Lâm Dao Dao cũng không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này, hai tay nắm chặt vào nhau.
Cô ta hoang mang thất sắc, lẩm bẩm một câu: “Làm sao tôi biết được, lúc đó đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, quá sợ hãi thôi mà!”
“Cô nói một câu quá sợ hãi là kết thúc mọi chuyện sao?” Lâm Uyển Bạch cảm giác như cả người mình đang bị cơn phẫn nộ nhấn chìm, giọng nói cũng hơi cao lên một chút: “Lâm Dao Dao, đó là một đứa trẻ, một sinh mạng!”
Cô chỉ biết một điều, nếu mình không kịp thời phát hiện, sẽ xảy ra chuyện gì có trời mới biết...
“Tôi biết đâm phải người ta rồi bỏ chạy là tôi sai, ban nãy chẳng phải tôi đã nói rồi sao, là vì tôi quá sợ hãi! Hơn nữa, chẳng phải bây giờ đứa bé đó đã bình an vô sự rồi sao!” Lâm Dao Dao hạ thấp giọng nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Trường Uyên đứng bên cạnh, run rẩy nức nở khóc: “Anh Trường Uyên, em không cố ý đâu, anh đừng để cảnh sát bắt em có được không! Hãy niệm tình em có tình cảm với anh, anh coi như em dại dột làm sai có được không?”
“Lâm Dao Dao.”
Cuối cùng Hoắc Trường Uyên cũng lên tiếng.
Thấy anh gọi tên mình, Lâm Dao Dao như túm được một tia hy vọng, những tưởng mình đã thật sự thuyết phục được anh.
Ai ngờ anh chỉ cười khẩy một tiếng lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Cô thật sự chỉ gây tai nạn rồi bỏ chạy sao?”
Lâm Dao Dao khựng lại, nhanh chóng cụp mắt xuống, khóc lóc lặp lại: “Anh Trường Uyên, em xin lỗi, anh hãy tha thứ cho em!”
“Tha thứ?” Hoắc Trường Uyên nheo mắt lặp đi lặp lại hai chữ này, sau đó bờ môi khẽ rướn lên, tông giọng còn thấp hơn ban nãy vài phần: “Cô cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho cô sao? Lâm Dao Dao, chiếc xe điện hôm đó cô lái đã cố tình che mất biển số, hơn nữa theo camera giám sát trước khi vụ việc xảy ra, cô đã lượn lờ quanh biệt thự từ trước đó, Đậu Đậu đi ra ngoài một cái, cô liền bám theo nó từ đó. Lúc nó qua đường, cô liền tăng tốc lao về phía nó, sau khi đâm xong, không buồn nhìn ngó đã bỏ chạy khỏi hiện trường!”
Lâm Dao Dao không kiềm chế nổi nét mặt, bỗng trở nên hoảng loạn, tràn đầy khiếp sợ.
Nghe xong, lòng Lâm Uyển Bạch lạnh run.
Cô sàng lọc lại một lần nữa những lời Hoắc Trường Uyên nói, trong khoảnh khắc hiểu rõ ý anh muốn biểu đạt.
Nếu chỉ là một nhân viên giao đồ ăn hoặc shipper bình thường thì cũng thôi, nhưng lại là Lâm Dao Dao, hơn nữa một loạt những việc cô ta làm hoàn toàn không đơn giản chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, mà mỗi bước đều đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, rõ ràng là súc sinh mà...
Lâm Uyển Bạch trừng mắt nhìn về phía Lâm Dao Dao với vẻ khó tin, chất vấn: “Lâm Dao Dao, vì sao cô lại làm vậy?”
Hai tay Lâm Dao Dao run rẩy, càng nắm chặt hơn, còng tay cũng bật ra tiếng động.
Ánh mắt cô ta láo liên như đang suy nghĩ hoặc cân nhắc chuyện gì, rất lâu sau cũng không có tiếng động. Rồi dần dần, tiêu cự trong mắt Lâm Dao Dao trở nên rời rạc.
“Đều là vì chị!”
Lâm Dao Dao bỗng dưng cao giọng, mắt trừng ra như sắp rớt cả con ngươi: “Lâm Uyển Bạch, tôi hận chị! Hận chị đến chết!”
“Tôi từ thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm lưu lạc đến hôm nay phải làm nhân viên rửa bát trong nhà hàng cũng đều nhờ chị ban cho! Trước kia tôi đi tới đâu cũng được người ta tán tụng. Nếu không vì chị, sao tôi phải trở thành bộ dạng ma quỷ khổ sở như bâu giờ! Còn cả mẹ tôi nữa, hai mẹ con tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm cũng vì chị!”
“Chị có tư cách gì sống tốt hơn tôi, khiến anh Trường Uyên si mê trong mắt chỉ còn có chị! Chị hỏi tôi vì sao lại làm vậy, đương nhiên là vì muốn trả thù chị! Chị hại tôi ra nông nỗi này, tôi chỉ mong sao có thể giết chết nghiệt chủng chị đẻ ra mới cam lòng, khiến chị khóc chết, đau lòng mà chết, như vậy tôi mới sung sướng! Có trách thì trách tên tiểu tạp chủng đó mệnh lớn, tôi đâm mạnh như vậy mà nó vẫn không hề hấn gì!” Giọng Lâm Dao Dao càng lúc càng thảm thiết, ánh mắt chất chứa nỗi oán hận mãnh liệt.
“Lâm Dao Dao, cô đúng là điên rồ cuồng dại!” Lâm Uyển Bạch nhìn đối phương, khó tin vào mắt mình.
Hoắc Trường Uyên nắm lấy tay cô, lạnh lùng liếc Lâm Dao Dao với ngũ quan đã trở nên ghê rợn, chỉ vào một góc nào đó: “Ở đây có camera đàng hoàng, cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án sẽ tiến hành xử lý, không cần để ý kẻ điên này!”
Nói xong, anh bèn dắt cô rời khỏi đó.
Trước khi đóng hẳn cửa lại, Lâm Uyển Bạch vẫn quay đầu liếc nhìn Lâm Dao Dao.
Cô ta bị còng tay ngồi đó, hai con mắt đang nhìn cô trừng trừng đầy thù hận, đến mức hốc mắt như xếch ngược lên, đầu tóc bù xù rũ ra hai bên, gương mặt trông càng thêm méo mó.
Ngoài tội đâm người bị tai nạn và bỏ trốn ra, còn thêm tội giết người nữa.
Lâm Uyển Bạch liếc sang Hoắc Trường Uyên, đôi mắt anh lạnh nhạt như những lời anh nói. Cô biết anh không dễ dàng bỏ qua chuyện này, chỉ cần tìm một luật sự giỏi, e rằng Lâm Dao Dao sẽ không thể ra tù một cách dễ dàng được...
Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên ôm lấy vai cô, kề môi bên tai cô: “Loại người này tự làm tự chịu!”
“Ừm, em hiểu!” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Hai vị cảnh sát lúc trước quay trở về, cánh cửa đóng lại trước mắt, cô cảm giác lòng bàn tay mình cũng rướm mồ hôi.
Không phải cô sợ hãi gì, chỉ cảm thấy lòng người thật khó dò, lại còn rắp tâm giết người. Một sinh mạng bé nhỏ vừa mới bắt đầu cuộc sống đã tàn nhẫn ra tay như vậy, cô thậm chí cảm thấy phẫn nộ, mong sao Lâm Dao Dao ngồi mọt gông cũng chưa hết tội!
Rời khỏi phòng thẩm vấn, họ đi ra khỏi Cục cảnh sát.
Khi bước qua cổng, có một bóng dáng thướt tha đi ra từ một văn phòng bên phải.
“Trường Uyên!”
Một giọng nữ dịu dàng, quen thuộc vang lên.
Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đồng thời nhìn về phía có tiếng nói, quả nhiên là gương mặt quen thuộc.
Hôm nay Lục Tịnh Tuyết ăn mặc rất nhẹ nhàng, một chiếc váy liền màu trà kết hợp với giầy đế bằng cùng màu, gần như không trang điểm, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, trông cô ta gầy hơn hẳn mọi ngày, cũng có phần tiều tụy đi trông thấy.
Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên nhớ tới những lời trước đó của Lục Học Lâm, nói tâm trạng của cô ta dạo này suy sụp.
Đây là lần đầu tiên cô chính diện tiếp xúc với cô ta kể từ sau khi làm hòa với Hoắc Trường Uyên.
Lâm Uyển Bạch không biết phải hình dung cảm xúc này ra sao, nếu nói trong lòng không có chút áy náy nào là không thể, suy cho cùng, bốn năm trước hay bốn năm sau, dù gián tiếp hay trực tiếp, cô cũng là người phá hoại hôn ước của họ...
Vì nếu không có sự xuất hiện của cô, biết đâu bốn năm sau này sau khi mất trí nhớ, Hoắc Trường Uyên lại kết hôn với cô ta. Nhưng xét những hành động và lời nói của Lục Tịnh Tuyết qua vài lần tìm cô, bao gồm cả chuyện lừa cô là có thai, cô ta cũng tuyệt đối không lịch thiệp, vô tội như cái vẻ ngoài, càng không phải loại vô tư.
Nhìn thấy đối phương, Hoắc Trường Uyên khẽ nhíu mày: “Sunny, sao cô cũng ở đây?”
“Hôm trước bạn em bị mất đồ, tới đây báo án, hôm nay em qua làm một số thủ tục giúp cô ấy!” Lục Tịnh Tuyết mỉm cười giải thích, sau đó ngó vào bên trong, ngừng một chút, rồi nói: “Đúng rồi, ban nãy em vừa tới thì bắt gặp Lâm Dao Dao bị bắt, hỏi cảnh sát mới biết chuyện... Trường Uyên, em và cô ta có thể nói riêng mấy câu không?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Lục Tịnh Tuyết rất chăm chú, bên trong còn có chút si tình khó giấu.
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch vô thức nhìn cô ta, đồng thời ngẩng đầu nhìn Hoắc Trường Uyên.
~Hết chương 277~