Hoắc Trường Uyên cũng không tắm rửa nữa mà sải bước đi thẳng ra khỏi phòng tắm, lao về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Sau khi ngã lên giường, những nụ hôn long trời lở đất ập xuống, một khi bắt đầu là không thể dừng lại.
Hoác Trường Uyên chống một tay lên trên đầu cô, kéo vai áo quai mảnh với hoa văn hình báo của cô xuống, nhướng mày, trêu chọc cô với vẻ rất nghiêm túc: “Xin lỗi, anh không biết là em sốt sắng đến thế.”
Lâm Uyển Bạch rất ngượng, mặt đỏ bừng, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.
“Nếu em đã không nhịn được, vậy thì anh đành miễn cưỡng.”
Hoắc Trường Uyên lại nói thêm một câu như vậy, ngay sau đó, hơi thở nặng nề phủ kín tất cả.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao. Đôi mắt sâu hút của anh trở nên nóng rực. Anh đang định vươn tay cởi toàn bộ chỗ hoa văn hình báo ấy xuống thì chuông di động đột ngột vang lên.
Hoắc Trường Uyên bỗng chốc nhíu mày, khựng lại: “Anh nhận điện thoại đã, có thể là công việc!”
Lâm Uyển Bạch gật đầu, biết anh vừa tới công ty con bên Lâm Thành này chưa lâu, việc sẽ rất nhiều.
Cô xấu hổ nhìn anh đứng lên. Chiếc áo sơ mi đã được cởi ra, nửa người trên rắn chắc được ánh sáng trực tiếp miêu tả, từng múi cơ bắp khiến người ta máu nóng phun trào, đôi chân vững chãi cũng toát ra một sức hấp dẫn trí mạng.
Nghĩ tới tất cả những điều ấy đều thuộc về mình, trái tim cô đập dữ dội không thể tả.
Sau khi Hoắc Trường Uyên rút di động ra nghe, đầu kia dường như không nói được mấy câu đã vội vàng ngắt máy.
Nhìn thấy anh quay lại với khuôn mặt nhăn nhó hơn, Lâm Uyển Bạch vội quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
“Là cô anh!” Hoắc Trường Uyên đen xì mặt lại.
“Hả?” Lâm Uyển Bạch nghe xong ngẩn người, hoàn toàn không ngờ đến: “Cô có chuyện gì sao?”
Mặt Hoắc Trường Uyên càng sa sầm hơn: “Không sao, nói là một cuộc điện thoại quấy rối!”
“...” Lâm Uyển Bạch câm nín.
Nhưng đúng là rất giống với phong cách của Hoắc Dung...
Gần như anh vừa về giường, chuông điện thoại lại réo rắt.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn số điện thoại hiển thị, khóe môi giật giật, bực dọc tắt tiếng di động, rồi tiện tay ném đi.
Sau đó, anh nhào lên như hổ đói, tiếp tục chuyện ban nãy, hôn lên mắt và khóe miệng cô: “Uyển Uyển, nhớ anh không?”
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập không trả lời, chỉ rút ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho anh.
Lần này nhiệt độ trong phòng nâng lên tới điểm cao nhất.
Đúng vào lúc Hoắc Trường Uyên đang xé bao cao su ra, bỗng nhiên một tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc vang lên.
“Rầm rầm rầm!”
Cả hai người đều đứng hình.
Nói là gõ cửa cho sang trọng, thực chất là đập cửa, đến mức cửa kính trong nhà cũng rung lên theo.
Lâm Uyển Bạch vẫn đang vòng tay qua bờ vai dài rộng của anh, liếm môi: “Hoắc Trường Uyên, bên ngoài có người...”
Dĩ nhiên Hoắc Trường Uyên nghe thấy, anh cũng đang nhíu mày nhìn ra cửa chính. Chỉ là anh không hiểu, nửa đêm nửa hôm ai còn đến, không giống như di động có thể tắt máy, đập cửa hoàn toàn không thể tảng lờ.
“Hoắc tổng, mở cửa cho cô!”
“Đừng giả vờ không nghe thấy gì! Cô biết cháu đang ở trong nhà, hơn nữa có cả Rau cải trắng, cô đã nhìn thấy xe của cháu dưới nhà rồi! Khẩn trương mở cửa cho cô, còn tiếp tục đập cửa, hàng xóm sẽ phàn nàn đấy!”
Một giọng nữ cao vút rất có khí chất vọng vào nhà qua cánh cửa chống trộm.
Lâm Uyển Bạch nhanh chóng nghe ra: “Hình như là cô...”
Hoắc Trường Uyên không thể bực dọc hơn nhưng cũng lại không thể trút ra ngoài. Bên ngoài Hoắc Dung vẫn đang thúc giục: “Còn không mở cửa, cô sẽ gọi cho quản lý tòa nhà tìm người phá cửa đấy!”
“Đến đây!” Hoắc Trường Uyên nghiến răng.
Cuối cùng bên ngoài mới tạm dừng.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy một nơi nào đó của anh đã không thể miêu tả, đành nói: “À, em ra mở cửa...”
Hoắc Trường Uyên gật đầu, gượng gạo đi vào phòng tắm dội nước lạnh.
Không kịp thời gian thay quần áo, bên ngoài Hoắc Dung có thể gõ cửa tiếp bất cứ lúc nào. Cô nhìn quanh một lượt, túm đại chiếc áo tắm bên gối khoác vào người, vừa thắt đai ở eo vừa chạy ra phía cửa.
Cánh cửa chống trộm bật mở, Hoắc Dung quả nhiên đang giơ tay định gõ.
“Cô...” Lâm Uyển Bạch kêu to.
Hoắc Dung nhướng mày coi như trả lời, xách túi đi thẳng vào trong, hất giày cao gót ra để lại cửa, còn không quên càm ràm cô: “Rau cải trắng, cháu cũng thật vô tâm, không chút đạo đức! Quên mất ai đã vượt đường sá xa xôi đưa cháu tới đây à?”
Lâm Uyển Bạch bị nói, rất ngại ngùng.
Tối qua sau khi cô tới chỗ Hoắc Trường Uyên cũng chưa gọi điện báo với Hoắc Dung một tiếng. Cả ngày hôm nay cũng vậy, kể ra thì đúng là cô có chút vong ân bội nghĩa.
“Mãi không chịu mở cửa, hai đứa đang hí húi làm gì trong này hả?” Hoắc Dung nhướng cao đôi mày thanh mảnh.
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập ấp úng: “Không, có hí húi gì đâu ạ...”
“Không?” Hoắc Dung tiếp tục hỏi.
“Cháu chỉ vừa tắm xong...” Lâm Uyển Bạch nhìn lỡ đễnh đi chỗ khác, không giấu được sự chột dạ trong lòng.
“Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, cô chạy tới chỗ cháu làm gì?”
Vào lúc cô sắp không ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Dung được nữa thì Hoắc Trường Uyên từ phòng ngủ đi ra.
Vừa nhìn đã thấy là vừa dội nước xong, mấy lọn tóc ngắn ngủn còn ướt nguyên. Nhưng quần áo thì rất chỉnh tế, chiếc áo sơ mi lúc trước được cô cởi ra giờ đã được anh mặc lại lên người, hai tay anh đút cả vào túi chiếc quần áo, cả người toát ra một bầu không khí lạnh lẽo.
“Ai bảo cháu dám ngắt điện thoại của cô!” Hoắc Dung đứng khoanh tay rồi chỉ vào mặt đồng hồ: “Hơn nữa, mới có mấy giờ hả, tám rưỡi theo chuẩn giờ Bắc Kinh rồi! Hoắc tổng à, cháu có còn là thanh niên không, hãy có chút cuộc sống về đêm đi được không?”
“Cô à, cô tới rốt cuộc có chuyện gì?” Biểu cảm của Hoắc Trường Uyên có phần bức bối.
“Không có việc gì cô không được đến à? Cô đói, còn chưa ăn đây này!” Hoắc Dung đường hoàng ngồi xuống sofa như địa bàn của mình, rồi bô lô ba la: “Đồ ăn của khách sạn quá chán. Cái thành phố Lâm Thành chán đời này, tài xế đưa cô đi lòng vòng cả người mà không tìm được thứ gì cô ưng mắt! Rau cải trắng, cháu nấu cho cô ít đi!”
Lâm Uyển Bạch đang đi rót cốc nước mang qua, nghe thấy vậy liền ngẩng lên gật đầu.
Cô cúi xuống, còn Hoắc Dung ngồi dưới sofa, góc độ vừa đẹp để nhìn thấy bên trong cổ áo cô có mấy hoa văn hình báo đáng ngờ.
Dù sao cũng là người từng trải, Hoắc Dung lập tức hiểu ra mọi chuyện, đáy mắt lấp lánh một nụ cười gian xảo.
“Đợi chút!”
Lâm Uyển Bạch quay đầu vẻ khó hiểu: “Dạ, cô, sao thế ạ...”
“Rau cải trắng, đai áo tắm của cháu tuột kìa...” Hoắc Dung bất ngờ nói.
Khi Lâm Uyển Bạch ý thức được chuyện gì thì đã không còn kịp nữa.
Hoắc Dung vươn tay ra, rõ ràng có ý thắt lại giúp cô nhưng thực tế là cởi ra. Chiếc áo tắm rộng mở, lộ ra bộ đồ ngủ bên trong, lớp vải sa tanh mỏng với họa tiết da báo kích thích thần kinh, một bên vai còn bị Hoắc Trường Uyên kéo xuống...
Hoắc Dung trợn tròn mắt, kêu lên khoa trương: “Ô! Áo ngủ gì đây, khẩu vị nặng quá vậy!”
“Cháu...” Mặt Lâm Uyển Bạch nóng không tả được.
Cô vội quấn lại khăn tắm, ngượng tới mức ngón chân co quắp lại.
“Rau cải trắng, không nhận ra đấy, bản chất của cháu cũng biến thái lắm chứ!” Hoắc Dung nhìn cô nửa đùa nửa thật rồi gật đầu vẻ tỉnh ngộ: “Chẳng trách, thì ra cháu với Trường Uyên là cùng một loại người. Hai đứa các cháu đúng là nồi nào úp vung nấy nên mới ưng nhau!”
~Hết chương 173~