Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Cô rất chắc chắn, và khẳng định rằng mình cảm nhận được lưỡi anh.
Hơn nữa, trong quá trình cô nghiêm túc làm hô hấp nhân tạo, hình như anh còn cố gắng cạy mở răng cô.
Lâm Uyển Bạch ngẩng phắt đầu lên, ngồi phịch xuống cỏ, dùng mu bàn tay che chặt miệng.
“Ưm...”
Hoắc Trường Uyên nằm dưới đất không chút tri giác, cuối cùng cũng mở mắt ra và ngồi dậy.
Lâm Uyển Bạch trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ như gấc. Nhưng bên cạnh có mặt Hoắc Dung và Tần Tư Niên, cô không tiện nổi đóa lên, mùi hương của anh vẫn còn đong đầy khoang miệng.
Hoắc Dung vội vàng đi tới: “Hả? Trường Uyên, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi!”
“Vâng vâng! Thật là làm mọi người lo lắng quá!” Bị ra hiệu bằng ánh mắt, Tần Tư Niên cũng phụ họa theo, cuối cùng còn cố tình thản nhiên nhìn về phía cô: Đúng không cô Lâm?”
Lâm Uyển Bạch bị chọc càng đỏ mặt hơn, cho dù gió thổi vẫn cảm thấy gò má nóng rực.
Cô hoảng loạn đứng lên, phủi mấy vạt cỏ dính trên người xuống, hậm hực nói: “Cháu đi nướng thịt tiếp đây!”
Nhìn theo cái bóng hoảng loạn bỏ trốn của cô, Hoắc Dung phì cười đi tới bên cháu mình, giơ mũi chân đá vào đôi giày da của anh, trêu chọc: “Hoắc tổng, còn không dứng dậy đi? Cháu tự nói cháu xem, đường đường là sếp lớn của cả một tập đoàn mà lại sử dụng mấy chiêu đểu cáng này, có phải là hơi hạ giá không?”
“Hình như có một chút đấy ạ!” Tần Tư Niên đứng bên hùa theo.
Hoắc Trường Uyên hoàn toàn tảng lờ.
Anh giơ tay chạm lên môi mình, hình như nhiệt độ của cô vẫn còn nguyên vạn, nụ cười nơi khóe môi rơi thẳng xuống tận đá mắt, có vẻ anh vẫn đang ngồi hồi tưởng.
Lều đã được dựng xong xuôi, giá nướng cũng bắt đầu bốc khói và thơm phức.
Hoắc Trường Uyên sau một lúc bị giày vò, quần áo trên người đã ướt hết, thế nên phải về thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Nhìn cái bóng cao lớn của anh rời đi, Lâm Uyển Bạch mới miễn cưỡng thở hắt ra.
Đồ ăn mang ra nướng rất nhiều, chay mặn đủ cả. Cô kết hợp cả rau và thịt để lên giá nướng. Trước kia khi các đàn anh đàn chị trong trường tổ chức các hoạt động ngoại khóa, cô từng làm, thế nên không khó khăn lắm. Đồ ăn cũng đã được chế biến sẵn, chỉ cần phết chút dầu, rắc thêm gia vị là được.
Suốt cả quá trình, Hoắc Dung ngồi bên cạnh giá nướng. Lâm Uyển Bạch nướng xong cái nào, bà lập tức ăn ngay cái đó.
“Đồ ở đây đúng là tươi ngon, hơn nữa còn thuần tự nhiên, đừng nói là rau xanh, ngay cả mùi vị của thịt bò cũng ngon chết người! Ở thành phố hoàn toàn không ăn được!” Bà vừa nhai thịt bò vừa tấm tắc khen.
Trong chớp mắt, dưới đĩa chỉ còn lại vài cái xiên sát. Lâm Uyển Bạch từ đầu tới cuối phải đứng trước giá nướng bận rộn, bà có phần ái ngại bèn đứng lên, đi tới muốn giúp: “Rau cải trắng, để cô giúp cháu việc gì đó nhé? Mấy cái này rắc lên mực phải không?”
Nói rồi, bà túm lấy hành tươi và rau thơm ném lên trên.
“Ấy, cô ơi, đừng bỏ cả!” Lâm Uyển Bạch liếc thấy, gần như buột miệng: “Hoắc Trường Uyên không ăn rau thơm...”
Chú ý thấy bầu không khí hơi khác lạ, cô mới chợt nhận ra mình vừa nói gì.
Còn Hoắc Trường Uyên lúc nãy về thay quần áo, giờ đang đút một tay vào túi quần, lững thững đi tới, đôi mắt đó đang khóa chặt lấy cô.
Chỗ này thảm cỏ rộng rãi không có cách âm, anh chắc chắn cũng đã nghe thấy hết...
“Ồ ồ!” Hoắc Dung nhướng cao mày, nháy mắt với Tần Tư Niên: “Tiểu cầm thú, cháu nói xem, hai chúng ta đứng đây có phải hơi thừa thãi không?”
Lâm Uyển Bạch lại xấu hổ, cắn môi: “Cô à, cô còn nói như vậy nữa, cháu về đây...”
“Được được được!” Hoắc Dung thấy thế, đành phải ngừng lại: “Chỉ trêu một câu thôi mà, chuyện có lớn lắm đâu, nhìn da mặt cháu mỏng tang kìa! Mau, nướng thêm cho cô hai xiên cánh gà, ngon quá đi mất. Bác chủ nhà nói, đây toàn gà quê thôi!”
Lâm Uyển Bạch gật đầu, rồi lại lấy mấy xiên cánh gà và cổ gà đặt lên giá, dùng chổi quét dầu.
Hoắc Trường Uyên chẳng biết đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào: “Chỗ này nướng xong rồi sao?”
“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Ngửi mùi có vẻ rất ngon.” Hoắc Trường Uyên bê đĩa lên.
“Vâng...” Cô lại gật đầu.
Cô không dám ngước mắt nhìn anh, luôn nghĩ tới màn hô hấp nhân tạo ban nãy và lưỡi của anh.
“Lại nướng xong rồi sao? Mau mang qua cho cô nếm thử!” Hoắc Dung nhìn thấy đồ ăn, lập tức chìa tay ra.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, có vẻ những thứ nướng xong đều sắp bị cô ăn sạch rồi, còn Lâm Uyển Bạch chỉ đứng trước giá nướng không hề dừng tay, dù gió đêm lành lạnh, trán cô cũng đã lấm tấm mồ hôi.
“Cô, cô ăn ít chút.” Anh nói.
“Sao hả, còn không để cô ăn à?” Hoắc Dung đang ra sức xử lý cái cánh gà, tỏ ra không vui. Bà liếc nhìn Lâm Uyển Bạch, lập tức hiểu ra ngay, cười nửa đùa nửa thật: “Sao, đau lòng à?”
Hoắc Trường Uyên vẫn im lặng không nói.
Lâm Uyển Bạch đứng bên cạnh không chịu nổi đến lần thứ hai, thế nên viện cớ: “Những cái còn lại cứ nướng từ từ là được ạ, cháu đi gọi bác sỹ Tần qua đây!”
Nói xong, cô bèn tạm để quạt xuống, chạy về phía lều.
“Bác sỹ Tần, đồ nướng xong xuôi rồi, anh mau qua ăn cho nóng.”
Tần Tư Niên đang một tay chống hông gọi điện thoại, có vẻ mãi không có người bắt máy, thế nên anh ấy phồng mang trợn má lên, trông rất giận dữ. Nghe cô nói xong, anh ấy đáp một câu: “Ừm được, tôi qua ngay!”
Sau đó, anh ấy một lần nữa chọc tay lên màn hình điện thoại.
Khi quay lưng đi, cô nghe thấy anh ấy giận dữ nói: “Cá vàng, em ngắt điện thoại của tôi lần nữa xem!”
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ quay về, nghĩ bụng không lẽ là cô bạn thân Tang Hiểu Du?
Tiểu cầm thú, tiểu kim ngư...
Vì sao bỗng dưng cảm thấy họ rất xứng đôi nhỉ?
Lâm Uyển Bạch đi tới trước giá nướng, giật mình vì cảnh tượng trước mắt. Hoắc Dung tay cầm một cành cây, đang quắc mắt đuổi theo cháu trai của mình mà đánh.
Hoắc Trường Uyên dĩ nhiên không thể đánh trả, hơn nữa dường như sợ Hoắc Dung chạy bằng giày cao gót sẽ trật chân, anh cũng không chạy quá nhanh, chớp mắt đã bị ăn hai cú đánh. Anh kêu mà cô cũng thấy đau theo.
“Rắc...”
Cành cây trong tay Hoắc Dung bị gãy thành hai nữa.
Lâm Uyển Bạch phản ứng lại, chạy lên trước: “... Cô!”
“Ngại quá, để cháu chê cười rồi!” Hoắc Dung ném cành cây đi, chỉnh trang lại quần áo, chớp mắt cười với cô.
“...” Lâm Uyển Bạch ngây ngốc.
Trong lều được trải một lớp thảm lông dày, rất ấm, ngồi lên mềm mại cực kỳ dễ chịu.
Cuối cùng Lâm Uyển Bạch nướng thêm vài xiên ngô ngọt, xếp thêm một chút salad để làm món ăn ngọt sau bữa nướng. Hoắc Dung ăn một hơi hết hai cái, rồi mới ôm bụng nằm xuống, nói không thể ăn thêm được nữa.
Cô vẫn còn ngỡ ngàng trước cảnh Hoắc Dung đánh Hoắc Trường Uyên, không nhịn được, lên tiếng: “Cô à, sao ban nãy cô lại đánh Hoắc Trường Uyên vậy...”
“Hừ!” Hoắc Dung nghe xong, ngồi bật dậy, rất giận dữ: “Thằng khốn kiếp đó! Vì muốn bắt cô ăn ít đi mà nói với cô thịt nướng không tốt cho da dẻ, ăn nhiều sẽ có nếp nhăn. Còn nói cẩn thận chú ra ngoài nuôi nhân tình, cháu nói xem, cô có nên dạy dỗ nó không?”
Lâm Uyển Bạch ấp úng bày tỏ: “Vậy thì cô cũng không thể đánh anh ấy mà...”
“Sợ gì chứ! Thế là nhẹ lắm rồi, lúc nhỏ cô thường xuyên cho nó đo ván!” Hoắc Dung thản nhiên đáp.
“Dạ?” Lâm Uyển Bạch bất ngờ.
“Cháu không hiểu đâu, đám con trai nghịch như quỷ ấy! Không ăn đòn không được!”
“Thế ạ?” Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Cô nhìn theo cái bóng cao cao đang đứng nói chuyện với Tần Tư Niên bên bờ sông, anh mặc bộ vest đen trông giống như đang hòa vào màn đêm. Ánh trăng sáng đẽo gót bóng hình anh đẹp như một bức tượng, nếu có thì chỉ có sự quyến rũ của một người trưởng thành.
Cô không nhịn được, nhỏ giọng phản bác thay anh: “Nhưng cháu cảm thấy, lúc nhỏ có lẽ anh ấy không giống một đứa trẻ nghịch ngợm...”
“Ha, đúng là sự nghịch ngợm của nó cũng khác những đứa trẻ bình thường! Nhưng nó nghịch ngầm, khiến người ta mệt mỏi vô cùng!” Hoắc Dung nghe vậy, lắc đầu bật cười.
“Rau cải trắng, cháu còn không tin à?” Thấy phản ứng của cô, tinh thần Hoắc Dung phơi phới: “Cô nói cháu nghe, lúc nhỏ trông nó có vẻ không hay nói chuyện, nhưng bụng dạ thì nhiều trò lắm, hợn nữa cực kỳ thích nghịch dại! Cháu biết tiểu cầm thú chứ. Cháu có biết vì sao hai đứa chúng nó lại chơi với nhau không?”
“Không biết ạ...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
“Hai đứa nó học cùng một trường tiểu học tư lập. Mùa đông phương Bắc cực kỳ lạnh, phải âm hai mươi độ, trên sân thể dục có mấy chiếc xà đơn làm bằng sắt, chắc cháu biết? Trường Uyên bảo lấy lưỡi liếm cái đó đi, cực kỳ ngọt, tên ngốc nghếch tiểu cầm thú đó lại tin thật, đi liếm thử! Sau đó nó nói nó đi gọi giáo viên đến, kết quả tới tận lúc tan học cũng không quay lại. Cuối cùng vẫn là ông bác quét dọn vườn trường phát hiện ra, đưa tới bệnh viện! Cũng may trên đó có quét sơn bảo vệ, nếu không chẳng biết lưỡi của tiểu cầm thú thiếu mất bao nhiêu miếng thịt nữa!”
“Trời...” Lâm Uyển Bạch không khỏi kêu lên.
Trải qua chuyện ấy mà hai người họ vẫn là bạn tốt như bây giờ, chắc chắn là tình yêu đích thực...
“Chuyện ấy đã là gì!” Hoắc Dung khẽ cười, nói với cô: “Hồi nhỏ Trường Uyên bày lắm trò lắm! Hình như lúc nó đi học lớp mẫu giáo, chẳng phải buổi trưa sẽ ngủ tại trường sao? Nó còn nhân lúc mọi người đang ngủ, lấy kéo cắt bím tóc của một bạn nữ! Cô bé đó tỉnh dậy khóc ầm lên, cả trường cũng sụp đổ vì tiếng khóc ấy! Vì chuyện này, cô đã phải xin lỗi bố mẹ người ta bao nhiêu lần rồi! Còn cả lúc học tiểu học, bạn cùng bàn không cho nó chép bài. Kết quả nó cắt một lỗ to tướng trên cặp sách của người ta, hại người ta hôm sau mất sách bị giáo viên mắng, còn bị phát đứng! Mấy chuyện kiểu này quá nhiều, chẳng đếm hết được!”
“...” Lâm Uyển Bạch hơi ngơ.
Cô nghi ngờ những gì mình nghe thấy, càng nghi ngờ không biết tai mình có vấn đề gì không.
Hoắc Dung nghĩ ra chuyện gì bèn hỏi cô: “Còn nữa, cháu biết vì sao nó không biết bơi không?”
“À...” Lâm Uyển Bạch gật đầu, nghĩ một chút rồi trả lời: “Hình như anh ấy có nói từng ngộp thở trong bồn tắm một lần...”
Lúc đó hình như cũng ở bên bờ sông này, hai người họ có nhắc đến. Cô không kịp nhịn cười, bị anh cảnh cáo và trừng phạt.
“Ha ha! Nó nói với cháu vậy sao? Vậy cháu có biết vì sao nó lại ngộp thở trong bồn tắm không?” Hoắc Dung nghe xong, vui không tả được.
“Vì sao ạ?” Lâm Uyển Bạch không hiểu.
“Lúc đó nhà họ Hoắc nuôi một con chó Bắc Kinh, hình như là bạn của anh trai cô gửi qua nhờ nuôi tạm thì phải. Kết quả một hôm tan học về, Trường Uyên phát hiện đống đồ ăn vặt của nó bị chó gặm ra ngoài, túi rách như xơ mướp, kẹo rơi đầy ra đất. Nó giành đồ ăn với chó, chạy lung tung khắp biệt thự, cuối cùng sảy chân mới ngã vào bồn tắm! Nghe nói khi người làm kéo nó lên, trong tay nó vẫn còn cầm chặt túi kéo, nhất quyết không buông!”
Lâm Uyển Bạch sửng sốt, rồi ngay lập tức phì cười thành tiếng.
“Ha ha ha!” Hoắc Dung đã sớm không khách khí, cười phá lên.
Lâm Uyển Bạch chưa từng biết một Hoắc Trường Uyên như vậy.
Từ trước tới nay, anh luôn giữ hình tượng sếp lớn không hay nói cười, chỉ âm thầm biểu hiện ra vẻ ấu trĩ của mình, tính tình hơi tệ một chút, nhưng phần nhiều vẫn là nghiêm nghị, sa sầm mặt mày. Không ngờ anh lại có những lịch sử này.
Bây giờ cô đã bắt đầu hoàn toàn đồng tình với lời Hoắc Dung nói rồi.
Hoắc Dung không cười nữa, nét mặt bỗng có thêm nhiều ưu phiền: “Thật ra làm nhiều chuyện nghịch ngợm phá phách như vậy, nhưng cô biết, chẳng qua nó chỉ muốn tìm một chút quan tâm từ bố mà thôi.”
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch sững người.
Nhưng đến một chút quan tâm cuối cùng cũng không có, ngược lại còn bị đơn độc ném ra nước ngoài nhiều năm.
Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng nắm chặt tay lại: “Cháu nghe anh ấy kể cho cháu, mấy năm ở nước ngoài, giao thừa đều là cô đón cùng anh ấy.”
“Phải đấy!” Hoắc Dung gật đầu, ánh mắt cũng vì kỷ niệm mà trở nên xa xăm: “Nước ngoài không đón âm lịch. Mấy năm đó cô và nó mỗi người đều cầm một hộp mỳ úp đêm giao thừa, trứng ốp cô không biết làm, đành cho nó mấy miếng thịt xiên khói! Lần nào nó cũng đợi tới mười hai giờ đêm, rồi gọi điện chúc mừng năm mới bố. Nhưng những lúc ấy, anh trai cô thường chỉ nói một câu: Lì xì bố đã gửi theo thiệp rồi đấy.”
Trái tim Lâm Uyển Bạch nhói lên vì một điều gì đó.
Cô vô thức nhìn về phía bờ sông. Chẳng biết Tần Tư Niên đã chạy đi đâu, chỉ còn lại mình anh.
Dưới ánh trăng, trông anh rõ ràng có phần cô độc.
Anh đang kẹp điếu thuốc trong tay, khói trắng bay xung quanh. Nhìn xuyên qua lớp khói mờ ảo ấy, góc nghiêng khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, dường như vĩnh viễn lạnh nhạt như một bức tượng bất động.
Cổ họng thít chặt lại, cô bỗng dưng rất buồn.
Quay về, vừa hay anh mắt cô chạm vào ánh mắt nửa cười nửa không của Hoắc Dung. Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, vội cụp mắt xuống.
Hoắc Dung tươi cười lên tiếng: “Rau cải trắng, nói thật với cháu, Trường Uyên là đứa cô theo dõi cả quá trình trưởng thành. Ở trong mắt cô, nó chính là một thằng cuồng công việc, gần như ngoài công việc ra chẳng có việc gì khác. Cô chưa bao giờ thấy nó có hứng thú thật sự hay để tâm tới bất cứ thứ gì. Vậy mà ngày cô bắt cháu đi, lần đầu tiên nó giận dữ với cô!”
Lâm Uyển Bạch không ngốc, cô nghe ra được những gì đối phương muốn biểu đạt.
“Cô, hai người yêu nhau, nếu chia tay cũng là quyền tự do của mỗi người, việc này không thể cưỡng ép...” Cô khẽ mím môi, ngừng một chút, rồi cất giọng rất thấp: “Hơn nữa anh ấy có vị hôn thê, cô à, cô phải rõ hơn ai hết.”
Hoắc Dung không thể phủ nhận, chỉ thở dài: “Phải, đứa trẻ xui xẻo đó!”
“...” Khóe miệng Lâm Uyển Bạch giật nhẹ.
Hai tay nắm chặt lại, cô buộc phải trần thuật một sự thật: “Thế nên, hai chúng cháu không thể...”
“Ha ha, nói vậy cũng không sai.” Hoắc Dung cười tán đồng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, rồi nói một câu mơ hồ: “Có điều, cô càng tin vào một câu nói khác: Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!”
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch chỉ cúi đầu.
Lát sau, Hoắc Dung quay đầu về phía cô, nhướng mày: “Rau cải trắng, cô có một cách vẹn cả đôi đường! Hay là cháu làm vợ bé, để Trường Uyên nuôi vợ bên ngoài nhỉ?”
“Cháu không muốn...”
“Không được!”
Giọng trầm của đàn ông đồng thời vang lên cùng giọng cô.
Lâm Uyển Bạch sững người, quay đầu phát hiện có một cái bóng to lớn bao trùm lấy mình...
~Hết chương 161~