Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 45: Chương 45




Fb: Tra Sen xếp chữ

- •-•-

Nếu là vào 5 phút trước.

Đánh chết Hàn Thần Hội cô cũng không tin cuộc đời mình ấy thế mà lần thứ hai bại dưới đôi tai nghe.

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã 2 lần kích phát "xấu số tai nghe 2.0"!

Quả nhiên là "không có xấu hổ nhất, chỉ có càng xấu hổ hơn..."

Nói về mức độ xấu hổ thì "xấu số tai nghe 2.0" cao hơn"xấu số tai nghe 1.0" không biết bao nhiêu lever!

Một đường thẳng tiến!

Đột phá giới hạn!

Nó không chỉ bao gồm " tai nghe xấu hổ", mà còn là " tiểu thuyết xấu hổ "!

Hàn Thần Hội người cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn.

Trong miệng cô ngậm đầu ngón tay Trịnh Hào Dữ, sững sờ nhìn ánh mắt âm lãnh của anh, không dám nhúc nhích.

Làm thế nào bây giờ?!

Phải làm thế nào bây giờ!!!

Nếu trong đầu cô có một cửa sổ bình luận, vậy thì số lượt bình luận hiện tại có thể so với tốc độ tên lửa, điên cuồng che kín màn hình...

Điện chớp núi lửa, bùm bùm.

Thịnh Giai Đảo là thằng nào!

Câu hỏi này thực sự khiến cô như mắc kẹt trong một khe đá! Vào không được mà ra cũng không xong, khó chịu muốn chết...

Cô, cô, cô, cô...

Cô chung quy vẫn không nên nói đúng sự thật, đúng không?

Nói với Trịnh Hào Dữ rằng cô đang viết tiểu thuyết bá đạo tổng tài, hơn nữa còn lấy anh làm hình tượng nguyên mẫu, "Thịnh Giai Đảo" chính là anh——

Kỳ thật đến chỗ này cũng không có vấn đề gì quá lớn, cô lại không giết người, không phóng hỏa, bất quá là viết một tiểu thuyết bá tổng mà thôi, có gì to tát?

Nhưng chủ yếu là...

Nếu bị Trịnh Hào Dữ phát hiện nội dung trong cuốn tiểu thuyết của cô...

Trong tiểu thuyết, cô tra tấn Thịnh Giai Đảo thảm hại đến mức nào, hiện tại cô quả thực không dám hồi tưởng lại, "Đầu giường nhảy Disco" đã là tình tiết nhân từ, thiện lương nhất...

Những tình tiết ma quỷ còn lại khiến cho Mạnh Tiểu Kết đọc xong mất ngủ rầm rầm va đập trong đầu cô...

Hàn Thần Hội thề, nếu Trịnh Hào Dữ thật sự nhìn thấy, tốc độ lão hóa nội tâm anh tuyệt đối nhanh hơn mấy chục triệu lần so với tốc độ bình luận trong đầu cô hiện giờ ——

Nếu như nói tốc độ bình luận trong đầu cô thuộc hàng phóng tên lửa, thì chắc chắn tốc độ lão hoá của Trịnh Hào Dữ phải thuộc cấp bậc vụ nổ vũ trụ!

Không thể!

Không thể, không thể được!!

Tuyệt đối không thể để Trịnh Hào Dữ biết đến cuốn tiểu thuyết tổng đài ma quỷ cô viết được...

Nếu không hai người bọn họ, hoặc là lập tức " bạch đầu giai lão", hoặc là lập tức "đồng quy vu tận" ——

"Em..."

Hàn Thần Hội phát huy kỹ thuật diễn hoàn mỹ nhất của cô, tận khả năng khiến biểu tình của cô trông thật đáng thương trông thật vô tội, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy tay anh, cặp mắt to chớp chớp, điệu bộ ngoan ngoãn đáng yêu.

Trịnh Hào Dữ: "......"

Lại bắt đầu.

Có điều, lúc này đây sẽ không giống so với mọi khi, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, không có một tia ý nghĩ mềm lòng nào.

"Chồng à~"

Hàn Thần Hội mềm nhũn kêu một tiếng, lại cố ý mút đầu ngón tay Trịnh Hào Dữ một chút.

Trịnh Hào Dữ nhíu mày, nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi miệng cô.

Tốt lắm! Phản tướng thất quân!

Hàn Thần Hội ôm lấy thân thể Trịnh Hào Dữ, một bên nhào vào trong ngực đối phương, một bên hắng giọng, dùng giọng điệu nũng nịu nhất của mình làm nũng: "Ông xã ~ anh hiểu lầm người ta rồi~"

Trịnh Hào Dữ: "......"

Anh mặt không biểu cảm nhận lấy cái "nhào vào trong ngực" này của Hàn Thần Hội, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Những chuyện khác cô giả vờ giận dỗi, làm nũng, luồn lách qua loa thì anh cũng lười không so đo, nhưng chuyện này, anh tuyệt đối sẽ không để mặc cho cô lừa gạt cho qua...

Trịnh Hào Dữ nâng mặt Hàn Thần Hội lên, ép buộc cô và đối diện với anh.

"Nói tiếng người!"

"............"

Thấy làm nũng chơi xấu không qua được cửa ải, đôi mắt to của Hàn Thần Hội xoay tròn một vòng, lập tức thay đổi một phong cách biểu diễn khác, cô bĩu môi, trong mắt ngậm nước mắt, bi thương ngóng trông.

"Chồng ơi, anh thật sự hiểu lầm em rồi. Em có bao nhiêu cân, bao nhiêu lạng, chẳng phải anh biết rõ hơn ai hết sao? Sao em có thể phản bội cắm sừng anh được chứ? Tuy ngoài miệng em vẫn luôn tuyên bố muốn gắn sừng trên đầu anh, nhưng em cũng chỉ nói mồm vậy thôi, em nào dám chứ~"

"Vả lại, kể cho em muốn vượt tường thì cũng phải tìm được đối tượng đúng không..."

Khóe mắt chậm rãi chảy xuống nước mắt, Hàn Thần Hội lại rúc vào trong ngực Trịnh Hào Dữ, khóc lóc.

"

"Tiểu Trịnh thái tử gia, em phải đi đâu mới tìm được một người, vừa có tiền hơn anh, vừa đẹp trai hơn anh, vừa có một cuộc sống tốt hơn anh, lại còn bao dung, chịu đựng nổi em hơn anh, đối xử với em tốt hơn anh chứ? Huhuhu như thế quá là khó cho em được chứ, mối thù giết cha cũng chẳng bằng..."

Hàn Thần Hội đột nhiên thu nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trịnh Hào Dữ, trịnh trọng lắc đầu: "Tìm không thấy!Ông xã! Em không tìm thấy! "

Một chuỗi bợ đít nâng xong Hàn Thần Hội cũng phải âm thầm nể phục chính mình.

Dục vọng sống sót của cô cũng quá mãnh liệt rồi!

Quả thực là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc số một học viện bợ đít, chuyên ngành vuốt mông ngựa!

Tự thưởng một bông hồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.