Xin Hãy Ôm Em

Chương 233: Chương 233




Hoắc Trường Uyên chìa điện thoại qua, lịch sự hỏi: “Thật ngại quá, có thể giúp tôi chụp một kiểu ảnh không?”

“Dạ, anh nói gì cơ?” Cô nữ sinh trông có vẻ mới chỉ là sinh viên năm nhất, cách ăn mặc rất giản dị, có lẽ là một cô sinh viên chăm chỉ học hành, không tiếp xúc nhiều với nam giới nên lúc này vô cùng căng thẳng.

“Có thể chụp giúp tôi kiểu ảnh không?” Hoắc Trường Uyên lặp lại lần nữa.

“Được mà! Dĩ nhiên là được!” Cô nữ sinh cuống quýt gật đầu, lập tức đón lấy di động.

“Vậy phiền cô!” Hoắc Trường Uyên mỉm cười.

Khi nhìn thấy anh đi tới bên cạnh họ, có lẽ bấy giờ mới chợt nhận ra anh đã làm bố, Lâm Uyển Bạch nhìn rõ được ánh mắt phía sau cặp kính của cô nữ sinh có tia sáng nào vừa tan vỡ.

Thấy vậy, cô không khỏi phì cười lắc đầu, thậm chí còn suy nghĩ tới việc lát nữa có nên âm thầm giải thích không.

Xem ra sức hấp dẫn của Hoắc Trường Uyên theo độ tăng của tuổi tác lại càng mạnh mẽ hơn, bây giờ ngay cả nữ sinh anh cũng có thể hạ gục.

“Mọi người nhìn vào camera nhé, tôi chụp đây!”

“1, 2, 3...”

Vào giây phút cô nữ sinh ấn chụp, chợt có một lòng bàn tay dày dặn đặt lên, ôm trọn vai cô.

Lâm Uyển Bạch như ngừng thở.

Sau khi liên tục ấn chụp thêm vài kiểu, cô nữ sinh giúp họ kiểm tra những kiểu ảnh đã chụp. Bé trai nhìn thẳng vào máy mím môi cười bẽn lẽn lại có chút dễ thương. Biểu cảm của hai người lớn thì khác. Người đàn ông ngoài mặt không có cảm xúc gì, nhưng nơi đáy mắt lại bắt được chút ý cười.

Còn cơ thể cô gái hình như hơi cứng, có điều, gò má lại ửng hồng.

Cô nữ sinh nhún vai, đúng là một cặp vợ chồng kỳ lạ!

Liếc mắt nhìn bàn tay vẫn chưa chịu rời đi trên vai mình, Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn bấm bụng lên tiếng: “À, tôi muốn cùng Đậu Đậu chụp riêng mấy kiểu...”

Cô vốn dĩ rút di động ra là định chụp ảnh kỷ niệm với bánh bao nhỏ. Chỉ là không ngờ động tác của Hoắc Trường Uyên lại nhanh như vậy. Chưa đợi cô nói xong, anh đã rút lấy di động nhờ người khác chụp giúp.

Nói xong câu này, Lâm Uyển Bạch có phần không dám nhìn sắc mặt anh.

Quả nhiên, cô nghe thấy một câu nói cứng ngắc từ anh: “Biết rồi!”

Hoắc Trường Uyên sầm sì mặt mày đi về phía cô nữ sinh, nói tiếng “Cảm ơn” rồi lấy lại di động quay người giơ lên trước mặt họ.

Lâm Uyển Bạch bế bánh bao nhỏ cùng nhìn về phía ống kính, đang phấn khích chuẩn bị tạo dáng thì Hoắc Trường Uyên đã cất máy đi.

“Xong rồi đấy.”

Bánh bao nhỏ: “...”

Lâm Uyển Bạch: “...”

Trước sau cộng lại mới được vài giây, e rằng cũng chỉ kịp chụp một, hai bức. Cô nói rõ ràng là mấy bức mà. Nhìn anh đưa trả di động, Lâm Uyển Bạch đành rầu rĩ đón lấy.

Nói không sai, anh chỉ chụp hai kiểu, trong đó có một kiểu còn nhòe hình...

...

Trên khe núi cao bên cạnh xây dựng một đường ray, chốc chốc lại có xe cáp lao vút qua trên đỉnh đầu.

Bánh bao nhỏ bị hấp dẫn, ngửa cổ lên nhìn không chớp mắt một lúc rồi chỉ tay: “Bảo bảo cũng muốn ngồi!”

Vút qua vút lại trên bầu trời, có vẻ còn lợi hại hơn cả máy bay.

Ngầu quá!

Càng nhìn bánh bao nhỏ càng hưng phấn.

Hoắc Trường Uyên nhìn theo hướng ấy, lập tức nhíu mày: “Không được, cô ấy sợ độ cao!”

“...” Lâm Uyển Bạch sững người.

Hoắc Trường Uyên dường như cũng ngẩn ra. Ban nãy anh gần như buột miệng nói. Chính anh cũng không hiểu vì sao, bằng cách nào anh biết được cô sợ độ cao. Dường như tận sâu trong trái tim, anh nên biết điểm này vậy...

Khi cố gắng muốn tìm hiểu sâu hơn về nguyên nhân, một cơn đau nhói quen thuộc lại dội thẳng vào đầu anh một lần nữa.

Anh buộc phải nghiêm cấm mình tiếp tục suy nghĩ, cơn đau đầu ấy mới chấm dứt.

Ánh mắt chạm nhau, cả hai nhất thời im bặt.

Trong lúc Lâm Uyển Bạch ngơ ngẩn, bánh bao nhỏ bỗng nhiên méo xệch mặt mũi, gấp gáp nói: “Bảo bảo muốn đi tè!”

Cô vội vàng dẫn bánh bao nhỏ đi tìm nhà vệ sinh. Khi tìm được, kết quả vẫn giống y như lúc đi câu cá, Hoắc Trường Uyên dẫn con trai vào phòng vệ sinh nam.

Tham quan hết cả vườn bách thú cũng là lúc mặt trời ngả về Tây. Khi Hoắc Trường Uyên đánh xe ra khỏi cầu vượt, anh đề nghị họ cùng đi ăn tối.

Bữa trưa họ ăn nhanh gọn ngay trong một quán ăn ở vườn bách thú. Mấy đồ ăn trong các khu vui chơi thường không đáng nhắc tới. Lâm Uyển Bạch cũng ăn qua loa cho xong. Bị anh nhắc như vậy, dạ dày cô mới kêu không ngừng. Chưa đợi cô đưa ra câu trả lời, Hoắc Trường Uyên đã tự quyết định dừng xe trước cửa một nhà hàng.

Khi họ trở về khu chung cư, đường phố đã lên đèn.

Bánh bao nhỏ chơi suốt cả ngày, lúc ăn cơm đã bắt đầu ngáp ngủ. Dọc đường trở về khu chung cư, thằng bé nằm trong lòng cô thiếp đi. Cả cơ thể mềm oặt, không hiểu nó mơ thấy gì mà cái miệng cứ nở nụ cười.

Hoắc Trường Uyên đỗ xe chậm rãi và vững vàng, sau khi phanh hẳn lại, anh quay về phía sau: “Nó ngủ rồi à?”

“Ừm.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô cẩn thận đặt bánh bao nhỏ nằm xuống ghế. Người đằng trước đưa cho cô một chiếc áo vest, cô đón lấy, nhẹ nhàng đắp cho bánh bao nhỏ, kéo cả cánh tay bé xíu thò ra ngoài vào trong.

“Lát về nhớ gửi lại ảnh cho tôi.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười nói.

“Ừm, được.” Lâm Uyển Bạch đồng ý.

Hoắc Trường Uyên hết nhìn con trai lại quay sang nhìn cô, chân thành nói: “Hôm nay Đậu Đậu rất vui, cảm ơn em.”

“Anh đừng khách sáo...”

Cô vốn dĩ chỉ muốn có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh bánh bao nhỏ một chút. Cuối cùng lại trở thành chuyến đi chơi ba người, hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cô. Mà suốt cả ngày nay, cô đều có cảm giác bồng bềnh như trong mơ, không chân thực chút nào.

“Tôi nghe Đậu Đậu nói rồi, em sắp về Canada sao?”

Chất giọng trầm một lần nữa vọng từ trên xuống. Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên một tay đặt trên vô lăng, đôi mắt anh đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt.

Bình tĩnh lại, cô gật đầu: “Phải...”

Hoắc Trường Uyên nói tiếp: “Đậu Đậu biết cô sắp đi, suốt cả buổi tối hôm ấy không nói câu nào, đã buồn rất lâu.”

“Tôi thành thật xin lỗi...” Lâm Uyển Bạch cắn môi.

“Khi nào?” Hoắc Trường Uyên trầm ngâm mấy giây lại hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa biết chắc...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, đan hai tay vào nhau, thành thật trả lời: “Tôi còn lại hai buổi phỏng vấn, kết thúc rồi có lẽ tôi cũng về luôn...”

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên im lặng.

Bầu không khí trong xe cũng lắng đọng theo, chỉ còn lại tiếng thở phì phò thi thoảng phát ra từ mũi bánh bao nhỏ.

Khi cô nghĩ câu chuyện đã kết thúc định đẩy cửa xe ra thì anh bất ngờ lên tiếng: “Lâm Uyển Bạch, em có thể không đi không?”

“...” Lâm Uyển Bạch sững sờ tại chỗ.

Anh vẫn nhìn cô không rời, giống như bốn năm trước vậy.

Giống như có một ổ khóa từ trong đôi mắt đen ấy khóa chặt lấy cô.

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, không biết nên trả lời sao. Cô nghe thấy anh nói thêm, từng câu từng chữ vang vọng trong màng nhĩ: “Nếu tôi muốn giữ em ở lại, liệu em có suy nghĩ không?”

Lâm Uyển Bạch hoàn toàn sững sờ.

Cô không ngờ anh lại nói vậy, có chút hoảng loạn, cũng có phần bối rối.

Có suy nghĩ không...

Cô càng đan chặt hai tay vào nhau hơn. Bản thân cô cũng trở nên hoang mang, nhất là khi đứng trước đôi mắt kia, nhìn dáng vẻ quá giống bốn năm trước của anh. Vào một khoảnh khắc nào đó, cô như ngỡ bốn năm chưa hề tồn tại, họ cũng chưa từng chia tay...

Khoang xe đang yên tĩnh, nên tiếng rung đột ngột của điện thoại trở nên thật sắc nét.

Rời khỏi vườn bách thú, di động của cô hết pin tự động sập nguồn, thế nên chỉ có thể là máy của Hoắc Trường Uyên.

Người gọi điện thoại có vẻ cũng rất kiên nhẫn, cố gắng chờ đợi. Hoắc Trường Uyên nhíu mày, đành lôi di động từ trong hộc đựng đồ ra.

Vì không gian trong xe rất tối nên khi di động được lấy ra, màn hình sáng bừng đập thẳng vào mắt Lâm Uyển Bạch, đồng thời cả chữ “Sunny” hiện trên đó.

Giống như có một gáo nước lạnh từ chính diện tạt thẳng vào mặt.

Lâm Uyển Bạch liếc nhìn bánh bao nhỏ vẫn còn say giấc. Có lẽ mình đã hiểu nhầm ý, sự níu giữ vừa rồi của Hoắc Trường Uyên có thể chỉ đơn thuần là vì con trai anh...

Bàn tay đặt trên cửa hơi dùng sức, cô đẩy ra: “Anh nhận điện thoại đi, tôi lên nhà trước...”

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, đang định ấn tắt cuộc gọi thì cửa xe phía sau đã được đóng lại.

Khi anh nhìn ra ngoài, bóng dáng gầy nhỏ ấy lao vút đi như đang thi chạy, chớp mắt đã vào trong tòa nhà.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, nghĩ tới con trai nằm phía sau, anh lại thôi.

Một lần nữa liếc về phía chiếc di động đang rung, anh tắt máy rồi bỏ vào hộc tủ.

...

Trong trung tâm thương mại, đâu đâu cũng nhìn thấy bóng người đi qua đi lại.

Ở đây, số khách nữ thường đông hơn, mua sắm bao giờ cũng là việc con gái thích nhất.

Có hai cô gái sang trọng từ trong một cửa hàng đồ hiệu nào đó đi ra, mái tóc dài bay bay, vóc người cũng rất cao ráo, xem ra là vừa mua hàng. Trong tay họ xách mấy túi đồ in logo của thương hiệu ấy, vừa đi vừa nói cười.

Một trong hai người bất giác nhìn thấy gì đó, vội nói với người bên cạnh: “Tịnh Tuyết, đó chẳng phải con trai của Hoắc tổng ư?”

Tâm trạng Lục Tịnh Tuyết mấy hôm nay cũng chẳng tốt lành gì. Bạn bè rủ cô ta ra ngoài mua sắm, chọn được một chiếc túi xách ưng ý, tâm trạng của cô ta mới được xoa dịu phần nào. Lúc này nghe nói xong, cô ta lập tức lên tiếng hỏi.

“Ở đâu?”

“Cậu nhìn kia, ở thang cuốn trên kia!”

Nhìn theo hướng tay người bạn chỉ, Lục Tịnh Tuyết quả thật đã nhìn thấy cậu bé đẹp như tranh vẽ.

“Cô gái bên cạnh là ai vậy? Hơn nữa sao trông quen thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi vậy?” Cô bạn của Lục Tịnh Tuyết lẩm bẩm mấy câu, rồi chợt kêu lên: “Trời ơi, Tịnh Tuyết, mình nhớ ra rồi! Người kia chính là người mờ ám với Hoắc tổng cái lần mình gọi cậu tới khu trang viên đó!”

Không cần đối phương nói, Lục Tịnh Tuyết cũng đã nhìn thấy Lâm Uyển Bạch đi bên cạnh bánh bao nhỏ.

Thang cuốn đang đi lên, hai người họ tay nắm tay, nhất là đều mặc đồ đen, nhìn qua như đồ đôi vậy. Hơn nữa cô ta cũng đặc biệt để ý, xung quanh đó không thấy bóng dáng thím Lý, nhận ra được khác hẳn với sự lạnh lùng dành cho mình, bánh bao nhỏ rất dựa dẫm Lâm Uyển Bạch.

Người không biết có thể sẽ hiểu lầm họ là hai mẹ con.

Tuy rằng Lục Tịnh Tuyết biết rõ mọi chuyện hơn ai hết, đó chính là sự thật, nhưng lẽ nào vì nguyên nhân này mà họ đặc biệt thân thiết với nhau đến vậy ư?

Lục Tịnh Tuyết bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

“Cô gái đó làm sao thế không biết, thật sự coi mình là hành hoa trang trí cho món ăn à?” Bạn của Lục Tịnh Tuyết cũng bực dọc, vội phẫn nộ lên tiếng giùm: “Tịnh Tuyết! Cô gái đó vừa nhìn là biết không tốt đẹp gì! Lần trước khi mình gặp ở trang viên câu cá cũng vậy, ra sức bám lấy con trai Hoắc tổng, nửa bước không rời! Lẽ nào cô ta thật sự nghĩ mình có thể dựa vào trò mèo này để được gả về nhà danh giá, trở thành mẹ kế của con trai Hoắc tổng sao?”

Đối phương làm sao hiểu được, không phải Lâm Uyển Bạch bám riết mà chính là bánh bao nhỏ không chịu rời nửa bước.

Nghe xong, tâm trạng Lục Tịnh Tuyết càng tồi tệ hơn, cô ta hiếm có dịp lại quát to trước mặt người ngoài: “Có thể nói ít đi chút không?”

“Xin lỗi nhé Tịnh Tuyết...” Bạn của Lục Tịnh Tuyết vội vàng xin lỗi.

Sắc mặt của Lục Tịnh Tuyết đã tệ hết mức. Cô ta nhét món đồ trong tay cho bạn: “Tặng cậu chiếc túi xách đấy, mình còn có việc phải về nhà đây!”

Nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết quay người bỏ đi, cô bạn cũng chỉ đành rầu rĩ đi tiếp.

...

Đi cầu thang cuốn lên tận tầng năm, tới cửa hàng đồ trẻ con.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh mình, nét mặt hiền hòa.

Vẫn là suy nghĩ đó, khi cô còn chưa rời khỏi Băng Thành, cô muốn tranh thủ thời gian chơi với bánh bao nhỏ. Hôm nay chủ yếu là muốn mua vài bộ đồ làm quà cho nó.

Từ kinh nghiệm lần trước, cô không gọi điện thoại tới quá sớm mà đợi chắc chắn tới hết giờ đi làm mới gọi vào máy bàn. Được biết Hoắc Trường Uyên đã tới công ty, cô yên tâm tới biệt thự đón bánh bao nhỏ đi ra ngoài.

Chú Lý đánh xe đưa cô tới cửa trung tâm thương mại, có vẻ chú ấy rất yên tâm về cô.

Khu mua sắm ở đây rất rộng. Lâm Uyển Bạch sợ đi lâu bánh bao nhỏ sẽ mệt, bèn dừng bước, ngồi xuống muốn bế thằng bé lên.

Trước đây mỗi lần như vậy nó lại chủ động vươn hai cánh tay nhỏ ra ôm chặt lấy cổ cô. Vậy mà hôm nay nó lùi lại, lắc đầu: “Bảo bảo không cần bế đâu!”

“Không cần bế?” Lâm Uyển Bạch khó hiểu: “Đậu Đậu, sao thế?”

Bánh bao nhỏ đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay cô, chỉ để cô nắm tay, chân thành nói: “Uyển Uyển sẽ mỏi tay đấy~”

Lâm Uyển Bạch sững người, quả thật ấm lòng đến hồ đồ luôn.

Cô đổ người về phía trước, không nhịn được, hôn lên cái má nhỏ của nó.

Bánh bao nhỏ bẽn lẽn cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngại ngùng nhìn xung quanh.

Lâm Uyển Bạch phì cười vì dáng vẻ dễ thương ấy. Cô lại nắm tay nó đi vào một quầy hàng đồ trẻ con. Nhân viên bên trong nhiệt tình ra chào: “Chào chị, em có thể giúp gì cho chị không?”

“Cửa hàng về khá nhiều đồ mới, xin hỏi chị muốn chọn cho con trai phong cách thế nào ạ?”

Cô mỉm cười xua tay: “À, cô hiểu lầm rồi...”

“Không phải mẹ con ạ?” Cô nhân viên nghe thấy vậy vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, nhưng hai người trông rất giống nhau đấy!”

“Chúng tôi... giống nhau sao?” Lâm Uyển Bạch rất ngạc nhiên.

Kể từ ngày cô xuống máy bay về nước, bị tài xế taxi và cô y tá hiểu lầm, cô cũng có thể hiểu được phần nào, nhưng chưa ai nói thẳng như vậy.

Cô nhân viên gật đầu, có vẻ như muốn so sánh một chút. Vài giây sau cô ấy nói: “Đúng vậy, có thể gương mặt nhìn không ra nhưng ban nãy hai người cười lên trông giống nhau lắm đấy!”

~Hết chương 233~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.