Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn ô cửa sổ chớp đã được kéo lên. Ánh mặt trời đã ngả về Tây, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ nữa là tan làm rồi.
Cô cúi đầu, lấy di động ra khỏi ngăn kéo, nhìn tin nhắn vừa mới gửi trên màn hình.
“Hoắc Trường Uyên... Anh bận không?”
“Bận.”
“Tối nay muốn ăn gì? Đi làm về em nấ cho anh ăn.”
“Tùy em.”
Lâm Uyển Bạch nhìn những câu trả lời ngắn gọn trên màn hình. Kiểu kiệm lời như ngọc thế này, thậm chí có thể nói là qua loa cho xong.
Cô cắn môi, chống cằm khẽ thở dài.
Rõ ràng chính anh bắt mình nói sự thật mà...
Lâm Uyển Bạch phát hiện ra Hoắc Trường Uyên càng lúc càng thích giở trò hờn dỗi.
Người đồng nghiệp ngồi bên ghé tới, hóng hớt đúng lúc: “Cãi nhau với bạn trai à?”
“Không có...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Đây có lẽ không thể coi là cãi vã mâu thuẫn. Nhưng hình như cô đã khiến anh không vui rồi...
Đồng nghiệp bày ra vẻ mặt có thể nhìn thấu tâm tư của cô, nghiễm nhiên như một chuyên gia tình yêu: “Trời ơi, chuyện này rất bình thường! Chẳng phải người ta đều nói thật ra bên trong mỗi người đàn ông đều là một đứa trẻ ấu trĩ sao!”
Lâm Uyển Bạch mặc nhận đồng ý với câu nói này.
Liếc nhìn đồng hồ, cô tắt máy tính đi, ra hiệu bằng ánh mắt với đồng nghiệp bên cạnh, rồi vớ lấy túi xách cúi người chạy đi.
Nói thật, đi làm lâu như vậy rồi, Lâm Uyển Bạch vẫn chưa từng bỏ việc giữa chừng lần nào. Cũng may sắp hết giờ rồi, không có việc gì quan trọng. Nếu quản lý phát hiện, thì cũng có người đồng nghiệp này giúp cô giả vờ ngốc nghếch cho qua chuyện.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, Lâm Uyển Bạch bắt một chiếc taxi bên đường.
Bên cạnh có một cửa hàng hoa, cô cắn môi rồi tiến vào trong.
Sau vài phút, cô bước ra, trong lòng ôm một bó hoa hồng. Đương nhiên, về độ hoành tráng không thể so với hai bó hoa anh tặng lần trước.
Đèn cho người đi bộ đang đỏ, rất nhiều người đang đứng bên đường chờ đợi.
Có thể vì trời cũng đã tối, nên bên lề đường ngoài cửa hàng hoa có lác đác vài sạp hàng, bán một số món đồ lặt vặt hoặc trang sức nhỏ xinh. Cô đi qua xem để giết thời gian, rồi dừng lại ở một thứ: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Giây cuối cùng trước khi đèn xanh kịp hết, Lâm Uyển Bạch cũng đã ôm bó hoa chạy qua đường kịp.
Tòa nhà chọc trời của Hoắc Thị đang ở ngay trước mắt. Vẫn chưa đến giờ tan làm chính thức, chưa có ai đi ra. Cô ngẩng đầu nhìn lên trên cao, dường như chỉ trong một cái nhìn đã có thể thấy ngay phòng làm việc nào đó ở tầng trên cùng vậy. Cô rút di động trong túi xách ra, bắt đầu gọi cho anh.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, nhưng mãi không ai chủ động lên tiếng.
Lâm Uyển Bạch tự động nói trước: “Hoắc Trường Uyên, anh đoán em đang ở đâu...”
“Ở đâu?”
“Giờ anh đi ra cạnh cửa sổ đi...”
Ngữ khí tuy có hơi gượng gạo nhưng có vẻ anh vẫn làm theo những gì cô nói. Cô nghe được tiếng chiếc ghế lưng cao trượt đi, sau đó là tiếng bước chân. Khi anh dừng lại, cô ngốc nghếch vẫy tay với cửa sổ trên cao: “Hoắc Trường Uyên, anh nhìn thấy em chưa?”
Tuy rằng cô nhìn từ dưới lên cao không mấy rõ ràng, nhưng biết chắc anh nhất định nhìn thấy mình.
Nghĩ vậy, cô càng xua tay mạnh mẽ hơn.
Bên đó không còn âm thành gì nữa, Lâm Uyển Bạch khua tay có hơi mỏi: “Alô? Hoắc Trường Uyên... anh có đang nghe không?”
Vẫn không có lời đáp, nhưng anh không ngắt máy, đường truyền vẫn còn.
Chính vào lúc cô do dự không biết có phải tín hiệu không tốt hay không thì giọng nói trầm của anh bất ngờ vang lên: “Em nhìn sang phải đi.”
Ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt.
Lâm Uyển Bạch quay đầu ngang, ngẩn người, lập tức nhìn thấy một cái bóng cao lớn từ trong tòa nhà đi ra, mặc bộ vest đen may thủ công tôn lên hai đôi chân dài.
Vốn định tạo cho anh chút bất ngờ, ai dè ngược lại bị anh làm cho sửng sốt.
Hoắc Trường Uyên tiến thẳng về phía cô, nắm di động trong lòng bàn tay.
“Sao lại trốn việc?”
Lâm Uyển Bạch không lên tiếng, chỉ chớp mắt nhìn anh.
Hoắc Trường Uyên chú ý thấy bó hoa hồng trong lòng anh, nhíu mày nói: “Hoa hồng ở đâu ra vậy?”
“Anh đoán xem!” Lâm Uyển Bạch cố tình nói, nhét vào lòng anh, một giây trước khi mặt anh kịp đen lại. Cô cất giọng hơi ngượng ngập: “Hoa là do em mua, để tặng bạn trai em...”
Hoắc Trường Uyên lẳng lặng nhướng mày, e rằng cả đời này cũng chưa bao giờ được nhận hoa.
Anh rút chìa khóa xe trong túi quần ra, nắm lấy tay cô, thẳng thừng đi về phía chiếc Land Rover đỗ bên đường. Buổi chiều anh ra ngoài làm chút chuyện, lúc về đỗ xe ngay bên đường, không cần phải lặn lội xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm nữa.
Lâm Uyển Bạch ngồi vào trong, bất giác hỏi: “Anh xong việc rồi à?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên không nhìn cô.
Sau khi Lâm Uyển Bạch thắt xong dây an toàn, bèn đút tay vào túi, không biết lấy ra thứ gì rồi giấu vào lòng bàn tay.
Sau đó cô chìa tay ra trước mặt anh, nắm lấy bàn tay lớn đang đặt trên vô lăng của anh. Sau đó ngón tay gầy của anh được đeo lên một chiếc nhẫn bằng bạc thuần, rất bình thường nhưng cũng sáng rực lên dưới hoàng hôn.
Hoắc Trường Uyên nhìn chiếc nhẫn xuất hiện trên tay mình, nhướng mày: “Đây cũng là em mua?”
“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu, mặt vẫn còn đỏ hồng, cũng chìa tay mình ra. Trên tay cô có một chiếc nhẫn bạc giống hệt của anh. Cô ngượng ngùng giải thích: “Em mua bên lề đường thôi, cũng không đáng giá bao nhiêu, hai chiếc hai mươi đồng, nhẫn đôi. Chúng ta mỗi người một cái...”
Hoắc Trường Uyên không nói gì, sau khi khởi động xe, anh nắm chặt lấy tay cô.
Lâm Uyển Bạch len lén nhìn sang bên cạnh cô, thấy nơi khóe mắt anh có chút ý cười, nhưng không hề có ý hờn giận.
Vậy là vui rồi?
Cô không khỏi kinh ngạc. Không phải vì đôi nhẫn tình nhân cô mua chứ?
Chiếc xe trắng nhanh chóng len lỏi vào dòng xe. Khi gặp đèn đỏ phía trước, Hoắc Trường Uyên cúi đầu, hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô.
...
Trong quán café, Lục Tịnh Tuyết khuấy tách Latte trong tay.
Ngồi đối diện là Lâm Dao Dao, người gọi cô ta ra. Từ sau khi ngồi xuống, Lâm Dao Dao huyên thuyên không ngừng, bô lô ba la nói cả tràng, đều liên quan tới Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên.
Lục Tịnh Tuyết nghe mà tâm trạng rất tệ, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì nụ cười tao nhã.
Cuối cùng khi Lâm Dao Dao nói xong, dường như cô ta đã khẽ buông một tiếng thở dài: “Chị cô đúng là một nhân vật nguy hiểm.”
“Em đã nói từ đầu rồi, bản lĩnh hồ ly của chị ta cao lắm! Chị Sunny, chị là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của anh Trường Uyên, chị ta không xứng giành với chị! Chị nhất định phải giữ chặt anh Trường Uyên đấy, tuyệt đối không được quá hiền lành!” Lâm Dao Dao sốt sắng nói.
Lục Tịnh Tuyết mỉm cười đáp lại, rất có khí chất, cũng rất rộng lượng.
Chuông di động vang lên, cô ta bắt máy rồi nói với Lâm Dao Dao: “Dao Dao, tôi còn có việc, phải đi trước đây! Cảm ơn vì cô đã nói cho tôi biết những chuyện này!”
Lâm Dao Dao nghe xong, lập tức nói với vẻ trung thành một mực: “Chị Sunny, chị yên tâm, dù thế nào em cũng sẽ đứng về phía chị!”
“Dao Dao, cảm ơn cô!” Lục Tịnh Tuyết có vẻ như bị cảm động.
Chiếc xe sang trọng rẽ vào sân một biệt thự. Tài xế cung kính mở cửa xe: “Đại tiểu thư, đến rồi ạ!”
Khi Lục Tịnh Tuyết bước xuống, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Nguyễn Chính Mai gọi. Cô ta ngắt máy.
Cô ta đi thẳng vào trong biệt thự. Người dưới tiến lên đón. Cô ta thay giày xong, vừa cởi áo khoác và túi xách ném cho người dưới, vừa lên thẳng phòng sách tầng hai, gõ cửa đi vào.
Bên trong, Nguyễn Chính Mai đang ngồi trước bàn làm việc rộng lớn, day trán rầu rĩ.
“Mẹ, mẹ gọi con về nhà gấp như vậy có chuyện gì thế?”
Lục Tịnh Tuyết ngồi xuống trước bàn, tỏ vẻ khó hiểu.
Nguyễn Chính Mai ngẩng đầu lên, không nói nhiều, chỉ ném tập tài liệu bên cạnh qua: “Con đọc cái này trước đi đã.”
Lục Tịnh Tuyết bày ra vẻ mặt nghi hoặc. Theo lời Nguyễn Chính Mai, cô ta mở túi tài liệu ra, bên trong là một xấp tài liệu. Rõ ràng là thông tin điều tra của một văn phòng thám tử tư. Cô ta đọc qua nội dung bên trnê.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sắc mặt đã thay đổi nhiều.
Cuối cùng khi xem nốt trang cuối, Lục Tịnh Tuyết đặt mạnh xuống bàn, giọng hơi run rẩy: “Mẹ, bố đã biết chuyện này chưa?”
“Dĩ nhiên là chưa!” Nguyễn Chính Mai lập tức đứng lên.
Sự nghiệp phát triển tại nước ngoài của nhà họ Lục rất tốt. Chồng bà ta ở Berlin phát triển rất nhiều dự án, mấy năm gần đây càng ở bên đó thường xuyên, chỉ khi đón tết hoặc có chuyện quan trọng mới quay về. Huống hồ, Nguyễn Chính Mai cũng tuyệt đối không hé răng nửa lời.
Lục Tịnh Tuyết nhìn lại chỗ tài liệu lần nữa, bỗng nhiên cầm lên, nhanh chóng xé rách, rồi ném vào thùng rác: “Mẹ, con vốn dĩ phải là người lấy Trường Uyên, không bao giờ tùy tiện buông bỏ! Bây giờ, con càng không buông!”
Nguyễn Chính Mai đi tới bên cạnh con gái, vỗ vai cô ta gật đầu, ánh mắt lóe lên một sự tàn nhẫn.
Trở về phòng, Lục Tịnh Tuyết đi đi lại lại trước cửa ban công.
Ánh mắt lóe lên điều gì, cô ta rút di động, gọi vào một số điện thoại.
Sau khi đầu kia bắt máy, cô ta cất giọng dịu dàng.
“A Tranh, em đây.”
Lục Tịnh Tuyết thở dài, ngừng lại mấy giây mới khẽ hỏi: “Anh có thể ra ngoài với em một lúc không?”
~Hết chương 194~