Vũ Giai Mạn nũng nịu dựa vào lồng ngực Thế Thiệu Vũ, đáy mắt chợt loé lên, vừa nghĩ đến ban nãy trong lồng ngực anh là Vũ Giai Hân, trong thâm tâm liền tức giận không ngớt.
Cô chính là không cam tâm! Dựa vào đâu mà Vũ Giai Hân lại dựa vào ngực anh như một đôi tình nhân như vậy?
- Giai Hân, em quen anh ấy sao? Tại sao ban nãy em lại thấy hai người ôm ấp nhau tình tứ như vậy?
Giọng nói Vũ Giai Mạn không kìm chế mà có chút run rẩy nức nở, thật làm người ta chỉ muốn dỗ ngọt.
- Không.. chị.. em không có quen..
Vũ Giai Hân cúi đầu thấp, nhỏ giọng nói, giọng nói như tiếng mèo kêu.
- Vậy ban nãy tại sao hai người lại ôm ấp nhau như một đôi tình nhân như vậy.. Thiệu Vũ..
Vũ Giai Mạn quay sang nhìn Thế Thiệu Vũ, cố gắng lần mò trong ánh mắt của anh có chứa đựng điều gì khác thường hay không, cô chỉ thấy anh đang dán chặt mắt vào người Vũ Giai Hân, trong ngực lại cồn cào khó chịu, ánh mắt không ngừng loé lên tia phẫn hận. Anh thế mà xem nhẹ lời nói của cô!
- Thiệu Vũ! - Vũ Giai Mạn lớn tiếng gọi.
- Ừ!
Thế Thiệu Vũ nhận ra chính mình từ ban nãy đến giờ có chút thất thần.
- Em hỏi là hai người ban nãy vì sao lại ôm nhau? - Vũ Giai Mạn kiên nhẫn hỏi.
- À.. em ấy bị ngã.. anh chỉ là đỡ thôi!
Thế Thiệu Vũ ậm ừ giải thích, anh kỳ thật chưa bao giờ va vào tình cảnh lúng túng như vậy, có lẽ đây chính là lần đầu tiên.
Hừ! Em ấy sao? Từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy?
Vũ Giai Hân, tốt lắm!
Hừ thầm trong lòng, Vũ Giai Mạn chớp chớp mắt nhìn anh.
- Thật không?
- Thật!
Thế Thiệu Vũ khẳng định rành mạch, đôi mắt sâu thẳm vô thức nhìn về bóng dáng bé nhỏ đang cúi đầu, chỉ thấy hai tay cô đan lại, bấu chặt vào nhau, như là trong lòng đang có một loại khúc mắc gì đó.
Vũ Giai Mạn đương nhiên rất hài lòng với lời khẳng định chặt chẽ của Thế Thiệu Vũ, nhưng dù sao cũng chỉ là cảm xúc ngoài mặt, trong lòng là tư vị gì thì khó có thể mà rõ ràng được.
Vũ Giai Mạn đột ngột nhỏn người lên, áp đôi môi căng mọng gợi tình của chính mình lên bờ môi bạc lạnh của Thế Thiệu Vũ, không biết là cố tình hay cố ý mà khi hôn lại phát ra tiếng “chụt” rất to.
Thế Thiệu Vũ kinh ngạc mở to mắt, người phụ nữ này rốt cuộc là bị cái gì?
Thế Thiệu Vũ không có cự tuyệt, cũng không đáp lại, mặc kệ Vũ Giai Mạn tung hoành, anh chỉ liếc nhìn Vũ Giai Hân, thấy tay cô đang nắm chặt lại.
Trong lòng không ngừng vang dội một cỗ tội lỗi, không biết vì cái gì, lại cảm thấy rất có lỗi với cô..
Chính anh còn không nghĩ, bản thân mình như vậy mà có thể đọng lại một loại cảm giác tội lỗi cùng chột dạ như vậy.
Nhìn biết bao nhiêu cô gái khóc vì bị chính mình bỏ rơi, anh làm lạnh mặt ngơ không quan tâm cũng không thèm liếc nhìn, vậy mà cô gái này chỉ cần có một chút cử chỉ như vậy, trong lòng anh cơ hồ vô cớ lại cảm thấy chột dạ, nhiều hơn là tội lỗi, anh còn cảm thấy mình đã làm tổn thương cô gái nhỏ này rồi a!
Vũ Giai Hân chỉ cảm thấy tim như thắt lại từng đợt, cổ họng nghẹn ứ, đây rốt cuộc là cái cảm giác gì a? Cô chưa trải nghiệm cái cảm giác này bao giờ, bây giờ mới trải nghiệm được, cảm giác này, thực sự, không hề tốt chút nào..
Tim cứ ẩn ẩn đau, hít thở không thông, cổ họng nghẹn lại, cả tế bào trong cơ thể như đông cứng, dường như không còn hoạt động, tất cả đều tê rần, vành mắt chua xót bất chợt đỏ lên, tay không khống chế được mà nắm chặt lại..
Vũ Giai Hân thực nghi ngờ cái cảm giác này.. hiện tại cô không thể nhận thức rõ đây là cái loại cảm giác gì, mãi sau này.. cô mới nhận ra..
Vũ Giai Mạn thấy anh không đáp lại nụ hôn của mình, trong lòng liền có chút ủy khuất nhưng vẫn không ngừng lại mà tiếp tục hôn, giống như càng hôn càng hăng, những tiếng “chụt chụt” ái muội mờ ám không ngừng vang lên, âm lượng ngày càng to, cứ như là khiêu khích người nghe, những tiếng hôn này giống như một loại thuốc tê làm cả người Vũ Giai Hân tê rần, trước mắt mơ hồ không rõ.