiệt nhíu mày:

“Em muốn tham gia casting sao?”

Tiêu Dật gật đầu vui vẻ:

“Đúng vậy, giám sát Khương nói vai phụ sẽ dành cho nhóm người thực tập lần này”

Trình Kiệt trầm giọng:

“Uông Bác này anh cần phải xem xét một chút, ngày mai em không cần tới tham gia casting”

Tiêu Dật hả một tiếng:

“Sao chứ? Nhưng mà em muốn tham gia”

Trình Kiệt liếc mắt nhìn Tiêu Dật một chút:

“Để anh xem xét ông ta một chút, nếu không có vấn đề gì thì anh sẽ không ngăn cản em”

Tiêu Dật gấp gáp:

“Nhưng mà casting vào sáng ngày mai rồi, hơn nữa cũng chỉ trong một buổi sáng mà thôi, nếu như đợi anh xem xét nữa nhất định sẽ không kịp mất”

Trình Kiệt thở dài một hơi:

“Người này có rất nhiều tin tức không hay, tuy rằng vẫn còn chưa xác định thực hư rõ ràng nhưng mà nếu như em muốn cùng ông ta hợp tác nhất định phải cẩn thận”

Tiêu Dật chờ mong:

“Sẽ không sao đâu cũng chỉ là vai phụ mà thôi, cũng không chắc là em sẽ được nhận cơ mà”

Trình Kiệt im lặng không nói gì cả, xe rất nhanh dừng lại ở trước khu nhà lớn của hắn, Tiêu Dật bước xuống xe đợi Trình Kiệt cùng đi vào nhà. Cửa nhà Trình Kiệt là khóa điện tử, chỉ cần nhấn đúng mật mã liền có thể vào ngay, Tiêu Dật ở một bên cũng không có ý định nhìn xem mật mã là bao nhiêu nhưng mà Trình Kiệt ở bên cạnh đã nói cho cậu biết:

“1069 là mật khẩu nhà, em sau này có thể tùy ý đến đây”

Tiêu Dật trong lòng vui vẻ nhưng sau đó nghĩ tới lần ấy đưa cơm tới cho Trình Kiệt có gặp Bối Ni đứng ở bên ngoài thế cho nên cậu liền bĩu môi nói nhỏ:

“Cũng chẳng biết đã nói với bao nhiêu người, nếu như tới không cẩn thận đúng lúc có một cô gái xuất hiện ở bên trong nữa thì phải thế nào”

Trình Kiệt nhếch môi cười, hắn đưa tay vỗ vào mông của Tiêu Dật một cái xấu xa nói:

“Trước này anh chưa đưa ai về nhà cả, cũng chỉ có một mình em mà thôi”

Tiêu Dật liếc mắt nhìn Trình Kiệt:

“Em có nên tin hay không đây?”

Trình Kiệt cười ha ha:

“Em cảm thấy anh cưng chiều em còn chưa đủ hay sao? Em vẫn còn ở đó mà nghĩ xấu cho anh như vậy”

Tiêu Dật nghĩ đến chuyện buổi sáng ngày hôm nay nhận được cuộc điện thoại uy hiếp kia của Hà Vân Du, cô ta nói rất nhanh liền có thể cùng Trình Kiệt giải quyết mọi chuyện rồi quay trở về như lúc xưa khiến cho trong lòng cậu lúc này có chút gấp gáp lo lắng, Tiêu Dật đột nhiên xoay người ôm lấy eo của Trình Kiệt bất ngờ đẩy hắn áp vào tường, đầu ngón tay tinh nghịch ở trên ngực hắn vẽ loạn, miệng nhỏ ghé sát vào tai hắn hỏi thế này:

“Trình Kiệt, anh có thích em không?”

Trình Kiệt đang xách túi đồ ở trên tay cũng buông xuống, dùng vòng tay lớn kia ôm chặt lấy eo của Tiêu Dật, khuôn miệng gấp gáp cúi xuống muốn tìm đến đôi môi mê người của cậu:

“Đương nhiên thích”

Tiêu Dật tránh né không để cho Trình Kiệt được như ý nguyện, nhưng mà động tác tránh né này không những không tạo cảm giác cự tuyệt mà ngược lại còn giống như mời gọi bức người:

“Trình Kiệt, em với Hà Vân Du anh thích ai hơn?”

Trình Kiệt hơi ngừng lại động tác một chút sau đó đôi tay lớn lần vào trong áo sơ mi trắng của cậu sờ soạng da thịt bên trong khoang bụng kia:

“Đương nhiên thích em”

Tiêu Dật đặt hai tay lên vai của Trình Kiệt, cúc áo sơ mi đã bị Trình Kiệt mở ra hai hàng phía trên, hơn nữa do động tác mạnh mẽ kia của hắn khiến cho áo sơ mi của cậu cũng bị xộc xệch đi rất nhiều:

“Không đúng, phải hỏi là so với hồi đại học năm đó thì anh thích Hà Vân Du hơn hay thích em hơn?”

Trình Kiệt đã cởi được khóa quần của Tiêu Dật xuống:

“Tiểu Dật em sao thế, chúng ta đừng nhắc đến cô ta nữa được hay không?”

Tiêu Dật nhanh chóng đưa tay ngăn Trình Kiệt đang muốn cởi quần mình xuống khàn giọng:

“Chậm đã, anh đi tắm đi, em nấu cơm cho anh ăn”

Trình Kiệt đã vào cầu nếu như bây giờ muốn hắn dừng lại thì rất khó khăn:

“Không cần ăn, chúng ta trước cùng nhau làm”

Tiêu Dật nhíu mày cương quyết nhìn Trình Kiệt:

“Không được, không phải nói nghe theo em sao, anh đi tắm đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.