Xin Hãy Ôm Em

Chương 183: Chương 183




Chập tối, khi Lâm Uyển Bạch từ trong tòa nhà văn phòng đi ra, chiếc Land Rover màu trắng đã đỗ bên đường.

Một cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng, cô rảo bước đi về phía đó.

Hoắc Trường Uyên mở cửa xe giúp cô từ bên trong. Cô ngồi vào, một luồng gió ấm ấp phả vào mũi. Sau khi bước vào tháng Mười hai, thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, cũng chẳng biết trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay sẽ đổ xuống khi nào.

Thắt chặt dây an toàn, chiếc ô tô hòa vào dòng xe trên đường.

Hai người không xuống đường cao tốc mà đi thẳng về phía ngoại ô.

Lâm Uyển Bạch len lén liếc nhìn sang bên cạnh, anh đang chuyên chú lái xe, góc nghiêng nghiêm nghị mà tuấn tú.

Tối qua khi ở trong siêu thị, đến phút cuối cùng họ cũng không mua mấy chiếc hộp đó nữa, chứng tỏ anh không hề nói chơi, hại cô tim cứ đập dồn dập như đánh trống. Có điều sau khi trở về nhà, hai người họ lại không làm được gì vì người bà con của cô lại đến rất đúng lúc.

Cuối cùng, hai người họ ôm nhau ngủ, trò chuyện bâng quơ, đồng thời bàn bạc hôm sau sẽ tới thăm mẹ anh.

Sau khi chiếc ô tô đỗ lại, Hoắc Trường Uyên cầm bó hoa cẩm chướng đặt ở ghế sau lên.

Giữa đường khi ngang qua một tiệm hoa họ đã mua, chọn hai loại màu, gói cũng khá giản dị, nhưng trông lại rất ấm áp. Lâm Uyển Bạch nghĩ đến chuyện anh chỉ tặng hoa cho hai người phụ nữ là trái tim lại vừa nóng vừa run rẩy.

Nghĩa trang được thiết kế ở lưng chừng núi, cũng phân khu như khi xây một căn nhà vậy. Bia mộ của bà Hoắc được dựng ở trên, cần phải đi một đoạn đường núi rất dài mới tới.

Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn cô: “Có mệt không?”

“Chẳng mệt chút nào!” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Khi nói câu này thật ra cô đã bắt đầu thở dốc đôi chút rồi.

Thực ra là vì bậc thềm xi măng rất cao, cộng thêm việc đôi giày của cô lại cao hai, ba phân nữa, không thoải mái như đi giày bệt bình thường. Cô ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, hình như họ vừa mới đi được một nửa.

Đang chuẩn bị nhấc chân đi tiếp, Hoắc Trường Uyên bất ngờ nhét bó hoa trong tay cho cô, sau đó đi đến trước mặt cô, ngồi xuống.

Lâm Uyển Bạch bất giác kêu lệ: “Hoắc Trường Uyên...”

Hai chân lại bị nhấc bổng lên, cô đành phải theo đà nằm bò lên bờ vai rộng lớn của anh.

Sau khi đứng thẳng dậy, Hoắc Trường Uyên kẹp hai cánh tay vào hai kheo chân của cô, vững vàng tiến về phía trước, chốc chốc lại xốc lên một chút.

Tuy rằng mặc bộ quần áo rất dày nhưng cô vẫn cảm nhận được tấm lưng rắn chắc của anh. Nguồn sức mạnh dồi dào ấy khiến người cảm thấy chỉ có an tâm, giống như lưng của bố vậy. Thật ra hồi còn nhỏ, Lâm Dũng Nghị đối với cô không tệ, cũng từng cõng cô như thế này.

Có điều sau năm cô tám tuổi, Lâm Dũng Nghị như trở thành một người hoàn toàn khác, dù là đối với cô hay mẹ cô đều rất lạnh nhạt.

Lâm Uyên Bạch khẽ buông một tiếng thở dài.

Hoàn hồn lại, cô phát hiện bước chân của anh chẳng biết đã chậm dần từ lúc nào.

“Đã tới rồi ư?” Lâm Uyển Bạch hỏi.

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.

Nhìn theo ánh mắt anh, trước mắt không xa có một nơi giống như một ngôi biệt thự độc lập, không gian xung quanh rất lớn. Tại đó dựng một tấm bia mộ màu đen tuyền, bên trên có bức ảnh một người phụ nữ, có lẽ là ảnh bà thời trẻ, rất dịu dàng, hiền thục, nữ tính.

Lâm Uyển Bạch sốt sắng: “Vậy anh mau thả em xuống...”

Nhanh chóng nhảy xuống khỏi lưng anh, cô hơi xấu hổ, cuống cuồng sửa soạn lại quần áo.

Hoắc Trường Uyên buồn cười vì dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cô, nắm lấy tay cô, sải bước đi tới trước tấm bia, cúi người đặt bó cẩm chướng bên cạnh.

Lâm Uyển Bạch thò tay vào trong túi áo khoác: “Hoắc Trường Uyên, anh cho em mượn bật lửa một chút!”

Hoắc Trường Uyên nhíu mày có phần nghi hoặc.

Anh vẫn theo lời cô lấy bật lửa trong bao thuốc lá ra, thấy cô rút gì đó trong túi ra, anh hỏi: “Em cầm gì trong tay vậy?”

“À, ảnh...” Lâm Uyển Bạch thật thà trả lời.

Cô xấu hổ lật lại, bên trên là khuôn mặt của hai người họ. Thật ra sáng sớm lúc ăn cơm cô đã lén chụp rồi mang đến công ty in ra.

Thấy anh nhướng mày, Lâm Uyển Bạch giải thích: “Năm nào em cũng đốt một bức ảnh của em cho mẹ, để bà biết giờ em trông thế nào.”

“Em cũng muốn mẹ anh nhìn thấy mặt em...”

Câu nói cuối cùng của cô trong giọng nói có chút ngượng ngập.

Hoắc Trường Uyên nuốt nước bọt. Anh giúp cô bật bật lửa, ngọn lửa bùng lên, mùi cháy khét lan ra. Sau khi bức ảnh được đốt hết, có chút tàn trò vương trên mặt đất, và một ít rơi lên đôi giày da của anh.

Anh nhìn cô: “Bà sẽ nhìn thấy.”

“Ừm...” Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.

Trời lạnh nên họ không ở lại lâu mà chuẩn bị xuống núi ra về.

Đi được mấy bước, cô lại không kìm được lòng mình quay đầu nhìn ngôi mộ, bà Hoắc trên bức ảnh dường như đang mỉm cười tiễn họ.

Thế này cũng được coi là gặp phụ huynh rồi nhỉ?

Lâm Uyển Bạch ngọt ngào nghĩ, nhưng nghĩ tới một ông Hoắc nghiêm nghị, cô lại run rẩy, hơi mím môi.

Tốc độ xuống núi còn nhanh hơn đi lên nhiều, khi Hoắc Trường Uyên mở cửa xe cho cô thì di động đổ chuông. Anh rút ra xem, vừa vòng qua đầu xe vừa bắt máy.

Khi ngồi vào trong, cũng đúng lúc kết thúc cuộc gọi, anh nói với cô: “Cô gọi tới, nói muốn rủ đi ăn lẩu.”

“Ồ.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Hoắc Trường Uyên cắm chìa khóa vào, khởi động xe.

Điều anh không nói cho cô biết là Hoắc Dung nhớ mấy món cô nấu nên muốn ăn nhưng đã bị anh thẳng thừng từ chối. Không còn cách nào khác bà đành chọn phương án ra ngoài ăn lẩu.

Khi ô tô trở về trung tâm thành phố cũng là lúc đường phố lên đèn. Tới quán lẩu, Hoắc Dung đã ngồi ở bàn đợi họ từ trước, trên bàn bày biện đầy đủ các món nhúng. Người phục vụ vẫn đang bưng lên đều đều. Họ ăn món lẩu nồi đồng của Bắc Kinh gốc, nước sôi sùng sục.

“Rau cải trắng, cháu qua đây ngồi chỗ cô!”

Hoắc Dung vừa nhìn thấy cô đã lập tức lên tiếng.

Lâm Uyển Bạch vô thức nhìn sang phía Hoắc Trường Uyên, còn chưa được anh đồng ý cô đã bị Hoắc Dung kéo tuột ngồi xuống ghế.

“Chiều nay facetime với chú cháu, ông ấy làm cô phát điên lên được! Lại dám nói gần đây mặt cô tròn ra. Shit, cô còn chưa chê vòng bụng mỗi ngày một tăng trưởng của ông ấy đâu!” Hoắc Dung hậm hực, vẫn còn rất không vui: “Thế nên, bây giờ cô đang rất khó chịu trong người, không chịu nổi việc ai đứa tỏ ra tình tứ trước mặt cô đâu!”

“...” Lâm Uyển Bạch nằm yên cũng trúng đạn.

Để tránh cho Hoắc Dung bực mình, suốt cả buổi cô không dám giao lưu ánh mắt quá nhiều với Hoắc Trường Uyên.

Ăn được hai miếng thịt bò, Hoắc Dung hỏi cô: “Rau cải trắng, tan làm lâu rồi, hai đứa chạy đi đâu la cà hả?”

“À...” Lâm Uyển Bạch giải thích: “Hoắc Trường Uyên đưa cháu đi thăm mẹ anh ấy ạ...”

Hoắc Dung nghe xong hơi khựng lại, mỉm cười gật đầu.

Dường như nghĩ đến chuyện gì, bà ngẩng đầu nhìn về phía cháu trai mình: “Đúng rồi, Trường Uyên, thứ Sáu này là ngày gì cháu không quên đấy chứ?”

“Không ạ.” Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi.

Lâm Uyển Bạch ở bên lắng nghe, hơi tò mò.

Hoắc Dung lại lên tiếng: “Ngày mai cô phải về Mỹ một chuyến, công ty có chút chuyện phải giải quyết.”

“Chứ không phải là để tính sổ với chú ạ?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

“Cô cóc thèm quan tâm ông ấy!” Hoắc Dung như bị chọc đúng tâm sự, thẹn quá hóa giận trừng mắt, sau đó lại nói: “Cô mua vé khứ hồi tuần sau về luôn, tới lúc đó cô mang quà qua cho cháu, tặng cho bố cháu hộ cô nhé.”

Lâm Uyển Bạch nghe đến đây đã lờ mờ hiểu ra, có lẽ là sinh nhật của ông Hoắc chăng...

~Hết chương 183~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.