“...” Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt vì câu nói của anh.
Bả vai được anh khoác, cô cũng sợ sẽ thật sự ép anh nhịn quá mức, nên tạm thời không tính toán thêm nữa mà dìu anh xuống giường, cẩn thận đi vào phòng vệ sinh.
Bốn năm trước, cô từng một lần dìu anh đi vệ sinh như thế này, coi như cũng quá thuần thục rồi. Hơn nữa với quan hệ hiện tại của họ, việc này chẳng hề gì, chỉ có điều khi vô tình liếc xuống nơi nào đó, cô vẫn tim đập chân run.
Sau khi tiếng xả nước vang lên, cô thả phào.
Cô quay lại định dìu anh về giường, nhưng vừa tới cửa, bước chân Hoắc Trường Uyên chợt khựng lại.
Lâm Uyển Bạch tưởng rằng anh có chỗ nào khó chịu, vội hỏi: “Anh sao vậy?”
Thấy cô vẫn hơi đỏ mặt, Hoắc Trường Uyên rướn môi cười: “Anh thấy khó chịu trong người, rất muốn tắm.”
“Nhưng bây giờ anh không được tắm đâu!” Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày.
Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhìn cô, ngữ khí hơi lười biếng: “Bác sỹ Trần chỉ nói tạm thời không cho anh ngâm người xuống nước, em có thể cầm khăn ướt lau người cho anh mà.”
“Thôi được rồi...” Do dự một chút, Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Từ buổi tối hôm trước bị thương đưa tới bệnh viện đến tận bây giờ, dù là Hoắc Trường Uyên về nhà, Lâm Uyển Bạch cũng không dám để anh chạm vào nước, tất cả chỉ đơn giản đánh răng rửa mặt. Bây giờ thời tiết nóng nực, sắp ba ngày liền anh không được tắm, chắc chắn rất khó chịu.
Vì là phòng bệnh cao cấp nên phòng tắm rất rộng, bên trong còn có bồn tắm.
Lâm Uyển Bạch bê ghế vào trong, cầm theo hai chiếc gối tựa lần lượt để lên lưng ghế và mặt ghế, để anh dựa vào cho thoải mái hơn.
Cô hứng một chậu nước ấm, vắt khăn rồi bắt đầu lau lọt cho anh.
Công việc này thật ra có thể nhờ y tá nhưng Hoắc Trường Uyên sẽ không chịu đâu. Hơn nữa cô cũng không quá muốn. Là nữ cô không thích, là nam thì, nghĩ cũng cảm thấy ngất rồi...
Ngoại trừ những lúc thay thuốc ở bệnh viện ra, Lâm Uyển Bạch từng thay quần áo cho anh, biết rõ trên người anh bị thương những chỗ nào.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy, cô vẫn rất đau lòng.
Nhớ tới từ “Hero” mà mấy cô y tá trẻ ban nãy nói, cô rất tán đồng, anh đích thực là anh hùng của cô.
Tuy rằng chỗ bị thương khiến cô rất khó chịu, nhưng những chỗ khác vẫn rất vạm vỡ, cho dù có những vết thương chằng chịt nhưng mỗi múi cơ vẫn khiến người ta bị hớp hồn.
Nhất là sau khi lau xong phía sau, chuyển tới phần ngực.
Lâm Uyển Bạch nắm chắc chiếc khăn lông trong tay, mặt dần nóng bừng lên.
Người đàn ông này!
Bốn năm trôi qua rồi mà vẫn giữ được vóc dáng đẹp như vậy...
Nếu để mấy cô y tá ban nãy nhìn thấy được, không biết còn hò hét tới mức nào!
Nghĩ như vậy, cô thầm quyết định trong lòng, sau này cho dù thay quần áo cho Hoắc Trường Uyên cũng phải vào nhà vệ sinh.
Khi Lâm Uyển Bạch chuẩn bị đứng lên thì bị anh giữ lấy tay, đầu ngón tay chỉ xuống chiếc quần tứ giác duy nhất còn lại trên người: “Còn một chỗ chưa lau.”
“... Anh tự làm đi!”
“Làm gì có ai làm việc không đến nơi đến chốn như vậy chứ!” Ánh mắt Hoắc Trường Uyên gian manh.
Lâm Uyển Bạch cảm giác mồ hôi đổ khắp người, hơn nữa vừa xấu hổ vừa mất mặt. Tuy rằng chưa nhìn cũng chưa sờ vào nhưng cô vẫn rất ngại, quyết tâm không làm tiếp nữa. Cô ném chiếc khăn mặt khô cho anh: “Anh có lau không, không lau em mặc quần áo cho anh đấy!”
Thấy cô thật sự không định giúp, anh đành tự cầm khăn mặt lên.
Nghe có tiếng cọ khăn nhè nhẹ, Lâm Uyển Bạch chờ đợi, sau khoảng chục giây, cô cắn môi hỏi: “Xong chưa vậy?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch không nghi ngờ gì, quay mặt lại.
Cô suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Đúng là anh đã lau xong, nhưng hoàn toàn không buồn mặc lại quần lót, cứ thế để nơi vĩ đại lồ lộ ra ngoài.
Mắt Lâm Uyển Bạch như bị bỏng đến không mở ra nổi nữa. Thế mà anh vẫn còn từ tốn nói: “Rơi xuống mắt cá chân mất rồi, anh không thể cúi người xuống được, không nhặt nổi! Uyển Uyển, em mặc giúp anh đi!”
Gãy xương sườn, đúng là khó để cúi người...
Mấy việc này bác sỹ cũng đã dặn dò trước...
Lâm Uyển Bạch đành đỏ mặt ngồi xuống trước mặt anh, cầm chiếc quần dưới mắt cá chân của anh, kéo lên từng chút một. Lúc kéo tới hông, đến thở cô cũng cảm thấy khó khăn.
“Uyển Uyển, có phải muốn rồi không?”
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên vọng tới một giọng nói trầm, mang theo ba phần trêu chọc, bảy phần khàn đặc.
Hơi thở của Lâm Uyển Bạch run rẩy, cô hoảng loạn lắc đầu: “Em không...”
Mắt không biết đặt vào đâu, vì bị anh nói trúng. Quả thật vào khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu cô thật sự đã lóe lên rất nhiều hình ảnh lúc quấn quýt với anh, không ngờ lại bị anh nhìn thấu...
“...” Lâm Uyển Bạch bỗng trợn trừng mắt.
Vì Hoắc Trường Uyên đã nắm lấy tay cô, kéo thẳng xuống dưới.
Sau khi cảm nhận được sự thay đổi, lần này không còn là cô muốn hay không nữa mà rõ ràng là anh muốn.
Lâm Uyển Bạch vẫn kéo lại một chút lý trí: “Bây giờ sức khỏe của anh không được...”
“Không sao!” Lúc rướn môi, Hoắc Trường Uyên hơi dùng sức tay phải, kéo cô ngồi xuống chân mình, rồi buông một câu bên tai cô: “Giao lại cho em!”
Cô đang định lên tiếng phản bác thì cái miệng đã bị anh bịt kín.
Nhiệt độ trong phòng tắm càng lúc càng cao, mặt cô cũng đỏ rần rần.
Trong lúc mơ màng, cô nghĩ, coi như công sức mặc quần cho anh lúc nãy đi tong...
Bỗng nhiên, loáng thoáng có tiếng mở cửa phòng bệnh.
Lâm Uyển Bạch hoảng hốt: “Làm sao đây, Hoắc Trường Uyên, hình như có người vào đấy...”
Tiếng bước chân chỉ cách họ đúng một cánh cửa, quá rõ nét.
“Suỵt, đừng lên tiếng!” Hoắc Trường Uyên hôn cô.
“Kỳ lạ thật, chạy đi đâu mất rồi, đến giờ truyền nước rồi!” Tiếng bước chân như vòng một vòng quanh phòng, sau đó càng lúc càng gần, người ấy hình như đang đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh.
“Cốc cốc cốc!”
Ngay sau đó lại có tiếng hỏi han: “Anh Hoắc, cô Lâm, có ai ở trong đó không?”
Bờ môi của Lâm Uyển Bạch bị Hoắc Trường Uyên chặn lại, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Cô giữ nguyên một tư thế không dám nhúc nhích, đến đầu ngón chân cũng cứng đờ ra, quả thực như đang vụng trộm vậy.
Cũng may lúc lau người cho anh, cô đã khóa trái cửa lại, nếu không để người ta phát hiện ra hai người họ ở trong này làm chuyện xấu hổ thì cô thà đập đầu vào tường tự tử còn hơn.
Giọng đó là của y tá trưởng, có vẻ như gõ hồi lâu không thấy ai đáp lại, những tưởng bên trong không có người nên đã nhanh chóng bỏ đi.
Tiếng đóng cửa vọng tới, Lâm Uyển Bạch thở hắt ra một hơi đã kìm nén rất lâu trong ngực.
Quá kích thích rồi đấy...
Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, Hoắc Trường Uyên đã ôm chặt eo cô: “Tiếp tục nào!”
...
Lâm Uyển Bạch dìu Hoắc Trường Uyên ra khỏi phòng vệ sinh.
Lần nào cũng vậy, so với bộ đồ bệnh viện trên người anh, quần áo của cô nhàu nhĩ hẳn, mặt thì đỏ như gấc, nhưng ánh mắt thì như có thể ép được ra nước, mắt vẫn còn hơi đỏ.
Cứ nghĩ tới chuyện họ vừa làm, cô mất mặt không tưởng được.
Thế mà cô cũng không kiềm chế được, còn để anh được hời...
Lâm Uyển Bạch vừa dìu được Hoắc Trường Uyên về phòng thì cửa phòng lại bị đẩy ra. Cô giật mình vì vừa làm chuyện chột dạ, cả sống lưng căng ra.
“Cô Lâm, anh Hoắc?”
Vẫn là vị y tá trưởng vừa rồi. Sau khi nhìn thấy họ, y tá trưởng có vẻ cũng bất ngờ, chỉ tay vào họ, thảng thốt hỏi: “Ấy, ban nãy lúc tôi tới đây, phòng trống trơn, trong phòng vệ sinh cũng không có ai, hai anh chị đi đâu vậy?”
“Khụ...” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập hắng giọng, không dám nhìn y tá trưởng, chỉ đáp nhẹ tênh: “À, thì, chỉ đi qua đi lại ngoài hành lang thôi...”
Nghe xong, y tá trưởng nghi hoặc vô cùng.
Y tá trưởng hết nhìn họ lại nhìn ra ngoài cửa: “Vậy ư, ban nãy tôi cũng đi tìm khắp hành lang một lượt, sao không thấy hai người nhỉ!”
~Hết chương 288~