Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch lật người.
Cô mở mắt ra nhìn ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng. Một đêm ngủ ngon bất ngờ. Rõ ràng để Hoắc Trường Uyên ngủ trong nhà, cô nên lo lắng sợ hãi mới phải, vậy mà cô vẫn có thể yên bình ngủ say giấc, đến mộng mị cũng không có.
Bên ngoài phòng ngủ cực kỳ yên ắng.
Lâm Uyển Bạch khẽ khàng kéo cửa ra, vừa mới đó đã nhìn thấy Hoắc Trường Uyên nằm ngủ trên sofa.
Hình say, tiếng thở đều đều.
Nhưng dáng vẻ này của anh ít nhiều có phần hài hước, đôi chân dài phải co quắp ở đó.
Chiếc chăn trên người đã rơi xuống dưới đất rồi, hơn nữa chiếc khăn tắm lúc trước chỉ buộc quanh hông giờ cũng biến mất tăm mất tích. Thế nên lúc này anh giống như tối hôm qua khi vừa bước ra khỏi phòng tắm vậy, chỉ còn độc chiếc quần lót tứ giác.
Lâm Uyển Bạch đi qua, cúi xuống muốn giúp anh nhặt chăn lên đắp lại vào người.
Cô cố gắng không liếc ngang liếc dọc, cũng cố gắng không chạm vào anh. Nhưng ai ngờ chăn vừa đáp lên, một lòng bàn tay dày dặn đã nắm chặt lấy tay cô.
Đôi mắt kia chẳng biết đã mở ra từ lúc nào, đang nhìn cô chằm chằm.
Anh dậy rồi ư?
Lâm Uyển Bạch bối rối nhìn anh, vội nói: “À, em đánh thức anh sao? Nếu anh chưa tỉnh thì cứ tiếp tục ngủ đi...”
Nói rồi, cô không thể đứng lên rời đi ngay, bởi vì Hoắc Trường Uyên từ đầu tới cuối không hề buông tay.
“Hoắc Trường Uyên...” Cô nhắc nhở.
Tầm mắt của Hoắc Trường Uyên vẫn không lệch đi phân nào, bờ môi mỏng bật ra ba chữ: “Anh khó chịu.”
“Anh sao rồi?” Lâm Uyển Bạch căng thẳng hỏi.
“Anh thật sự rất khó chịu.” Hoắc Trường Uyên lặp lại câu này, giọng hơi khàn.
Lâm Uyển Bạch thấy anh cứ nhíu mày rất chặt lại càng thấy khó hiểu, cho tới khi anh nắm lấy tay cô kéo thẳng xuống dưới...
Sau khi hiểu ra đó là chuyện gì, con ngươi của cô co rụt lại, nhịp tim hoàn toàn rối loạn.
Ai cũng nói sáng sớm đàn ông sẽ có phản ứng đó...
Không rút tay về được, cô chỉ có thể tiếp tục co quắp, ánh mắt rời rạc. Cô nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, độ khàn của tông giọng càng nặng nề thêm: “Em giúp anh nhé?”
Đối với một người từng có kinh nghiệm như Lâm Uyển Bạch mà nói, gần như lập tức hiểu ý tứ của anh.
Trong phòng khách đã sáng trưng, hình như còn sắp sang chiều rồi, một thời tiết nóng nực khiến người ta khô rát.
“... Không được!” Lâm Uyển Bạch thẳng thừng lắc đầu.
“Thật sự không được sao?” Hoắc Trường Uyên vẫn nắm chặt tay cô.
“Không được!” Lâm Uyển Bạch vẫn lắc đầu, hơi thở trở nên chậm chạp. Cô nghiến răng: “... Muốn làm anh tự túc đi!”
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chăm chú một lúc, thấy cô hoàn toàn không suy suyển, có vẻ anh đã bại trận, cuối cùng cũng buông tay cô ra, không cưỡng ép nữa.
Ngay sau đó anh nhảy dựng lên, đi thẳng vào phòng tắm.
Lâm Uyển Bạch thở phào, lòng bàn tay nóng rẫy, xúc cảm bên ngoài lớp vải vẫn còn rất rõ ràng.
Cô nhìn về phía cái bóng cắt in lên cửa kính đang mơ hồ có một động tác nào đó.
Cô vội vàng quay đi, không cần nghĩ cũng biết anh đang làm gì bên trong. Thật đen tối!
“Ư...”
Lâm Uyển Bạch ôm chiếc chăn đã được gấp gọn gàng lại đi vào phòng ngủ, bỗng nghe thấy một âm thanh thoải mái.
Cô suýt nữa thì lại vấp ngã sõng soài như tối qua, âm thanh đó quả thực như vang vọng ngay bên tai vậy.
Anh nhất định lại cố tình nói to hơn bình thường!
Lâm Uyển Bạch ở yên trong phòng ngủ, chần chừ không dám ra ngoài, sợ sẽ lại nghe thấy mấy âm thanh không nên nghe, cực kỳ rát tai...
Phải đến hơn nửa tiếng sau, cô mới mở cửa ra thăm dò, chỉ thấy cánh cửa phòng tắm mở toang, còn Hoắc Trường Uyên thì đứng trong phòng khách với chiếc khăn tắm ở hông, không còn chút đau khổ ban nãy, trông rất sảng khoái.
Tay phải anh đang cầm di động, chắc lại đang gọi cho công ty phá khóa.
Khi Lâm Uyển Bạch đi vào đánh răng rửa mặt, cố tình liếc nhìn một cái, trong thùng rác nhà vệ sinh hình như có thêm vài cục giấy ăn.
Khác với tối qua, người của công ty phá khóa không từ chối, hơn nữa còn đến khá nhanh. Là một anh thanh niên, mang theo đầy đủ dụng cụ.
Lâm Uyển Bạch cũng mở cửa ra đứng nhìn. Sau khi xác nhận rõ thân phận của Hoắc Trường Uyên, động tác của cậu ta vô cùng nhanh nhẹn, bắt đầu tháo gỡ mắt thần và tiến hành mở khóa.
“Tiểu Uyển!”
Một giọng nói bất ngờ vang lên.
Lâm Uyển Bạch nhìn về phía đó, thấy Yến Phong đang đi lên, tay xách một túi hoa quả.
Cô kinh ngạc, há hốc miệng, đang định lên tiếng thì đối diện vang lên một tiếng “cạch“. Cậu thanh niên mở khóa mỉm cười nói với Hoắc Trường Uyên: “Xong rồi anh nhé!”
Đúng lúc này Yến Phong đi lên, cũng vô tình nhìn sang, rồi sững người: “Hoắc tổng?”
Hoắc Trường Uyên từ từ quay người lại, khẽ gật đầu: “Anh Yến!”
“Hoắc tổng đang... sống ở đây?” Yến Phong nhìn cánh cửa đang mở, hỏi với vẻ không chắc chắn.
“Vâng.” Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi, thản nhiên đáp: “Bỗng dưng muốn thay đổi môi trường sống.”
Yến Phong theo Lâm Uyển Bạch đi vào nhà, mãi vẫn cứ nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch chủ động phá tan sự im lặng: “Anh Yến Phong, anh cầm gì trong tay vậy?”
“Người ta vận chuyển cho anh ít xòi từ Tam Á tới, cho em một ít em nếm thử. Mấy hôm nay khá bận, anh chẳng tranh thủ được thời gian qua đây. Vừa hay hôm nay lên tổng bộ họp bàn về chuyện tuyển quân mới, ngang qua chỗ em nên mang tới cho em!” Yến Phong đặt túi lên mặt bàn, ngừng một chút, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Uyển, Hoắc tổng chuyển tới ở đối diện nhà em?”
“Vâng...” Lâm Uyển Bạch gật đầu, kể lại đại khái về việc chủ nhà cũ bán nhà cho Hoắc Trường Uyên.
Yến Phong nghe xong, nói một câu châm chọc mang đầy ý tứ: “Xem ra anh ta cũng tốn nhiều tâm tư thật!”
“...” Lâm Uyển Bạch không biết nên đáp thế nào.
Chuông di động vang lên, là máy của Yến Phong, hình như là tổng bộ gọi tới, thúc giục anh ấy tới họp.
Sau khi ngắt máy, Yến Phong đành đứng lên. Có điều khi đi ra cửa, anh ấy vẫn dừng bước, trầm ngâm giây lát: “Tiểu Uyển, anh nhớ là lần trước em đã nói với anh, hai người không còn quan hệ gì nữa...”
Lâm Uyển Bạch đang định giải thích thì cánh cửa nhà đối diện bật mở.
Hoắc Trường Uyên đã thay quần áo, không phải áo vest mà là một bộ đồ ngủ ở nhà đầy sức sống. Chiếc quần dài màu than xám, chiếc áo len đan màu trắng, khiến khuôn mặt cương nghị của anh dịu dàng hơn nhiều.
Anh nhìn thẳng về phía cô và hỏi: “Em có nhìn thấy áo sơ mi của anh không?”
“Làm sao em biết...” Lâm Uyển Bạch nóng mặt, hoảng loạn nói.
Hoắc Trường Uyên từ từ nhướng đuôi mày lên, sau đó chậm rãi nói rành mạch từng chữ: “Tối hôm qua, lúc tắm chẳng phải anh đã cởi ra trong nhà tắm sao?”
“Tiểu Uyển?” Yến Phong lập tức quay sang nhìn cô, ánh mắt như mong muốn cô xác thực.
“À, tối qua anh ấy tắm ở nhà em...” Mặt Lâm Uyển Bạch đã đỏ bừng rồi, cô bấm bụng giải thích: “Chẳng qua là vì nhà anh ấy bị hỏng đường ống nước, thế nên mượn phòng tắm nhà em. Sau đó lại quên mang chìa khóa, nên đã ngủ tạm trên sofa một đêm! Ban nãy anh cũng đấy thấy, có người tới phá khóa...”
Ánh mắt Yến Phong đã có nhiều thay đổi.
Nói thì nói như vậy, nhưng nghĩ sao cũng cảm thấy bất thường!
Giống như có một con thỏ ở trong hang và bên ngoài là một con sói đầy nguy hiểm...
Khi chuông di động một lần nữa vang lên thúc giục, Yến Phong không bắt máy nữa mà chau mày vội vã nói với cô: “Tiểu Uyển, hôm khác chúng ta nói chuyện! Có tình hình gì nhớ gọi điện thoại cho anh!”
Câu cuối cùng rõ ràng là nói cho Hoắc Trường Uyên nghe.
Bóng Yến Phong nhanh chóng khuất sau hành lang. Lâm Uyển Bạch như sắp nổ tung đầu.
Hoắc Trường Uyên đút một tay vào túi quần, biểu cảm lười biếng, khóe môi rướn lên một nụ cười nhạt nhòa, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt giống như một cậu nhóc vừa làm chuyện xấu thành công: “Bây giờ có thể tìm áo sơ mi cho anh rồi chứ?”
“... Tìm!” Lâm Uyển Bạch giật giật khóe miệng.
~Hết chương 114~