“Em muốn đi cùng anh?” Hoắc Trường Uyên rất bất ngờ.
“Vâng...” Lâm Uyển Bạch né tránh ánh mắt anh.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, không nói thêm gì, lúc đi dẫn cả cô theo.
Trong tòa nhà văn phòng toàn các nhân viên công sở ngực đeo thẻ tên. Lâm Uyển Bạch đi theo Hoắc Trường Uyên lên tầng cao nhất, bị ấn ngồi xuống ghế sofa. Anh tìm hai cuốn sách để cô ngồi đọc giết thời gian, còn mình thì vùi đầu bận rộn trước bàn làm việc.
Hơn chín giờ, có người gõ cửa phòng làm việc.
Người bước vào chính là cô thư ký trẻ trung tối qua, đang mặc bộ đồ công sở, nhìn thấy cô rõ ràng lại sững người một phen.
Lâm Uyển Bạch vô thức ngồi thẳng lên một chút, khẽ cắn môi.
Tối qua sau khi cô thư ký gõ cửa và rời đi, cô vẫn cứ đứng ngồi không yên, trong đầu luôn hiện lên mấy tình tiết hay xuất hiện trong phim truyền hình: Một ông chủ sự nghiệp thành đạt và một cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp cùng một số hành động mờ ám không sạch sẽ âm thầm xảy ra trong văn phòng.
Thật ra cô ít nhiều đã đoán trúng vài phần.
Cô thư ký đích thực có chút mơ mộng với Hoắc Trường Uyên. Dẫu sao anh cũng là người trẻ tuổi lại giỏi giang, vừa mới được cử tới nhậm chức, khiến nội bộ công ty có không ít xáo động, nhất là phái nữ. Còn cô thư ký lại vừa tốt nghiệp mới đi làm, càng dễ nảy sinh lòng ngưỡng mộ và dao động.
Trước đó cô ta cũng đã quan sát, Hoắc Trường Uyên sau khi tới Lâm Thành vẫn luôn đi làm và về nhà một mình, ngoại trừ cảnh tượng bắt gặp trong văn phòng tuần trước.
Cô thư ký không suy nghĩ nhiều, ngược lại càng khiến những tâm tư trong lòng cô ta sống dậy, cảm thấy thật ra lúc riêng tư anh cũng cần phụ nữ, nếu mình nỗ lực biết đâu cũng có cơ hội. Thế nên mới có cảnh gõ cửa tặng canh tối hôm qua, ai ngờ...
“Hoắc tổng, mấy tập tài liệu này cần anh đọc qua và ký tên ạ!”
Cô thư ký ôm chồng tài liệu đưa cho anh, rồi lại hỏi: “Anh vẫn uống café đen chứ ạ? Lát nữa tôi sẽ pha cho anh!”
“Để tôi pha cho!”
Bất ngờ một giọng nữ vang lên.
Cả hai người họ đều đồng loạt nhìn qua. Lâm Uyển Bạch ngượng ngập vô cùng, nhưng vẫn bấm bụng nhìn anh và nói: “Chẳng phải anh thích uống café em pha sao, loại bỏ đường mạch nha bên trong đó...”
Cô cắn môi, nín thở có phần căng thẳng.
Hoắc Trường Uyên cứ thế nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, khi lòng bàn tay cô sắp đổ mồ hôi, cuối cùng anh cũng rướn môi: “Ừm.”
Lâm Uyển Bạch có đường lùi, bỗng chốc thở phào, đi vào phòng trà nước.
Sau khi cô pha xong café quay lại phòng làm việc, cũng đúng lúc cô thư ký kia cầm tập tài liệu đã ký xong chuẩn bị ra ngoài.
Lâm Uyển Bạch đặt tách café lên bàn, đồng thời gọi giật cô ta lại: “Này, đợi chút!”
Cô thư ký quay đầu vẻ không hiểu, nhìn thấy cô đi tới bên cạnh sofa, cầm một chiếc túi lên và đưa cho mình.
“Trả lại cô chiếc hộp, tôi đã rửa sạch sẽ rồi.”
“Cảm ơn cô...” Cô thư ký cầm hộp, vội vã rời đi.
Lâm Uyển Bạch nhìn cánh cửa văn phòng khép lại, lẳng lặng buông những ngón tay nắm chặt ra.
Khi cô quay người lại, phát hiện Hoắc Trường Uyên đang ngồi trên chiếc ghế lưng cao tay cầm tách café, nhưng không uống mà vẫn nhìn cô mải miết như ban nãy, ánh mắt sâu xa đầy ý tứ. Là những nội dung cô không hiểu.
Lâm Uyển Bạch bị nhìn chằm chằm hơi rợn người: “Sao anh cứ nhìn em mãi vậy?”
“Anh đang thấy, có người cũng biết cách bảo vệ thức ăn của mình rồi!” Hoắc Trường Uyên nửa đùa nửa thật.
Cô bỗng chốc có cảm giác thảm hại khi mọi tâm tư bị nhìn thấu.
Cô gượng gạo quay mặt đi, khi quay lại sofa thì nhìn thấy anh đặt cây bút máy trong tay xuống, giơ tay ấn một dãy số nội bộ.
“Hoắc tổng!”
Chẳng mấy chốc, đầu kia vang lên một tiếng chào cung kính.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, mỉm cười nói: “Giám đốc Trương ở phòng nhân sự phải không? Qua phòng tôi một lát.”
Năm phút sau, cửa phòng lại được đóng vào.
Vị giám đốc Trương của phòng nhân sự đã đi, chỉ còn lại hai người họ.
Hoắc Trường Uyên vẫy tay với cô, như vẫy một con cún con. Cô nhíu mày, không muốn bước qua cho lắm, nhưng cơ thể đã tự động có ý thức. Cô vòng qua bàn làm việc, bị anh kéo lên đùi, ngồi vào một tư thế thân mật.
“Bây giờ em hài lòng chưa?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày với cô.
Vị giám đốc Trương phòng nhân sự ấy được gọi vào. Cô nghe thấy anh dặn dò điều cô thư ký kia tới bộ phận khác, đổi thành một thư ký nam...
Lâm Uyển Bạch ấp úng: “Em chả hiểu anh đang nói gì cả...”
“Bình giấm!” Hoắc Trường Uyên ghẹo.
“... Còn lâu ấy!” Lâm Uyển Bạch phản bác.
“Còn không phải?” Hoắc Trường Uyên cười toét miệng, tiếng cười trầm thấp bật ra: “Trong phòng làm việc toàn một mùi chua loét!”
Lâm Uyển Bạch vẫn sống chết không thừa nhận, đôi môi đã bị nụ hôn của anh bịt kín.
...
Thời gian ở bên người mình yêu luôn trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã lại tới Chủ Nhật. Họ không lái xe mà đi tới một siêu thị ngay bên ngoài tiểu khu.
Họ mua về không ít đồ, đều được Hoắc Trường Uyên xách trong tay. Hoàng hôn buông xuống rực rỡ một nửa bầu trời. Hai người họ tản bước trong bầu không khí ấy, cái bóng được kéo ra dài thật dài.
Tiếng bước chân theo nhịp rơi xuống mặt đất, Hoắc Trường Uyên bỗng nói một câu: “Uyển Uyển, anh rất vui.”
Lâm Uyển Bạch ngẩn người, nghiêng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy anh xoay lưng về phía chiều tàn, cả người tựa như được mạ lên một màu đỏ hồng, càng nổi bật khuôn mặt cương nghị hút hồn như một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt nhìn về phía cô vẫn sâu hút.
“Em cũng vậy...” Cô xấu hổ nhỏ tiếng đáp lại.
Hoắc Trường Uyên nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng cúi mặt của cô, trái tim ngứa ngáy, kích động muốn được hôn cô, hơn nữa còn rất muốn rất muốn yêu thương cô. Cũng may, đi thêm khoảng năm, sáu phút nữa là về tới rồi, việc đầu tiên sau khi vào nhà chính là phải đẩy cô lên giường.
Anh cảm thấy mình như một thằng nhóc ngây ngô vừa bước vào thời thanh xuân, mấy hôm nay đêm nào cũng vui vẻ, vậy mà hứng thú dành cho cô không hề thuyên giảm, ngược lại càng quấn quýt.
Chỉ là nghĩ tới điều gì đó, anh nhíu mày: “Đừng quay về nữa!”
“Vậy sao được...” Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Hoắc Dung tạo cho cô cơ hội, ở bên nhau chơi bời mấy ngày rồi, ngày mai là thứ Hai cũng nên quay về. Hơn nữa trước khi đi Hoắc Dung đã có ý đặt sẵn vé cho cô, đi chuyến muộn nhất tối nay.
“Vậy thì sáng sớm ngày mai hẵng đi! Mua vé tàu cao tốc chuyến sớm nhất, anh đưa em ra bến tàu!”
“Có thể sẽ muộn đấy...” Lâm Uyển Bạch bứt rứt.
Dù có đi sớm hơn, khi tới công ty có lẽ cũng không thể chấm công đúng giờ...
“Bây giờ cô là sếp của em mà, không sao đâu!” Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi.
“...” Lâm Uyển Bạch không còn lời nào phản bác.
Khi về tới gần tòa chung cư, bên trong có một bóng dáng quen thuộc đang đi ra.
Lâm Uyển Bạch tiến lên mấy bước, chủ động nắm lấy tay anh, sau đó đan chặt từng đầu ngón tay vào tay anh.
“Hoắc tổng!”
Cô thư ký cũng nhìn thấy họ, vội cúi mặt lịch sự chào.
Đợi bóng dáng đó đi khuất, Lâm Uyển Bạch liền nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Hoắc Trường Uyên.
Cô đỏ mặt, buông tay anh ra.
Có điều, cô vừa buông ra chưa được hai giây đã bị Hoắc Trường Uyên thẳng thừng ôm vào lòng, sải bước đi vào trong.
Khi họ đi vào không hề chú ý thấy bên đường có một chiếc ô tô hào hoa đang đỗ.
Cửa sổ phía sau xe được hạ xuống một nửa, người tài xế phía trước nhìn vào khuôn mặt cô gái xinh đẹp trong gương chiếu hậu, quay đầu do dự nói: “Đại tiểu thư, người ban nãy chẳng phải là Hoắc tổng sao?”
“Còn cần ông nói à! Lẽ nào tôi mù?”
Người tài xế bị quát, khi lên tiếng có thêm vài phần thận trọng: “Đại tiểu thư, vậy chúng ta còn cần vào trong nữa không?”
Dù sao cũng đã lái xe liên tục hơn hai tiếng đồng hồ, vừa mới vội vã từ Băng Thành qua đây, hơn nữa sau cốp còn đựng không ít trang phục và đồ dùng sinh hoạt cho nam giới. Trước khi lên xe còn nghe bà Lục dặn dò: Đây là một cơ hội hiếm có!
Đáp lại ông ta là ánh mắt sắc lạnh của Lục Tịnh Tuyết. Cô ta bỗng chốc cúi gằm xuống, không dám nói thêm một lời.
Trong tầm mắt, bóng hai người kia đã khuất dạng trong tòa chung cư. Lục Tịnh Tuyết nheo mắt lại, tay đã nắm thành đấm, chỉ là đang cố gắng nhẫn nhịn không bùng nổ.
Cho đến khi nhiệt độ trong xe hạ thấp, cô ta mới nâng cửa sổ lên.
Cô ta im lặng, người tài xế cũng không dám hành động bừa bãi, chỉ biết đợi ở đó, bầu không khí như đông cứng.
Sắc mặt Lục Tịnh Tuyết rất tệ, cô ta rút di động trong túi xách ra, nhanh chóng gọi vào một số điện thoại.
“Alô, nha đầu Tịnh Tuyết?”
Đầu kia, một giọng đàn ông trung niên dày dặn vang lên, Lục Tịnh Tuyết lập tức tươi cười để lộ hai má lúm đồng tiền, khác hẳn người ban nãy.
...
Một ngày thứ Hai bận rộn, khi Lâm Uyển Bạch vội vã trở về công ty thì đã trưa rồi.
Tối qua dưới sự khăng khăng của Hoắc Trường Uyên, cô đã đổi vé tàu đột xuất. Sau đó cô bị anh đẩy lên giường, quần áo rơi vãi lung tung ra đất, buổi tối dĩ nhiên không thoát khỏi cảnh bị ép cạn sức lực.
Có điều rõ ràng đã hứa sáng hôm sau ngồi chuyến sớm nhất về, mở mắt ra lại bị anh giày vò một hồi, khi nhìn lại đồng hồ thì đã chín giờ hơn...
Cho dù là Hoắc Dung mua lại công ty của họ thì cũng không thể quá lộ liễu được...
Lâm Uyển Bạch bước xuống từ taxi, lao vội vào trong tòa nhà.
Đây là giờ nghỉ trưa, người trong phòng làm việc không nhiều, rất nhiều người đã ra ngoài ăn trưa hoặc đang ở trong phòng trà nước. Cô thở hồng hộc ngồi xuống ghế, di động vang lên đúng giờ như được hẹn trước.
“Tới công ty rồi?”
Cô khẽ đáp: “Ừm, vừa tới...”
“Ăn cơm chưa?” Hoắc Trường Uyên lại hỏi.
“Em ăn lúc ngồi tàu rồi...” Lâm Uyển Bạch trả lời anh, hộp cơm trên đó đắt vô cùng, lúc trả tiền cô cũng thấy xót. Rồi cô hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”
“Anh ăn rồi.” Hoắc Trường Uyên ai oán: “Khó ăn!”
Lâm Uyển Bạch hơi đánh mắt, nhìn thấy màn hình máy tính phản chiếu hình ảnh mình cầm điện thoại, khóe miệng hơi rướn lên, cô không khỏi phì cười.
“Em cười cái gì!” Hoắc Trường Uyên hỏi ngay.
Cô thành thật trả lời anh: “Em bỗng nhiên cảm thấy chúng ta hơi giống yêu xa...”
Đầu kia Hoắc Trường Uyên im lặng mấy giây rồi lên tiếng, có phần oán trách: “Lát nữa anh sẽ gọi điện bàn bạc với cô một chút, làm thêm một dự án hợp tác lâu dài, tốt nhất là cho em đóng đô thường xuyên ở chỗ anh!”
Trời ạ!
Lấy việc công làm việc tư!
Lâm Uyển Bạch quả thật không thể đồng tình, làm gì có chuyện như thế chứ.
“Thế nếu cô không đồng ý thì sao...” Cô tò mò hỏi.
“Nếu cô không đồng ý, em xin nghỉ việc luôn!” Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng.
Lâm Uyển Bạch đầu hàng toàn tập, khi cô định nói gì đó thì bất ngờ nghe thấy đầu kia nói trước: “Anh có cuộc điện thoại, Uyển Uyển, ngắt máy đã nhé!”
Cô vội vàng nói được, sau khi anh ngắt máy cô mới bỏ di động xuống.
Cuộc nói chuyện hơi dài làm màn hình điện thoại nóng lên cô cảm thấy cả ngón tay cũng nóng rực, ngay cả trái tim cũng vậy.
Còn bên kia, Hoắc Trường Uyên đang ngồi trên ghế sau khi ngắt điện thoại của cô thì nhìn thấy cuộc điện thoại tới trên màn hình. Anh nhíu mày giây lát mới bắt máy, bỗng nhiên nuốt nước bọt, ngập ngừng gọi: “Bố!”
...
Đường phố lên đèn, tại một thương hiệu karaoke nào đó.
Tiếng nhạc trong phòng kín xập xình hỗn loạn, Lâm Uyển Bạch rút chiếc điện thoại đang sáng màn hình ra.
“À, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
“Bạn trai kiểm tra hả?” Đồng nghiệp trêu chọc.
Lâm Uyển Bạch không trả lời, nhưng biểu cảm xấu hổ đã bán đứng cô.
Cô đi mãi tới tận phòng vệ sinh ở đầu hành lang mới đóng cửa lại, bắt máy: “Alô?”
“Em không ở nhà?” Hoắc Trường Uyên hỏi đột ngột.
“À...” Lâm Uyển Bạch sững người, chớp mắt trả lời: “Không ạ, em ở ngoài!”
Nghĩ rằng ít nhiều gì mình cũng đã bị tiếng nhạc bên này tiết lộ, nên anh phát hiện ra, chưa đợi anh gạn hỏi cô đã bắt đầu khai: “Hôm nay có một đồng nghiệp tổ chức sinh nhật, có rất nhiều người trong phòng đều đi nên em đang ở đây chúc mừng cô ấy!”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Lâm Uyển Bạch tò mò hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
“Hút thuốc.”
Khi trả lời hình như anh lại phả ra một làn khói.
Qua đường điện thoại, Lâm Uyển Bạch dường như cũng ngửi thấy cả mùi thuốc lá. Nghĩ tới chuyện anh lúc nào cũng tay không rời điếu thuốc, cô bất giác nhắc nhở một câu: “Hoắc Trường Uyên, anh cố gắng hút ít một chút, không tốt cho sức khỏe đâu...”
“Anh dập rồi.” Hoắc Trường Uyên nói một câu như vậy rồi ngừng lại sau đó đột ngột hỏi cô: “Khi nào em về nhà?”
“Lát nữa còn cắt bánh, chắc là sắp kết thúc rồi.” Lâm Uyển Bạch trả lời.
“Ừm. Vậy em cứ chơi đi.”
Thấy anh có ý muốn ngắt máy, Lâm Uyển Bạch chợt quyến luyến cô nói: “Không sao đâu, có thể nói chuyện thêm một lúc mà...”
“Bên này anh chuẩn bị họp trực tuyến, anh ngắt máy trước nhé!”
“Vâng...”
Lâm Uyển Bạch cúp máy, lòng có chút hụt hẫng bâng quơ.
Nghĩ tới chuyện hôm qua cô nói hai người họ như yêu xa, cô chợt lắc đầu bật cười.
Trở về phòng, bánh gato đã được đặt ra chính giữa. Nhân vật chính đã được đội mũ chóp. Các đồng nghiệp đang chen chúc trước bàn cắm nến. Trên màn chiếu đang bật bài chúc mừng sinh nhật. Cô cũng tiến lên theo, cùng vỗ tay theo điệu nhạc.
Lâm Uyển Bạch kịp ra về trên chuyến xe buýt cuối cùng.
Sau khi bước xuống, cô giẫm lên bóng trăng mông lung đi về khu nhà cũ. Giờ này đã vắng người qua lại lắm rồi, chỉ còn tiếng giày cao gót ba phân của cô vang vọng.
Cô bất giác rảo nhanh bước chân muốn lên gác thật nhanh.
Bỗng nhiên, phía trước có ánh đèn xe hắt tới.
Vì chói mắt nên mất đi thị giác trong khoảnh khắc, Lâm Uyển Bạch giơ tay lên che theo bản năng.
Là một chiếc ô tô đỗ trước tòa nhà, vì hai ngọn đèn xe nên không thể phân biệt được hình dáng xe, nhưng có vẻ là xe việt dã. Trong ghế lái có một người đàn ông đang ngồi, lúc này người ấy mở cửa xe đi xuống.
Dưới đêm khuya yên ắng, bộ vest đen được cắt may thủ công tôn lên vóc dáng cao ráo.
Cửa xe đóng lại, anh buông thõng tay nhìn cô từ phía xa. Khuôn mặt với đường nét rõ ràng, đôi mắt thâm trầm lúc này đang quay ngược về phía bóng tối giống một vì sao rực rỡ.
Cuối cùng khi khôi phục được ánh nhìn, Lâm Uyển Bạch chợt ngây người.
“... Hoắc Trường Uyên?”
Cô trợn tròn mắt, khẽ kêu lên.
Giống như để khẳng định cho những gì cô nhìn thấy, Hoắc Trường Uyên đứng dựa vào xe, nhướng mày: “Về rồi à?”
Lúc này Lâm Uyển Bạch đứng ngây ra tại chỗ. Sau khi phản ứng lại, cô chạy qua thật nhanh. Hai tay chạm được vào cơ thể ấm áp của anh, niềm hân hoan nổ tung trong lòng. Cô còn chưa dám tin thì đã bị anh ôm chặt...
~Hết chương 179~