Xin Hãy Ôm Em

Chương 186: Chương 186




“... Cô!”

Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, khẽ kêu lên.

Sau khi nhìn rõ đó là Hoắc Dung, trái tim căng thẳng của cô dường như cũng thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức.

Thấy Hoắc Dung, Hoắc Trường Uyên cũng rất bất ngờ: “Cô, chẳng phải cô nói tuần sau mới về sao?”

“Đúng vậy!” Hoắc Dung tươi cười đứng thẳng lên, cánh tay khoanh trước ngực linh hoạt khua: “Nhưng cô đã bấm độn, ở đây có một đôi uyên ương nhỏ bé số khổ, thế nên không yên tâm được!”

“Cô...” Lâm Uyển Bạch rất cảm động.

Cô hiểu bà đã bay về trước kế hoạch, phần lớn nguyên do là vì hai người họ.

Nhưng nghĩ lại thì cũng thật sự đáng sợ. Cũng may người lên tiếng là Hoắc Dung, nếu màn dữ dội vừa rồi để người làm nhìn thấy còn đỡ, lỡ như để ông Hoắc bắt gặp, há chẳng phải bây giờ cô sẽ bị lột da róc xương sao...

Đang mải nghĩ, có người làm từ dưới đi lên, cung kính báo: “Thưa cậu cả, thưa chị Dung, ông bảo gọi mọi người xuống ăn cơm, đến giờ rồi ạ!”

“Tôi biết rồi.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.

Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, nghĩ tới chuyện lại phải tiếp tục đối mặt với Hoắc Chấn, cô không khỏi căng thẳng.

“Sao hả, có phải sợ rồi không?” Hoắc Dung cười hỏi.

“Vẫn ổn ạ...” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.

“Sợ gì chứ, nhìn cái vẻ vô dụng của cháu kìa!” Hoắc Dung túm lấy tay cô, nhướng mày: “Rau cải trắng, lát nữa cháu không cần nhìn sắc mặt người ta, muốn ăn cứ ăn, coi như là đi dự đám cưới ấy!”

“...” Lâm Uyển Bạch câm nín.

Đâu ra chuyện như vậy chứ!

Họ đi xuống. Trong phòng ăn, vợ chồng Hoắc Chấn và mẹ con nhà họ Lục đã ngồi vào chỗ, đang chờ đợi.

Hoắc Chấn quả nhiên không vui, ông ta đặt mạnh chiếc cốc trong tay xuống: “Ăn bữa cơm thôi mà cũng phải mời lên mời xuống!”

Bị ánh mắt nghiêm nghị đó quét qua, Lâm Uyển Bạch bất giác rảo nhanh bước chân hơn.

“Trời ơi, ông anh à, sao anh cao tuổi rồi mà còn giận dữ vậy chứ!” Hoắc Dung tươi cười đi phía trước: “Động một chút là trừng mặt phì râu. Anh cẩn thận đấy, đừng để đến hôm nào đó trừng đến độ long con ngươi ra thì em không chịu trách nhiệm ấn nó về chỗ cũ cho anh đâu!”

“Em cũng chỉ giỏi chọc tức anh!” Hoắc Chấn miệng thì mắng nhưng rõ ràng rất thân thiết với cô em gái này.

Một bàn ăn dài bày đủ các món ăn tinh xảo. Với tư cách là người đón sinh nhật cũng là chủ nhà, Hoắc Chấn ngồi ở giữa, bên phải là Phạm Ngọc Trân và hai mẹ con nhà họ Lục, bên trái là Hoắc Dung, Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch.

Hoắc Dung lướt mắt nhìn một lượt, nhướng mày hỏi: “Ô, còn thiếu một vị con có hiếu nữa thì phải?”

“Vẫn chưa đến, Tiểu Dung, chúng ta vừa ăn vừa đợi là được rồi!” Phạm Ngọc Trân tươi cười giải thích.

“Cứ ăn trước đi!” Hoắc Chấn giơ tay biểu thị.

Lâm Uyển Bạch cũng chú ý thấy rằng, bên cạnh Phạm Ngọc Trân còn một vị trống khác. Cộng thêm câu nói vừa rồi của Hoắc Dung, khó tránh sẽ khiến người ta liên tưởng, cô bất giác nhìn về phía Hoắc Trường Uyên bên cạnh.

Có vẻ như biết cô đang nghĩ gì, Hoắc Trường Uyên chỉ nói bằng tông giọng đủ cho hai người họ nghe: “Một đứa con trai khác của bố anh.”

“Hả...” Lâm Uyển Bạch sững người.

“Dì Trân một năm trước mới được bố anh cưới về nhà.” Hoắc Trường Uyên nghiêng mặt nhìn về phía cô, trong ngữ khí không có gì trầm bổng: “Nhưng họ đã sớm có một con trai rồi, chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi.”

Lâm Uyển Bạch không biết phải nói thêm gì.

Trước kia trong thời gian họ còn giao dịch, dường như cô có loáng thoáng nghe thấy anh nhắc đến chuyện tương tự trong điện thoại. Nhưng vì thân phận khi đó, cô không dám hỏi nhiều nghe nhiều, chỉ coi như quan hệ phức tạp mà gia đình hào môn nào cũng có.

Hoắc Trường Uyên nói câu ấy với vẻ thản nhiên như đang kể chuyện của người khác nhưng hai người ngồi rất gần, màu sắc ảm đạm trong đôi mắt anh cô có thể thấy rõ. Việc cô có thể làm lúc này chỉ là lặng lẽ nắm chặt tay anh dưới gầm bàn.

Gần như một giây sau, Hoắc Trường Uyên trở ngược tay lại nắm chặt tay cô.

Lục Tịnh Tuyết ngồi đối diện bắt được hành động nhỏ của họ, như bị đâm gai trong tim, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì.

“Thưa ông, cậu hai đã về!”

Phía cửa lớn, bỗng nhiên có tiếng cười cung kính báo.

Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân từ xa vọng lại gần, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước cửa phòng ăn.

Nếu không phải vì đang ngồi trong hoàn cảnh này, Lâm Uyển Bạch nhất định sẽ kêu lên thành tiếng.

Tiêu Vân Tranh?

Sao có thể là anh ấy...

Lâm Uyển Bạch vội nhìn sang Hoắc Trường Uyên, thấy mặt anh vẫn bình thản, không hề gợn sóng.

Tiêu Vân Tranh vẫn ăn mặc yêu nghiệt như thế, sau khi giao lại chiếc áo khoác ngoài cho người dưới, bên trong của anh ấy là một chiếc áo len Cashmere rất mỏng, vừa xắn tay áo lên vừa đi vào trong.

“Bố mẹ, con về muộn!”

Khi kéo ghế ra ngồi, anh ấy đã chào Hoắc Dung và mẹ con họ Lục một lượt, cuối cùng mới nhìn Hoắc Trường Uyên, gọi một tiếng: “Anh!”

“Ừm.”

“Đây là A Tranh phải không, đúng là càng lớn càng giỏi giang!” Nguyễn Chính Mai tươi cười lên tiếng.

“Giỏi giang cái nỗi gì!” Hoắc Chấn hừ một tiếng, có ý phê bình: “Cả ngày chỉ biết ra ngoài ăn chơi đàn đúm, club nào cũng có dấu chân Vân thiếu!”

“Cũng không thể nói vậy được, đàn ông cần phải ra ngoài tiếp khách nhiều mà! Hoắc đại ca, em ngưỡng mộ anh thật đấy. Trường Uyên rồi A Tranh, hai đứa con trai đứa nào cũng xuất sắc, ưu tú, anh dạy dỗ thật tốt!” Nguyễn Chính Mai không kiệm lời khen ngợi.

Tiêu Vân Tranh nghe xong, có vẻ bâng quơ nhìn sang bên, chỉ thấy Lục Tịnh Tuyết đang nhìn chằm chằm Hoắc Trường Uyên ở đối diện.

“Quá khen, quá khen rồi!” Hoắc Chấn tươi cười xua tay.

“Anh quá khiêm tốn đấy!” Nguyễn Chính Mai bật cười.

Phạm Ngọc Trân đứng dậy: “Được rồi, đủ người cả rồi, cắt bánh gato thôi!”

Mất khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng đợi được tới lúc kết thúc, bữa cơm này quả thực có quá nhiều thông tin, Lâm Uyển Bạch cũng không biết rốt cuộc mình đã ăn gì vào bụng.

Hoắc Chấn buông đũa xuống, đứng dậy. Mọi người cũng lục tục đi ra khỏi phòng ăn.

Hoắc Trường Uyên rút di động ra nói với cô: “Anh đi nghe điện thoại!”

“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô nhìn thấy cái tên trên màn hình là Giang Phóng, có lẽ là công việc.

Nhìn thấy đoàn người có Hoắc Chấn phía trước đã đi vào phòng khách, cô không dám một mình qua đó, bèn dứt khoát chọn đứng đây đợi anh nghe điện thoại xong quay về. Gắng gượng thêm một lúc nữa là họ có thể rời đi rồi.

“Cô Lâm, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau!”

Phía sau vang lên một giọng nữ dịu dàng, là Lục Tịnh Tuyết, người ra khỏi phòng ăn muộn hơn một bước.

Lâm Uyển Bạch quay đầu đáp lại: “Cô Lục!”

Lục Tịnh Tuyết mỉm cười nhìn cô, ngữ khí đầy ý vị: “Xem ra, ở một vài phương diện chúng ta quả thực có cái nhìn rất giống nhau.”

Lâm Uyển Bạch hiểu, câu nói này ám chỉ cuốn tạp chí trong hiệu sách và lần họ gặp nhau trong siêu thị, cũng bao gồm cả Hoắc Trường Uyên.

Lục Tịnh Tuyết bật cười, nói với vẻ đáng tiếc: “Tôi vốn dĩ còn rất muốn làm bạn với cô, có điều ông trời không tác thành. Không ngờ, cô và chồng chưa cưới của tôi lại có một mối quan hệ lằng nhằng!”

Lâm Uyển Bạch nhíu mày.

Cô ta không còn gọi Trường Uyên như mọi lần mà xưng “chồng chưa cưới của tôi“.

Rõ ràng cô ta đang dùng cách khác để tuyên bố chủ quyền.

“Rau cải trắng, cháu đứng đây một mình làm gì vậy!” Hoắc Dung bất ngờ từ phòng khách quay ngược trở lại.

“Cô!”

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Lục Tịnh Tuyết đã tươi cười gọi trước.

Cô ta biết Hoắc Trường Uyên và người cô này xưa nay rất thân thiết, thế nên yêu ai yêu cả đường đi, cũng phải nghĩ cách lấy lòng đối phương.

Hoắc Dung cũng cười, nhưng xua tay nói: “Đừng! Tịnh Tuyết à, tạm thời đừng gọi là cô vội, tôi không quen đâu, cháu cứ gọi là Dung tổng hoặc dì Dung là được rồi!”

“Dì Dung!” Nụ cười của Lục Tịnh Tuyết không hề thay đổi.

“Đúng!” Hoắc Dung thoải mái đáp lại một tiếng, rồi lập tức khoác tay Lâm Uyển Bạch rất thân thiết: “Rau cải trắng, chúng ta ra ngoài phòng khách ăn hoa quả đi, cô đang có chuyện muốn nói với cháu!”

Nói xong, bà bèn dẫn Lâm Uyển Bạch ra ngoài.

Lục Tịnh Tuyết bị bỏ lại đó sắc mặt rất khó coi.

“Đừng sợ, tối nay cô sẽ bảo vệ cháu!” Hoắc Dung ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Nếu nó còn lợi dụng cơ hội nói chuyện với cháu, cháu cứ gọi cô, cô sẽ giúp cháu cho nó bài học như vừa rồi!”

“Cảm ơn cô...” Lâm Uyển Bạch chân thành nói.

“Cảm động lắm hả, có phải nên hồi đáp cô chút gì không?” Hoắc Dung từ từ nhướng mày.

“Cô muốn hồi đáp gì ạ?” Lâm Uyển Bạch chớp mắt.

Hoắc Dung có vẻ đã chuẩn bị sẵn từ trước, lập tức nói: “Rất đơn giản, làm lại cho cô ăn món cơm rang trứng lần trước!”

“...” Sao lại là cơm rang trứng.

Trong ánh mắt kỳ vọng của Hoắc Dung, Lâm Uyển Bạch ngượng ngập gật đầu.

Hai người họ vừa vào phòng khách ngồi xuống sofa thì Hoắc Trường Uyên cũng nói chuyện điện thoại xong tức thì. Cô được anh và cô Hoắc Dung bao bọc một trái một phải như thần hộ vệ vậy. Cô bỗng dưng cảm thấy yên tâm.

Trên bàn trà bày hoa quả và bánh ngọt điểm tâm. Nguyễn Chính Mai và vợ chồng Hoắc Chấn đang nói chuyện vui vẻ, không khí rất hòa thuận.

“Em dâu này, tối qua cậu Lục còn gọi điện thoại đường dài cho anh, nói là không kịp về, rất áy náy!” Hoắc Chấn cười nói: “Haha, người nhà cả rồi, có ai để ý mấy chuyện này chứ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này cậu ấy ở Berlin cũng hơn một năm rồi nhỉ, xem ra cậu Lục rất chung tình với nước Đức đấy!”

Nguyễn Chính Mai cũng bật cười, khi trả lời chốc chốc lại nhìn về phía Lâm Uyển Bạch: “Bên đó anh ấy có một dự án quan trọng, vẫn còn phải bận rộn một thời gian nữa. Hơn nữa, đúng là anh ấy rất yêu thích văn hóa phương Tây.”

“Không phải định định cư ở bên đó luôn chứ?”

“Vậy thì không, dù sao gia đình vẫn ở đây mà!” Nguyễn Chính Mai lắc đầu, rồi cười nói có ý ám chỉ: “Hoắc đại ca, em nghĩ nếu hai gia đình chúng ta có chuyện lớn gì đó, anh ấy chắc chắn sẽ phải bỏ hết công việc quay về nước, anh bảo đúng không?”

Hoắc Chấn tươi cười gật đầu, sau đó đứng lên nói với con trai và Lục Tịnh Tuyết: “Trường Uyên, nha đầu Tịnh Tuyết, hai đứa theo bố lên phòng sách.”

Hoắc Trường Uyên nhíu mày nhưng không nhúc nhích.

Sắc mặt Hoắc Chân sa sầm lại vài phần.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy, khẽ giật giật vạt áo của anh, nhỏ giọng nói: “Anh đi đi, em ở đây đợi anh...”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên cuối cùng cũng gật đầu, nhìn về phía Hoắc Dung.

Hoắc Dung cho anh một ánh mắt yên tâm: “Đi đi, đi đi!”

Bên đó, Hoắc Chấn đã dứt khoát đi lên trước, còn Lục Tịnh Tuyết thì đang cười dịu dàng đợi trước cầu thang.

Thấy bóng họ khuất hẳn, Lâm Uyển Bạch mới quay về, trong tay có thêm một quả quýt nhỏ được bóc sẵn, Hoắc Dung đang nhướng mày với cô.

Sau khi Hoắc Trường Uyên rời đi, bỗng nhiên có một người ngồi xuống vị trí trống chiếc sofa bên cạnh.

Tiêu Vân Tranh đặt hai tay lên đầu gối, quay đầu cười với Hoắc Dung: “Cô à, không ngại cho cháu nói với cô ấy mấy câu chứ?”

Hoắc Dung nhướng mày.

Đối với đứa cháu trai còn lại này, không thể so sánh với một Hoắc Trường Uyên được bà nuôi lớn từ nhỏ. Thật ra họ cũng không tiếp xúc quá nhiều, thế nên bà chẳng thể nói là có bao nhiêu thân thiết. Nhưng cũng không đến nỗi ghét bỏ. Bà dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Lâm Uyển Bạch rồi mới đứng dậy ngồi sang bên cạnh.

“Lâm Uyển Bạch, em không trách anh chứ?” Tiêu Vân Tranh thấy cô không chủ động lên tiếng bèn hỏi.

“...” Lâm Uyển Bạch mím môi lại.

Tiêu Vân Tranh hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Xin lỗi! Anh không cố tình giấu giếm em, chỉ là chưa có cơ hội nhắc đến.”

“Tiêu...” Lâm Uyển Bạch ý thức được có gì đó sai sai: “Có phải em nên sửa lại, gọi anh là Hoắc Vân Tranh không?”

Bây giờ nghĩ kỹ lại, chẳng trách năm xưa Tiêu Vân Tranh nói giải ngũ là giải ngũ, sau đó thoắt một cái biến thành thân phận Vân thiếu. Còn cả lần gặp trước đó ở sân bay hay bệnh viện, Tiêu Vân Tranh biết nhiều nội tình như vậy, vì anh ấy vốn là người nhà họ Hoắc.

“Đừng! Còn nhớ lúc gặp ở Pub anh đã nói gì không? Khi đó anh nói, đã lâu không có ai gọi anh là Tiêu Vân Tranh rồi, tốt nhất em cứ giữ nguyên như trước đi!” Tiêu Vân Tranh lập tức xua tay, biểu cảm và ngữ khí đều nghiêm túc: “Lâm Uyển Bạch, anh thật sự coi em là bạn, chuyện này giấu giếm em là anh không đúng. Thế nên anh xin lỗi em, nhưng anh hy vọng, giữa chúng ta không có chuyện gì thay đổi, được không?”

“Được...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

“Vậy anh yên tâm rồi!” Tiêu Vân Tranh thở phào.

“Choang...”

Trên tầng bỗng nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Như có thứ gì nặng nề đập thẳng vào tường, tầng dưới nghe rõ mồn một.

Những ai trong phòng khách đều bị giật mình, vô thức đứng dậy, liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đen xì mặt từ trên gác sải bước đi xuống, bước chân rất nhanh, rõ ràng là đã cãi nhau với Hoắc Chấn.

Hoắc Trường Uyên đi thẳng tới bên cạnh cô, đồng thời nắm lấy tay cô.

“Uyển Uyển, chúng ta đi!”

Những người khác chưa kịp phản ứng lại, Lâm Uyển Bạch đã bị anh lôi ra khỏi biệt thự.

Sau khi chiếc Land Rover rời đi không lâu, một chiếc xe hào hoa khác cũng đánh lái ra khỏi biệt thự họ Hoắc.

Phía trước là người tài xế chuyên tâm lái xe, phía sau là mẹ con họ Lục.

Giây phút bước lên xe, nụ cười của Nguyễn Chính Mai cũng tan biến, bà rất khó chịu: “Trước kia nghĩ thằng Trường Uyên này trầm ổn khép kín, làm việc có suy nghĩ có cân nhắc, bây giờ chẳng ra thể thống gì! Rõ ràng biết chúng ta ở đó lại dẫn người phụ nữ khác về, chẳng phải rắp tâm khiến chúng ta khó xử hay sao?”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Lục Tịnh Tuyết hậm hực nói.

“Cũng may bác Hoắc con đứng về phía con!” Nguyễn Chính Mai thấy con gái mất tinh thần, vội an ủi, ngữ khí có vẻ cũng đầy kinh nghiệm: “Tịnh Tuyết, con đừng nản lòng! Đàn ông ấy mà, đều như vậy, tính khí bất định. Bây giờ nó chỉ đang bị che mắt nhất thời, chơi đùa mà thôi. Tới khi hai đứa kết hôn, ổn định lại là sẽ không sao cả!”

Lục Tịnh Tuyết dựa vào lòng Nguyễn Chính Mai: “Mẹ, con nhất định phải lấy được Trường Uyên!”

“Ừm, mẹ hiểu, con vẫn luôn thích Trường Uyên mà!” Nguyễn Chính Mai tươi cười vỗ vai con gái. Rồi chợt như nhớ ra chuyện gì, bà ta nheo mắt hỏi: “Đúng rồi Tịnh Tuyết, cô gái họ Lâm đó, con đã điều tra chưa?”

“Chẳng cần phải điều tra.” Lục Tịnh Tuyết lắc đầu.

Từ Lâm Dao Dao cô ta đã nắm được thông tin cơ bản. Lâm Uyển Bạch là cô chị không được ưa, từ lâu đã bị nhà họ Lâm quét ra khỏi cửa, không ngờ là lại dính dáng với Hoắc Trường Uyên.

Nguyễn Chính Mai gật đầu, không nói thêm gì nữa, chìm vào trầm tư...

~Hết chương 186~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.