Sắp xếp xong phòng nghỉ là bắt đầu tập trung vào công việc.
Tại điểm đến có công ty tiếp đón, cả ngày họp hành không ngừng, tới buổi tối không tránh khỏi có những bữa tiệc cần góp mặt, ai cũng phải dự, Lâm Uyển Bạch cũng không ngoại lệ. Có điều sau khi kết thúc, hình như lại phải tiếp tục đi hát.
Nghĩ tới chuyện hai bố con Yến Phong theo mình đi công tác, trong lòng cô có chút áy náy, nên không muốn đi hát cho lắm.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô: “Sao vội về thế?”
“Tiểu Lâm, cô không thể đi được!” Anh vừa mở lời, quản lý lập tức lên tiếng: “Thật không nể mặt mọi người gì cả! Ăn cơm xong rồi, vội gì một chốc một lát chữ. Đi nào đi nào, đi thẳng tới điểm tiếp theo!”
Lâm Uyển Bạch không còn cách nào khác, đành đi theo cả đoàn.
Có bốn người từ Băng Thành qua đây, cộng thêm công ty tiếp đón, cả căn phòng kín cũng không hề vắng vẻ.
Lâm Uyển Bạch cầm cốc nước ngọt ngồi lọt thỏm giữa đám người, nghe hết bài này tới bài kia, có lúc cũng mơ màng ngủ gật vì những bài hát tình cảm, sau đó lại có người rướn cổ hát mấy bài Rock kích động tinh thần nên lại lập tức tỉnh táo.
Cô uống một hớp nước ngọt để bình tĩnh lại. Quản lý như con ruột len lỏi tới bên cạnh cô, cầm cốc bia lên uống cạn.
Sau đó anh ấy nhét micro vào tay cô: “Tiểu Lâm, mau, tôi uống đến độ cổ họng sắp bốc khói rồi! Cô thay tôi làm vài bài đi!”
“Quản lý, tôi...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Lời từ chối còn chưa nói hết, quản lý đã cướp lân: “Đừng có giả vờ! Lần trước phòng đi tụ tập tôi đã nghe cô hát rồi, tôi biết cô hát được hí khúc, tôi gọi cho cô rồi đấy! Hết bài này là đến lượt cô!”
“...” Lâm Uyển Bạch khóc dở mếu dở.
Bài hát trôi qua rất nhanh, liền có người hỏi: “Bài hí khúc này của ai vậy?”
Lâm Uyển Bạch đành phải cầm micro đứng dậy.
Nhạc dạo vang lên, cô hát theo: “Vì cứu Lý lang mà rời khỏi quê nhà, ai ngờ bảng vàng đề tên. Trạng nguyên mặc áo đỏ, đội mũ quan, thật là đẹp mắt!...”
Sau khi hát xong câu cuối cùng, Lâm Uyển Bạch mới âm thầm mở lòng bàn tay ra.
Dưới ánh đèn rực rỡ năm màu, mồ hôi đầm đìa trên tay cũng lấp la lấp lánh.
Trong suốt quá trình hát, cô luôn có cảm giác đâu đây một đôi mắt bừng bừng như hai ngọn lửa nhìn mình chằm chằm, tựa hồ muốn đốt cháy hai lỗ phía sau lưng cô. Cô chỉ đi đôi giày cao gót ba phân mà đã mấy lần không đứng vững.
Giống như lần trước, khi cô quay người lại thì tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
Lâm Uyển Bạch rất ngượng, đặt micro lên bàn rồi chạy về sofa, cầm nước ngọt lên tiếp tục uống.
Người ngồi bên cạnh bắt đầu nịnh: “Hát thật sự rất hay, lát nữa làm thêm vài bài nhé!”
“Đúng đấy!” Lập tức có tiếng phụ họa theo.
Lâm Uyển Bạch liếm môi, đành phải ậm ừ cho qua chuyện.
Cô đặt cốc nước ngọt vừa uống hết xuống, Hoắc Trường Uyên nãy giờ vẫn im lặng ngồi ở góc chếch cô 45 độ bất ngờ đứng dậy, dập tắt điếu thuốc trong tay, gõ gõ lên mặt đồng hồ: “Không còn sớm nữa, ngày mai còn buổi họp đấy.”
Nói câu ấy có nghĩa là muốn giải tán.
Lãnh đạo cao nhất đã lên tiếng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cho dù chưa hết hứng thì cũng không ai dám phản bác, lập tức thu dọn đồ đạc đứng lên ra về.
Trở về khách sạn, quản lý nói không có gối ngủ không thoải mái bèn xuống quầy lễ tân xin gối. Lâm Uyển Bạch gật đầu, một mình đi vào thang máy trước.
Trong suốt quá trình chờ đợi, đằng sau luôn có một cái bóng hắt xuống đầu cô.
Lâm Uyển Bạch quay đầu, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên một tay đút túi quần đang đứng bên cạnh. Ngược ánh sáng, gương mặt anh càng trở nên góc cạnh.
Nghĩ tới thân phận của nhau trong lần công tác này, cô vẫn chào một tiếng: “Hoắc tổng.”
Hoắc Trường Uyên không đoái hoài tới cô, bờ môi mỏng căng ra thành một đường thẳng tắp, gương mặt cũng sầm xuống.
Lâm Uyển Bạch bất giác bặm môi.
Khi ở quán karaoke, hình như cả người anh đều bao trùm một bầu không khí khó chịu. Lúc ra về, không ai dám thở mạnh. Giờ phút này đây, cảm giác ấy chỉ hơn chứ không kém.
Chỉ có hai người họ, giữa chừng không có ai vào thêm, con số màu đỏ đều đặn nhảy lên từ đầu tới cuối.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, bàn tay buông thõng hơi nắm chặt lại. Ở riêng với anh trong một không gian kín như vậy, trong lòng cô luôn có chút sợ hãi, sợ anh sẽ bất ngờ vồ tới như một con sói...
Vậy mà đến tận đến nơi, Hoắc Trường Uyên vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ.
Lâm Uyển Bạch thấy anh bất động bèn tự động đi ra ngoài, đằng sau cũng có tiếng bước chân vang lên theo.
Chẳng mấy chốc đã đi đến cửa phòng, cô rút thẻ phòng từ trong ra, cửa phòng vang lên một tiếng “tít” rồi bật mở. Khi cô định bước vào thì phía sau vang lên một giọng nam trầm, u ám: “Đã nói chỉ được hát cho mình tôi nghe cơ mà.”
“...” Hơi thở Lâm Uyển Bạch gấp gáp.
Đó là trước kia khi họ chưa kết thúc quan hệ, anh từng nói...
Cô bất giác quay đầu, trong giây lát rơi vào hố sâu trong đôi mắt anh.
Ánh đèn hàng lang hơi tối một chút, trong ánh mắt sâu như giếng cổ đó có sự không vui và tố cáo nặng nề, giống một cậu nhóc đang chỉ trích người lớn nói lời không giữ lấy lời...
Như phải bỏng vậy, Lâm Uyển Bạch khẩn trương đóng cửa lại.
...
Tối qua Lâm Uyển Bạch ngủ không ngon giấc lắm.
Trong mơ, cô vẫn luôn hát hí khúc, hết lượt này tới lượt khác, sau đó có một giọng nói bá đạo như âm hồn bất tán.
“Sau này chỉ được phép hát cho mình tôi nghe.”
“Nghe rõ chưa!”
“Nghe rõ rồi...”
Tám rưỡi sáng họ xuất phát từ khách sạn. Hơn bảy giờ, Yến Phong gọi điện cho cô nói cùng xuống dưới ăn sáng. Khi cô mở cửa ra thì bố con họ đã đứng đợi bên ngoài rồi.
Cậu nhóc vừa nhìn thấy cô đã lập tức giơ tay ra. Sau khi cô nắm chặt tay nó, nó ngượng ngùng gãi đầu.
“Hôm nay có thể kết thúc sớm đúng không?” Lúc đóng cửa, Yến Phong hỏi cô.
“Em không biết, chắc là lượng công việc vẫn khá nhiều...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, theo như hôm qua thì hôm nay vẫn là một ẩn số.
“Không sao, tối nay đợi em về chúc mừng.” Yến Phong mỉm cười thấu hiểu, không hề ngại gì.
“Đợi cô đó!” Thằng bé cũng phụ họa theo.
Lâm Uyển Bạch cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mỉm cười đáp “Được“.
Đang nói thì cánh cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên bật mở. Hoắc Trường Uyên đã thay đồ vest từ bên trong đi ra, cổ áo sơ mi trắng vẫn còn rất mới.
Lâm Uyển Bạch kinh ngạc, anh ở phòng đối diện cơ mà?
Anh đổi sang ở bên cạnh cô từ khi nào vậy? Như thế này, há chẳng phải cô ở giữa, bên trái là Hoắc Trường Uyên, bên phải là bố con Yến Phong sao...
Ăn sáng xong, cả đoàn người lại xuất phát tới công ty tiếp đón họp tiếp.
Nhưng so với dự kiến, buổi họp kết thúc sớm hơn nhiều, cũng không sắp xếp ăn uống hay hát hò mà để mọi người về thẳng khách sạn.
Có quản lý và Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch và Giang Phóng đi tụt xuống phía sau.
Bước vào thang máy, quản lý vẫn còn niềm nở hỏi han Hoắc Trường Uyên một vài vấn đề trong dự án.
Lâm Uyển Bạch chỉ đứng cạnh yên lặng lắng nghe, di động trong túi áo bất ngờ rung lên.
Cô rút ra, những tưởng là Yến Phong gửi tin nhắn hỏi thăm, không ngờ bên trên hiển thị ba chữ “Hoắc Trường Uyên“.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, vẫn thấy anh đang bình thản nghe quản lý nói, ngay cả ánh mắt cũng không một gợn sóng, chỉ là trong lòng bàn tay có cầm một chiếc Smartphone màu bạc.
Cô siết chặt tay, mở tin nhắn ra đọc: Tám giờ tối nay tại công viên Bắc Sơn, không gặp không về.
~Hết chương 101~