Xin Hãy Ôm Em

Chương 189: Chương 189




Phòng bệnh cao cấp.

Khi Hoắc Chấn tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài hoàng hôn đã bao trùm bốn phía.

Nhìn xung quanh một lượt, thấy Hoắc Dung đang ngồi bên cạnh giường sửa lại móng tay, ông xị mặt lên tiếng hỏi: “Sao chỉ có mình em?”

“À, em đã bảo Lục Tịnh Tuyết và chị dâu về trước rôi!” Hoắc Dung uể oải nói.

“Ừm.” Hoắc Chấn gật đầu.

Hoắc Dung thấy ông định đứng dậy bèn tiến lên dìu: “Bây giờ cảm giác thế nào, có cần gọi bác sỹ đến không?”

“Không cần, đỡ nhiều rồi!” Hoắc Chấn xua tay, khí sắc cũng hồi phục lại nhiều, ông hừ một tiếng: “Chỉ cần Trường Uyên không chọc tức anh thì anh khỏe hơn ai hết!”

“Chẳng phải chính anh thích tự nổi giận sao. Người ta có lòng tốt đến thăm anh, kết quả bị anh mắng như tát nước vào mặt!”

“Ai bảo nó dẫn theo cô gái kia đến! Rõ ràng là rắp tâm thị uy với anh!”

“Ông anh à, em nói này, anh đã sống đến từng này tuổi rồi, mà tâm lý vẫn quá u ám đấy, một chút tích cực cũng không có!” Hoắc Dung bĩu môi, cố tình châm chọc: “Em vốn còn lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng thấy anh răn dạy người ta vẫn còn hùng hổ đầy sức sống lắm, xem ra chắc không có chuyện gì nghiêm trọng!”

“Em cũng muốn chọc tức anh?” Hoắc Chấn quắc mắt.

“Em nào dám!” Hoắc Dung lập tức lấy lòng.

“Hừ, đừng tưởng anh không biết em đã làm chuyện gì. Anh còn chưa tính sổ nghiêm chỉnh với em đâu!” Hoắc Chấn trừng mắt với bà, bực dọc giáo huấn: “Gần đây có phải em đã thu mua một công ty không? Anh ném Trường Uyên về Lâm Thành, muốn cho nó chút trừng phạt. Kết quả thì sao, em hay rồi, mượn việc công dâng người phụ nữ ấy đến trước mặt nó! Em làm vậy là nối giáo cho giặc, hợp lực lại khiến anh tức chết!”

“Trời! Đúng là việc gì cũng không thoát được khỏi hỏa nhãn kim tinh của ông anh em!” Hoắc Dung bày ra vẻ khâm phục.

“Đừng cười ha ha với anh!” Hoắc Chấn nghiêm mặt lại.

“Được rồi, không đùa!” Hoắc Dung đành nhún vai, nghiêm chỉnh hơn, lên tiếng với giọng thăm dò: “Anh à, Trường Uyên là đứa trẻ em nuôi từ nhỏ đến lớn, em còn hiểu nó hơn anh. Em nhìn ra được, nó không thể rời xa Rau cải trắng, cũng tức là cô gái mà anh nói... Hay là, anh thử thả lỏng đi?”

Sắc mặt Hoắc Chấn bỗng chốc rất khó coi, ông cao giọng: “Tiểu Dung, em có biết em đang nói gì không? Nhà họ Hoắc chúng ta đã sớm có hôn ước với nhà họ Lục, nha đầu Tịnh Tuyết xưa nay rất ưng ý Trường Uyên, cũng chỉ đợi để về làm vợ nó! Mấy hôm trước, con bé vừa vì nó mà uống thuốc ngủ, nếu không cấp cứu kịp thời có thể đã chết rồi! Nhà họ Lục người ta không nói gì, một chút oán trách cũng không! Thế nên sau này, đừng để anh nghe thấy những câu vừa rồi của em nữa!”

Hoắc Dung nghe xong, nhíu mày lại.

Bà còn định nói gì thì đó thì nhìn thấy lồng ngực phập phồng của Hoắc Chấn, vội lên tiếng: “Được được, em sợ anh rồi, không nói nữa là được chứ gì!”

Thấy thời cơ chưa chín, cũng sợ tăng thêm bệnh tình cho Hoắc Chấn, bà đành chọn kế tính toán đường xa, không thể giải quyết nhanh một sớm một chiều được. Hoắc Dung không nói đến chuyện này nữa, đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, mở nắp chiếc hộp giữ nhiệt.

Mùi canh gà thơm phức lan tỏa khắp gian phòng.

“Chẹp, mùi vị của món canh gà này thật sự không tồi!” Hoắc Dung ghé sát lại ngửi, rồi lẩm nhẩm: “Còn nóng nguyên này. Anh à, em đổ ra bát cho anh nếm thử chút nhé? Tay nghề nấu ăn của Rau cải trắng ngon thật đấy, người ta nhiệt thành mang đến cho anh, không được câu cảm ơn nào đã ăn đập, thật đáng thương!”

Nét mặt Hoắc Chấn có chút khó xử nhưng ông vẫn rất cố chấp: “Đồ người đó mang đến, anh không ăn!”

“Anh à, anh không ăn thật hả?”

“Không ăn!”

Hoắc Dung cũng không miễn cưỡng nữa, ngồi phịch xuống sofa: “Ok! Vậy em ăn hộ anh!”

Ngay sau đó, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng húp canh sột soạt của Hoắc Dung. Không biết có phải cố ý hay không, động tĩnh bà tạo ra không hề nhỏ, mỗi lần húp xong lại chép miệng, cảm giác như đang hồi tưởng lại hương vị, mùi canh gà cũng bay khắp nơi.

Hoắc Chấn sưng mặt lên, chỉ nhìn chằm chằm bức tường phía trước.

Thật ra Lục Tịnh Tuyết cũng mang canh đến, có điều còn chưa kịp ăn thì ông đã nổi nóng ném đi, bây giờ đã bị y tá thu dọn đi hết, hộp giữ nhiệt cũng vẫn còn trên bàn, chỉ là bên trong chẳng có gì cả.

Đồ ăn dinh dưỡng trong bệnh viện rất khó ăn, nói là chay mặn kết hợp thật ra chẳng có mùi vị gì, chẳng khác gì nước lã. Bữa trưa ông cũng không ăn mấy.

Đến lúc Hoắc Dung chẳng biết đã chép miệng lần thứ bao nhiêu, cuối cùng ông Hoắc cũng không chịu nổi nữa: “Em cũng cút ra ngoài luôn đi!”

Hoắc Dung nhướng mày, cầm hộp giữ nhiệt đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Hoắc Chấn, ông vẫn không sao vui vẻ cho được, vớ lấy di động.

“Sao bà còn chưa đến!” Sau khi đầu kia bắt máy, ông hỏi ngay lập tức.

“Ông à, bây giờ tôi chuẩn bị ra khỏi nhà đây, sắp đến bệnh viện rồi...” Phạm Ngọc Trân có vẻ đã quen, vẫn giải thích rất dịu dàng.

Sắc mặt Hoắc Chấn rất tệ, ông im lặng mấy giây rồi gào lên một câu: “Tôi muốn ăn canh gà!”

...

Đêm khuya, Lâm Uyển Bạch từ phòng tắm đi ra.

Cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên quấn khăn tắm đứng bên cửa sổ, quay lưng lại hút thuốc, góc nghiêng như một bức tượng, ánh mắt xa xăm hướng về một điểm nào đó, rõ ràng anh tắm xong trước cô, mà mái tóc ngắn vẫn chưa hết những giọt nước.

“Sao anh không lau khô tóc, sẽ cảm đấy...”

Lâm Uyển Bạch đi qua, cầm chiếc khăn lông bị bỏ quên bên cạnh lên.

Hoắc Trường Uyên quay đầu nhìn về phía cô, vươn cánh tay dài ôm eo cô: “Hút hết điếu này.”

Mặc cho anh tiếp tục phì phèo, Lâm Uyển Bạch kiễng chân lên, giúp anh lau khô tóc, kiên nhẫn và dịu dàng như đối xử với một đứa trẻ vậy.

Khi điếu thuốc trong tay anh chỉ còn một nửa, những giọt nước trên mái tóc cũng đã được cô lau đi ít nhiều, Hoắc Trường Uyên kéo rèm xuống, ôm cô đi vào trong.

Nhưng Lâm Uyển Bạch không nhúc nhích, cô cụp mắt xuống, ở nơi anh không nhìn thấy, đáy mắt cô là những băn khoăn.

Sau khi từ bệnh viện trở về, tuy anh không nói gì, chỉ quan tâm tới vết thương sau lưng cô, nhưng sau một vụ ầm ĩ tại đó, sao anh có thể cảm thấy dễ chịu cho được! Đều tại cô, anh mới ba lần bốn lượt phải cãi vã với bố...

Nội tâm giống như đang có hai con thú lớn đấu tranh.

Cô cắn môi, bứt rứt ngập ngừng lí nhí: “Hoắc Trường Uyên, hay là chúng ta...”

“Chúng ta làm sao?” Đôi đồng tử của Hoắc Trường Uyên co rụt lại.

“À, hay là chúng ta...” Lâm Uyển Bạch hơi ấp úng.

Cô ngước mắt, chợt giật mình, nhìn thấy cơn phẫn nộ tưởng chừng có thể bùng nổ trong khoảnh khắc của anh, giống như có thể cuốn bay người ta đi vậy.

“Sao không nói gì!” Hoắc Trường Uyên nheo mắt.

“...” Cô bất giác co rúm lại.

“Nói!” Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên to tiếng.

Lâm Uyển Bạch dè dặt nhìn anh, nghiến răng, cuối cùng vẫn nói ra câu hoàn chỉnh: “Hay là chúng tôi thôi đi...”

“Lâm Uyển Bạch, em có dám nói lại lần nữa không?” Bàn tay vừa kẹp điếu thuốc của Hoắc Trường Uyên bất ngờ giơ lên, đặt lên gáy cô, ngữ khí như dụ dỗ, nhưng biểu cảm thì lạnh lùng: “Có dám không, hm?”

~Hết chương 189~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.