Editor: Tra Sen xếp chữ (trasenxechu.wordpress.com)
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
"............"
Hàn Thần Hội và Chu Chỉ Hân không hẹn mà cùng quay mặt sang nhìn nhau, các cô có thể thế từ trên mặt đối phương đọc ra cùng một cảm xúc.
Wtf???
—— Cô là ai?
Không hổ là Trịnh Hài Dữ, một câu ba chữ đơn giản thô bạo là có thể K.O đối phương, tại chỗ há hốc mồm tắc cổ không nói nên lời.
Rốt cuộc.....
Người ta đều đã hỏi thẳng là mình là ai, giờ còn có thể tiếp tục nói chuyện tiếp thế nào cho được?
Hần Thần Hội nghiêng đầu, cau mày.
Chiếc vòng tay bạch ngọc kia là hàng cổ, không phải châu báu vàng bạc gì, đó là thứ mà dù là người có tiền cũng không mua được, tuy rằng bình thường cũng không thấy Trịnh Hào Dư hay đeo.... Nhưng chắc cũng không thể đưa tặng cho một người không quen biết chứ.
Hàn Thần Hội hừ lạnh một tiếng.
Giả vờ! Nhất định là giả vờ! Với cái kỹ thuật diễn xuất thần của Trịnh Hào Dữ, mấy chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi!
Chu Chỉ Hân ghé vào bên tai Hàn Thần Hội, nhỏ giọng thủ thỉ, "Trịnh tiên sinh nhà mày cũng hay thật, một câu "cô là ai" quả thật khiến người ta hết đường sống, nếu cô ả kia tiếp tục lì lợm nói chuyện với anh ta, vậy chẳng phải là không biết xấu hổ giữa bàn dân thiên hạ à?"
Hàn Thần Hội nhún vai.
"Mày lại ra vẻ!" Chu Chỉ Hân huých Hàn Thần Hội, "Hiện giờ ở đây có mình mày đắc ý nhất đấy! Trịnh tiên sinh nhà mày đều tự mình biến thân thành "chuyên gia xé bitch" không cần chính cung phu nhân như mày tự mình ra tay. Người ta học không được, phàm nhân thật sự học không được...."
Có điều, làm Hàn Thần Hội và Chu Chỉ Hân ngoài ý muốn là....
Thật sự có người sẽ trắng trợn không biết xấu hổ.......
Vốn dĩ Trịnh Hào Dữ nói xong câu "Cô là ai" rồi thì không muốn liếc thêm một ánh mắt nào tới đám Tiểu Cầm nữa, nhưng Tiểu Cầm lại đứng chắn trước mặt anh không lùi...
"Trịnh tiên sinh."
Tiểu Cầm mặt cương quyết với giọng kiên định.
"Ngài không quen tôi thật ư?"
Trịnh Hào Dữ cau chặt mày.
Con người anh từ khi ra đời đã biết hưởng thụ cuộc sống, thậm chí sau khi anh kết hôn với Hàn Thần Hồi còn khiến Hàn Thần Hội cũng bị anh dạy hư.
Ban đầu nếu anh mua quà cho cô, cô sẽ luôn từ chối, không dám nhận, bởi trong lòng cô biết rõ giá trị xa xỉ của mấy thứ đồ kia, tuy nhiên ở chung với anh lâu ngày rồi, cho dù là tiền tài hay là chuyện nam nữ cô bắt đầu biết hưởng thụ, không những không để bụng anh tiêu tiền cho cô mà còn tự mình chủ động tiêu tiền chính mình kiếm được.......
Trịnh Hào Dữ chưa bao giờ đè nén chính mình, anh thích ăn nhậu chơi bời vậy thì quẩy ở bên ngoài, anh hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt người khác đánh giá anh....Lúc mười mấy tuổi, anh cũng không khác gì với đám công tử nhà giàu khác, cũng gắn trên mình cái mác "ăn chơi trác táng" và "công tử phá của".
Nhưng sau khi anh đạt điểm cao thi đỗ đại học Stanford của Mỹ, sau đó lập nghiệp thành công ở Mỹ, những cái mác đó dần bị xé đi.
Thế giới này thực tế như thế.
Ngoài dành thời gian cho công việc ra thì thời gian còn lại anh thích đắm mình trong hộp đêm, hút thuốc uống rượu, đánh bài cá cược, đấy đều là phương thuốc hay để giảm bớt áp lực công việc, là hoạt động tiêu khiển mà anh thích nhất.
Cho nên, anh đã gặp qua vô vàn loại con gái ở trong hộp đêm, cưỡi ngựa xem hoa nhiều, đếm không xuể. Đống bạn bè của anh như Đường Huyên Lý Thiệu Tề, Đoạn Khắc, có ai là không oanh oanh yến yến vây quanh?
Còn phái nữ có Bạch Hồng, Đồng Toàn, xung quanh cũng toàn trai gái gái trai, người đến người đi.......
Nếu phải nói rõ anh có từng gặp qua cô nàng thanh thuần trước mặt này hay không, chính anh cũng không biết.
Nhìn bộ dạng của cô ta thì dường như thuộc gu của đám Đường Huyên, Lý Thiệu Tề thích, nếu trong lúc đánh bài uống rượu gặp thì cũng có khả năng này.
Nhưng nếu hỏi anh có quen biết cô ta hay không, vậy đáp án chỉ có một —— không quen.
Anh đâu có bản lĩnh vừa gặp qua là nhớ như in, hằng ngày trên thương trường anh phải gặp qua biết bao nhiêu người, rất nhiều công nhân anh không biết, làm sao có thể nhớ rõ một cô nàng ngẫu nhiên gặp qua ở nơi tửu sắc?
Huống hồ cô ta cũng chỉ tạm được cho là "đẹp", dưới con mắt anh, không có bất kỳ một điểm đặc biệt nào.
Nếu cô ta có thể sở hữu một gương mặt xuất sắc như Hàn Thần Hội, tiến lên là gợi cảm quyến rũ, lui về là ngây ngô đáng yêu, thì ít ra anh có thể nhớ kỹ.
Tiểu Cẩm chỉ mất vài giây đã điều chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười ngọt ngào.
"Trịnh tiên sinh, quý nhân như ngài hay quên là điều bình thường, chúng ta vốn chỉ gặp thoáng qua, nhưng ngài hẳn là nhớ cái này đi..."
Tiểu Cầm cười vui sướng nâng tay lên, cũng cố ý đặt dưới tầm ánh sáng, khiến cho Trịnh Hào Dữ có thể nhìn thấy rõ vật trên tay cô nàng.
Trịnh Hào Dữ nhướn mi.
Anh đương nhiên nhận ra chiếc vòng tay bạch ngọc này, lúc trước anh phái người tìm rất lâu mới góp đủ mười hạt châu bạch ngọc, cũng thuê thợ thủ công chế thành một chiếc vòng tay.
Có điều thứ này đối với anh cũng chỉ là sự mới mẻ nhất thời, anh chỉ đeo vài lần sau đó không đả động gì tới.
Khoảng thời gian trước, ngày đó trước khi anh bay sang Macao, nhìn thấy Hàn Thần Hội đang tìm đồ thì lật ra chiếc vòng tay này, anh vừa thấy thì đeo luôn ra ngoài.
"Đương nhiên nhớ rõ, đây là vòng tay của tôi, sau đó thì sao?"
Tiểu Cầm cười cong mắt.
"Nếu là vòng tay của Trịnh tiên sinh thì giờ sao nó lại ở trong tay của tôi chứ?"
Ánh mắt Trịnh Hào Dữ vẫn lạnh băng, cười khỉnh.
"Tại sao trên tay cô, đầu óc có vấn đề hay không mà còn phải hỏi?"
Trịnh Hào Dữ nói xong câu "đầu óc có vấn đề" thì Hàn Thần Hội "hừ" một tiếng.
Fuckboi!
Lúc chỉ có hai người bọn họ anh lập tức mang câu "đầu óc có vấn đề" ra dè bỉu kỹ thuật diễn của cô, khiến cho cô tức muốn phát khóc, hiện giờ gặp được người phụ nữ khác, ở trước mặt mọi người anh muốn giữ gìn hình tượng cho nên rất là "thương hương tiếc ngọc" nha!
"Này này này, Thần Hội...." Bệnh nghề nghiệp của Chu Chỉ Hân lại tái phát, mở ra hình thức bát quái, "Mày nói xem rốt cuộc sao chiếc vòng tay bạch ngọc này lại rơi vào tay cô ả kia vậy?"
"Sao tao biết được."
"Liệu có phải ả trộm của Trịnh Hào Dữ không? Chắc không đâu, nếu là trộm thì làm sao ả ta dám ngang nhiên lấy ra khoe khoang đến thế? Không phù hợp logic...."
Thời San San bĩu môi: "Tuy rằng không phù hợp logic nhưng mày cũng đừng ôm hy vọng gì với chỉ số thông minh của con đấy, muốn tạo cơ hội làm quen mà sử dụng chiêu như này? Trực tiếp chặn đường thật là ngu như lợn, nếu đối phương giống như lúc này không cho nó mặt mũi, thì không phải xấu mặt à?"
"Nếu là tao ấy..."
Hàn Thần Hội nhỏ giọng phán:
"Chắc chắn là anh ta tặng cho cô ta đeo, giờ thì sống chết chối bay chối biến, fuckboi!"
Trịnh Hào Dữ đương nhiên không nhận ra hiện tại anh đã thành công "thăng cấp" lên làm "fuckboi" trong mắt vợ anh.
"Cô đây, tôi nể mặt cô là "hồng nhan tri kỷ" của Lý tổng không chấp nhặt với cô, tránh ra đừng cản đường tôi đi..."
Nhìn thấy vòng tay bạch ngọc Trịnh Hào Dữ lập tức nhớ tới cô ả này là ai.
Một cô nàng Lý Thiệu Tề mang tới.
Lúc ấy bọn họ ở sòng bạc Macao, cô nàng này và Lý Thiệu Tề ngồi chung với nhau, hẳn nhiên cô ta không có kỹ năng đánh cược gì, nhưng nhờ có Lý Thiệu Tề mà thắng, tuy Trịnh Hào Dữ như cá gặp nước trong sòng bài hộp đêm, nhưng anh vẫn thua một ván với hai người này, chỉ là đưa tiền token khẳng định không đủ, Lý Thiệu Tề lập tức lấy vòng tay bạch ngọc trên tay anh đưa cho cô ta.
Có chơi có chịu, với lại là bạn bè mình thích nên Trịnh Hào Dữ cũng không có cảm giác gì, thoải mái hào phòng tháo xuống giao cho cô ta.
"À, hoá ra tôi chỉ là hồng nhan tri kỷ của Lý tổng...." Tiểu Cầm cười nghiến răng nghiến lợi, nếu hiện giờ chỉ có riêng mình cô nàng thì còn đỡ, nhưng ở đây lại có cả đám bạn bè đang hướng ánh mắt nhìn về phía cô nàng, trước kia cô nàng là người duy nhất có vinh dự chơi đùa với Trịnh Hào Dữ trong đám chị em này, hiện giờ lại bị bản tôn vạch trần trước mặt mọi người, bất kể là ai cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Ít nhất, cô nàng cũng phải để cho đám chị em này biết Trịnh Hào Dữ đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng giống nhau, chứ không cô nàng cũng quá mất mặt!
"Nếu tôi đã không liên quan gì đến ngài, vậy tôi đây cũng không nên nhận món quà giá trị như vậy từ Trịnh tiên sinh...."
Tiểu Cầm từ từ tháo chiếc vòng tay ra, lắc lư chiếc vòng quanh đầu ngón tay.
"Tiếp theo ngài muốn tặng cho ai, tôi chuyển giúp ngài..."
Nói đoạn, Tiểu Cầm chỉ chỉ vào Hàn Thần Hội đang đứng xem diễn....
"Là cô ta phải không? Tôi thấy ngài vừa uống rượu cùng cô ta, nói vậy cô ta chắc là "hồng nhan tri kỷ" của Trịnh tổng đúng không?"
Hàn Thần Hội đang nhằn hạt dưa xem kịch đột nhiên bị gọi tên, thộn mặt ra.
Chuyện giữa Trịnh Hào Dữ và cô ta sao tự nhiên lan sang người cô?
Thời San San nhìn Hàn Thần Hội và Chu Chỉ Hân, nhíu mày: "Là sao?"
"Chịu..."
Hàn Thần Hội mới vừa trả lời xong thì trơ mắt thấy cô nàng tên Tiểu Cầm bước yểu điệu đến trước mặt cô.
Tiểu Cầm nhìn Hàn Thần Hội với một ánh mắt rất chi là khinh bỉ, trong lòng thì đang phỉ nhổ "lúa" chết đi được.
Cô ả giơ chiếc vòng tay bạch ngọc đang lắc lư ở trên đầu ngón tay tới trước mặt Hàn Thần Hội.
"Đây, quà tặng của cô, đây chính là món đồ của Tiểu Trịnh thái tử, mỗi viên hạt châu đều có giá trị liên thành, nhớ mà bảo quản cho kỹ nha ~"
Hàn Thần Hội: "............"
Cô vốn chỉ muốn xem kịch, không muốn bị liên luỵ vào.
Nhưng thái độ của cô nàng này là sao? Cô quen cô ta à? Nếu không quen cô ta nói chuyện như đúng rồi? Khiến cô tự dưng khó chịu rồi nha....
Hàn Thần Hội khẽ mỉm cười, đầu ngón tay câu lấy gọng kính râm, cũng mặc kệ hôm nay trông quê mùa thế nào, mất mặt ra sao.
Làm tư thế giống như đối phương, xoay kính râm trên đầu ngón tay.
"Đây là thái độ tặng đồ của cô sao? Không biết dâng lên bằng hai tay à?"
Lúc Hàn Thần Hội kéo kính râm xuống, không những mình Tiểu Cầm trợn tròn mắt mà ngay cả đám chị chị em em kia cũng phải giật mình hít sâu một hơi.
Bọn họ thật không ngờ được, chủ nhân của cái váy quê ra tận chân trời này vậy mà lại là một cô ả có gương mặt đẹp như hồ ly tinh có thể hạ gục bọn họ trong nháy mắt thế này....
"Thôi bỏ đi..... Cô không hiểu lễ phép, tôi đâu thể giống cô được."
Hàn Thần Hội đẩy chiếc kính râm trên ngón giữa đưa cho Chu Chỉ Hân ở bên cạnh.... Chu Chỉ Hân Lập tức phối hợp mà nhận lấy bằng hai tay.
Cô và Hàn Thần Hội là bạn thân lâu năm, trong phương diện diễn xuất này hai người là những lão làng, chỉ cần Hàn Thần Hội liếc mắt là cô lập tức biết ngay nó lại lên cơn "đua diễn xuất".
Hàn Thần Hội dè dặt vươn đầu ngón tay móc lấy chiếc vòng bạch ngọc từ trong tay Tiểu Cẩm, vẻ mặt ghét bỏ săm soi chiếc vòng, "Tôi còn tưởng thứ tốt gì...."
"Bang..." Cô ném chiếc vòng tay bạch ngọc xuống mặt đất.
Ngọc vỡ.
Không những hai bàn của Hàn Thần Hội và Tiểu Cầm đang vây xem "chiến tranh thế giới phụ nữ" mà tất cả các người khác có mặt ở đây đều đứng lên xem.
Chuyện như này ở trong Kim Toa quá thường thấy.
Ở nơi đầy mùi cồn và nicotin, lại có thêm cả phụ nữ tranh đấu giành tình cảm, không muốn xem cũng khó.
Tiểu Cầm thấy thế thì choáng váng.
"Cô điên rồi! Cô biết đây là ngọc gì không? Cô dám ném vỡ nó?"
"Cô coi đống ngọc ghẻ này là thứ tốt nhưng tôi thì không."
"Cô....Cô....Cô không biết trời cao đất dày, cô có tiền đền chắc?"
Hàn Thần Hội ngó sang Trịnh Hào Dữ từ nãy giờ vẫn cứ hút thuốc, vênh mặt hất lọn tóc xoăn đầy kiêu ngạo.
"Cô nói gì? Tôi đang nghe được gì đây? Đền? Cô dám nói đền? Chao, đừng nói cô, cô thử hỏi chính Trịnh Hào Dữ xem, anh ấy có dám bắt tôi đền không?"
Tiểu Cầm đột nhiên xoay người nhìn Trịnh Hào Dữ.
Trịnh Hào Dữ nhếch môi cười, buông tay nhún vai.