Xin Hãy Ôm Em

Chương 241: Chương 241




Diệp Tu có vẻ rất giỏi gọt vỏ táo, tay cầm dao gọt hoa quả, gọt xong, cả dây vỏ vẫn còn nối liền với nhau, không hề đứt gãy. Cả đống táo đầy nhanh chóng được gọt hết, ngay cả bánh bao nhỏ ngồi bên cũng phải mắt tròn mắt dẹt.

Lâm Uyển Bạch cũng rất kinh ngạc: “Diệp Tu, không ngờ ngoài câu cá ra, anh gọt táo cũng thuần thục cũng như vậy!”

“Ha ha!” Diệp Tu vẫn cười rất khiêm tốn, giải thích: “Hồi trước khi đi học đại học, ký túc xá hay tổ chức những hoạt động kỳ lạ, trong đó có kỳ thi gọt vỏ táo. Lúc đó để không bị thua rồi phải đi dọn vệ sinh ký túc, anh đã khổ luyện rất lâu!”

“Thật sự lợi hại!” Lâm Uyển Bạch chân thành nói.

Bên cạnh vọng sang một tiếng hừ khinh bỉ, không cần nhìn cũng biết là của ai.

Bánh bao nhỏ chớp mắt nhìn qua, ngoan ngoãn hỏi: “Papa, có phải bố cũng muốn ăn không?”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên nhướng đuôi mày.

Lâm Uyển Bạch nghe thấy vậy bèn ngập ngừng đưa tay cầm một quả táo lên.

Cô đang chuẩn bị gọt thì Diệp Tu cầm lấy: “Tiểu Bạch, em nghỉ một lát đi, cứ để anh làm cho!”

“À, vâng...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Tốc độ của Diệp Tu rất nhanh. Anh ấy cúi đầu chưa đầy mấy giây đã gọt xong, đứng lên đưa qua: “Anh Hoắc, của anh đây!”

“Cảm ơn.” Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật mấy cái.

“Đừng khách sáo!” Diệp Tu mỉm cười.

Trong tầm mắt, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy anh cúi xuống quan sát quả táo tròn vo trong tay, ánh mắt có phần khinh bỉ. Anh không ăn miếng nào, lót miếng giấy để tạm xuống chiếc tủ bên cạnh.

Sau đó anh bất ngờ gọi một tiếng.

“Anh Diệp này! Tôi còn nhớ anh là bác sỹ phải không? Phương diện nào vậy?”

“Tôi là bác sỹ tâm lý.” Diệp Tu trả lời.

“Hai người quen nhau ở Canada?” Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.

“Không sai.” Diệp Tu gật đầu, nhìn cô rồi giải thích: “Ban đầu tôi và Tiểu Bạch chỉ quen nhau nhờ công việc. Không ngờ sau khi tiếp xúc lại phát hiện tính cách đôi bên khá hợp.”

“Quen nhau vì công việc?” Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy, nhíu mày có phần nghi hoặc, rồi quay sang liếc về phía: “Em có việc gì mà cần tìm tới bác sỹ tâm lý?”

“...” Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.

Hơi thở của cô trở nên khó khăn, bàn tay buông thõng cũng cuộn chặt lại.

Diệp Tu biết đó là nỗi đau của cô nên thay cô lên tiếng: “Thật ra cũng không có gì. Có thể là Tiểu Bạch vừa mới tới Canada, chưa quen với con người và môi trường bên đó nên có phần khó thích ứng! Không ngờ, đây lại trở thành duyên phận cho chúng tôi kết giao!”

Hoắc Trường Uyên lạnh nhạt bĩu môi, không muốn đồng tình.

Lâm Uyển Bạch vốn dĩ chỉ muốn qua chơi với bánh bao nhỏ, sợ thằng bé hụt hẫng, không ngờ Hoắc Trường Uyên lại về đây. Nhưng cô cũng đã sớm đoán được nguyên nhân, có lẽ là Hoắc Dung gọi điện bảo anh qua.

Trước kia còn đỡ, bây giờ đối mặt với một Hoắc Trường Uyên đã nhớ lại mọi chuyện, cô bỗng khó xử.

Lâm Uyển Bạch giả vờ cúi đầu nhìn đồng hồ rồi viện cớ: “Lát nữa cô còn có việc, cô phải về trước đây...”

“Uyển Uyển, cô phải đi rồi sao?” Nghe xong, bánh bao nhỏ lập tức bày ra vẻ tội nghiệp nhìn cô.

Trong đôi mắt trong veo ấy, mọi quyến luyến và bịn rịn đều quá rõ ràng. Cô thở dài, khẽ vuốt ve cái má phính của nó: “Đậu Đậu, con ngoan ngoãn ăn cơm đi, như thế mới nhanh khỏi ốm được. Cô sẽ còn qua thăm con, chịu không?”

Cuối cùng Lâm Uyển Bạch còn thơm nó hai cái mới coi như dỗ được bánh bao nhỏ.

Nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, cô lên tiếng: “Vậy chúng tôi đi trước...”

“Anh Hoắc, xin phép!” Diệp Tu phụ họa theo.

Ra khỏi phòng bệnh, Diệp Tu quay đầu lại, cười nói: “Anh Hoắc, không cần tiễn đâu, phía trước là thang máy rồi!”

Hoắc Trường Uyên đút một tay vào túi quần, đành phải dừng bước.

Vào lúc này, di động vang lên. Sau khi nhìn vào màn hình, anh nhíu mày, rồi lại chợt nghĩ tới chuyện gì đó, anh lập tức bắt máy, như sợ người khác không nghe thấy vậy, anh cố tình cao giọng: “Alô, Sunny!”

“Trường Uyên, cuối cùng anh chịu nhận điện thoại của em rồi!”

Đầu kia, Lục Tịnh Tuyết nghe thấy giọng anh, kích động vô cùng.

Từ sau cuộc điện thoại lần trước, Lục Tịnh Tuyết gọi lại cho anh vô số cuộc nhưng đều trong trạng thái bị từ chối.

Nhưng Hoắc Trường Uyên không có tâm trạng nghe giọng Lục Tịnh Tuyết trong điện thoại. Ánh mắt anh chỉ nhìn chằm chằm Lâm Uyển Bạch, thấy cô suốt cả quá trình chỉ cúi đầu, không có chút phản ứng nào, sắc mặt cũng không hề thay đổi, cùng Diệp Tu đứng bên đi thẳng vào thang máy.

Trong tầm mắt, cửa thang máy từ từ khép lại.

Anh nắm chặt di động, đầu kia Lục Tịnh Tuyết vẫn đang gọi anh: “Trường Uyên, Trường Uyên...”

Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại, thẳng thừng ngắt máy, nửa câu cũng không muốn nói với đối phương.

Đút di động vào túi rồi, anh không quay lại phòng bệnh ngay mà nghiêng đầu liếc về một phía khác: “Cậu còn muốn đứng đó nhìn bao lâu nữa?”

Anh vừa dứt lời, Tần Tư Niên đang dựa nghiêng người ở một góc mỉm cười đi tới.

Hiếm có dịp thấy anh ấy không mặc đồ blouse xuất hiện trong bệnh viện. Tối qua anh ấy vừa trực đêm, sáng nay lại nhận một ca phẫu thuật, vừa kết thúc không bao lâu, lúc này dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm.

Tần Tư Niên tươi cười trêu chọc: “Ừ, vẫn chưa nhìn đã, Hoắc tổng có muốn biểu diễn tiếp không?”

Hoắc Trường Uyên lạnh lùng liếc xéo.

“Ha ha!” Tần Tư Niên phấn khởi bật cười, ngước mắt nhìn về phía thang máy rồi nhướng mày nói: “Có tình báo, mình nghe Cá vàng tiết lộ, thứ Sáu này kết thúc buổi phỏng vấn cuối, e là cô Lâm sẽ về Canada ngay.”

“Ừm, mình biết rồi.” Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.

Ban nãy trong phòng bệnh, cô còn tạm biệt Đậu Đậu nữa, e rằng dù con trai có cực kỳ bịn rịn, cô cũng không hề rung động. Hơn nữa lúc còn mất trí nhớ, anh cũng từng đưa ra lời níu giữ, có điều chắc trong mắt cô đó chỉ là một câu nực cười chăng.

Lần này rời khỏi Băng Thành, lại bỏ rơi bố con anh lần nữa...

Lại một lần bốn năm nữa, hay còn lâu hơn?

Tần Tư Niên nghiêm chỉnh lại, hỏi dò: “Trường Uyên, vậy cậu cam tâm để cô ấy đi thật sao?”

Đi ư?

Hoắc Trường Uyên hừ lạnh: “Không thể nào.”

...

Thứ Sáu chớp mắt đã tới.

Lâm Uyển Bạch cầm laptop bước xuống taxi, lấy tay che ánh nắng trên đầu rồi đi vào trong tòa nhà văn phòng.

Sau khi đi tới quầy lễ tân nói về lịch hẹn trước của mình, cô được dẫn tới thang máy một cách khách sáo.

Nhìn những con số màu đỏ nhảy dần lên cao, Lâm Uyển Bạch sàng lọc lại một lần nữa trong đầu những nội dung để lát nữa phỏng vấn, cố gắng đạt được hiệu quả công việc cao nhất.

Chỉ còn đúng một đối tượng phỏng vấn này nữa thôi. Muộn nhất ngày mai cô sửa xong bài phỏng vấn thì cũng kết thúc. Có nghĩa là, cô thật sự sắp phải rời xa Băng Thành, trở về với cuộc sống bình yên bốn năm qua ở Canada...

Khác hẳn với tâm trạng buộc phải ra đi năm nào, cô có rất nhiều lưu luyến.

Ngoài Cá nhỏ còn có bánh bao nhỏ...

Hơn nữa tận đáy lòng còn có điều gì khác mà cô không muốn đào bới sâu hơn.

“Ding!”

Cửa thang máy từ từ rộng mở, Lâm Uyển Bạch điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước ra.

Có điều tới khi cô đã ngồi xuống chiếc sofa trong phòng tiếp khách, bật laptop lên, chuẩn bị sẵn sàng mọi thiết bị thì thư ký đi vào, đồng thời mang tới cho cô một tin tức bất ngờ.

Lâm Uyển Bạch sửng sốt: “Cô nói gì cơ?”

“Thành thật xin lỗi!” Người thư ký áy náy cúi đầu.

“Chẳng phải tôi và chủ tịch Hoàng đã hẹn từ tuần trước là hôm nay tiến hành phỏng vấn rồi sao?”

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, đứng lên khỏi ghế, mặt ngơ ngác: “Sao đang yên đang lành, bỗng nhiên là hủy bỏ chứ...”

“Cô Lâm, chủ tịch Hoàng gửi lời xin lỗi tới cô!” Cô thư ký đứng dáng tiêu chuẩn, hai tay khép lại đặt trước người: “Chủ tịch Hoàng cũng chỉ đột xuất có việc gấp phải bay sang Úc một chuyến!”

“Nhưng ban nãy khi tôi lên đây, ông ấy vẫn đang bàn chuyện làm ăn trong phòng họp mà?” Lâm Uyển Bạch tỏ thái độ rất khó hiểu.

Từ trong thang máy đi ra, cô được thư ký dẫn vào phòng dành cho khách. Lúc đi ngang, rõ ràng cô nhìn thấy có trợ lý bưng trà vào phòng, hơn nữa còn là hai tách, rõ ràng là ông ấy đang tiếp khách.

“Đúng vậy!” Thư ký gật đầu, nhìn xuống đồng hồ có phần khó xử: “Nhưng bây giờ ông ấy có lẽ đang trên đường đi ra sân bay rồi. Sự việc quá đột ngột, thế nên thực tình không thể nhận phỏng vấn của cô được! E là đành phải đợi tới khi ông ấy xong xuôi công việc trở về! Chủ tịch Hoàng nói, sau khi trở về sẽ lập tức liên lạc với cô!”

“Vậy khi nào chủ tịch Hoàng trở về?” Lâm Uyển Bạch đành hỏi.

“Việc này tôi cũng không rõ!” Cô thư ký nhún vai, dáng vẻ muốn nhưng chẳng thể giúp được gì.

“...” Lâm Uyển Bạch cắn môi.

“Cô Lâm, cô có thể tiếp tục ngồi nghỉ ở đây một lát, có gì cần cứ gọi tôi!” Nói xong, cô thư ký mỉm cười rời đi trước.

Việc đến nước này, cô còn có thể làm gì...

Lệnh đuổi khách không thể rõ ràng hơn được nữa, Lâm Uyển Bạch đành gập máy tính lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bước vào thang máy, cô tựa người vào tường.

Lâm Uyển Bạch bây giờ thực sự thấy đau đầu, không ngờ lại có rắc rối xảy ra. Nhưng không còn cách nào khác. Cô đành gọi điện báo lại cho chủ biên ở Canada, nói rõ tình hình bên này, như thế, ngày về sẽ phải lùi lại sau...

Chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Tu.

Lần này Diệp Tu quay về Băng Thành để thăm người thân, đã hứa sẽ cùng cô quay lại Canada, ngày tháng về cơ bản cũng đã chắc chắn rồi, thế nên cô phải khẩn trương thông báo lại cho anh ấy.

“Diệp Tu, anh đặt vé máy bay chưa?”

Diệp Tu trả lời cô trong điện thoại: “Vẫn chưa, anh định tối nay đặt, sao vậy?”

“Vậy anh đừng đặt vội!” Lâm Uyển Bạch thở dài, khó xử chống tay lên trán: “Bên em e là đang có sự cố...”

Kết thúc cuộc gọi, cô cũng bước từ trong thang máy ra.

Chân vừa bước ra ngoài, cửa thang máy đối diện cũng mở ra theo, một bóng dáng cao lớn trong bộ vest đen xuất hiện trước mắt.

Đôi mắt thâm trầm đó lướt qua, bờ môi anh rướn lên: “Trùng hợp quá.”

“Trùng hợp quá...” Lâm Uyển Bạch khó giấu nổi sự kinh ngạc.

Không ngờ lại gặp nhau ở đây, tòa nhà này có không ít công ty, xem ra anh đến đây giải quyết công việc, nhưng có vẻ như không nhìn thấy Giang Phóng.

Vì hai thang máy đối diện nhau nên họ cũng trùng hợp đi sánh đôi ra khỏi tòa nhà.

Hoắc Trường Uyên liếc nhìn chiếc laptop cô cầm trong tay, tùy ý hỏi: “Tới đây phỏng vấn?”

“Ừm.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

“Kết thúc rồi sao?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

“Vẫn chưa.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, khó xử nhún vai: “Xảy ra chút sự cố...”

“Ồ.” Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.

Thấy anh không có ý hỏi thêm, Lâm Uyển Bạch cũng chẳng nói nhiều hơn, chỉ cắm đầu đi một mạch ra ngoài tòa nhà.

Ra khỏi cánh cửa xoay, Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa xe ra rồi nhìn về phía cô một lần nữa: “Đi đâu, tôi về công ty, tiện đường đưa em đi.”

“Không cần đâu, tôi tự bắt xe cũng được.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu từ chối.

“Chỗ này không dễ bắt xe đâu.” Nhưng Hoắc Trường Uyên nói.

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, nhìn về phía chiếc taxi còn trống chỗ ban nãy vừa lái qua.

Cô còn chưa kịp từ chối lần nữa, đã bị anh kéo cổ tay dẫn đi.

Chiếc xe của anh đỗ ngay trước tòa nhà, chỉ vài bước là đến. Cửa ghế lái phụ bật mở, cô bị anh bất chấp lý do đẩy vào trong. Chiếc xe nổ máy, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường.

Dọc đường, bầu không khí trong xe rất im ắng.

Anh không mở nhạc, chỉ thi thoảng có tiếng còi xe vang lên.

Sau khi đi qua một ngã tư, Lâm Uyển Bạch giơ tay chỉ: “Anh đỗ trước quán lẩu kia là được rồi.”

Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên đánh tay lái sang phải, vững vàng đỗ xe trước cửa nhà hàng.

Qua tấm kính chắn gió, anh cũng ngó vào trong nhà hàng quan sát. Khi nhìn thấy một Diệp Tu ngồi ngay cạnh cửa sổ ban công, anh bỗng chốc nheo mắt lại.

“Em bảo tôi đưa em tới ăn cơm với gã đàn ông khác à?” Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt mày, trừng mắt nhìn cô.

Lâm Uyển Bạch vô tội: “Chính anh đòi đưa đấy chứ?”

Trong điện thoại, sau khi kể cho Diệp Tu nghe về sự cố, anh ấy vừa hay cũng muốn gọi cô ra ăn cơm, nên hẹn cô gặp mặt sẽ bàn bạc cụ thể.

“...” Mặt Hoắc Trường Uyên thối hoắc.

“Cảm ơn anh đưa tôi tới.” Lâm Uyển Bạch tháo dây an toàn ra, cầm laptop lên đẩy cửa ra: “Tôi xuống xe đây, bye bye.”

Vào trong nhà hàng, Diệp Tu đã ngồi đó đợi với nụ cười hiền hòa.

Lâm Uyển Bạch rảo bước đi qua, ngồi đối diện: “Anh đợi lâu lắm rồi phải không?”

“Không có, anh cũng vừa đến thôi!” Diệp Tu giải thích: “Bây giờ thời tiết nóng, mặc dù không thích hợp cho việc ăn lẩu lắm, nhưng nhà hàng này nổi tiếng với món nước lẩu gà tươi hầm hoàng kỳ, rất có dinh dưỡng, hơn nữa điều hòa bật rất mát mẻ. Anh đã đọc đánh giá trên mạng, rất được hoan nghênh!”

“Ừm, anh chu đáo thật!” Lâm Uyển Bạch tươi cười gật đầu.

“Uống chút nước đi. Anh gọi phục vụ lấy nước ấm rồi, con gái không nên uống nước quá lạnh!” Vừa nói Diệp Tu vừa rót nước vào cốc cho cô.

Lâm Uyển Bạch cảm ơn rồi đón lấy, đang định bê lên uống một ngụm thì vị trí bên cạnh bất ngờ có người ngồi vào.

Lâm Uyển Bạch sửng sốt nhìn qua, gương mặt vừa chào tạm biệt cách đây ba bốn phút lại đập vào mắt.

Hoắc Trường Uyên giơ tay gọi phục vụ: “Cho thêm một bộ bát đũa qua bên này.”

“...” Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, bất giác hỏi: “Hoắc Trường Uyên, anh phải về công ty cơ mà, sao lại...”

“Bỗng nhiên cảm thấy đói thôi.” Hoắc Trường Uyên khẽ rướn môi, lập tức nhìn về phía Diệp Tu: “Bác sỹ Diệp không ngại có thêm đôi đũa chứ?”

“Đương nhiên không ngại! Ăn lẩu vốn dĩ càng đông sẽ càng vui mà!” Ban nãy tuy cũng ngạc nhiên trong thoáng chốc nhưng Diệp Tu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, giọng nói ôn hòa: “Hơn nữa lần trước được đi chuyến câu cá do Hoắc tổng sắp xếp, tôi vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn, vừa hay có thể mời Hoắc tổng bữa này.”

Nói xong, Diệp Tu giơ tay gọi phục vụ.

Đưa lại iPad gọi món cho người đó, Diệp Tu lên tiếng: “Anh Hoắc, anh xem muốn ăn món gì, cứ gọi tự nhiên! Vì không biết có anh nên tôi toàn gọi mấy món dựa theo khẩu vị của tôi và Tiểu Bạch, thế nên cũng không biết anh ăn gì hay có kỵ món gì không!”

Sau khi đón lấy iPad, Hoắc Trường Uyên không lật xem mà thẳng thừng ném sang bên cạnh.

“Tôi ăn gì cũng được!”

Anh ngả về phía sau ghế, rướn môi: “Còn về việc tôi không ăn gì, cô ấy nắm khá rõ.”

Lâm Uyển Bạch bị ép buộc cầm iPad, đành cắn môi nói: “Phiền anh bỏ rau thơm đi...”

Nghe xong, đuôi mày của Hoắc Trường Uyên tự động nhướng lên mà có khi anh cũng không để ý.

Phục vụ nhanh chóng bê nồi nước lẩu lên. Không phải lò than truyền thống mà trên bàn có gắn bếp điện cố định, bên trên đặt một chiếc nồi đất rất to, bên trong là nước cốt gà thơm lừng, có vài lát hành và gừng nổi lên trên. Sau khi nước sôi, mùi hương lập tức lan tỏa.

Thịt bò được thái lát mỏng và rau xanh lần lượt được bỏ vào nhúng.

Vì nhà hàng thiết kế chỗ ngồi là một chiếc sofa đôi, không thể khống chế được, ngồi rất sát nhau nên cảm giác mỗi lần giơ tay lên như sắp chạm vào đối phương vậy.

Lâm Uyển Bạch nắm chặt đôi đũa, bất giác nhìn về phía đối diện: “Diệp Tu, chúng ta đổi chỗ nhé?”

“Được thôi!” Diệp Tu vui vẻ đồng ý.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày nhưng họ rất nhanh nhẹn, không đợi anh phản bác đã đổi chỗ xong xuôi.

Suốt cả buổi, Lâm Uyển Bạch cắm mặt xuống ăn, cố gắng không nhìn lên gương mặt lạnh nhặt phía đối diện.

Lục Diệp Tu rót thêm nước cho cô, anh ấy cười hỏi: “Tiểu Bạch, lúc trước trong điện thoại em nói việc về Canada xảy biến cố. Biến cố gì vậy?”

“Chủ tịch Hoàng mà hôm nay em phải phỏng vấn bỗng nhiên có việc gấp phải bay qua Úc, còn chưa biết khi nào quay về...”

“Vậy phải làm sao?” Diệp Tu nhíu mày.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu thở dài: “Em cũng chưa biết, có lẽ chỉ biết chờ đợi thôi...”

“Không sao, công việc hay có bất ngờ mà!” Diệp Tu an ủi: “Anh cũng không vội về lắm, có thể đợi cùng em!”

Hoắc Trường Uyên mặt mày đang đen thui bất ngờ cất giọng trầm trầm: “Nếu mãi không quay về, bác sỹ Diệp cũng đợi?”

“Anh Hoắc nói đùa rồi, làm sao có chuyện đó được!” Diệp Tu giơ tay đẩy gọng kính.

“Ha ha.” Hoắc Trường Uyên cười hai tiếng khó hiểu, nói một câu đầy ý tứ: “Tôi nghĩ giống như anh nói thôi, thế sự khó lường mà.”

Lâm Uyển Bạch cảm thấy bầu không khí hơi khác lạ bèn xen ngang: “Mau ăn đi, lát nữa thịt bò bị dai đấy!”

Ăn lẩu xong, bên ngoài đường phố đã lên đèn từ lúc nào.

Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa xe, liếc về phía Lâm Uyển Bạch: “Tôi đưa hai người về.”

“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, tôi vừa gọi xe trên di động rồi. Bây giờ dùng ứng dụng gọi xe đúng là càng ngày càng tiện!” Diệp Tu mỉm cười chìa di động ra, sau đó chỉ tay vào một chiếc taxi dừng lại bên kia đường: “Hình như tới rồi!”

Hoắc Trường Uyên không nói nhiều, có vẻ cũng khấp khởi mừng.

Anh tiếp tục nói: “Lâm Uyển Bạch, lên xe đi!”

“À, không cần đâu...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Có vẻ như sợ lại bị anh kéo tuột vào ghế ngồi như lúc trước, cô còn lùi về sau nửa bước, sau đó chạy qua: “Diệp Tu, em cũng đi cùng anh!”

Chiếc taxi đi giữa hai bên phố rợp đèn, người tài xế phía trước say sưa nghe nhạc.

Sau khi xuống khỏi cầu vượt, Diệp Tu ngồi bên cạnh bỗng dưng lên tiếng: “Nếu anh nhớ không nhầm thì anh Hoắc đi một chiếc Land Rover màu trắng?”

“Ừm, đúng vậy...” Lâm Uyển Bạch gật đầu, hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao thế?”

“Không sao.” Diệp Tu lắc đầu.

Anh ấy đánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu. Chiếc xe trắng bên trong vẫn đang bám theo sau, duy trì một khoảng cách nhất định. Anh ấy để ý nó lâu rồi, rõ ràng không giống như trùng hợp đi chung đường.

Diệp Tu ngập ngừng giây lát cuối cùng vẫn hỏi: “Tiểu Bạch, quan hệ giữa em và Hoắc tổng hình như không chỉ đơn giản là bạn bè?”

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch mím môi lại.

Ở Canada, ngoài những đồng nghiệp tiếp xúc hằng ngày ra, kỳ thực cô chỉ có một người bạn chia sẻ tâm sự nỗi lòng là Diệp Tu. Cô không muốn giấu anh ấy nhưng những chuyện đã qua cô cũng không muốn nhắc lại nữa, thế nên chỉ đáp: “Không quan trọng, đã là quá khứ rồi...”

Diệp Tu gật đầu, chuyện cô không muốn nói anh ấy cũng không miễn cưỡng.

Có điều sau mấy giây trầm ngâm, anh ấy hỏi: “Con trai của Hoắc tổng đúng là khiến người ta quý mến, mẹ của đứa trẻ đó đâu?”

“Thật ra em cũng không rõ lắm.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, ngữ khí mơ màng: “Nhưng chính Đậu Đậu nói nó không có mẹ. Hơn nữa em cũng có tìm hiểu được đại khái, có thể là con của Hoắc Trường Uyên và một cô gái khác, tình một đêm gì đó...”

“Là vậy à!” Diệp Tu gật gù, sau đó lại lắc đầu bật cười, cảm giác một giây trước đó mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Taxi dừng phía trước tòa nhà chung cư. Lâm Uyển Bạch đẩy cửa bước xuống xe, vẫy tay chào người ngồi trong: “Diệp Tu, em lên nhà đây, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi, tạm biệt!”

“Được!”

Ngay gần đó, chiếc xe trắng bám đuôi cũng dừng dưới ngọn đèn.

Cho đến khi chắc chắn chiếc taxi đã biến mất trong màn đêm và cái bóng mảnh khảnh của cô xuất hiện bên cửa sổ, nó mới rời khỏi.

...

Chập tối, Hoắc Thị.

Vừa kết thúc một buổi họp, Hoắc Trường Uyên đẩy cửa phòng làm việc ra, cởi bỏ áo khoác ngoài đồng thời lấy cả di động trong túi ra, bên trên có cuộc gọi nhỡ từ biệt thự nhà họ Hoắc.

Anh đi tới trước cửa sổ sát sàn, một tay đút vào túi, gọi lại.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, đối phương bắt máy rất nhanh. Chất giọng già dặn của Hoắc Chấn vọng tới: “Gọi điện thoại không bắt máy, đang họp sao?”

“Vâng, vừa kết thúc.” Hoắc Trường Uyên đáp. Bên ngoài hoàng hôn đã ngả về Tây, một nửa bầu trời bị nhuộm đỏ, ánh sáng như màu hoa hồng hắt thẳng vào mắt anh: “Bố, bố gọi điện thoại tới có chuyện gì vậy?”

“Tối nay về nhà ăn cơm đi, đi một mình thôi, không cần dẫn theo Đậu Đậu.”

Đến bây giờ Hoắc Chấn vẫn không biết chuyện bánh bao nhỏ nằm viện, nên nói vậy.

Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại: “Sao, bố không muốn gặp cháu nội à?”

“Sao lại không muốn!” Hoắc Chấn lập tức phản bác, hơi ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhưng tối nay không thích hợp lắm. Gọi con về chủ yếu là muốn bàn bạc chuyện đám cưới của con với con bé Tịnh Tuyết! Dù con có viện cớ gì đi nữa, chuyện này cũng không thể lần lữa thêm!”

Hoắc Trường Uyên cười khẩy một tiếng rất khẽ.

Hoắc Chấn không nghe thấy nên giọng càng nghiêm nghị hơn: “Trường Uyên, con không còn ít tuổi nữa, mà con và nó cũng đã đính hôn bốn năm rồi, chúng ta cũng nên có lời với gia đình nhà người ta. Thế nên, chuyện cưới xin của hai đứa bắt buộc phải sớm chọn ngày tiến hành!”

Hoắc Trường Uyên im lặng lắng nghe, cuối cùng mấp máy môi trả lời: “Con biết rồi.”

Anh ngắt điện thoại, ráng chiều bao trùm đôi mắt anh nhưng vẫn chẳng có chút nhiệt độ nào trong đó.

Anh rút điếu thuốc ra, châm lên, làn khói trắng bay khắp nơi. Hoắc Trường Uyên rít mạnh một hơi, chất nicotin từ trong cổ họng lan xuống dạ dày, ánh mắt anh càng lúc càng lạnh hơn.

“Cộc cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa phòng được đẩy ra.

Giang Phóng mặc vest đi vào, cung kính báo cáo: “Cô Lục đã tới, nói muốn gặp anh!”

Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên nghiêng người, khói thuốc bao vây xung quanh anh, khiến khuôn mặt cương nghị của anh trở nên không chân thật.

Giang Phóng quan sát sắc mặt anh: “Hoắc tổng, tôi vẫn từ chối như mọi lần, hay là...”

“Để cô ta vào.” Hoắc Trường Uyên nhả một làn khói.

“Vâng!” Giang Phóng lập tức nghe lệnh.

...

Chiếc Bentley đen lao đi trong bóng hoàng hôn.

Người tài xế chăm chú nhìn đường, tập trung lái xe, thi thoảng lại vô tình nhìn vào gương chiếu hậu.

Lục Tịnh Tuyết từ nhỏ đã được dạy dỗ để trở thành một cô gái hiền thục, dù ngồi ở đâu tư thế cũng rất lịch sự. Từ sau khi lên xe, ánh mắt cô ta chưa hề rời khỏi người đàn ông nhắm nghiền mắt bên cạnh.

Bộ vest thủ công màu đen, dù ngồi cũng không che giấu được vóc người cao lớn. Cổ áo sơ mi được là phẳng, tôn lên yết hầu nhô cao cùng một gương mặt góc cạnh.

Một người đàn ông như vậy luôn toát ra một nét quyền thế trong vô hình.

Bỗng dưng, Lục Tịnh Tuyết thấy bất an trong lòng.

Ban nãy khi ở Hoắc Thị, cuối cùng anh cũng chịu gặp mình. Cô lấy Hoắc Chấn làm cớ, nói ông bảo họ cùng về biệt thự nhà họ Hoắc ăn cơm tối, nhất định là để ấn định ngày cưới của họ. Nghe xong, anh nở một nụ cười bí ẩn, nói rằng cũng nên ngồi xuống nói rõ ràng chuyện của họ rồi...

Nụ cười và ánh mắt đó khác hẳn mọi ngày, tuy rằng không có quá nhiều nhiệt tình nhưng không che phủ bằng một tầng sương mù như vậy.

Lục Tịnh Tuyết cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ anh vẫn chưa nguôi ngoai chuyện của Đậu Đậu, huống hồ còn có Hoắc Chấn ở đó, cô ta cũng không sợ.

Ánh nhìn càng lúc càng si mê, cô ta rất muốn sát lại gần, nhưng ngại ngần vì phía trước còn có tài xế, bắt buộc phải giữ sự e thẹn nhất định.

Cô chú ý thấy bàn tay anh đặt đại lên đùi, mu bàn tay rộng lớn, các khớp ngón tay thon dài, thậm chí còn ngồi tưởng tượng cảm giác được bàn tay này nắm chặt.

Sau khi lên xe, Hoắc Trường Uyên nhắm mắt lại như đang ngủ vậy.

Lục Tịnh Tuyết quan sát mấy giây rồi không kìm được lòng, rướn người qua, muốn đặt tay mình lên...

Nhưng đúng lúc chạm vào thì Hoắc Trường Uyên rút về đột ngột, đồng thời mở mắt ra.

Lục Tịnh Tuyết thấy vậy, ngữ khí có phần oán trách: “Trường Uyên...”

“Sao vậy?” Hoắc Trường Uyên hờ hững nhướng mày.

“Hoắc tổng, tới nơi rồi!”

Lúc này người tài xế dừng xe trước cửa biệt thự nhà họ Hoắc, cung kính báo lại.

Hoắc Trường Uyên rướn môi: “Ừm.”

Sau khi cửa xe được kéo ra, anh thẳng thừng đi vào trong biệt thự. Bóng hình cao lớn có phần lạnh lùng, không có ý chờ đợi người phía sau. Lục Tịnh Tuyết hụt hẫng trong lòng, đành xách túi rảo bước bám theo sau.

Vừa vào phòng khách, Lục Tịnh Tuyết đã cất giọng ngọt ngào: “Bác trai!”

“Tịnh Tuyết, đến rồi à!” Hoắc Chấn bỏ tờ báo trong tay xuống, nở nụ cười ngay sau đó lại quay sang nhìn con trai với vẻ hài lòng: “Trường Uyên quay về rồi!”

Hoắc Trường Uyên chỉ vắt chân ngồi xuống ghế.

“Bác trai, lâu lắm rồi cháu không tới thăm bác! Hôm nay nếu bác không gọi điện, cháu cũng đang định tới chơi!” Lục Tịnh Tuyết tươi cười lên tiếng: “Đây là thuốc viên bổ sung vitamin cháu nhờ người mua từ nước ngoài về, rất hợp với bác đấy ạ!”

“Ha ha, ngoan lắm!” Hoắc Chấn liên tục nói rồi đánh mắt nhìn vào bếp, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Cơm vẫn chưa xong, chúng ta vào phòng sách nói chuyện trước đi!”

“Vâng.” Từ lúc vào nhà tới giờ chưa nói năng gì, cuối cùng Hoắc Trường Uyên cũng lên tiếng.

Trong phòng sách, Hoắc Chấn ngồi trước bàn làm việc. Hoắc Trường Uyên và Lục Tịnh Tuyết lần lượt ngồi trên hai chiếc ghế thái sư đối diện nhau.

Hoắc Chấn hắng giọng, cực kỳ nghiêm nghị: “Trường Uyên, Tịnh Tuyết, hôm nay gọi hai đứa về chỉ có một mục đích chính là chuyện cưới xin của hai đứa!”

“Bác trai, bác nói đi ạ, cháu nghe bác hết!” Lục Tịnh Tuyết mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền.

“Em dâu có gửi đến cho bố không ít ngày đẹp, bố cũng đã nghiêm túc xem xét!” Hoắc Chấn nhìn về phía hai người họ, tiếp tục nói: “Ý của bố là càng sớm càng tốt, đầu tháng sau đi. Trường Uyên, Tịnh Tuyết, hai đứa có ý kiến gì không?”

Hoắc Trường Uyên duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, tựa như chỉ ngồi đây dự thính vậy.

Lục Tịnh Tuyết thấy vậy, cười dịu dàng: “Bác trai, cháu thấy vẫn nên nghe theo bác ạ!”

“Hai nhà Lục Hoắc bao năm qua cũng hợp tác càng ngày càng gắn kết. Bác và bố mẹ cháu đều hy vọng sớm nhìn thấy hai đứa bước vào lễ đường, cũng coi như hoàn thành được một tâm nguyện! Hơn nữa hai đứa cũng đính hôn bốn năm rồi, thật ra chỉ còn thiếu một lễ cưới coi như thủ tục thôi!” Nói tới đây, Hoắc Chấn không quên nhấn mạnh: “Nhưng Tịnh Tuyết à, cháu yên tâm. Tuy rằng thời gian không còn nhiều nhưng đám cưới tuyệt đối không vội vã sơ sài. Bác sỹ tìm một công ty tổ chức tốt nhất, dành một khoản tiền lớn tổ chức một hôn lễ thật long trọng, thể diện để cháu về làm thiếu phu nhân nhà họ Hoắc!”

Sao Lục Tịnh Tuyết quan tâm mấy chuyện này. Nếu được, cô ta chỉ muốn ngày mai cưới Hoắc Trường Uyên ngay, tránh để đêm dài lắm mộng.

Lục Tịnh Tuyết bứt tay, ngữ khí có phần xấu hổ: “Bác trai, cháu không có ý kiến ạ!”

Hoắc Chấn thấy vậy, bất giác bật cười mấy tiếng.

Bầu không khí trong phòng có vẻ rất hòa thuận. Lúc này Hoắc Trường Uyên từ từ ngước mắt lên, thần sắc và giọng nói không nghe ra chút gợn sóng nào: “Hai người nói xong rồi?”

“Thái độ của con là sao!” Hoắc Chấn lập tức khó chịu.

“Ha...” Hoắc Trường Uyên cười lạnh, con ngươi nhanh chóng nheo lại: “Con nên có thái độ gì? Một chuyện hôn sự đã bị con từ chối từ bốn năm trước, bốn năm sau, con còn để mặc cho mấy người sắp xếp?”

“Trường Uyên, con đang nói gì!” Hoắc Chấn sững người.

Hoắc Trường Uyên nhìn thẳng vào mắt bố: “Bố, con đang nói gì, bố nên hiểu rõ.”

“...” Biểu cảm nghiêm nghị trên mặt Hoắc Chấn như dần dần đứt gãy.

Hoắc Trường Uyên tiếp tục cất giọng trầm thấp nhưng như đâm thẳng vào trái tim người ta vậy: “Mẹ đẻ của Đậu Đậu có thật là cô gái trên bức ảnh bố đưa cho con không?”

Nghe xong, Hoắc Chấn thảng thốt.

Ông nhìn sang một Lục Tịnh Tuyết cũng đang hốt hoảng, cả hai bối rối khó xử.

Hoắc Chấn nắm chặt hai tay vịn của ghế, trợn trừng mắt, giọng nói bất giác cao vút lên: “Trường Uyên, con... nhớ lại rồi?”

Hoắc Trường Uyên tiếp tục cười khẩy, coi như mặc nhận.

Chung quy cũng không phải người thường, dù trong lòng có cuộn trào cảm xúc, Hoắc Chấn cũng quyết tâm bình tĩnh lại trong một thời gian ngắn. Ông đứng dậy khỏi ghế, vòng qua bàn đi tới trước mặt con trai, chủ động nói: “Chuyện của Đậu Đậu, năm xưa đúng là bố đã gạt con!”

“Nhưng bố cũng có ý của mình!” Hoắc Chấn thở dài, hiếm khi không còn quắc mắt mà chân thành nói: “Lúc đó con bỗng dưng lao ra đường, gặp tai nạn giao thông, tỉnh dậy cũng không còn nhớ cô gái đó nữa. Nếu con đã quên rồi, sao bố phải nhắc lại? Hơn nữa Trường Uyên, bố cũng không muốn con đắm chìm trong tình cảm đau khổ. Cô gái đó đã theo người đàn ông khác ra nước ngoài, còn nhẫn tâm không cần con, đương nhiên bố sẽ chọn cách giấu con!”

Lục Tịnh Tuyết nhắm trúng thời cơ, cũng phụ họa thêm bên cạnh: “Trường Uyên, bác trai thật sự một lòng vì anh.”

“Một lòng vì tôi?” Hoắc Trường Uyên nhếch mép, ngẫm nghĩ mấy chữ này rồi nhìn người bố đứng trước mặt cũng từ từ đứng lên.

Anh nheo mắt lại, sự lạnh lùng ẩn giấu nơi đáy mắt như sắp bung ra ngoài: “Được, chuyện của Đậu Đậu có thể tạm thời không truy cứu, vậy...”

“Chuyện con mất trí nhớ thì sao?”

~Hết chương 241~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.