Xin Hãy Ôm Em

Chương 268: Chương 268: Chương 267




Lâm Dao Dao là người nhìn thấy cô đầu tiên, kinh ngạc lên tiếng.

Lý Huệ cũng nhìn thấy ngay sau đó, cũng tỏ ra rất bất ngờ, ngay sau đó cười khẩy bực dọc: “Mẹ bảo mà, Dao Dao. Trước kia con khóc lóc vài câu là bố con sẽ mềm lòng, bây giờ còn không buồn liếc con một cái. Thì ra là con tiểu tiện nhân này đứng giữa giở trò! Chẳng phải nó đã sớm chạy ra nước ngoài thoải mái tự do rồi sao, sao còn đành lòng quay về vậy!”

“Lâm Uyển Bạch, chị cất công chạy đến xem trò cười đúng không?” Lâm Dao Dao nghe xong, bỗng dưng trừng mắt nhìn cô đầy căm ghét.

Lâm Uyển Bạch quả thật câm nín với hai mẹ con họ.

Cô cảm thấy nực cười vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi giải thích một câu: “Không phải cất công, là trùng hợp.”

Câu trả lời của cô lại giống như xác nhận cô đang xem trò vui, Lâm Dao Dao tức giận giậm chân bình bịch.

“Chị...”

Lâm Uyển Bạch nhíu mày nhìn bàn tay chỉ vào mặt mình.

Giống như bốn năm trước, cô không muốn giao thiệp quá nhiều với hai mẹ con họ. Nếu họ đã bị Lâm Dũng Nghị đuổi ra khỏi phòng sách, cô cũng không cần chờ đợi thêm nữa, thẳng thừng tiến lên hai bậc: “Xin lỗi, có thể tránh được một chút không? Tôi muốn lên gác thăm bố.”

Hai mẹ con họ phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, dĩ nhiên sẽ không nghe lời mà tránh đường.

Nhưng cũng may cầu thang khá rộng rãi, có thể lách người đi qua được. Đúng vào lúc cô sắp đi lướt qua, Lâm Dao Dao bỗng nhiên cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó: “Mẹ, nhìn tay chị ta kìa!”

Lý Huệ nghe thấy vậy cũng nhìn theo phía con gái chỉ. Tia sáng lấp lánh từ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tỏa ra, bà ta căm hận lẩm bẩm: “Sao lại có một chiếc nhẫn kim cương to thế kia, chí ít cũng phải năm carat đấy! Con tiểu tiện nhân này biến mất lâu như vậy, có phải ra nước ngoài được ông già nào bao nuôi rồi không!”

Nhưng Lâm Dao Dao không đồng tình với lời mẹ cô ta nói, vẫn nhìn cô chằm chằm: “Không phải là anh Trường Uyên tặng chị đấy chứ?”

“Liên quan tới cô sao?” Lâm Uyển Bạch tức cười hỏi.

Gương mặt Lâm Dao Dao méo mó, ghen tỵ và giận dữ viết đầy lên mặt. Cô ta tiến lên, túm lấy cánh tay cô: “Lâm Uyển Bạch, dựa vào đâu mà bây giờ chị được sống sung sướng như vậy! Trước kia toàn là tôi giẫm chị xuống dưới chân, bây giờ chị lại có thể đứng trước mặt tôi kiêu căng ngạo mạn, chị không xứng! Còn nữa, tôi ra nông nỗi ngày hôm nay đều do một tay chị tạo ra!”

“Lâm Dao Dao.”

Lâm Uyển Bạch bị ép dừng bước, nhìn cô ta đầy thương cảm: “Cô nhầm rồi, chẳng liên quan gì tới tôi cả. Cô ra nông nỗi ngày hôm nay đều do tự tay cô gây nên! Người đang làm, trời đang nhìn, bản thân cô làm chuyện tội lỗi gì thì sẽ gặp báo ứng như thế!”

Khi âm cuối cùng bật ra, mặt Lâm Uyển Bạch quay ngoắt sang bên trái đột ngột.

Cảm giác nóng rát bỗng chốc truyền tới.

Ban nãy cô chỉ mải nói chuyện với Lâm Dao Dao, không chú ý tới động tác của Lý Huệ, mới đó đã bị đối phương tát vào mặt một cái rất mạnh. Tuy rằng cô kịp thời lùi sau nửa bước, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng giảm được chút lực chứ không hoàn toàn né tránh được.

Lâm Uyển Bạch có cảm giác gò má đã sưng lên nhanh chóng, khóe miệng khi hơi nhếch lên sẽ có cảm giác đau đớn.

Lý Huệ xắn tay áo hai bên lên, nghiến răng nghiến lợi tiến lên: “Tiểu tiện nhân, tao thay mặt con gái dạy dỗ lại mày! Trước kia mỗi lần mày tới nhà họ Lâm, tao đều cho mày biết điều, hôm nay cũng không ngoại lệ, tao phải đánh nát cái miệng mày ra mới thôi!”

Dứt lời, bà ta đã giơ cao tay lên.

Tâm trạng kích động tới mức gương mặt méo mó, bao nhiêu phẫn nộ trong lồng ngực Lý Huệ đều trút hết lên người cô.

Cú tát ban nãy chỉ vì quá đột ngột, sao Lâm Uyển Bạch có thể để bà ta tiếp tục lấn tới.

Lòng bàn tay của Lý Huệ còn chưa kịp chạm vào cô, cô đã giơ tay định túm lấy cánh tay bà ta. Có điều ai đó nhanh hơn cô.

Một bóng dáng cao lớn đột ngột xông tới, kéo cô ra phía sau lưng, bàn tay nắm chặt cổ tay Lý Huệ, sau đó bẻ quặt xuống, cuối cùng hất mạnh ra ngoài. Lý Huệ loạng choạng lùi sau mấy bước, người đập vào bức tường bên cạnh. Lâm Dao Dao vội vàng chạy lên đỡ.

Lâm Uyển Bạch kinh ngạc nhìn gương mặt cương nghị trước mắt, bất ngờ vô cùng: “Hoắc Trường Uyên, sao anh lại tới đây?”

“Có đau không?” Hoắc Trường Uyên chỉ nhíu mày nhìn chăm chú gương mặt cô.

Trong con ngươi đen thẫm chỉ có hình bóng của cô, cùng với sự lo lắng và đau lòng.

“Vẫn ổn...” Lâm Uyển Bạch sợ anh lo lắng.

Có điều ngón tay anh vừa chạm lên, cô đã đau đớn nhíu mày lại, một cơn đau xông tới khi cô vừa nhếch mép.

Mặt Hoắc Trường Uyên chợt tối đi vài phần, anh quay người sải bước đi về phía Lý Huệ lúc này đang ngã sõng soài xuống đất.

Khi Lâm Uyển Bạch nhìn thấy anh cúi xuống, cô đã biết anh định làm gì. Giống như bốn năm trước, mỗi lần cô bị ức hiếp và chịu ấm ức ở nhà họ Lâm, anh đều như từ trên trời rơi xuống bảo vệ cô.

Có điều lần này cô không muốn trốn mãi dưới đôi cánh của anh nữa. Cô tiến lên, từ phía sau níu vạt áo vest của anh: “Hoắc Trường Uyên...”

Sau đó cô tự đi tới, từ từ ngồi xuống trước mặt Lý Huệ.

“Bốp!”

Một âm thanh còn giòn giã hơn ban nãy.

Lâm Uyển Bạch gần như dùng toàn bộ sức lực. Khi buông tay xuống, ngón tay cô cũng tê dại, còn mặt Lý Huệ thì còn sưng hơn mặt cô, in hằn rõ dấu năm ngón tay.

Cô chỉ hơi cử động ngón tay một chút rồi tiếp tục trở tay “bốp” thêm phát nữa.

Lý Huệ có vẻ như hoàn toàn không ngờ tới, một người bình thường luôn nhẫn nhục chịu đựng như cô lại bất ngờ tát mình hai cái liên tiếp, bà ta chỉ biết thảng thốt ngồi đó.

Khi tỉnh ra, bà ta rất muốn nhào tới đánh trả nhưng lại dè dặt Hoắc Trường Uyên đang lạnh mặt đứng sau lưng cô, ánh mắt âm u gần như muốn bóp chết bà ta vậy.

Tuy Lâm Uyển Bạch không nhìn ra phía sau nhưng cô biết Hoắc Trường Uyên vẫn đứng sau lưng bảo vệ cô như một vị thần, thế nên cô chẳng hề sợ hãi.

“Đây là cái tát ban nãy bà đánh tôi, tôi chỉ trả lại gấp đôi! Còn về những lần trước...” Nói tới đây, cô cố tình ngừng lại, sau khi nhìn thấy nét mặt sững sờ của Lý Huệ, cô phủi phủi tay: “Tôi sợ bẩn tay, thế nên không tính toán với bà! Mong là sau này bà đừng động một tý là cắn người như chó điên vậy. Tôi không còn là Lâm Uyển Bạch năm nào bị hai mẹ con bà cưỡi lên đầu ức hiếp nữa đâu!”

Cửa phòng sách được mở ra, Lâm Dũng Nghị nghe thấy tiếng động vịn tường đi ra ngoài.

Nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn ấy, không cần hỏi ông ta cũng biết mọi chuyện là thế nào. Ông ta phẫn nộ quát: “Hai mẹ con bà, lập tức cút ra khỏi nhà tôi! Ngay bây giờ!”

Hai mẹ con họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đành nuốt cục tức xuống bỏ đi.

Lâm Uyển Bạch thấy sắc mặt Lâm Dũng Nghị nhợt nhạt, ngập ngừng tiến tới: “Bố, bố không sao chứ?”

“Không sao!” Lâm Dũng Nghị lắc đầu, chép miệng hai cái: “Chỉ là bị hai mẹ con họ quấy nhiễu một trận, huyết áp hơi tăng cao.”

“Dìu ông ấy về phòng ngủ đi!” Hoắc Trường Uyên lên tiếng.

Lâm Uyển Bạch gật đầu. Cô gọi người giúp việc nãy giờ sợ hãi trốn biệt dưới nhà lên, cùng dìu ông về phòng ngủ.

Hoắc Trường Uyên định gọi hai bác sỹ gia đình tới kiểm tra, nhưng Lâm Dũng Nghị từ chối, nói đây là bệnh cũ rồi. Sau đó ông rút từ trong ngăn kéo ra lọ thuốc, uống hai viên.

Sau khi thuốc có tác dụng, sắc mặt Lâm Dũng Nghị cũng khá hơn nhiều. Ông ta không ép họ ở lại mà xua tay bảo họ về.

Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn Hoắc Trường Uyên rồi gật đầu nói: “Bố, vậy bố chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Chiếc Land Rover trắng từ trong biệt thự nhà họ Lâm đi ra, bên ngoài mặt trời đã dần ngả về Tây. Sau khi ra khỏi khu biệt thự, đường sá cũng trở nên tắc nghẽn hơn, tốc độ xe từ từ chậm lại.

Giữa chừng gặp đèn đỏ, Lâm Uyển Bạch bèn nâng cửa kính xe lên.

Khi thu tay về, cô cảm nhận được rõ ràng một ánh mắt thâm trầm nào đó cứ nhìn mình chăm chú. Có lẽ phải nói rằng, từ lúc đi khỏi nhà họ Lâm, ánh mắt đó đã theo sát cô như hình với bóng.

Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu nhìn sang, giây phút ngắn ngủi khi bốn mắt chạm nhau, trong ánh mắt có một độ sâu mà người ta cảm chừng không dò nổi. Cô lại nhanh chóng cụp mắt xuống, bất giác cắn môi: “Sao anh lại nhìn em như vậy...”

“À...” Hoắc Trường Uyên chỉ bật ra một tiếng đơn.

Lâm Uyển Bạch đặt tay lên đầu gối, nắm chặt tay lại, ngập ngừng khẽ hỏi: “Hoắc Trường Uyên, em ở nhà họ Lâm đánh lại Lý Huệ hai cái, anh... có phải bỗng dưng thấy em rất đáng sợ, rất xa lạ không?”

“Vì sao em lại nghĩ vậy?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

“Không có sao...” Lâm Uyển Bạch căng thẳng nhìn anh.

“Không hề.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười.

Dĩ nhiên anh chẳng hề cảm thấy xa lạ hay đáng sợ. Lúc ở nhà họ Lâm, nếu cô không giữ anh lại, anh đã định dạy Lý Huệ bài học lấy gậy ông đập lưng ông rồi. Tuy rằng ra tay với phụ nữ có vẻ như hơi hèn, nhưng anh chẳng quan tâm, không thể để bà ta ức hiếp người phụ nữ của anh.

Thấy cô mím môi lại như một đứa trẻ, Hoắc Trường Uyên cười khẽ thành tiếng, rồi xoa xoa cằm, trầm ngâm nói: “Chỉ là cảm thấy đầy quyến rũ.”

Lâm Uyển Bạch kinh ngạc, sau đó mừng rỡ trong lòng.

“Thật hay giả vậy?” Cô chợt xấu hổ hỏi.

“Giả đấy.” Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.

“Này!” Lâm Uyển Bạch chán nản.

Cô bị anh vươn cánh tay dài kéo vào trong vòng tay mình, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô. Trong đôi mắt tối thẫm của anh, điệu bộ ngượng ngập của cô đong đầy.

Tuy đang đợi đèn đỏ, hành động thân mật này không nguy hiểm nhưng hai làn đường hai bên đều là dãy xe đang xếp hàng dài, một bà cô bên trái còn nhìn qua cửa xe, Lâm Uyển Bạch thẹn thùng, vội đẩy anh ra, ngồi lại nghiêm chỉnh.

Chiếc ô tô lại lăn bánh, cô chợt nghĩ ra chuyện gì, bèn hỏi: “Đúng rồi, Hoắc Trường Uyên, vì sao anh lại xuất hiện ở đó?”

“Chú Lý gọi điện thoại cho anh.” Hoắc Trường Uyên mắt nhìn thẳng, trả lời.

Trong điện thoại, chú Lý báo cáo rằng đã đưa con trai về biệt thự trước, còn cô muốn đi nơi khác, còn nghe nói cô sẽ đến khu biệt thự phía Nam thành phố. Anh lập tức đoán ra ngay là nhà họ Lâm. Vì sợ cô phải chịu thiệt thòi, nên ngắt máy xong, anh lập tức lái xe qua đây.

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch bắt chước điệu bộ bình thường của anh, nheo mắt lại: “Không phải anh bảo chú Lý luôn đi theo giám sát em đấy chứ?”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.

Không mới lạ đó!

Lâm Uyển Bạch bĩu môi. Tuy cô đã nói là đi gặp mặt Tang Hiểu Du nhưng xem ra anh vẫn chưa thể yên tâm.

Tuy cảm thấy anh ngang ngược, nhưng trong lòng ngọt ngào vẫn chiếm phần nhiều. Nhìn vào những đường nét rạch ròi trên góc nghiêng của anh, cô một lần nữa sát lại gần anh, ôm lấy cánh tay anh.

Bờ môi mỏng của Hoắc Trường Uyên dâng lên một nụ cười, anh hướng lòng bàn tay sang vuốt ve má cô.

Đêm xuống, nhiệt độ hạ thấp đi nhiều.

Vẫn giống như trước đây, sau khi dỗ dành bánh bao nhỏ đi cô, Lâm Uyển Bạch lại nhẹ nhàng lẻn sang phòng ngủ bên cạnh.

Mỗi lần đóng cửa phòng của con trai lại, trong lòng cô đều trào dâng một cảm giác tội lỗi đầy mình.

Lúc này cánh cửa ban công hé mở, gió mát rượi lùa vào phòng khiến người bất giác thấy dễ chịu hơn. Những lọn tóc liên tục bị gió thổi bay, Lâm Uyển Bạch giơ tay vén ra sau tai.

Nhìn lên bầu trời sao lấp lánh, cô hơi thất thần.

“Con tiểu tiện nhân Lâm Uyển Bạch đó, chẳng phải ông cũng thường xuyên nói coi như đã tình nghĩa với nó lắm rồi sao?

“Hơn nữa năm xưa sở dĩ ông đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà họ Lâm không buồn chớp mắt chẳng phải là vì nó vốn không phải con của ông ư...”

Cuộc nói chuyện ban ngày ở nhà họ Lâm vang vọng từng lần bên tai cô.

Tuy rằng lúc đó cô chỉ đứng trên cầu thang nhưng âm thanh chói tai của Lý Huệ vẫn đủ khiến cô nghe rõ.

Lâm Uyển Bạch ra sức bặm chặt môi. Cô không biết liệu mình có nghe nhầm không, hay chỉ là một lời bịa đặt của Lý Huệ. Nhưng những lời ấy vẫn khiến cô khó hiểu, hoặc chúng càng giống như một quả bom được ném xuống hồ nước.

Lẽ nào cô thật sự không phải con gái nhà họ Lâm?

Có lẽ như vậy mới dễ lý giải vì sao năm xưa Lâm Dũng Nghị tàn nhẫn bỏ mặc cô. Lúc nhỏ cô nhiều lần trốn vào góc len lén khóc thầm, không hiểu vì sao bố lại đuổi mình ra ngoài không chút tình nghĩa như vậy.

Nhưng nếu thật sự là vậy thì cha đẻ của cô lại là ai đây? Hơn nữa, Lý Huệ cũng có thể là tùy tiện nói bừa...

Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không cho phép bản thân nghĩ thêm nữa.

Mặt bỗng nhiên nóng rực, có cái bóng to lớn đổ ập xuống.

Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy trên mặt có thêm một chiếc khăn lông nóng rẫy, chủ nhân của nó là Hoắc Trường Uyên đang quấn khăn tắm quanh hông, ngồi xuống bên cạnh cô, mái tóc ngắn còn rỏ nước, cực kỳ gợi cảm.

“Em không sao rồi...” Lâm Uyển Bạch chỉ vào mặt nói.

Từ lúc ở nhà họ Lâm về, sợ bị bánh bao nhỏ nhìn thấy lo lắng, họ đã tới một phòng khám dọc đường giải quyết đơn giản. Hơn nữa lúc ăn tối, cô cũng nhờ thím Lý luộc cho quả trứng gà để lăn bớt sưng.

Hoắc Trường Uyên khăng khăng: “Cứ đắp vào đi!”

“Ừm.” Lâm Uyển Bạch thấy ngọt ngào trong lòng.

“Em nãy giờ ngồi đây nghĩ gì vậy?” Hoắc Trường Uyên hỏi tiếp.

“Đâu có...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chú, ánh mắt đầy thăm dò, cô biết đứng trước mặt anh mình hoàn toàn trong suốt, bèn quay mặt về phía cửa sổ, nói giọng chua xót: “Em chỉ đang nghĩ, mẹ đã qua đời từ sớm, bốn năm trước bà ngoại cũng đi rồi, trên đời chỉ còn lại một mình em.”

“Em còn có anh và con trai.” Hoắc Trường Uyên kéo cô vào lòng.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, nhìn anh từ dưới lên trên. Đôi mắt ấy vẫn như bốn năm trước, bao trọn lấy cô. Cô bất giác rướn môi cười, gật đầu chắc nịch: “Đúng, em còn anh và Đậu Đậu.”

“Hoắc Trường Uyên.” Cô khẽ gọi tên anh, bỏ khăn mặt xuống, vòng hai tay ôm lấy hông anh: “Thật ra đến tận bây giờ em vẫn thấy khó tin, sau bốn năm chúng ta lại vẫn ở bên nhau...”

Hoắc Trường Uyên đặt tay sau gáy cô, cất giọng trầm trầm: “Uyển Uyển, cả cuộc sống và cơ thể anh đều cần em.”

Đây có lẽ được coi là những lời mật ngọt rồi.

Hai người họ lặng lẽ ôm nhau một lúc. Hoắc Trường Uyên bỗng bế cô lên đi về phía giường lớn, rõ ràng muốn chứng thực vế sau của câu nói ban nãy.

Lâm Uyển Bạch bị anh đẩy ngã ra giường, xấu hổ nhắc nhở: “Mấy lần trước hình như chúng ta đều không dùng biện pháp an toàn đâu...”

Từ sau khi quay lại với nhau, mấy lần trước tuy không dùng biện pháp an toàn nhưng đều trong kỳ an toàn của cô. Hôm nay là kỳ nguy hiểm, cô khó tránh khỏi lo lắng, thế nên vội nhắc nhở anh.

Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên phản đối: “Vì sao phải dùng biện pháp an toàn?”

“Không dùng, lỡ như...” Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt ngượng ngập, giọng lí nhí như kiến.

“Lỡ như làm sao?” Hoắc Trường Uyên cố tình hỏi.

“Anh nói xem...” Lâm Uyển Bạch cắn môi.

Thấy mặt cô càng lúc càng đỏ, Hoắc Trường Uyên rướn môi cười, không tiếp tục chọc cô nữa, giơ tay vuốt ve gương mặt cô: “Anh nhớ rằng lúc trước từng nói muốn có con gái.”

Lâm Uyển Bạch ngẩn ra.

Hình như đúng là anh có từng nói vậy. Bốn năm trước khi họ đang yêu nhau, cô giúp Yến Phong chăm sóc Châu Châu, anh nói muốn sinh con gái, hơn nữa về sau khi Hoắc Dung đề cập chuyện tương tự, anh cũng nhấn mạnh với cô muốn có con gái...

Chỉ là không ngờ, cuối cùng họ bất ngờ có con trai trước.

Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười: “Chuyện này không phải anh muốn thế nào là được thế ấy đâu!”

“Hòa thường trong miếu đã nói rồi, số anh sẽ có nếp có tẻ, trai gái đầy đủ!” Hoắc Trường Uyên nhướng mày, nói giọng tự tin đầy mình.

Lâm Uyển Bạch phì cười, cố tình dài giọng: “Hoắc tổng, anh còn mê tín nữa~”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên tỏ thái độ mệt mỏi, trầm giâm mấy giây rồi nhào xuống: “Nhưng mà, bản thân anh cũng phải nỗ lực một chút.”

Lâm Uyển Bạch chỉ còn nước ngâm nga: “Hoắc Trường Uyên, anh từ từ thôi...”

~Hết chương 267~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.