Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 15: Chương 15




Editor: Tra Sen xếp chữ (trasenxechu.wordpress.com)

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

"Chuyện này......."

"Không ngờ cũng có ngày chúng tôi được uống với ngài Trịnh một chén......."

"Đúng vậy, được uống rượu với ngài là tam sinh hữu hạnh của chúng tôi......."

"............"

Hàn Thần Hội ủ rũ như một bông hoa héo, cúi gằm.

Cô cảm thấy mất mặt thực sự.

Không chỉ cô mất mặt mà cả những đứa bạn của cô cũng siêu cấp mất mặt,...... thường ngày chúng nó suốt ngày buông những câu trêu chọc thô thiển về "năng lực" Trịnh Hào Dữ, y như "những tay già đời đã nếm trải hồng trần", giờ gặp được bản tôn thì cả đám lại luống cuống thắt cả đầu lưỡi.

Nghe mấy câu chúng nó nói kìa, "cũng có ngày" "tam sinh hữu hạnh"?

Bất quá là Trịnh Hào Dữ tới, ngồi xuống uống lên mấy ly mà thôi! Có cần thiết phải thế không? Chẳng lẽ anh còn có thể ăn thịt người không bằng???

Chờ chút......

Vấn đề này.......

Giống như đúng là có thể "ăn" thịt người đấy, đặc biệt "ăn" cô.......

Hàn Thần Hội run bần bật cuộn thân thể núp vào góc tường, tại chỗ rơi lệ như mưa.

Chu Chỉ Hân tiếp đón mọi người, "Tới tới tới, uống rượu, chúng ta kính ngài Trịnh......."

Bàn tay nhỏ không biết để đi đâu kia của Hàn Thần Hội mon men duỗi ra, vừa định khẽ meow meow sờ tới chén rượu thì lập tức bị Trịnh Hào Dữ ngồi ở bên cạnh bóp chết ở trong nôi.

Trịnh Hào Dữ túm lấy bàn tay dưới gầm bàn kia của Hàn Thần Hội, sau đó từ cổ hất lên, mặt vẫn cứ giữ nguyên nụ cười xã giao với đám bạn của Hàn Thần Hội, không ra vẻ, hào phòng bưng chén rượu lên, cụng ly với mọi người xong sảng khoái nốc một hơi cạn sạch.

Chờ đến khi Trịnh Hào Dữ buông chén rượu rỗng tuếch xuống, tay anh mới từ từ nắm lấy tay cô, đem bàn tay nhỏ của cô đặt trong lòng tay anh, bao bọc toàn bộ.

Hành động của Trịnh Hào Dữ tuy kín đáo nhưng làm sao qua khỏi mắt của đám tài xế già này được, các cô nàng không nói gì, chỉ cười tủm tỉm bên môi, làm mặt gian tà với Hàn Thần Hội.

Hàn Thần Hội: "............"

Được lắm, vĩnh viễn trong phạm vi "vừa đủ", vĩnh viễn không làm mất lễ tiết, vĩnh viễn trình diễn kỹ thuật diễn điêu luyện....... đây mới chính là Trịnh Hào Dữ:)

Thời San San lại rót một chén cho Trịnh Hào Dữ, cười ngó Hàn Thần Hội như bị bóp chặt cổ họng im thin thít ngồi ở bên cạnh anh, nói chuyện như chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn:

"Trịnh tiên sinh, ngài tới đây vì nghe Thần Hội nói hôm nay là sinh nhật của tôi sao?"

"Badgirl dẹp qua một bên đi....." Chu Chỉ Hân cười mắng một tiếng.

"Gom tất cả mặt của chúng ta vào cũng chưa có cái mặt mũi này được chứ, rõ ràng Trịnh tiên sinh đến là vì Thần Hội, đúng không?"

Hàn Thần Hội nâng mắt, tủi thân nhìn anh.

Tên Trịnh Hào Dữ này quả thật là tên đàn ông có độc thật sự biết biến sắc mặt theo kịch bản.

Lúc ở bên ngoài, mặc kệ là xảy ra chuyện gì đều có thể bình tĩnh xử lý, thoạt nhìn vĩnh viễn có phong độ lịch lãm, khi anh mặc áo sơ mi đeo cà vạt, đeo lên chiếc kính mắt gọng vàng, xin lỗi, đó thật là biến thái tràn đầy hào hoa phong nhã, văn nhã bại hoại.

Toàn thế giới này đại khái cũng chỉ có một mình cô biết phía sau hình tượng của người đàn ông này quả thực là ông nội của ma quỷ.

"Là bạn bè gọi tôi ra chơi Poker, dù sao Thần Hội cũng không có ở nhà, cho nên tôi qua, không ngờ lại vô tình gặp mọi người."

Hãy nghe mà xem, đáp án khéo léo cỡ nào.

Là do Hàn Thần Hội cô ra ngoài đàn đúm, anh một mình độc thủ khuê phòng, bạn bè gọi anh ra đánh bài, anh mới miễn cưỡng tới.......

Hàn Thần Hội tức tới bốc khói.

Dăm ba câu đã thành công đắp nặn cô thành một người phụ nữ hư đốn bỏ chồng bỏ nhà, mà chính anh là người đàn ông vì gia đình đến cỡ nào.

Hàn Thần Hội bày ra vẻ mặt mỉm cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.