"Có chuyện gì không giải quyết được mà cứ nhất quyết phải chết chứ? Đông Quả, con mau xuống đây, chỉ cần con xuống, mọi chuyện bố mẹ đều sẽ nghe con, con không muốn thì không gả vào Trịnh gia nữa ——-"
Cô gái đứng trên sân thượng cao chót vót hơi mỉm cười, từ bầu trời u ám ngã xuống.
Hình ảnh thân thể của cô gái rơi xuống đột nhiên trở nên vặn vẹo.
"Đừng nhảy!" Hàn Thần Hội bật dậy, mắt vẫn nhắm kín hơi thở thì dồn dập.
Hàn Thần Hội chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là khung cảnh ấm cúng quen thuộc.
Lại mơ thấy cái giấc mơ già cỗi kia.
Hàn Thần Hội ngồi bần thần vài phút trên giường, nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo lên thì mới xốc chăn mỏng lên, dụi mắt nghe điện thoại.
"Alo alo alo!" Đầu dây bên kia là một giọng nữ tươi tỉnh, cô ấy hỏi với giọng trêu ghẹo: "Ngài tỉnh rồi ạ? Xin thưa Trịnh phu nhân, bây giờ tôi đã có thể đi tới nhà ngài được chưa?"
"Đừng đừng đừng ——-" Hàn Thần Hội mắc ói, "Đừng gọi tao là "ngài" với cái giọng đáng sợ ấy, cũng bỏ luôn cái xưng hô "Trịnh phu nhân" kia đi."
"Được rồi, này Thần Hội......" Chu Chỉ Hân dừng một chút, sau đó lải nhải không ngừng: "Tuy rằng chúng ta quen nhau mười mấy năm, nhưng tao vẫn cứ phải nói một câu này, so với tên của bà chị Hàn Đông Quả của mày thì tên mày thiếu tri thức thật sự, mẹ mày đúng là bất công."
Hàn Thần Hội ".........."
"Tao chuẩn bị tới cửa nhà mày ngay đấy, chúng ta đến hôn lễ của Đông Quả sớm chút." Tạm dừng vài giây, Chu Chỉ Hân bát quái nói: "Trịnh tiên sinh nhà mày có ở nhà không?"
Hàn Thần Hội: "Hiển nhiên là không."
"Đậu phộng, tao biết ngay! Sao Trịnh Hào Dữ không sợ người vợ xinh đẹp hồng hạnh vượt tường nhỉ? Bảo sao trẻ tuổi thế mà đã có bản lĩnh, quả nhiên là biến thái, fuck!"
Hàn Thần Hội nở nụ cười, hờ hững nói: "Fuck đi!"
Chu Chỉ Hân ai thán một tiếng dài rồi chẹp miệng, "Phụ nữ muốn fuck hắn cũng xếp hàng dài tới tận Nam Thiên Môn đấy, cũng chẳng thiếu một người như tao."
Hàn Thần Hội không muốn thảo luận về cái đề tài "fuck Trịnh Hào Dữ" này: "Thôi mày tới đây đi."
Trước bàn trang điểm, Hàn Thần Hội đang kẻ mắt.
Chu Chỉ Hân đã tới, cô nàng trầm mặc nhìn chăm chú Hàn Thần Hội cầm son môi —— làn da Hàn Thần Hội trắng nõn, cặp mày liễu cong cong, son môi vừa tô lên cánh môi khiến dung nhan thanh tú dịu dàng bỗng chốc trở nên gợi cảm và hút mắt vô cùng.
Chu Chỉ Hân cười hì hì: "Thần Hội, đừng để ý mấy đống chửi mày trên mạng kia, mày cần gì kỹ thuật diễn, lôi nhan sắc ra chúng ta tung hoành giang hồ ~"
Hàn Thần Hội: "............."
Hàn Thần Hội tiến vào giới giải trí là từ hai năm trước, lúc đó cô bị công ty giải trí "khai quật" ở ngay trước cổng trường đại học. Nhờ mỹ mạo nghiêng thành trời ban, cô được công ty sắp xếp cho tham gia vài gameshow rating cao và chụp hoạ báo tạp chí thời trang hàng đầu, gương mặt trở nên phổ biến với công chúng hơn rồi thì được đưa vào đoàn làm phim bắt đầu con đường diễn xuất.
Nhưng khi bộ phim truyền hình có sự góp mặt của cô phát sóng thì điều cô nghênh đón lại là tiếng chửi rủa che trời lấp đất. Thậm chí nhà phê bình có tiếng trong nước còn từng ở trước công chúng ví von kỹ thuật diễn của cô như là "Cỏ đuôi chó vừa khô vừa vàng".
Cỏ đuôi chó thôi đã hèn mọn rồi, đã thế còn thêm cụm từ "vừa khô vừa vàng"