Vẫn không buồn đợi cô lên tiếng, Hoắc Trường Uyên đã sải những bước chân dài rời đi. Có vẻ vì sợ cô không nghe theo sự sắp xếp của mình, anh còn cầm luôn chiếc laptop của cô theo.
Không còn cách nào khác, Lâm Uyển Bạch đành đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Cánh cửa xoay sau lưng bị ai đó mở ra. Có tiếng bước chân vang lên, cô nhích sang bên cạnh.
“Cô Lâm!”
Giọng đàn ông trung niên rất quen tai.
Lâm Uyển Bạch quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Học Lâm trong bộ đồ thoải mái. Cô cúi đầu chào: “... Chú Lục.”
Có thể nhìn ra, đối phương có lẽ cũng qua đây giải quyết công việc. Tuy ông ăn mặc thoải mái nhưng người thư ký bên cạnh vẫn áo vest quần Âu, còn xách theo cặp công vụ, trước khi cô chào, người đó đang báo cáo lịch trình với ông.
“Cháu tới đây là...” Lục Học Lâm mỉm cười hỏi cô.
“Cháu qua đây tiến hành một cuộc phỏng vấn, vừa mới kết thúc xong!” Lâm Uyển Bạch trả lời.
Lục Học Lâm gật đầu, ngay sau đó đã nhìn thấy chiếc ô tô đen đỗ trước cửa: “Thì ra là vậy, xem ra chúng ta thật sự rất có duyên! Đi đâu, chú bảo tài xế cho cháu quá giang một đoạn?”
“Không cần đâu ạ!” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, ấp úng nói: “Cháu còn đợi bạn...”
Nửa cuối, ngữ khí của cô có phần gượng gạo.
Vì cô bỗng nhiên nhớ ra thân phận của đối phương. Lần trước ở club chỉ là sự trùng hợp. Nếu lại để ông nhìn thấy mình đi chung với Hoắc Trường Uyên, khó tránh khỏi sẽ có hiểu lầm, dù sao ông cũng là bố của Lục Tịnh Tuyết...
Lục Học Lâm nghe vậy, gật đầu: “Vậy được, chú đang có chút việc, có cơ hội nói chuyện sau nhé!”
“Vâng, chú đi cẩn thận!” Lâm Uyển Bạch vội nói.
Lục Học Lâm có vẻ có việc thật, đang rất vội, nên không nói nhiều mà cùng thư ký đi về phía chiếc ô tô đen.
Nhìn bóng ông đi xa, Lâm Uyển Bạch lặng lẽ thở phào.
Cũng may, chưa để ông bắt gặp...
Từ khi biết đối phương là bố của Lục Tịnh Tuyết, trong lòng cô có một cảm giác rất khó nói. Đó là sự mâu thuẫn. Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, cô cảm thấy ông khác hẳn với bà Lục, có thể vì từ đầu tới cuối ông không thể hiện sự kênh kiệu, khi nói chuyện với người khác cũng tươi cười kiên nhẫn, không khiến người ta cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, đối phương là một người rất trọng tình cảm.
“Pim!”
Bất ngờ, một tiếng coi đột ngột vang bên tai.
Lâm Uyển Bạch vẫn đang nhìn bóng lưng của Lục Học Lâm đến thất thần, bị giật mình, mới chú ý thấy chiếc Land Rover màu trắng đã dừng bên cạnh mình từ lúc nào, cửa ghế lái phụ cũng đã được mở ra từ bên trong.
Cô nhìn lại thì chiếc xe đen kia đã đi xa, bấy giờ cô mới cúi thấp người, ngồi vào trong.
Hoắc Trường Uyên không nhìn cô, cũng không lên tiếng nói, hai tay đều nắm chặt vô lăng, có điều sắc mặt u ám, biểu cảm có vẻ không ổn.
Lâm Uyển Bạch không rõ có chuyện gì, chỉ lặng lẽ cài dây an toàn.
Gần như đúng lúc cô cài xong dây an toàn, chiếc Land Rover trắng đã lao vút đi như một mũi tên.
Tốc độ xe rất nhanh, dọc đường liên tục vượt qua mấy chiếc xe, lúc rẽ cũng không có ý định giảm tốc độ, cho đến khi cô hoang mang nắm chặt lấy tay cầm trên đỉnh đầu, phong cảnh bên ngoài mới lướt qua chậm hơn một chút.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn xuống, hồi tưởng lại những nội dung phỏng vấn để sắp xếp cẩn thận.
Chủ tịch Phan là nhân vật chủ chốt, tổng biên tập rất coi trọng. Tiện thể cô cũng nhẩm tính trong lòng xem nhiệm vụ lần này còn mấy đối tượng phỏng vấn...
Đến tận khi xe phanh lại, cô mới ý thức được nó đã dừng.
Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô phát hiện họ đã đi tới khu chung cư nơi cô ở.
“Người ta đã đi lâu lắm rồi, vẫn còn nghĩ?”
Một giọng trầm bên cạnh vang lên, Lâm Uyển Bạch nghi hoặc: “Hả?”
“Nghĩ thêm nữa cũng vô ích thôi!” Hoắc Trường Uyên vẫn bày ra bộ mặt u ám, anh cười khẩy: “Hai người không thể đến với nhau được đâu. Với tuổi tác của chú Lục, làm bố cô là quá đủ!”
Nghe đến câu cuối cùng, Lâm Uyển Bạch cũng hiểu ra anh đang định nói gì.
“Anh nói cái gì vậy...” Cô nhíu mày, cảm thấy quá đỗi hoang đường: “Khẩu vị của tôi không nặng vậy đâu!”
Hoắc Trường Uyên hơi nheo mắt lại, có vẻ như đang đoán định độ thật giả trong câu nói của cô, sau đó anh im lặng vài giây, bất ngờ nhíu mày buông một câu: “Vậy tức là cô hứng thú với kiểu như Giang Phóng?”
“...” Lâm Uyển Bạch suýt nữa tự sặc nước bọt.
Chuyện quái gì thế này!
Cô thật sự nghi ngờ sau khi mất trí nhớ, có phải trí tuệ của anh cũng bị ảnh hưởng hay không.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi phải xuống xe đây!” Lâm Uyển Bạch cởi dây an toàn, lúc cô giơ tay đẩy cửa xe, chợt nhớ ra chuyện gì bèn quay đầu nói với anh: “Laptop của tôi...”
Hoắc Trường Uyên nghe vậy, cũng tự cởi dây an toàn phía mình.
Sau đó anh vươn cánh tay dài về phía sau, với lấy chiếc laptop, đưa cho cô.
Lâm Uyển Bạch lại nói một tiếng cảm ơn rồi đón lấy.
Có điều Hoắc Trường Uyên không buông tay, ngược lại càng nắm chặt thêm. Cô cắn môi: “... Anh còn việc gì?”
“Cô là nhiều việc đãng trí hay định qua cầu rút ván đây? Lâm Uyển Bạch, hình như cô còn nợ tôi việc gì đó.” Hoắc Trường Uyên từ tốn nói.
“Chuyện gì chứ...” Lâm Uyển Bạch không hiểu.
Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi, bật ra một chữ: “Hôn.”
Hơi thở của Lâm Uyển Bạch như run lên trong khoảnh khắc.
Cô muốn nói đó là yêu cầu tự anh đưa ra, cô không hề đồng ý nhưng tiếng còn chưa kịp phát ra, khuôn mặt cương nghị ấy đã đột ngột đập thẳng vào mắt. Mùi hương nam tính dồn ép sát lại gần cô, một bàn tay vòng ra đặt sau gáy cô.
Rồi bờ môi mỏng rơi xuống.
“Ưm...”
Lâm Uyển Bạch chỉ có thể kêu khẽ lên một tiếng.
Hoắc Trường Uyên có vẻ rất hứng thú, đầu tiên hôn chậm rãi, sau đó dần dần mơn man sâu đậm.
Khoang xe vốn nhỏ hẹp, không khí lưu động có hạn. Cô bị anh giữ chặt gáy, bị ép phải ngẩng đầu lên đón lấy môi anh, mỗi lần giãy giụa chỉ càng khiến anh hôn sâu thêm, đến mức cuối cùng cô thở dốc, mắt cũng mơ màng mất kiểm soát.
Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, kỹ thuật hôn của anh vẫn tốt như vậy.
Khi anh buông ra, lồng ngực cô phập phồng, chiếc laptop trong tay đã rơi xuống từ lúc nào.
Hoắc Trường Uyên không buông ngay bàn tay sau gáy cô mà chuyển dời ánh mắt: “Người đó là bạn cô phải không?”
“...” Lâm Uyển Bạch ngập ngừng nhìn qua.
Qua lớp kính mui xe, ở một vị trí ngay gần đó, Tang Hiểu Du đang đứng nhìn họ chòng chọc, biểu cảm như vẫn còn chưa ngắm đã. Sau khi bị phát hiện là nhìn trộm, cô ấy chuồn lẹ vào trong tòa nhà như một con thỏ.
Một tiếng nổ ầm vang trong đầu Lâm Uyển Bạch.
Khuôn mặt vốn đã nóng càng thêm đỏ rực, nhất là khi phát hiện tư thế của mình không khác gì đang dựa vào lòng anh, cô vội thoát ra, cầm laptop, đẩy cửa ra, cũng lao vút vào trong.
Từ thang máy đi ra, Lâm Uyển Bạch không rút chìa khóa.
Vừa đi tới cửa, quả nhiên người bên trong tự động mở cửa cho cô. Tang Hiểu Du gần như nhào tới: “Hai người tình cũ tự cháy rồi à?”
Cũng may Lâm Uyển Bạch đã chuẩn bị từ trước, lập tức giơ tay chống lên cửa, bằng không cả hai ngã lăn ra đất không chừng.
Cô lắc đầu: “... Không hề!”
“Tiểu Bạch, với mình mà cậu vẫn không nói thật!” Tang Hiểu Du nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, càng thêm ngờ vực: “Làm ơn đi! Mình đã được xem truyền hình trực tiếp rồi. Hai người hôn nhau trong xe cứ gọi là nóng bỏng, suýt nữa bỏng cháy đôi mắt hợp kim titan của mình!”
“À, ban nãy thật ra chỉ là một sự cố...” Lâm Uyển Bạch càng nói càng ấp úng.
Bị bối rối vì ánh mắt mờ ám của Tang Hiểu Du, cô thay giày rồi cắm đầu đi vào nhà.
“Rầm rầm...”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Tang Hiểu Du càng có thêm tinh thần, nhảy vọt lên tại chỗ: “Ya, có khi nào Hoắc tổng cảm thấy chưa đã, đuổi theo lên tận đây không?”
“...” Mặt Lâm Uyển Bạch như phát sốt.
Nhìn cánh cửa chống trộm đóng kín, trái tim cô đập dồn dập.
“Tiểu Bạch, cậu không mở cửa, vậy mình mở giúp cậu nhé?” Thấy cô đứng im tại chỗ, sau khi trêu chọc, Tang Hiểu Du chỉ muốn hóng trò không sợ ầm ĩ, chạy thẳng ra mở cửa, có điều sau khi mở ra, giọng lập tức xuống tông: “Sao lại là anh!”
“Vậy em hy vọng là ai!” Mặt Tần Tư Niên sa sầm lại.
Tang Hiểu Du khoanh tay trước ngực: “Anh có việc gì không, có việc gì thì nói nhanh, không thì về đi!”
Tần Tư Niên lách cơ thể cao lớn vào trong, trừng đôi mắt hoa đào về phía cô ấy, giọng như bật ra từ từng kẽ răng: “Tang Hiểu Du, em chạy đi xem mặt?”
Tang Hiểu Du run sợ trước khí thế của anh ấy, lùi ra sau một bước.
“Liên quan tới anh à?” Có vẻ như cảm thấy mình hèn, cô ấy nhanh chóng ưỡn ngực thẳng lưng.
“Anh đang hỏi em đấy, trả lời anh, có phải lại chạy đi xem mặt không!” Tần Tư Niên dồn ép.
“Phải!” Tang Hiểu Du thừa nhận.
“Ai cho phép em đi!” Ánh mắt Tần Tư Niên tăm tối.
“Nực cười thật, chân mọc trên người tôi!” Tang Hiểu Du không hề run sợ, vươn cao cổ: “Hơn nữa ban nãy tôi đã nói rồi, có liên quan đến anh sao? Không lẽ anh nghĩ tôi sẽ chịu chết vì anh, tôi đâu có ngốc! Không ngại nói rõ cho anh biết, ngày mai tôi sẽ đi xem mặt, ngày kia vẫn đi tiếp!”
Nói xong, cô ấy bèn quay người đi vào trong.
Tần Tư Niên sải bước lên trước, túm lấy cánh tay kéo ngược cô ấy quay lại: “Em nói lại lần nữa xem!”
“Anh buông tôi ra!” Tang Hiểu Du nghiến răng.
“Tang Hiểu Du, em dám!” Bên trong lớp áo dạ của Tần Tư Niên vẫn thấp thoáng cổ áo của bộ đồ phẫu thuật, có lẽ anh ấy vừa mổ xong một ca. Có điều khác hẳn lúc ở bệnh viện, giờ cả người anh ấy u ám rất đáng sợ, đôi mắt hoa đào như phun lửa: “Em còn dám chạy đi xem mặt kẻ khác thử xem! Anh cũng nói rõ cho em biết, anh không cho phép!”
Tang Hiểu Du bất ngờ gào to: “Tần Tư Niên, chúng ta ly hôn rồi!”
Mấy chữ ấy như chọc đúng vào tâm sự của ai đó.
Biểu cảm trên khuôn mặt Tần Tư Niên cứng đờ lại trong khoảnh khắc, rồi vụn vỡ từng chút một.
Hai người họ cứ đứng trong thế cầm cự như thế. Lâm Uyển Bạch là người đứng ngoài quan sát, nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay Tần Tư Niên đã nổi đầy. Anh ấy dùng nhiều sức như vậy, tựa hồ một giây nữa thôi sẽ bóp nát cánh tay Tang Hiểu Du.
“À, bác sỹ Tần, Cá nhỏ, hai người có chuyện gì cứ từ từ nói...” Cô vội tiến lên, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Hay là bác sỹ Tần, anh vào nhà ngồi đã?”
Tần Tư Niên trầm mặc một lúc lâu rồi buông tay.
“Thôi.”
Anh ấy chỉ buông một chữ đó rồi quay người bỏ đi, ngay cả thang máy cũng không đợi mà thẳng thừng mở cửa thoát hiểm.
Lâm Uyển Bạch lo lắng nhìn về phía Tang Hiểu Du, bất ngờ phát hiện đôi mắt cô ấy đỏ rực lên.
Tang Hiểu Du cúi đầu: “Tiểu Bạch, mình không sao đâu, mình vào nhà vệ sinh ngồi bồn cầu nhé!”
Sau khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, bên trong chợt vang lên tiếng nước chảy rào rào.
...
Hôm sau, trong trung tâm thương mại náo nhiệt.
Lâm Uyển Bạch và Tang Hiểu Du từ trong tàu điện ngầm chen ra ngoài, đi về phía trung tâm thương mại ở đối diện, định xuống tầng hầm mua ít đồ sinh hoạt và thức ăn, tủ lạnh trống rỗng cả rồi.
Trong lúc đợi đèn, Tang Hiểu Du chẳng hiểu sao bỗng cảm khái: “Tiểu Bạch, cậu sướng hơn mình nhiều! Cậu và Hoắc tổng chia tay, chí ít vẫn là một quý tộc độc thân. Còn mình chia tay với tên cầm thú đó thì thành phụ nữ đã có một đời chồng. Cậu không biết mấy bà chị trong cơ quan giới thiệu cho mình những ai đâu, toàn là người có tuổi từng ly dị! Không công bằng, không công bằng!”
“À...” Lâm Uyển Bạch ngập ngừng hỏi: “Cá nhỏ, cậu thật sự định đi xem mặt tiếp à?”
“Đương nhiên rồi!” Tang Hiểu Du nghe xong lập tức hừ một tiếng: “Không ăn được bánh bao cũng phải được hít mùi chứ! Tên đó cầm thú nói không cho chứ gì, mình cứ đi!”
Lâm Uyển Bạch muốn khuyên thêm mấy câu, nhưng thấy thái độ của cô ấy kiên quyết, cô cũng đành thôi.
Nhưng nhớ tới dáng vẻ sấm chớp hôm qua của Tần Tư Niên, cô luôn có linh cảm việc xem mặt sẽ không thể suôn sẻ.
Chẳng mấy chốc, họ đã sang đường đi vào trung tâm thương mại.
Khi đi tới đầu cầu thang cuốn, Tang Hiểu Du bỗng nhiên kéo tay cô, chỉ về một phía nào đó: “Tiểu Bạch, mau nhìn xem! Đó chẳng phải là tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc sao!”
Lâm Uyển Bạch nghe xong, quả nhiên bắt gặp một bóng hình thân thuộc.
Hình như đã hai, ba hôm không gặp mặt rồi, cô thật sự nhớ mùi sữa trên người thằng bé.
Bánh bao nhỏ mặc một bộ vest đen, cổ thắt chiếc cà vạt nhỏ xíu màu trắng bạc, chân đi đôi giày da phong cách Anh quốc. Mái đầu nấm hơi xoăn cùng khuôn mặt nhỏ trắng trẻo khiến thằng bé điển trai khỏi nói, hệt như một người mẫu nhí từ trong quảng cáo bước ra.
Nếu không phải vì nó làm mặt ngầu suốt buổi, bày ra đủ các thể loại mặt muốn đấm, đi dọc đường gặp ai cũng trừng mắt, nó nhất định sẽ càng đáng yêu, dễ thương.
Bên cạnh là thím Lý hiền hậu, nhưng người nắm tay bánh bao nhỏ lại là một bóng dáng cao ráo khác, ăn mặc rất có gu, mái tóc xoăn dài buộc sau gáy, khi cúi xuống nói chuyện với nó, để lộ hai má lúm đồng tiền.
“Nếu mình không nhìn nhầm, bên kia là vợ chưa cưới của Hoắc tổng phải không?” Tang Hiểu Du cũng đã nhìn thấy, bĩu môi bực dọc: “Shit! Thật sự đủ rồi, cậu nhìn cái bản mặt cô ta kìa, ra vẻ sắp làm mẹ kế, đúng là niềm nở hết mức!”
Trong tầm mắt, hình như họ đang chuẩn bị đi vào một cửa hàng trang sức bên cạnh, bên trong có quầy hàng đồ trẻ con.
Lâm Uyển Bạch quay về, kéo tay Tang Hiểu Du: “Đừng nhìn nữa, đi thôi!”
Lục Tịnh Tuyết tươi cười, vui vẻ lựa chọn quần áo trên giá, không ngừng dặn dò kích cỡ cho người quản lý phía sau.
Hôm nay cô ta được dẫn bánh bao nhỏ ra ngoài, hoàn toàn là vì sau một chuyến đi tới nhà họ Hoắc, đúng lúc bánh bao nhỏ tới thăm Hoắc Chấn vừa trở về Băng Thành. Cô ta chủ động xin Hoắc Chấn đưa thằng bé ra ngoài mua ít đồ, quan trọng là tìm cơ hội thân thiết.
Đón lấy bộ đồ trẻ con quản lý đưa, Lục Tịnh Tuyết đi ra trước mặt bánh bao nhỏ, giọng dịu dàng: “Đậu Đậu, con xem thích bộ nào trong này? Thích bộ nào, chúng ta sẽ vào thử, cô Tịnh Tuyết mua cho con được không?”
Bánh bao nhỏ chắp tay sau lưng, không buồn nhìn dù chỉ một cái liếc mắt.
Thím Lý đi sau không dám thở mạnh, nếu tiểu thiếu gia không vui thì nửa chữ cũng không buồn nói đâu!
“Cô cảm thấy hai bộ này rất đẹp. Đậu Đậu, cô dẫn con vào thử được không?”
Lục Tịnh Tuyết chọn ra một bộ, sau khi cười dịu dàng thì định nắm lấy bàn tay nhỏ của thằng bé.
Bánh bao nhỏ né tránh, rõ ràng không hợp tác.
Lục Tịnh Tuyết thấy vậy không giận cũng không nhụt chí, ngược lại cười rạng rỡ quay người tiếp tục chọn thêm mấy bộ nữa trên giá, dường như có một sự nhẫn nại không thể dùng hết. Có điều dù chọn thêm vài bộ, bánh bao nhỏ vẫn không có ý nể tình.
“Đại tiểu thư, trà sữa đây rồi!” Tài xế của Lục Tịnh Tuyết rảo bước đi vào, tay cầm cốc trà sữa.
“Ừm.” Lục Tịnh Tuyết đón lấy, một lần nữa cúi xuống trước mặt bánh bao nhỏ, nói với vẻ rất tự tin: “Đậu Đậu, con xem trong tay cô Tịnh Tuyết cầm gì này? Trà sữa trân châu chocolate, chính là món mà ban nãy chúng ta đi vào, mấy bạn nhỏ kia cầm trên tay đó, bên trong còn có kem cheese, con mau uống đi!”
Lúc đó, ánh mắt nhìn sang hai bên của bánh bao nhỏ đã bị cô ta chú ý thấy. Thế nên thấy thằng bé không nhiệt tình với mình lắm, ban nãy cô ta đã dặn tài xế đi mua trà sữa, muốn nhân cơ hội này ghi thêm ít điểm.
Ai ngờ sau khi nhìn thấy, bánh bao nhỏ không nhận mà quay ngoắt đi.
“Cái này ngòn ngọt, rất dễ uống. Con nếm thử xem, không ngon có thể đổi vị khác!” Lục Tịnh Tuyết dụ dỗ mãi: “Đậu Đậu, con không uống thật sao?”
Bánh bao nhỏ kiên định như một lão tăng đã ngồi thiền.
Lục Tịnh Tuyết mất mặt, đành đứng lên đưa cốc trà sữa cho người bên cạnh: “Thím Lý, vậy thím uống đi!”
“Cảm...” Thím Lý vừa định đón lấy thì cảm nhận được một cái nhìn lạnh lùng từ cậu chủ nhỏ, lập tức rụt tay về, gượng gạo nói: “Cô Lục, thôi, tôi không thích uống đồ ngọt lắm!”
Lục Tịnh Tuyết cố mỉm cười, đành đưa lại cho người tài xế.
Thím Lý âm thầm lau mồ hôi, áp lực đầy người, một lòng hy vọng chuyến đi mau kết thúc.
Trong siêu thị dưới tầng B1, Tang Hiểu Du và Lâm Uyển Bạch đẩy xe đi xuyên qua các kệ hàng. Nhưng cô mãi vẫn không thể tập trung được, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh nhìn thấy trên thang cuốn.
Bánh bao nhỏ được Lục Tịnh Tuyết thân mật nắm tay, như hai mẹ con vậy...
Nắm chặt xe đẩy, cô bỗng dưng thấy rất khó chịu.
Nhất là khi nghĩ tới có thể bánh bao nhỏ cũng sẽ bám lấy cô ta, cất giọng non nớt như khi bám lấy cô vậy, cô càng thêm bức bối. Bản thân cô cũng không tìm ra được nguyên nhân, đến mức vốn dĩ đã liệt kê rất nhiều thứ trong đầu mà cuối cùng chẳng mua được gì, ngược lại cầm theo hai túi mỳ vắt và một hộp trứng gà.
Tang Hiểu Du cũng chẳng khá hơn cô, ánh mắt cũng thi thoảng lại đờ đẫn, dáng vẻ đầy tâm sự.
Chưa đầy nửa tiếng, họ đã xếp hàng thanh toán chuẩn bị đi ra.
Xách đồ từ trên cầu thang cuốn đi xuống, đi về phía ngoài trung tâm thương mại, ngang qua một cửa hàng đồ trẻ em nào đó, Lâm Uyển Bạch vô thức liếc vào bên trong.
Quả nhiên, nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết ngồi sụp trước gương, đang giơ một bộ quần áo ướm lên người bánh bao nhỏ, chốc chốc lại ngẩng lên tươi cười trò chuyện với nhân viên mấy câu, nét mặt hớn hở.
Lâm Uyển Bạch vội vàng quay đi, tiếp tục đi ra ngoài.
Khi cô lướt ngang qua, khuôn mặt bánh bao nhỏ đang căng thẳng, đôi mắt to bỗng sáng rực lên trong gương.
Con đường tấp nập bên ngoài trung tâm thương mại rất khó bắt xe. Hai người đợi một lúc lâu cuối cùng mới bắt được xe không có khách. Tang Hiểu Du ngồi vào trong trước. Lâm Uyển Bạch đưa túi đồ trong tay cho cô ấy, rồi cũng chuẩn bị bước lên. Nhưng cô vừa cất bước bỗng có thứ gì nhào về phía chân mình.
Động tác này quá quen thuộc.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, nhìn thấy bánh bao nhỏ đang ngẩng đầu.
“Uyển Uyển~”
Giọng nói mềm oặt ấy khiến cô đờ đẫn.
Cô vô thức nhìn ra phía sau, không có bóng thím Lý, càng không có bóng Lục Tịnh Tuyết. Cô sửng sốt không biết nó đột ngột chui từ đâu ra, rõ ràng ban nãy còn thấy nó đứng trước gương trong cửa hàng đồ trẻ em.
Lâm Uyển Bạch cúi xuống bế bánh bao nhỏ lên, còn chưa kịp hiểu chuyện gì: “Đậu Đậu, sao con lại ở đây?”
“Này cô ơi! Cô bế cháu lên xe ngay đi!” Người tài xế ngồi trước quay đầu lại, thúc giục cô: “Chỗ này không cho đỗ xe đâu, sẽ bị phạt đấy! Khẩn trương lên!”
Lâm Uyển Bạch ngó ra phía sau, quả thực có bóng dáng mấy cảnh sát đứng ở ngã tư.
Bị người tài xế giục gắt gao, cô đành ngồi vào trong xe.
Cửa xe vừa đóng, người tài xế liền nhấn ga, len vào dòng xe chính.
Bánh bao nhỏ giữ nguyên tư thế ôm cô, dính chặt vào người Lâm Uyển Bạch, hai cánh tay ghì lấy cổ cô không rời, thân mật không tả được.
Tang Hiểu Du cũng không kém phần kinh ngạc, hơn nữa còn rất tò mò: “Tôi nói này cậu chủ nhỏ! Chẳng phải cháu có mẹ kế tương lai dắt đi mua đồ sao, muốn gì có đó, sao còn chạy tới tìm Tiểu Bạch hả?”
Bánh bao nhỏ nghe xong phồng má: “Bảo bảo không thích người phụ nữ đó!”
“Vậy cháu thích ai?” Tang Hiểu Du tiếp tục gạn hỏi.
Bánh bao nhỏ liếc nhìn Lâm Uyển Bạch, xấu hổ áp mặt qua: “Thích Uyển Uyển~”
Cảm nhận được cơ thể mềm oặt của thằng bé dựa vào lòng, trái tim Lâm Uyển Bạch cũng mềm nhũn theo.
Nhất là khi nghe được bốn chữ ấy, cô không kìm được lòng mình, cúi đầu xuống thơm nó.
Bánh bao nhỏ càng xấu hổ hơn, ngẩng đầu lên, cũng hôn “chụt” lên má cô, rồi lại vùi đầu vào lòng cô mím môi cười trộm.
Chú ý thấy túi đồ bên chân cô, bánh bao nhỏ chìa ngón tay bé xíu ra chỉ: “Uyển Uyển, cô mua gì thế?”
“Một vài đồ dùng hằng ngày, còn có mỳ và trứng gà.” Lâm Uyển Bạch trả lời.
“Bảo bảo muốn ăn!” Bánh bao nhỏ lập tức làm nũng.
“Được, vậy lát về sẽ nấu cho con ăn!” Lâm Uyển Bạch cười tít mắt.
Nhìn đống nhỏ trong lòng, cô chợt nhớ ra điều gì, không khỏi tò mò: “Đậu Đậu, con vẫn chưa nói cho cô biết sao con lại tới tìm cô, còn nữa, thím Lý có biết không?”
“Bảo bảo lén chạy ra ngoài đó!” Bánh bao nhỏ đắc ý cười toe toét.
Lâm Uyển Bạch: “...”
“Woa! Cậu chủ nhỏ thật là lợi hại đấy!” Tang Hiểu Du ngồi bên phụ họa.
Lâm Uyển Bạch: “...”
...
Trong phòng bảo vệ của trung tâm thương mại, tất cả rối như tơ vò.
Đội trưởng đội bảo vệ nằm rạp ra bàn, nghiêm túc quan sát camera cùng hai nhân viên khác, chốc chốc lại nói vào bộ đàm, hỏi tình hình tìm người.
Thím Lý tay chân bủn rủn, không ngừng đi qua đi lại trong phòng, lo lắng vô cùng.
Một bên là Lục Tịnh Tuyết, biểu cảm cũng không hề bình thản, trong lòng đang nghĩ đối sách. Khó khăn lắm mới nắm được cơ hội, nhân lúc thằng bé đi ra khỏi biệt thự nhà họ Hoắc để thân thiết với nó, không ngờ thoắt một cái trong lúc lựa quần áo đã không thấy nó đâu nữa. Chỉ hy vọng hiệu suất làm việc của bảo vệ ở đây cao một chút, cố gắng tìm bánh bao nhỏ về, cô ta mới thoát được khỏi rắc rối này.
Cánh cửa phòng bảo vệ đột ngột bị ai đó đẩy tung ra. Hoắc Trường Uyên cầm chìa khóa xe sải bước đi vào, hỏi té tát: “Rốt cuộc đã có chuyện gì!”
~Hết chương 218~