Fb: Tra Sen xếp chữ
- •-•-
Đối với Hàn Thần Hội mà nói, câu nói “Ai bảo tụi bây dám bắt nạt vợ tao” kia của anh thật giống như ngàn vạn pháo hoa nổ tung bên tai.
Thật là rực rỡ.
Thật là sáng lạn.
Giống như một buổi mở màn long trọng, kể một câu chuyện cổ tích.
Khi Pygmalion gặp được bức tượng của mình, khi các nghệ sĩ gặp được Muse của họ...
Khi Hàn Thần Hội gặp được Trịnh Hào Dữ của cô.
Hàn Thần Hội có thể cảm giác được cánh tay Trịnh Hào Dữ đặt bên hông cô, bất tri bất giác, thân thể cô đã rơi vào trong ngực đối phương, sống lưng cô nhẹ nhàng dán vào lồng ngực ấm áp của đối phương.
Trịnh Hào Dữ thường ngày, vừa lêu lổng, vừa không lãng mạn, lại chỉ dụng “thân thể” không yêu đương, hễ một cái là overnight, hơi một chút là cà khịa cô, hơi một chút là chọc cô nổi điên, hơi một chút là khiến cô khóc nước mắt như mưa...
Nhưng dù có là vậy thì cô vẫn thích vòng tay của anh, chỉ cần dựa vào lồng ngực và bả vai của anh là trong lòng cô sẽ vô cùng vững vàng.
Trịnh Hào Dữ chính là một tên đàn ông thần kỳ như thế.
Anh cho cô cảm giác an toàn vượt lên trên tất cả mọi người trước đó, còn hơn xa cả Hạ Khai Thần mà cô từng yêu thích nhất.
Trái tim Hàn Thần Hội “bùm bùm” đập mạnh, cô ra vẻ trấn định ngồi ở chỗ đó, trong mắt chỉ có bàn tay Trịnh Hào Dữ đang giúp cô ra bài, cùng với “Lắc tay đậu đỏ” giấu dưới cổ ở tay áo sơ mi trắng, như ẩn như hiện.
Bạn bè xung quanh lời qua tiếng lại không ngừng nhưng cô dường như lại chẳng nghe thấy một từ.
Cả thế giới chỉ còn lại âm thanh của tiếng đập trái tim cô.
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
“Thình thịch...”
Hàn Thần Hội hít sâu một hơi, hận không thể tự mình khống chế tuần hoàn máu —— làm ơn, ngàn vạn lần đừng để mặt cô trở nên đỏ chót...... Làm ơn, làm ơn...
“Thình thịch thình thịch thình thịch——”
Nhanh, càng ngày càng nhanh, và cũng càng ngày càng mạnh.
“Thần Hội ——”
Anh ghé sát bên tai cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của anh.
“Thả lỏng, chút tiền thua ấy không đáng gì, anh lập tức vì em “giết” lấy lại!”
Vì em...
Anh ấy nói, vì em.
Hàn Thần Hội tim đập nhanh hơn nữa, gật gật đầu.
Bạn bè xung quanh có kẻ cười, có kẻ mắng Trịnh Hào Dữ, có người trêu ghẹo, bọn họ cũng giống Trịnh Hào Dữ cho rằng Hàn Thần Hội căng thẳng là vì thua số tiền không ít.
Nhưng cũng chỉ có chính cô mới biết, cô căn bản không vì thua tiền mà căng thẳng.
Đừng nói số tiền đó đối với Trịnh Hào Dữ căn bản không đáng nhắc tới, cho dù đối với cô thì thu nhập của cô cũng đủ gánh vác.
Hàn Thần Hội căng thẳng là bởi vì tim cô đang trở nên càng ngày càng mãnh liệt!
Cô biết, đây không chỉ là “nhịp tim” đơn giản như vậy, nói cách khác, đây là ——
Trái tim cô rung động rồi.
Trước khi gả cho Trịnh Hào Dữ, ngoại trừ ở phương diện “tình dục” này là Hàn Thần Hội như một tờ giấy trắng còn lại những mặt khác cô cũng từng có kinh nghiệm...
Đây không phải lần đầu tiên cô rung động với một người đàn ông.
Đúng vậy, nên cô rất hiểu cảm giác rung động.
Rung động...
Cô động lòng với Trịnh Hào Dữ rồi...
Hoặc là...
Hàn Thần Hội có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Có lẽ cũng không phải là ngày hôm nay cô mới rung động với Trịnh Hào Dữ, cũng không phải chỉ vì một câu nói “Ai bảo tụi bây bắt nạt vợ tao” đơn giản ấy...
Có thể... Cô đã rung động với anh từ lâu.
Cô cũng không rõ là bắt đầu từ khi nào, trái tim cô sẽ đập mạnh vì anh, có lẽ là từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, có lẽ là từ lần đầu tiên bọn họ “thẳng thắn gặp nhau”, có lẽ là từ lần đầu tiên cô ôm anh, trầm luân lưu lạc trong vòng xoáy dục vọng...
Có lẽ bắt đầu từ buổi hẹn hò đầu tiên của họ, có lẽ từ lúc anh biến một trái tim thiếu nữ mộng mơ của cô thành hiện thực...
Có lẽ...hoặc có lẽ...
Có hàng ngàn và hàng ngàn có lẽ.
Tuy nhiên, những điều đó đã không còn quan trọng đối với Hàn Thần Hội nữa.
Tóm lại, cô chỉ cần biết, bây giờ trái tim cô đang rung động vì anh ta.
Cảm giác này thật là vi diệu.
Có ngọt, có chua...và cả chát nữa.
Hàn Thần Hội đột nhiên nhớ lại thật lâu trước đây, Badgirl Thời San San đã ngàn dặn vạn dò cô rằng:
“...Trong tình yêu kẻ nào yêu trước là kẻ đó thua.”
“...Cậu thích anh ta cũng là điều rất bình thường, nhưng cậu tuyệt không thể để anh ta biết, phải để cho anh ta hạ mình cúi đầu với cậu trước...”
Đúng vậy!
Badgirl đã duyệt qua nhiều đàn ông như thế, bạn trai cũ của cô ta còn nhiều hơn cả gạo cô ta ăn, cho nên cô ấy sẽ không lừa cô!
Kinh nghiệm tình cảm của Hàn Thần Hội tuy không phong phú nhưng cũng không phải chưa từng yêu.
Cô chỉ quen biết với 2 chàng trai là Hạ Khai Thần và Trịnh Hào Dữ.
Khoảng thời gian cô quen Hạ Khai Thần khi ấy... Tình cảm của cả hai đều cực kỳ chân thành thuần tuý, hiện giờ hồi tưởng lại, nói dễ nghe thì là “trong sáng”, trên thực tế không khác gì hai “học sinh tiểu học” chơi trò chơi tình yêu, ngại ngùng hôn, ngại ngùng đụng chạm, thậm chí ngay cả nắm tay thì cả hai cũng đều thẹn thùng đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn quýt cả nửa ngày.
Nhưng đối với Trịnh Hào Dữ thì lại hoàn toàn trái ngược! Nhất là sau khi cô và Trịnh Hào Dữ kết hôn, hai người hoàn toàn chân chính là người trưởng thành, hoàn toàn là ẩm thực nam nữ hồng trần...
Cái sự tương phản ấy cứ phải gọi là máu tanh thảm thiết, không đành lòng nhìn thẳng!
Mục tiêu hiện tại, nếu như là Hạ Khai Thần lúc trước cô có thể còn có một ít phần thắng, nhưng mục tiêu bây giờ là Trịnh Hào Dữ...
Thế giới tình cảm giữa nam và nữ hay nói cách khác là giữa cô với Trịnh Hào Dữ, thật sự chính là một “trận chiến đấu“.
Nhưng cô có cái gì để “đấu” với lão hồ ly Trịnh Hào Dữ đây?
Cô có cái lợi thế gì để mà “đấu” với Trịnh Hào Dữ cơ chứ?
Nếu anh ta không có cảm giác với cô...
Cô sẽ thất bại thảm hại! Ngay cả địa vị hiện giờ cũng không giữ được!
Giống như lúc đó tụi Thời San San đã cảnh cáo cô —— nếu như cô bị Trịnh Hào Dữ ôm lên cân đem bán, cô trái lại còn có thể vừa mài dao giúp Trịnh Hào Dữ, còn vừa vui hớn hở đếm tiền giúp anh ta.
Đúng thế! Cô không thể thích anh ta được!
Hừ! Cô mới không thèm thích anh ta trước đâu