Fb: Tra Sen xếp chữ
- •_•-
Hàn Thần Hội lập tức nín khóc. Cô thút tha thút thít nhìn Trịnh Hào Dữ.
Ánh trăng mông lung.
Bóng đêm mềm mại.
Hàn Thần Hội chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét của Trịnh Hào Dữ và cảm nhận hơi thở của anh.
"Em......Em......"
Hàn Thần Hội nức nở, giọng nói khàn khàn (vì ban nãy đã khóc quá nhiều), cố dịu dàng nhất có thể, giống như lông chim nhẹ lướt qua.
"Em......Gần đây em rất ngoan......"
Dáng vẻ nức nở làm nũng, ấm ức nói gần đây mình rất ngoan của Hàn Thần Hội, làm Trịnh Hào Dữ chỉ có thể liên tưởng đến một câu nói——
Dẫu cho trái tim sắt đá đến mấy cũng trở nên yếu mềm.
Trịnh Hào Dữ nâng mặt Hàn Thần Hội, lại nhẹ nhàng lớt phớt hôn lên cánh môi cô thêm vài cái.
"Em......"
· Ấm ức thành trái banh ·Hàn Thần Hội tại hiện trường ·đáng thương vô cùng
"Dạo gần đây em ít khi ra ngoài chơi, uống rượu......Ngay cả badgirl rủ mấy lần em cũng chỉ đồng ý có một hai lần......Em càng không có đi uống rượu với anh trai nhỏ......Gần đây em không phải đi làm, thời gian rảnh rất nhiều......Em đều ở nhà tu thân dưỡng tính, viết thư pháp vẽ tranh......"
Hàn Thần Hội càng nói càng tủi thân, cô giơ quả đấm đấm nhẹ lên người Trịnh Hào Dữ.
"Anh lại đối xử tệ với em như thế......Còn nói em coi trời bằng vung......"
Trịnh Hào Dữ lẳng lặng nhìn Hàn Thần Hội vài phút, chậm rãi xoa dịu cảm xúc của cô rồi mới giơ tay ôm cả người cô vào lòng mình.
Hàn Thần Hội ngoan ngoãn gối lên hõm vai Trịnh Hào Dữ, ngại trừ thi thoảng nức nở vài tiếng thì không nói gì nữa.
"Hôm nay anh hơi thất thố."
Trịnh Hào Dữ trầm giọng chậm rãi nói.
"Anh xin lỗi ——"
Hàn Thần Hội yếu ớt "ừm" một tiếng, sau đó hơi ngẩng mặt lên, đôi môi dán lên cằm của anh, cô chỉ có thể nghiêng đầu ra ngoài.
"Vừa nãy anh đã nói một lần rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh, anh không cần nói lại lần hai ——"
Trịnh Hào Dữ vốn đang lạnh mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà "phụt......" cười khẽ một tiếng.
"?"
Tại sao bỗng nhiên lại cười?
Hàn Thần Hội ngơ ngác chốc lát, rất nhanh lại tiếp tục ấm ức, yếu ớt hỏi: "Cho nên, rốt cuộc tại sao anh lại giận dữ đến vậy? Trút giận lên người em —— Chẳng lẽ là em chọc anh?"
Trịnh Hào Dữ tức khắc không cười được nữa.
Anh cười lạnh đầy ẩn ý, hỏi ngược lại: "Em có chọc anh không, trong lòng em không biết à?"
"Không biết!"
Nếu không phải đã bị Trịnh Hào Dữ thu thập suýt ngất đi, Hàn Thần Hội rất muốn nhảy dựng lên cưỡi lên người anh, đại chiến một trận với anh.
Nhưng hiện tại cô lại là "búp bê vải tàn tạ", còn là loại rách rỉ bông khắp nơi nữa.
Cô chỉ có thể vô lực "hừ hừ" vài tiếng bày tỏ bất mãn: "Em rất ngoan, gần đây em thực sự rất ngoan, ai chọc anh, em còn chưa chọc anh nữa ——"
Có điều vừa nói dứt lời, cô lập tức chột dạ.
Hình như gần đây cô thực sự có chọc giận anh ——
"À ừm......." Hàn Thần Hội hơi nhỏm người, điều chỉnh thành tư thế mặt đối mặt với Trịnh Hào Dữ, cô nghiêm túc hồi tưởng, "Chẳng lẽ do em đột ngột xông vào thư phòng, tranh cãi với anh? Em thấy anh gập laptop, lúc ấy anh đang mở họp phải không?"
"Em xin lỗi mình nhé, lúc đó em váng đầu, hành động không thỏa đáng, không suy xét cho anh —— chẳng lẽ đã bị cấp dưới của anh nghe được cuộc đối thoại của chúng ta? Bọn họ nghe được em với anh tính kinh tế sinh hoạt?"
Hàn Thần Hội càng nói càng cảm thấy có lí.
"Có phải bọn họ hiểu lầm gần đây anh túng thiếu tài chính? Tới nỗi phải để vợ nuôi gia đình? Ừm! Nhất định là như thế! Cho nên anh vô cùng tức giận! Vừa vào phòng đã xả giận với em đúng không? Mới đối xử tệ hại thô bạo với em như thế, đúng không?"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Logic thần kỳ như lỗ đen này của Hàn Thần Hội anh thật sự là không đỡ được, quan trọng là cô còn có thể vẽ ra tiền căn hậu quả, nói có sách mách có chứng đầy sức thuyết phục, làm người vô pháp phản bác......
Thần kỳ.
Quá thần kỳ.
Thật sự thần kỳ.
"Anh đừng để trong lòng ——"
Hàn Thần Hội lại chậm rãi nằm vào trong lòng Trịnh Hào Dữ, có chút mất mát nói: "Kỳ thật em......Em chỉ là cảm thấy chúng ta là vợ chồng, quan hệ rất đứng đắn, rất bình đẳng, chúng ta sống ở bên nhau, mỗi ngày cùng nhau ăn uống ngủ nghỉ, nhà và xe do anh chi trả, những chi phí khác do em trả, nó rất công bằng......"
"Anh đừng thấy rằng anh có tiền là có thể khinh thường mấy cắc bạc của em, đầu tiên, tiền của em không phải chỉ là mấy cắc bạc, đó là thành quả do em nỗ lực làm việc đổi lấy, thứ hai, tiền của anh cũng không phải gió thổi tới, mỗi một đồng mỗi một tệ đều do anh vất vả làm việc đổi lấy —— Lao động không phân cao thấp sang hèn gì cả, cho nên tiền chúng ta kiếm được cũng không phân cao thấp sang hèn......"
Hàn Thần Hội bất mãn lẩm bẩm: "Cũng đâu thể nói tiền anh kiếm được là séc đô la Mỹ, tiền em kiếm được là 'mấy đồng bạc cắc' đâu......"
Trịnh Hào Dữ: "............"
"Còn nữa nhé ——" Hàn Thần Hội dùng đầu ngón tay chọt chọt vào mặt Trịnh Hào Dữ, "Lời đã nói ra như nước đổ ra ngoài, tuy rằng tiểu kim khố của em......"
Có chút khó nói ra lời, cô "hmm......" vài giây, rốt cuộc tìm được từ để hình dung: "Tuy rằng tiểu kim khố của em gần đây không quá dày, hai ngày này em sẽ tìm Anemone thương lượng, không thể lại tiếp tục Phật hệ thế nữa, tận khả năng nhận nhiều công việc một chút, em không muốn bị người khác khinh thường! Em sẽ nỗ lực kiếm tiền, nhất định sẽ cùng gánh vác sinh hoạt với với!"
*Phật hệ: kiểu người vô dục bất cầu, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, cho nên không tranh đua, mọi việc thuận theo tự nhiên.
Trịnh Hào Dữ: "............"
Tuy rằng anh không tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, nhưng anh lại có thể đoán được, lời mà mẹ anh - Tôn nữ sĩ nói với Hàn Thần Hội nhất định không dễ nghe, cho nên mới khiến cô thất thường cả đêm, chạy tới thư phòng vạch rõ giới hạn vấn đề kinh tế với anh.
Hàn Thần Hội không biết anh đã biết chuyện này, nhưng lại không hề nhắc nửa chữ nào về Tôn nữ sĩ.
Trịnh Hào Dữ cảm thấy nếm phải ngũ vị tạp trần,
Mặc dù Hàn Thần Hội bị lời nói của Tôn nữ sĩ tủi thân, nhưng cô vẫn làm tốt vai trò "vợ" và "con dâu", lặng lẽ thừa nhận, tuyệt đối không nói xấu mẹ chồng trước mặt chồng.
Trước nay anh chưa từng nghĩ tới Hàn Thần Hội sẽ thông tình đạt lý, thị phị rõ ràng trong nhũng chuyện này như thế.
"Còn nữa nha ~" Hàn Thần Hội có chút dạt dào đắc ý, "Gần đây công việc của em rất suôn sẻ, một show em tham gia sắp phát sóng rồi, em cảm thấy mình có thể hot thêm một đợt, tốt nhất là có thể nương show này nhận thêm một ít hợp đồng quảng cáo nhỏ gì đó, kiếm thêm nhiều tiền một chút ~"
Cô còn dám chủ động nhắc tới?
Trịnh Hào Dữ lạnh giọng hỏi: "Show gì cơ?"
"Sao anh đột nhiên có hứng thú với công việc của em thế?"
Hàn Thần Hội do dự phút chốc, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Một show tên là "Chúng ta yêu nhau đi", đó là một show thực tế, anh hẳn là biết show thực tế là gì đúng không? Nghĩa là em phải đóng vai bản thân em trên show."
Trịnh Hào Dữ lạnh lùng "a" một tiếng, ôm Hàn Thần Hội càng chặt hơn, sau đó anh giơ một bàn tay hung hăng bóp gương mặt cô, đến khi cô đau đến nỗi phải mở miệng cầu xin: "Chồng ơi đau quá đau quá, buông tay ra QAQ" anh mới chậm rãi thả lỏng tay, nhẹ nhàng vuốt mặt cô.
" 'Chúng ta yêu nhau đi'? Tên show này là sao?"
"Sao là sao? Ekip chương trình đặt thế chứ sao."
Trịnh Hào Dữ âm dương quái khí hỏi: "Đừng nói là sắm vai tình lữ gì đó đấy?"
Hàn Thần Hội gật gật đầu: "Anh nói đúng rồi!"
"............" Trịnh Hào Dữ lập tức lật người đè Hàn Thần Hội xuống giường, giọng nói trầm thấp và nghiêm túc, "Hàn Thần Hội, anh cảm thấy em điên rồi, hoặc là bây giờ anh nên hát ——"Có phải em đang trêu đùa anh đấy không?" "
Hàn Thần Hội: "............"
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt.
"Em không biết chính mình đã kết hôn sao? Em đã kết hôn rồi, còn đi tham gia show yêu đương gì nữa? Em cho rằng khán giả đều ngu hết à? Em cũng không sợ mình lật xe thân bại danh liệt?"
"Không đâu......" Hàn Thần Hội nghiêm túc trả lời, "Mấy chuyện thế này trong giới giải trí nhiều lắm, còn có hai người đã ly hôn còn chạy tới diễn tình lữ ân ái cơ, mấy show kiểu này thật ra đều diễn cả, có điều là diễn chính mình thôi."
"Khán giả cũng không phải biết hết mọi thứ, giới giải trí vốn dĩ là nơi tai tiếng đồn đại bay đầy trời, che giấu hôn nhân che giấu tình yêu, gì cũng có, còn em bất quá cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ hạng 18, chẳng ai thèm quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của em đâu."
"Em không phải minh tinh nổi tiếng gì cả, cho dù khán giả biết em đã kết hôn cũng không có gì to tát, tiền đề là chồng em không phải anh."
Trịnh Hào Dữ: "Anh thì sao? Làm em mất mặt?"
"Ngược lại cơ, chính là vì anh quá tốt, nên em không muốn để người khác biết. Hiện tại netizen chê bai năng lực nghiệp vụ của em như thế, nếu để bọn họ biết em có một ông chồng lợi hại như anh, cũng không biết sẽ nói em cái gì nữa......"
Trịnh Hào Dữ tặc lưỡi.
Câu này nói giống tiếng người đó.
Hàn Thần Hội đột nhiên hưng phấn ôm lấy Trịnh Hào Dữ, ngữ khí vui sướng nói: "Chồng này, em nói anh nghe, ban đầu lúc Anemone đàm phán show kia cho em, em cũng không muốn nhận cho lắm, là ông chủ công ty em Hoàng tổng tự đến thuyết phục em, em nghĩ, cứ vậy đi, dù sao đến lúc đó cũng chỉ là bị fan nhà trai chửi một trận thôi. Không ngờ được bộ phim "Ánh Lửa Chi Luyến" mà em mới nhận gần đây tuyên truyền không tệ, phản ứng của fan cũng rất tốt, xem ra em sắp hot rồi!"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Ý định ban đầu của anh là mua toàn bản quyền của cái show chết tiệt "Chúng ta yêu nhau đi" này về, sau đó hủy thi diệt tích, không để nó lưu lại bất kì dấu vết gì trên mạng.
Nhưng thấy Hàn Thần Hội kỳ vọng vào show này như thế, anh lại nghĩ —— Nếu anh thật sự phá hủy cái show chết tiệt này, liệu cô có lại thất vọng khóc nhè không? Rốt cuộc cô hy vọng dựa vào show này hot lên kiếm thêm nhiều tiền như thế.
Nhưng, nếu anh không hủy show này, lỡ đâu thật sự bị Trịnh gia xem được......
Ngày hôm sau, hai người nằm nướng trên giường đến giữa trưa mới tỉnh dậy.
Sau khi chải chuốt xong, Hàn Thần Hội lập tức xuống lầu đi tìm dì Trương.
Cô cực kỳ trịnh trọng nói với đối phương, sau này tất cả chi phí trong nhà đều do cô trả.
Dì Trương sửng sốt chốc lát, ngay sau đó nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô —— như thể dùng ánh mắt làm quả cân, cân đo cô có mấy cân mấy lạng vậy.
"Thần Hội phu nhân, chi tiêu hằng ngày ở Hồng Diệp đều có thẻ ngân hàng chi trả riêng hằng tháng, không cần phải trả mỗi ngày."
Hàn Thần Hội: "............"
Có cần phải hiện đại thế không?
"Thẻ ngân hàng của Trịnh tiên sinh sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì ——" Hàn Thần Hội hết sức kiên định nói, "Dì nghĩ cách đổi từ thẻ của Trịnh tiên sinh thành thẻ của tôi, sau này cứ từ tài khoản của tôi chi trả!"
"............" Dì Trương như nhìn thấy quỷ nhìn Hàn Thần Hội, "Cô......Cô chắc chắn chứ?"
"Sao vậy?!" Hàn Thần Hội lập tức bất mãn, "Dì xem thường tôi phải không? Cho rằng tôi không trả nổi phải không?"
"Không không không, tôi không dám, chỉ là, chuyện này tôi phải hỏi ý tiên sinh trước đã......"
"Không cần hỏi." Hàn Thần Hội trang bức vén vén mấy sợi tóc quăn của mình, "Hôm qua tôi đã thông báo cho anh ấy rồi!"
Nói rồi, Hàn Thần Hội duyên dáng xách chiếc túi xách độc nhất vô nhị do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới thiết kế riêng cho cô đi ra khỏi nhà.
Hàn Thần Hội vừa ra khỏi biệt thự Hồng Diệp, Trịnh Hào Dữ liền đi xuống lầu.
Anh hơi cúi đầu, thong thả sửa sang lại nút tay áo sơ mi.
Dì Trương lập tức đi tới.
"Tiên sinh, ban nãy phu nhân nói......"
"Ừm, tôi biết rồi." Trịnh Hào Dữ lạnh nhạt ngước mắt, không chút để ý nói, "Cô ấy nói sao thì dì làm vậy đi."
Trịnh Hào Dữ chỉnh nút tay áo sơ mi xong, lấy điện thoại ra, một giây cũng không dừng bước, vừa lướt màn hình vừa đi nhanh ra ngoài.
Dì Trương đi theo: "Nhưng mà tiên sinh, thẻ của phu nhân sẽ bị quẹt đến nổ mất......."
Trịnh Hào Dữ hơi cau mày, rất bất mãn dì Trương không biết "sáng tạo".
"Dì không thể ngoài mặt quẹt thẻ cô ấy, thực tế quẹt thẻ của tôi à? Tôi chỉ dỗ cô ấy vui vẻ thôi, điều này dì cũng không hiểu sao?"