“Au...”
Lâm Uyển Bạch kêu khẽ lên một tiếng, nhìn thấy Hoắc Dung đang nhướng đôi mày thanh mảnh giáo huấn mình: “Không biết lớn nhỏ! Dám không gọi cô là cô?”
Đầu tiên cô ngây ra, thấy đối phương đã trở lại bình thường, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Dạ, cô...” Lâm Uyển Bạch vội chữa lại.
Cô day day tay vào chỗ vừa bị véo, đau quá!
Hoắc Dung đã sớm chú ý thấy bó hoa hồng to đùng cô ôm, ánh mắt nheo lại sắc bén: “Bó hoa nay là tên tiểu khốn kiếp nào tặng?”
“Là Hoắc Trường Uyên ạ...” Mặt Lâm Uyển Bạch vạch đen rơi đầy.
“Vậy còn được!” Biểu cảm trên mặt Hoắc Dung thay đổi trong phút chốc, bà mỉm cười lấy một bông ra đưa lên mũi ngửi, vừa ngửi vừa nói: “Rau cải trắng! Giờ cháu đã là nhân viên dưới quyền cô rồi, do cô quản lý! Mọi hành vi cử chỉ của cháu cô đều sẽ nắm rõ trong lòng bàn tay, cháu mà dám giấu Trường Uyên trêu hoa ghẹo nguyệt thì... Hừ hừ!”
“Cháu không đâu...” Lâm Uyển Bạch khóc dở mếu dở lắc đầu.
Hoắc Dung cũng không chọc cô nữa. Nghĩ tới dáng vẻ ngốc nghếch lúc trước của cô, bà buồn cười không chịu được, bèn dặn dò: “Sau này khi không có người ngoài thì cứ gọi cô là cô như mọi khi. Còn khi có nhân viên khác trong công ty chúng ta thì hẵng gọi cô là Dung tổng, biết chưa?”
Nghe bà nói tới “công ty chúng ta”, Lâm Uyển Bạch bất giác hỏi với vẻ khó hiểu: “Cô à, sao cô lại thu mua công ty của chúng cháu?”
“Rất muốn biết?” Hoắc Dung nhướng mày.
“Vâng!” Lâm Uyển Bạch gật đầu ngay.
“Bí mật thương mại!” Hoắc Dung lại nhún vai.
Lâm Uyển Bạch: “...”
Hoắc Dung nghĩ ra chuyện gì bèn bỏ bó hoa xuống: “Đúng rồi, rau cải trắng, chuyện cô mua lại công ty của cháu không cần nói với Trường Uyên!”
“... Vì sao ạ?” Lâm Uyển Bạch không hiểu.
“Lẽ nào chuyện gì cháu cũng phải báo cáo với nó? Không thể có chút riêng tư sao?” Hoắc Dung nhìn vẻ mặt bứt rứt của cô, bực dọc càm ràm: “Nhìn cái dáng vẻ vô dụng của cháu kìa! Bảo cháu không nói thì không nói, tới lúc đó cô sẽ để nó biết thôi! Rau cải trắng, cháu mà tự tiện lén lút nói với nó, cô sẽ chiên giòn luôn!”
Nghe được câu uy hiếp cuối cùng, Lâm Uyển Bạch gật đầu lia lịa: “Vâng...”
Vừa mới thẳng thắn nói với Hoắc Trường Uyên có thể nuôi anh, chớp mắt đã mất việc thì vậy quá mất mặt rồi!
Lời của lãnh đạo chính là thánh chỉ, thế nên cô không dám không đồng ý. Có điều khi nhìn về phía Hoắc Dung, nhìn thấy nụ cười xấu xa ẩn hiện bên khóe môi bà, cô lại nghi hoặc rồi. Không biết rốt cuộc lần này bà định làm gì đây...
...
Hôm sau cô vẫn đi làm bình thường.
Vì không có biến động nhân sự nên mọi công việc vẫn được phân công về các bộ phận như trước.
Lâm Uyển Bạch vừa đi photo tài liệu xong trở về chỗ thì nhìn thấy Hoắc Dung đi thẳng qua: “Tiểu Lâm đến rồi?”
“Dung tổng!” Cô vội đứng lên.
“Ừm.” Trên khuôn mặt Hoắc Dung không có nhiều biểu cảm dư thừa, bà nói rất công thức: “Đi cùng tôi một chuyến!”
Lâm Uyển Bạch nhìn trái ngó phải rồi vội bỏ đồ đạc trong tay xuống, rảo bước đi theo.
Hoắc Dung gọi cô vào văn phòng nói là công việc, một dự án hợp tác với một công ty khác thành phố, muốn dẫn cô đi công tác, cụ thể là đi đâu thì không nói, chỉ bảo cô giải quyết các công việc trước mắt, sau đó họ sẽ lập tức xuất phát, còn bảo cô tiện đường về nhà lấy mấy bộ quần áo, bởi vì có thể sẽ phải đi vài ba ngày.
Khi chiếc BMW đen lao vút trên đường cao tốc, cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng biết họ sẽ đi đâu.
Ngũ quan trên gương mặt cô nhăn tít lại. Cô nhìn sang Hoắc Dung bên cạnh, ngập ngừng đến lần thứ hai thì lên tiếng hỏi: “Cô à, chuyện chúng ta đang trên đường đến Lâm Thành... cũng không nói với Hoắc Trường Uyên sao?”
Lần công tác này không chỉ là Hoắc Dung và cô mà còn có một thư ký, nhưng màng cách âm phía trước đã được hạ xuống nên Lâm Uyển Bạch mới yên tâm xưng hô.
Cái gọi là dự án hợp tác đầu tư cũng không phải là suy nghĩ nảy sinh nhất thời. Lần trước khi Hoắc Dung từ Lâm Thành trở về, cô có nghe thấy hai cô cháu họ bàn bạc qua. Hoắc Dung nói là có một khoản đầu tư nước ngoài, nói là muốn suy nghĩ hợp tác với Hoắc Trường Uyên và công ty con ở Lâm Thành, hơn nữa chắc chắn là việc công ra việc công, không có chuyện đi cửa sau.
Chỉ có điều không ai ngờ, Hoắc Dung lại mua công ty của cô, biến cô thành nhân viên, đi công tác cùng bà...
Tối qua trước khi đi ngủ nói chuyện điện thoại với Hoắc Trường Uyên, cô làm theo lời Hoắc Dung nói, một câu cũng không nhắc đến chuyện thu mua.
“Không nói!” Hoắc Dung đáp thẳng thừng.
“Nhưng mà...” Lâm Uyển Bạch cắn môi.
“Sao nhiều nhưng mà quá vậy!” Hoắc Dung ngắt lời cô, nhàn nhã chỉnh lại vạt váy.
Lâm Uyển Bạch đành cụp mắt xuống. Di động trong túi xách rung lên, cô rút ra, lập tức hoảng: “Là Hoắc Trường Uyên...”
“Nhận đi!” Hoắc Dung nhướng mày, rướn môi cười: “Nhưng đừng nói chúng ta đang ở trên xe, đừng mong mơ màng qua cửa, cô theo dõi cháu đấy!”
Trong không gian khoang xe có hạn, Lâm Uyển Bạch cũng không thể né tránh, ngập ngừng một lúc cô vẫn bắt máy.
“... Alô?”
Có vẻ như đã đợi lâu, Hoắc Trường Uyên trầm giọng: “Sao mãi mới bắt máy vậy?”
“Em để im lặng, vừa nghe thấy...” Lâm Uyển Bạch ấp úng.
“Em đang đi làm?”
“Vâng, đang đi làm...”
Lâm Uyển Bạch nói dối trong tuyệt vọng. Liếc nhìn vẻ mặt nửa đùa nửa thật của Hoắc Dung ở bên cạnh, cô gần như sụp đổ.
Đầu kia Hoắc Trường Uyên hơi ngừng lại rồi lên tiếng: “Hôm nay mới là thứ Ba, còn ba ngày nữa!”
“Ừm, cố nhẫn nhịn một chút, sắp qua rồi...” Lâm Uyển Bạch cắn môi.
“Tối thứ Sáu em qua luôn đi!” Hoắc Trường Uyên nói: “Đừng ngồi taxi, anh không yên tâm, đi tàu cao tốc! Tới lúc đó anh ra bến xe đón em!”
Lâm Uyển Bạch sắp không cầm vững điện thoại nữa. Cô nhìn cảnh vật lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, chưa đầy hai tiếng nữa thôi cô sẽ tới Lâm Thành, vậy mà cô lại chẳng thể nói gì, chỉ có thể mở to mắt nói dối...
“Sao không nói gì?” Hoắc Trường Uyên không vui.
“Ồ được...” Cô đành lên tiếng.
Đầu kia Hoắc Trường Uyên còn tiếp tục nói gì nữa, cô có phần không gánh đỡ nổi, di động bỗng bị ai đó giật mất.
Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, nhìn Hoắc Dung ấn nút tắt máy, đồng thời tắt máy.
“Cô...” Cô há hốc miệng.
“Không sao! Cứ coi như hết pin sập nguồn!” Hoắc Dung ném trả lại cô.
Lâm Uyển Bạch: “...”
Cô lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa xe, khoảng cách dường như lại giảm bớt không ít. Cô cảm thấy áy náy vô cùng, thậm chí không dám tưởng tượng, nếu lát nữa Hoắc Trường Uyên biết mình cùng Hoắc Dung đến mà không báo trước...
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, sau khi chiếc BMW đi vào trong trung tâm thành phố, nó dừng lại trước một tòa nhà văn phòng nào đó.
Trước khi xuống xe, Hoắc Dung nháy mắt cười trêu chọc cô: “Rau cải trắng, cháu tin không, lát nữa biểu cảm của Trường Uyên nhất định rất đặc sắc!”
Lâm Uyển Bạch chỉ biết cắn môi.
Sau khi vào trong, có người đã đợi sẵn từ trước, đưa thẳng họ lên tầng trên cùng.
Cánh cửa phòng họp được đẩy ra, Lâm Uyển Bạch cúi đầu đi vào sau cùng, giống như muốn gắng hết sức giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Bên trong đã có không ít người đang ngồi. Hoắc Trường Uyên ngồi ở vị trí Chủ tịch của bàn, khi nhìn thấy Hoắc Dung đi vào thì không mấy kinh ngạc. Anh đứng lên ra đón, có điều ánh mắt xa xôi sau khi liếc về phía cô thì chợt sững sờ.
Lâm Uyển Bạch nín thở nhìn sắc mặt anh.
Ừm, quả nhiên rất đặc sắc...