“Cạch!”
Đôi đũa trên tay Lâm Uyển Bạch rơi xuống đất.
Mặt cô đỏ bừng, vội vàng nhặt lên, có điều sau đó mặt tưởng chừng như cắm vào bát cơm luôn.
Hoắc Trường Uyên ngồi bên cạnh nghe xong, nhíu mày một lúc lâu, nhưng rồi lại nói một câu nghiêm túc: “Cháu thích con gái hơn.”
Lâm Uyển Bạch bất giác cắn môi.
Cô ít nhiều có lẽ cũng hiểu nguyên nhân, chắc là vì trước kia con trai của Yến Phong, Tiểu Châu Châu, khoảng thời gian chăm sóc ngắn ngủi trước đó, anh đã để lại đôi phần bóng ma tâm lý...
“Hả?” Hoắc Dung suýt chút nữa lườm nguýt.
Làm ơn đi, chỉ nói vậy thôi, trai hay gái chẳng phải đều như nhau sao?
Hoắc Dung tiếp tục nhét thịt gà vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Cô cảm thấy chưa biết chừng đây lại là một cách, hai đứa có thể suy nghĩ thử xem! Cho dù không có ích thì cũng thêm một đồng minh, hoàn toàn không có hại!”
Lâm Uyển Bạch không lên tiếng, suốt quá trình chỉ cúi đầu, đỏ mặt.
Ăn cơm xong, dùng thêm hoa quả, cứ cách mười phút Hoắc Trường Uyên lại nhắc nhở về thời gian một lần, ý tứ đuổi khách không thể rõ ràng hơn nữa. Cuối cùng Hoắc Dung cũng không địch nổi lệnh giục liên hoàn của anh, đành xách túi chủ động rời đi.
Lâm Uyển Bạch tiễn đến tận khi Hoắc Dung ra cửa, nhìn bóng bà biến mất khỏi cầu thang rồi mới quay vào.
Cô thấy Hoắc Trường Uyên đang đứng xoa cằm, có vẻ rất đăm chiêu.
“Sao vậy?”
Cô đi qua, hỏi với vẻ khó hiểu.
Hoắc Trường Uyên liếc cô, mỉm cười: “Anh đang suy nghĩ về khả năng trong lời cô nói.”
“...”
Lâm Uyển Bạch quay đi, định đi xa ra một chút, né tránh khỏi chủ đề xấu hổ này. Nhưng cô lập tức bị anh kéo giật về ôm vào lòng hôn, thậm chí còn chưa về đến phòng ngủ, cô đã bị hôn đến choáng váng.
Từ cửa chính vào trong phòng ngủ chỉ có mấy bước chân mà quần áo đã rơi hết xuống sàn.
Ánh đèn soi rõ chiếc quần bốn góc của người đàn ông và hai món đồ nhỏ xíu của người con gái quấn chặt vào nhau...
Đến khi cả hai đã ướt đẫm mồ hôi, hai người mới nhớ ra mình chưa tắm.
Sáng hôm sau, chiếc Land Rover màu trắng đứng đón ánh bình minh.
Giống như mọi ngày, Hoắc Trường Uyên đưa cô đi làm trước rồi mới đến Hoắc Thị.
Điện thoại đổ chuông, Lâm Uyển Bạch rút ra nhìn màn hình, có phần bất ngờ, nhưng sau khi liếc trộm sang bên cạnh một cái, cô vẫn chuyển sang chế độ im lặng rồi nhét lại vào túi.
Hoắc Trường Uyên dù đang lái xe, mắt vẫn rất tinh: “Sao không bắt máy?”
“À...” Lâm Uyển Bạch ấp úng giây lát.
“Điện thoại của ai vậy?” Hoắc Trường Uyên hỏi tiếp.
Lâm Uyển Bạch đành rút lại di động ra, đưa ra trước mặt anh, hai chữ “Yến Phong” trên màn hình sáng bừng.
Thấy sắc mặt anh có dấu hiệu trầm xuống, cô vội nói: “Chắc là không có chuyện gì quan trọng đâu, không nghe nữa...”
“Chứ không phải định đợi tới khi đến công ty rồi mới gọi lại?” Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại.
“...” Lâm Uyển Bạch gượng gạo.
Chút tâm tư đó mà cũng bị anh nhìn thấu.
Trước đó khi gặp Tiêu Vân Tranh, anh ấy còn vô tình hỏi cô có liên lạc với Yến Phong không. Bấy giờ cô mới bừng tỉnh, hình như từ lần trước khi Yến Phong gọi điện cho cô ở sân bay nói Hoắc Trường Uyên đã có vợ chưa cưới, họ chưa hề liên lạc lại, thật ra cô cũng rất muốn hỏi thăm tình hình đối phương...
Hoắc Trường Uyên trầm giọng: “Nhận luôn ở đây!”
Lâm Uyển Bạch liếm môi, nhìn màn hình vẫn đang sáng, đặt lên tai: “...Alô?”
“Tiểu Uyển, em đang làm gì vậy?”
Ở đầu kia điện thoại, giọng Yến Phong vẫn luôn dịu dàng như thế.
Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời: “Em đang trên đường đi làm...”
“Cũng không có chuyện gì, gọi điện thoại hỏi thăm em thôi! Xem ra anh mà không gọi cho em, em cũng chẳng gọi cho anh!”
“Không phải vậy đâu...”
Mỗi câu nói xong, Lâm Uyển Bạch đều bất giác liếc bâng quơ sang bên cạnh.
Rõ ràng chỉ là một cuộc gọi thôi, vì sao cô có cảm giác như bị bắt gian trước mặt mọi người vậy...
Yến Phong bật cười: “Tiểu Uyển, vậy em làm việc đi, anh chỉ muốn nói với em một tiếng là nếu không có gì bất ngờ, tuần sau anh sẽ về nước!”
“Châu Châu cũng về cùng anh chứ?” Lâm Uyển Bạch buột miệng hỏi.
“Không, nó qua Los Angeles cùng ông nội rồi.”
“À, ra vậy!” Lâm Uyển Bạch hơi hụt hẫng một chút, thật ra cô rất nhớ thằng nhỏ.
“Sau khi về nước, anh sẽ liên lạc với em, cứ như vậy đi!”
“Vâng...” Lâm Uyển Bạch đáp.
Sau khi cô cúp máy, bỏ di động vào trong túi, tòa nhà văn phòng trước mắt đã hiện ra. Cô nghiêng đầu, quả nhiên sắc mặt anh chẳng ổn chút nào, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt.
Cô không nhịn được lẩm bẩm một câu: “... Nhỏ mọn!”
Thật sự đấy!
Rốt cuộc ai mới là bình giấm đây!
“Em nói ai!” Ngữ khí của Hoắc Trường Uyên rất tệ.
Lâm Uyển Bạch hèn mọn rụt vai lại, biểu thị: “À, nói em ấy mà...”
Chiếc xe vững vàng đỗ lại bên đường. Cô tháo dây an toàn, không dám tùy tiện vuốt râu hùm nữa, quan sát sắc mắt anh rồi thận trọng nói: “Hoắc Trường Uyên, anh lái xe cẩn thận đấy, em lên trước đây!”
Nói rồi, cô định đẩy cửa xuống xe.
“Quay lại đây!”
Lâm Uyển Bạch khựng lại, nghiêm chỉnh quay người.
Gần như cô đã sớm đoán ra trước, khi anh vươn tay ra, cô đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Kết thúc một nụ hôn, Hoắc Trường Uyên buông cô ra, khuôn mặt rõ ràng thoải mái hơn hẳn: “Đi đi!”
“Ồ...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Hai chân chạm đất, cô khoác túi xách lên vai đi vào trong. Không cần quay đầu, cô cũng biết chiếc xe bên vệ đường vẫn đỗ ở đó, bên trong có một ánh mắt u tối đang nhìn quan sát mình.
Đến tận khi vào trong tòa nhà rồi, cô mới dám giơ tay lên xoa cằm.
Hu hu...
Đầu lưỡi đau quá!
...
Chập tối, khi sắp tan ca, Lâm Uyển Bạch gọi vào số của Hoắc Trường Uyên.
Đầu kia có vẻ vẫn còn bận rộn, âm thanh nền toàn là tiếng lật giở tài liệu. Cô lên tiếng: “Hoắc Trường Uyên, lát nữa anh không cần tới đón em đâu, tối nay có thể anh phải ăn cơm một mình...”
“Sao vậy?” Mọi âm thanh lập tức dừng lại.
“Bố em vừa gọi điện cho em...” Lâm Uyển Bạch khẽ mím môi.
“Bố em?” Hoắc Trường Uyên ngờ vực hỏi.
“Ừm.” Lâm Uyển Bạch giải thích: “Ông bảo em tối này về nhà họ Lâm một chuyến...”
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên hỏi cô: “Có cần anh đi cùng em không?”
“Không cần đâu...” Lâm Uyển Bạch từ chối.
Trong điện thoại, Lâm Dũng Nghị không nói muốn cô về làm gì. Có cả Lâm Dao Dao, nếu Hoắc Trường Uyên về cùng cô, đối phương nhất định sẽ ghen tỵ muốn chết, cô không muốn làm dấy lên những phiền phức không cần thiết.
Hoắc Trường Uyên cũng không làm khó dễ: “Vậy xong việc gọi điện cho anh, anh đón em.”
“Được.” Lâm Uyển Bạch ấm lòng.
Sau khi tan làm, cô đi xe buýt tới khu nhà giàu, men theo con đường riêng đi bộ khoảng hơn mười phút thì nhìn thấy căn biệt thự độc lập của nhà họ Lâm, nhưng từ ngày nhìn thấy biệt thự nhà họ Hoắc, cô đã không cảm thấy đây được coi là biệt thự nữa rồi.
Bước vào cửa, vừa nhận lấy dép lê từ tay người làm thì có một cái bóng từ phòng khách đi ra.
“Lâm Uyển Bạch, sao chị đến đây!”
Lâm Dao Dao đang đắp mặt nạ, khi nhìn thấy cô lập tức giận dữ giật mặt nạ xuống.
Lâm Dũng Nghị cũng đúng lúc này từ trên gác đi xuống: “Bố gọi chị ấy đến!”
“À, thì ra là vậy!” Lâm Dao Dao lập tức nở nụ cười, trở mặt rất nhanh: “Chẳng trách, con đang thấy lạ, chị rất ít khi đến nhà mình, bây giờ thấy chị đến, con thật sự rất vui!”
“Dao Dao, con xưa nay vẫn rất hiểu chuyện.” Lâm Dũng Nghị hiền hòa nói.
Lâm Dao Dao vội tiến lên, cười tươi rói: “Chị, chị đừng đứng ở cửa nữa, mau vào trong ngồi đi!”
Có vẻ cũng đã nghe thấy tiếng động, Lý Huệ từ trong phòng ăn đi ra ngoài. Mặt bà ta biến sắc, nhưng ngại vì có Lâm Dũng Nghị ở đó, nên bà ta cũng chỉ im lặng mỉm cười, giữ thái độ của một người mẹ hiền vợ đảm.
“Cơm nước xong xuôi cả rồi chứ?” Lâm Dũng Nghị hỏi vợ.
“Bếp nói đã xong kha khá, có thể ăn cơm được rồi!” Lý Huệ vội gật đầu trả lời.
Lâm Uyển Bạch đã sớm quen với những vở diễn trước mặt Lâm Dũng Nghị của hai mẹ con họ, cô chỉ nhíu mày hỏi: “Bố, bố tìm con có chuyện gì không?”
“Không vội, bố đã bảo dì thêm món, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!” Lâm Dũng Nghị lên tiếng.
Lâm Uyển Bạch khó giấu nổi sự ngỡ ngàng, sau vài giây ngập ngừng, cô gật đầu đi vào.
Lâm Dao Dao tuy chẳng thích thú gì nhưng vẫn tiếp tục giữ hình tượng, khoác tay cô, chị nọ chị kia ríu rít.
Bao nhiêu năm nay, mỗi lần trở về nhà họ Lâm, Lâm Uyển Bạch đều xin tiền rồi đi, không ở lại lâu, cũng sẽ không được níu kéo. Kiểu được chủ động gọi về như thế này hình như chỉ có một lần, còn là khoảng thời gian cô và Hoắc Trường Uyên vừa mới giao dịch.
Lâm Uyển Bạch đi tới trước bàn ăn, ít nhiều có phần thận trọng, sau khi quay đầu thấy không có người dưới sát lại gần cô mới yên tâm ngồi xuống.
Trên bàn bày không ít đĩa thức ăn, hương thơm nức mũi.
Hai mẹ con Lâm Dao Dao và Lý Huệ ngồi đối diện, dĩ nhiên cô chẳng có hứng thú ăn uống gì, chỉ cảm thấy khó chịu. Mà bản thân cô cũng hiểu rõ trong lòng, không có việc gì Lâm Dũng Nghị đã chẳng chủ động gọi cô về nhà họ Lâm, hơn nữa bữa cơm này cũng không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, động đũa chưa được bao lâu, Lâm Dũng Nghị đã nhìn về phía cô: “Uyển Bạch, có chuyện này bố muốn nhờ con giúp đỡ.”
“... Chuyện gì ạ?” Lâm Uyển Bạch hơi sững người.
“Gần đây công ty có một dự án rất triển vọng, muốn hợp tác cùng Hoắc Thị.” Lâm Dũng Nghị hơi ngừng lại một chút rồi tươi cười nói tiếp: “Con xem có cơ hội nào thì ướm lời với Trường Uyên xem sao!”
“À...” Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Cô ít nhiều hiểu ra mục đích tối nay ông gọi cô tới rồi.
“Bố!” Lâm Dao Dao phẫn nộ lên tiếng, rồi nhanh chóng ý thức được sự thái quá của mình, cô ta lập tức khôi phục vẻ ngây thơ vô số tội: “Bố, lẽ nào bố không biết anh Trường Uyên sắp cử hành lễ đính hôn rồi sao, khoảng thời gian trước trên báo đã đăng tin rầm rộ! Bố tìm chị là không có ích gì đâu, chị ấy cũng không có tác dụng gì trước mặt anh Trường Uyên!”
“Dao Dao, bố đang nói chuyện với chị con!” Lâm Dũng Nghị nhíu mày, không vui vẻ lắm.
Bên cạnh, Lý Huệ đánh mắt qua, Lâm Dao Dao lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm, nghiễm nhiên ra dáng một đứa con gái ngoan ngoãn.
“Uyển Bạch, hãy nhớ lời bố nói, về nhớ tìm cơ hội nói lại với Trường Uyên chuyện này!”
“...”
Cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc, Lâm Uyển Bạch không định ở lại lâu.
Trước khi ra khỏi biệt thự, Lâm Dao Dao thân thiết nói: “Bố! Con đi tiễn chị!”
...
“Lâm Uyển Bạch, chị đúng là không biết xấu hổ đấy!”
Khi chỉ còn hai người họ, Lâm Dao Dao không cần giấu giễm nữa, ngạo nghễ vô cùng: “Bố nói muốn nhờ chị nói giúp với anh Trường Uyên về chuyện hợp tác là chị nghĩ mình giỏi à? Hừ, thật sự...”
“Cô nói xong chưa?” Lâm Uyển Bạch nhíu mày hỏi.
“Chưa xong đâu!” Lâm Dao Dao nghiến răng: “Lâm Uyển Bạch, tôi khuyên chị nên biết tự lượng sức mình, đừng ảo vọng giấc mơ làm phượng hoàng nữa! Phiền chị cũng tự soi lại gương đi, xem mình có xứng hay không! Lần trước tôi đã nói rồi, giữ chị và chị Sunny, kẻ ngu cũng biết nên chọn ai...”
Một chiếc Land Rover bất ngờ đỗ lại trước cổng, cửa xe bật mở, bóng dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên đập vào mắt.
Anh đi thẳng về phía cô: “Xong chưa em?”
“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Làm như không nhìn thấy sự tồn tại của Lâm Dao Dao, chào hỏi cũng kiệm lời, Hoắc Trường Uyên khoác vai cô đi về phía xe: “Lên xe thôi, chúng ta về nhà.”
“Vâng.” Lâm Uyển Bạch cất bước đi theo anh.
Cho đến khi chiếc Land Rover biến mất trong bóng tối, Lâm Dao Dao mới như sực tỉnh khỏi giấc mơ.
Từng cơn gió thổi qua như từng cú tát thẳng vào mặt cô ta, cô ta phẫn nộ đứng tại chỗ giậm chân bình bịch.
Trở về biệt thự, Lâm Dũng Nghị đã lên tầng hai, trong phòng khách chỉ còn lại Lý Huệ, thế nên không việc gì phải kiêng kỵ, Lâm Dao Dao thử hồng hộc nói: “Mẹ, mẹ bảo bố rốt cuộc có ý gì chứ! Mẹ xem thái độ của bố với chị ta hôm nay đấy, rõ ràng là khác biệt hẳn trước kia. Không lẽ bố định đón chị ta quay lại nhà họ Lâm? Tới lúc đó con phải làm sao, con phải là tiểu thư duy nhất của cái nhà này!”
“Không đâu!” Lý Huệ tỏ thái độ kiên quyết.
“Sao lại không, con thấy rất có khả năng!” Lâm Dao Dao cầm gối dựa quăng đi.
Lý Huệ biểu cảm kiên định: “Về điểm này con hoàn toàn yên tâm, vì nó vốn dĩ cũng không phải là...”
Nói tới đây, bà ta như ý thức được việc gì, vội im bặt.
“Vốn không phải là gì ạ?” Lâm Dao Dao mơ hồ.
“Không có gì!” Lý Huệ nói luôn, ánh mắt đảo đảo, dặn dò cô: “Dao Dao, chuyện này không được nói bừa bãi trước mặt bố con, cũng không được phép hỏi linh tinh, con hiểu chưa? Nếu không để bố con nổi trận lôi đình thì gay!”
“Con biết rồi, con biết rồi!” Lâm Dao Dao bĩu môi.
Nghĩ tới cảnh hai người họ ban nãy thân mật, cô ta vừa ghen ghét vừa tức giận, lẩm bẩm trong lòng: Lẽ nào cả chị Sunny mà cũng hết cách...
~Hết chương 191~