Đến tận lúc hết giờ làm, trong văn phòng vẫn chưa thể bình yên.
Sắc mặt các nữ đồng nghiệp ai nấy đều bày ra biểu cảm hối hận không kịp, chốc chốc lại thở dài, hận bản thân không nắm bắt được cơ hội, không thể biểu lộ gì trước mặt nam thần để giành được sự coi trọng.
Người có được cơ hội lộ mặt là Lâm Uyển Bạch thì âm thầm thu dọn đồ đạc, cố gắng rời đi một cách lặng lẽ nhất có thể.
Ra khỏi tòa nhà, lập tức có tiếng còi xe ô tô vang lên.
Lâm Uyển Bạch mới đó đã nhìn thấy chiếc Land Rover trắng đỗ bên lề đường. Trong bóng tối, đôi mắt sâu hút của Hoắc Trường Uyên phóng qua kính chắn gió nhìn về phía cô, hơn nữa anh đã bắt đầu đi về bên này.
Để tránh bị các đồng nghiệp nhìn thấy rồi truy sát, cô lao về phía anh như lao về vạch đích cuộc thi điền kinh 100 mét.
Cô mở cửa ra, chui vào trong rồi thắt vội dây an toàn, tất cả đều rất liền mạch.
Chiếc xe len lỏi vào dòng xe trên đường. Sau khi chắc chắn mình đã an toàn, Lâm Uyển Bạch mới quay sang hỏi anh: “Hoắc Trường Uyên, sao anh còn chưa đi?”
Hoắc Trường Uyên hờ hững liếc nhìn cô, ý không muốn nói nhiều lời thừa thãi: “Ra chợ mua thức ăn, về nhà nấu cơm.”
“Ồ.” Lâm Uyển Bạch không dám phản bác.
Nhìn anh có vẻ không vui, hơn nữa chắc chắn có liên quan tới mình, cô cố gắng không chọc vào anh.
Tới khu chợ gần nhà, người rất đông, họ bị chen chúc kẹp giữa một cửa hàng. Bà chủ bận rộn cân hàng và thu tiền, chẳng bận tiếp khách nữa. Bà ấy quăng túi ni lông cho họ, họ đành tự động lấy hàng.
Lâm Uyển Bạch cúi người bò rạp ra trên sạp hàng, tỉ mỉ lựa chọn.
Có những món quá xa với không tới, Hoắc Trường Uyên đứng bên lại ra tay giúp đỡ.
Giọng nam trầm của Hoắc Trường Uyên áp đảo cả những tiếng ồn ào hỗn tạp ngoài chợ: “Ớt xanh có lấy không?”
“Lấy.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Bông cải xanh có lấy không?”
“Lấy.” Lâm Uyển Bạch lại gật đầu.
“Cải thảo thì sao, lấy không?”
“Lấy.” Lâm Uyển Bạch vẫn tiếp tục gật đầu.
Cô tính có thể làm món cải thảo luộc. Lát nữa qua sạp hàng khô, có thể mua thêm ít miến kết hợp, mua thêm xì dầu ăn với cá hấp, vừa tươi vừa ngon.
Nhìn thấy cô cúi đầu trầm tư, trong đôi mắt Hoắc Trường Uyên ánh lên chút giảo hoạt.
Anh đột ngồ cầm một mớ hành lên, nhưng câu hỏi lại là: “Hẹn hò với anh, lấy không?”
“...” Lâm Uyển Bạch cắn môi, không hề trả lời.
Hoắc Trường Uyên quăng hành đi, ngữ khí có phần bực bội: “Cũng không ngốc nhỉ, thông minh lên từ lúc nào vậy!”
Lâm Uyển Bạch phát rồ, cô ngốc khi nào!
Có điều khi nhìn thấy khóe môi anh căng ra vì không đạt được mục đích của mình, lòng cô cũng cân bằng hơn.
Buổi tối, họ về nhà Lâm Uyển Bạch nấu nướng, làm bốn món mặn một món canh, không làm quá nhiều đồ tanh, chỉ có một đĩa tôm kho.
Trong phòng, không ai nói chuyện với ai, chỉ im lặng ngồi đối diên nhau ăn cơm, chỉ có tiếng bát và đũa va chạm khẽ khàng. Khi đặt đũa xuống, Hoắc Trường Uyên nhìn về phía cô: “Ngày mai là cuối tuần, em định làm gì?”
“À...” Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, rõ ràng là cô chưa dự định gì cả.
“Có muốn về quê thăm bà ngoại không?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày, đưa ra một đề xuất.
“Muốn!” Lâm Uyển Bạch gật đầu gần như không do dự.
Bà ngoại xuất viện về quê ở đã được một thời gian, bây giờ con cháu về cơ bản chỉ liên lạc với ông bà qua điện thoại. Bà tuổi đã cao, lại không biết dùng quá nhiều đồ điện tử thông minh. Lần nào cũng phải đợi cậu nhóc nhà hàng xóm qua thì họ mới nói chuyện được qua video call một lúc ngắn ngủi.
Ngón cái của Hoắc Trường Uyên gõ lên mặt đồng hồ đeo tay: “Ừm, chín giờ sáng mai xuất phát.”
Lâm Uyển Bạch ngẩn ra, bấy giờ mới hiểu ý tứ của câu này. Anh định về quê cùng cô?
Trong giây lát, cô hân hoan không tả được.
Thấy anh đã đứng lên đi về phía cửa ra vào, Lâm Uyển Bạch vội ra tiễn.
Trước lúc đóng cửa lại, Hoắc Trường Uyên chợt dừng bước.
Anh bất ngờ quay người, nhìn cô chăm chú, rồi bật ra một câu: “Em còn bốn ngày.”
“...”
...
Chín giờ sáng hôm sau, chiếc Land Rover màu trắng chuẩn giờ xuất phát ra khỏi thành phố.
Cứ nghĩ tới chuyện chiều nay được gặp bà ngoại, Lâm Uyển Bạch lại không kiểm soát được sự kích động.
Thật ra có mấy lần cô muốn về quê thăm bà nhưng bà xót cô ngồi xe lửa vất vả, nói gì cũng không chịu. Lần này biết Hoắc Trường Uyên lái xe cùng về, bà đồng ý ngay.
Cô bất giác quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Hoắc Trường Uyên, mấy hôm nay anh không phải làm việc sao?”
“Lùi hết rồi.” Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.
“Như vậy làm lỡ dở anh quá...” Lâm Uyển Bạch nghe xong bèn cắn môi.
Hoắc Trường Uyên khẽ rướn môi, thản nhiên nói: “Không sao, vừa hay anh cũng rất nhớ bà ngoại.”
Lâm Uyển Bạch gật đầu, có thể dễ dàng phán đoán được mức độ thật giả trong câu nói của anh. Anh vẫn luôn đối xử rất tốt với bà ngoại, cho dù là trước kia họ chỉ có quan hệ giao dịch, anh cũng rất nhẫn nại và chu đáo.
Sáng sớm nay trước khi xuất phát, cô đã nhìn thấy cả đống đồ dinh dưỡng chất đầy sau cốp xe.
Tối qua quyết định đột ngột, cô vốn không nghĩ được nhiều, không ngờ anh đã chuẩn bị đầy đủ.
Hoắc Trường Uyên...
Trước khi anh quay sang nhìn mình, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn quay đi, vờ như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trước mặt là trạm thu phí, chiếc xe đi chậm lại, chờ đợi cùng đoàn xe.
Di động trong túi xách rung lên, Lâm Uyển Bạch rút ra, là tin nhắn của người bạn thân Tang Hiểu Du.
“Tiểu Bạch, cậu phải cẩn thận một chút!”
Đang không hiểu câu nói này có nghĩa là gì thì ngay sau đó lại có một tin nhắn khác tới ngay: “Lỡ như dọc đường Hoắc tổng cho dừng xe ở một khu rừng núi hoang vắng nào đó rồi lột sạch đồ của cậu, ép buộc cậu phải hẹn hò với anh ta phải làm seo? Tới lúc đó cậu kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa...”
Lâm Uyển Bạch càng đọc càng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Khi cô cảm nhận được gì đó thì giật mình, vội giấu điện thoại đi.
Nhưng đã muộn, Hoắc Trường Uyên vân vê cằm, trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi nói: “Đây cũng là một ý tưởng hay đấy.”
“Anh đừng có làm bừa...”
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, bất giác co rụt người sang bên cạnh.
Hoắc Trường Uyên thấy mặt mũi cô căng thẳng, bèn giơ tay vỗ lên đầu cô: “Khờ khạo!”
Chiếc xe phía trước đã rời đi, họ cũng tiến lên, hạ cửa kính xuống để lấy thẻ.
Phần tóc trước trán Lâm Uyển Bạch đều rối bù xù cả. Cô nhìn vào gương chiếu hậu vuốt lại tóc. Gió thổi vào, cô hoàn toàn không cảm thấy bực bội, ngược lại có chút ngọt ngào chưa từng thấy.
Hơn ba giờ chiều, xe tới đích.
Lâm Uyển Bạch nhảy từ trên xe xuống, vội nắm chặt tay bà, có chút oán trách: “Bà ngoại, sao bà lại ra ngoài này đợi!”
“Có lạnh đâu, với lại bà cũng mới ra chưa lâu mà!” Bà ngoại mỉm cười, khuôn mặt hơi đỏ lên vì gió thôi. Nhưng chẳng đáng gì với tâm trnạg, bà tiến lên kéo lấy Hoắc Trường Uyên ở phía sau: “Tiểu Hoắc à, mau vào nhà đi!”
“Dạ vâng bà ngoại.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Một trái một phải, hai người họ lần lựt khoác tay bà đi vào sân.
Rất lâu không gặp, dĩ nhiên có rất nhiều điều muốn nói. Đến tập chập tối, bà ngoại vẫn ngồi yên trên chiếc ghế mây chưa hề nhúc nhích, giữ họ lại hỏi han đủ chuyện. Cả căn nhà tràn ngập tiếng cười hiền từ và ấm áp của bà.
Buổi tối ăn cơm xong, Lâm Uyển Bạch đi rửa một ít hoa quả.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng đậm hơn.
Chăm sóc bà ngoại ăn kiwi xong, cô vừa xiên một miếng táo lên thì nghe thấy Hoắc Trường Uyên bất ngờ hỏi: “Tối nay ngủ thế nào?”
~Hết chương 122~