Tá lả...
Đâu có giống nhau chứ!
Lâm Uyển Bạch như ngồi trên đống lửa, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm bài bạc, cũng vốn không biết chơi, chỉ biết dựa vào những kiến thức Hoắc Trường Uyên dạy tại chỗ. Không có chút may mắn nào, liên tục cả hai ván đều thua, xèng trong đĩa đã ít đi một nửa. Còn hai mẹ con Lý Huệ ở đối diện thì ngược lại, thắng đến tươi rói mặt mày.
Lâm Uyển Bạch kiên trì muốn đứng lên, sợ sẽ thua sạch chỗ xèng còn lại.
Hoắc Trường Uyên như đọc được suy nghĩ của cô, âm thầm dùng sức ấn cô ngồi yên trên ghế: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Bàn tay anh trượt xuống, dừng lại trên lưng cô, vô hình trung mang lại cho cô một nguồn sức mạnh.
Lâm Uyển Bạch bất giác ngồi thẳng lên một chút, trên bàn đã bắt đầu phát bài rồi.
Sau ba vòng phát bài, trên bàn chỉ còn đúng cô và Lý Huệ đối diện. Bài trong tay cô hơi nhỏ, 8, 9, 10 cơ. Lúc lật bài cô đã nhìn thấy rồi, tuy là một dây liên tiếp nhưng so với ba con K của Lý Huệ thì vẫn không có khả năng chiến thắng.
Cho dù cô không hiểu thì cũng biết cơ hội để đạt được Thùng phá sảnh (Một dây năm quân đồng chất) là rất thấp.
Cô không theo nhiều tiền, Lâm Uyển Bạch muốn từ bỏ. Nhưng Hoắc Trường Uyên lại giữ chặt tay cô, đồng thời đẩy hết số xèng còn lại ra ngoài.
“... Hoắc Trường Uyên!”
Lâm Uyển Bạch thảng thốt kêu lên.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô bằng ánh mắt sâu hút rồi nói: “Chia bài!”
Lý Huệ ở bên kia đã thắng liên tiếp hai ván, đắc ý từ sớm. Thấy cô theo hết, mắt bà ta bỗng sáng rực lên. Bà ta xác nhận lại chỗ bài trong tay, rồi đẩy hết chỗ tiền mình có ra không chút do dự.
Lâm Uyển Bạch căng thẳng tới ngừng thở.
Cô thở dồn dập vì những âm thanh phát bài. Khi nhận lấy bài, cô còn không dám mở lên xem.
Nhà cái và Lý Huệ đều đã mở bài, Lâm Uyển Bạch bấm bụng mở bài ra, cây J cơ xuất hiện khiến cô thảng thốt tới mức suýt rơi cả con ngươi ra ngoài, kích động không ngừng tiếp tục lật nốt.
Bên cạnh có tiếng trầm trồ, Thùng phá sảnh!
Hoắc Trường Uyên đặt xèng vào đĩa, khoác vai cô đứng lên: “Không chơi nữa, chúng ta đi thôi!”
Lâm Uyển Bạch nhìn chằm chằm hai tay mình, như không dám tin. Cô còn chưa kịp hoàn hồn trở lại sau cơn bất ngờ vừa rồi. Lần đầu tiên tham gia một ván bài, lại còn thắng ư? Không những thắng được vốn mà còn thắng thêm gấp đôi.
Ngoài sự phấn khích nhiều hơn, còn có một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Nghĩ tới chuyện ban nãy anh chọn theo hết, cô không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Hoắc Trường Uyên, sao anh dám chắc sẽ có Thùng phá sảnh?”
“Chơi đại!” Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi.
“Trời ạ...” Lâm Uyển Bạch ngốc luôn.
Cô không khỏi quay đầu nhìn sang bên kia. Xuyên qua đám đông, cô nhìn thấy hai mẹ con Lý Huệ vẫn chưa rời khỏi bàn chơi, sắc mặt cứng đờ sắp chết, vẫn đang nhìn chằm chằm mấy lá bài.
Chẳng trách người ta nói, bài bạc là bác thằng bần.
Thắng thua chỉ cách nhau một lằn ranh.
Lâm Uyển Bạch mím môi nhìn anh, định nói gì đó lại thôi.
Nhưng có vẻ như Hoắc Trường Uyên biết cô định hỏi gì, đôi mắt hơi nheo lại: “Có phải em muốn hỏi anh có nhiều bàn như vậy, vì sao lại chọn bàn đó không? Nguyên nhân rất đơn giản, gặp lần nào hành hạ lần đó!”
Lâm Uyển Bạch lại ngẩn ra.
Hai người họ không ở lại lâu mà tới trước quầy lễ tân đổi lại tiền. Hai cọc xèng thừa ra được đổi thành tiền mặt, Hoắc Trường Uyên nhét vào tay cô.
Cô chưa bao giờ chạm vào nhiều tiền đến thế.
“Em không cần đâu...” Lâm Uyển Bạch vội vàng trả lại.
“Đây là tiền em thắng được.” Hoắc Trường Uyên uể oải nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch vẫn lắc đầu từ chối, nhưng bị anh quát: “Cầm lấy!”
...
Hai người khác cũng không ở lại sòng bạc quá lâu còn có hai mẹ con Lâm Dao Dao.
Sắc mặt Lý Huệ rất khó coi. Lúc ra khỏi cửa, bà ta còn cố tình kiếm cớ chửi bảo vệ một bài. Sau khi lên xe đi xa rồi, bầu không khí trong xe vẫn còn rất nặng nề.
Lâm Dao Dao nhìn vào gương dặm lại phấn, vẽ vời vài đường, sau đó ném thỏi son trong tay ra ngoài cửa sổ: “Con Lâm Uyển Bạch chết tiệt, rốt cuộc chị ta có chỗ nào tốt đẹp chứ! Sao anh Trường Uyên lại để ý chị ta, lại còn dẫn chị ta tới Macao chơi nữa!”
Lý Huệ cũng bốc hỏa trong lòng, cuối cùng bà ta không những không thắng được tiền mà còn thua sạch sẽ.
“Một con tiện nhân bị đuổi ra khỏi nhà như chị ta rốt cuộc dựa vào đâu mà khiến anh Trường Uyên không buồn nhìn con lấy một cái!” Lâm Dao Dao hậm hực siết chặt chiếc túi xách trên chân, nhất là khi nghĩ tới cảnh hai người họ thân mật như chốn không người ban nãy, cô ta càng đố kỵ tưởng chết.
Lý Huệ nghe vậy, nhíu mày hỏi: “Dao Dao, con vẫn chưa chịu từ bỏ à?”
“Con thích anh Trường Uyên lâu như vậy rồi...” Lâm Dao Dao bĩu môi.
“Lần trước ở nhà không phải bố con chưa nhắc đến chuyện cưới hỏi với Hoắc tổng nhưng đã bị cậu ta từ chối, hơn nữa sau khi biết nguyên nhân, bố con cũng không dám nhắc lại nữa...” Lý Huệ nhìn con gái: “Dao Dao, bây giờ con cũng chưa quá nhiều tuổi, chuyện gì cũng vẫn kịp. Có rất nhiều cậu chủ còn nhà quyền quý, chúng ta còn có thời gian từ từ lựa chọn!”
Nhưng Lâm Dao Dao nghe xong không đồng ý: “Nhưng cả Băng Thành này không ai so sánh được với anh Trường Uyên*!”
*Một cú tát vào mặt Tần Tư Niên, Tần Dịch Niên, Tần Hoài Niên =))
Lý Huệ không lên tiếng, vì đây là sự thật, không thể phản bác. E là cả Băng Thành này, xét về bối cảnh gia đình hay thế lực, địa vị, cũng không tìm ra được người đàn ông nào xuất sắc hơn Hoắc Trường Uyên.
“Nói thì nói vậy, nhưng mà...”
“Mẹ!” Lâm Dao Dao nhăn mặt ngắt lời, ngẩng cao đầu, thái độ kiên quyết tựa như không đạt được mục đích không bỏ qua: “Con không sợ, cho dù không trèo cao tới được nhà họ Hoắc, con chỉ cần là người con gái của anh Trường Uyên cũng được rồi! Mẹ, chẳng phải mẹ đã nhẫn nhịn ở bên bố bao nhiêu năm rồi mới được lên ngồi vị trí bây giờ sao, thế nên mọi chuyện đều không phải vấn đề!”
Lý Huệ nghe xong không lên tiếng, ở một mức độ nhất định cũng ngầm đồng ý với con gái.
Sau khi bà ta được gả về nhà họ Lâm đã thành công đuổi được Lâm Uyển Bạch ra khỏi nhà. Ở bên ngoài, Lâm Dao Dao gần như là cô thiên kim duy nhất của gia đình, cũng là bông hoa được bà ta nâng niu nuôi lớn. Hơn nữa xét về diện mạo hay vóc dáng, có điểm nào kém Lâm Uyển Bạch?
Nghĩ tới chuyện lúc trước Hoắc Trường Uyên bảo vệ Lâm Uyển Bạch, bà ta đã có phần ngạc nhiên rồi, không ngờ ban nãy trên bàn bài lại xuất hiện một lần. Xem ra Lâm Uyển Bạch rất được lòng Hoắc Trường Uyên. Cũng không biết cô ta đã dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì, không khác gì người mẹ nhảy lầu kia!
Chết thì cũng chết rồi, bây giờ trong giấc mơ của Lâm Dũng Nghị thi thoảng vẫn lẩm bẩm tên người đó. Khi nghĩ như vậy, bà ta hoàn toàn quên mất mình thực sự là kẻ thứ ba.
Lý Huệ hơi sững người, biểu cảm nhìn con gái tràn đầy tự tin.
“Đúng rồi mẹ! Mẹ bảo liệu Lâm Uyển Bạch có nói với bố không? Bố ghét nhất là bài bạc!” Lâm Dao Dao bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội căng thẳng hỏi.
“Sợ gì chứ!” Lý Huệ không chút lo lắng, nhàn nhã vuốt phẳng lại vạt áo nhăn nhúm: “Cho dù dám mách thì đã sao nào. Tới lúc đó mẹ chỉ cần rủ rỉ vài câu bên tai ông ấy, rồi nhắc đến đứa con bị sảy năm xưa, con nghĩ bố tin nó hay tin mẹ?”
Hai mẹ con họ nhìn nhau, đều không hẹn mà bật cười...
~Hết chương 149~