Xin Hãy Ôm Em

Chương 294: Chương 294: Chương 293




Đôi mắt Hoắc Trường Uyên nhuốm ý cười, coi như hài lòng với câu nói này của cô.

Anh vươn dài cánh tay, ôm chặt cô vào trong lòng mình.

Lâm Uyển Bạch cũng rất hợp tác, vòng hai tay xuống dưới nách anh, chầm chậm ôm lấy cơ thể tráng kiện của anh, áp nửa gương mặt lên lồng ngực anh, lắng nghe những nhịp tim vững vàng, mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp đập vào màng nhĩ.

Giây phút hưởng thụ sự ấm áp này, cô như vô tình hỏi: “Hoắc Trường Uyên, vì sao năm xưa anh lại chia tay với em?”

Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên không lập tức trả lời mà càng ôm chặt cô hơn.

“Tại anh không tốt.” Lúc sau, anh hôn lên vành tai cô.

Biểu cảm của Lâm Uyển Bạch có phần nghi hoặc. Hình như lúc trước ở New York, sau đêm đi uống rượu với Yến Phong, trở về anh cũng nói câu tương tự, ngữ khí giống hệt lúc này, cũng mang theo sự tự trách sâu sắc.

Cô hơi ngẩng đầu, nhìn thấy anh khẽ nhíu mày, ánh mắt chỉ toàn là áy náy.

Lâm Uyển Bạch im lặng mỉm cười, không tiếp tục gạn hỏi gì thêm. Ban nãy cô cũng chỉ nhất thời nhớ ra nên hỏi vậy thôi, chuyện đó cũng đã là quá khứ rồi, cô không muốn truy cứu nữa, dù sao thì tương lai mới là quan trọng.

“Em qua đây!”

Hoắc Trường Uyên ôm cô, mũi chân chạm đất, chiếc ghế hơi xoay sang ngang, rồi anh chỉ tay lên màn hình máy tính: “Nhìn đi, trong này có thành phố nào em thích không, muốn đi đâu, anh và con trai đều đi cùng em!”

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch cũng nhìn vào laptop.

Theo con trỏ chuột của anh di chuyển, cô mới phát hiện, ngoài trang gửi mail ra, anh còn mở rất nhiều trang web, đều là giới thiệu các quốc gia định cư. Không ngờ anh vừa mới nói ra quyết định mà đã chuẩn bị những thứ này rồi.

Ánh mắt Lâm Uyển Bạch lóe lên tia nhìn giảo hoạt, cô cố tình nói: “Canada nhé?”

Vờ như không biết Hoắc Trường Uyên vừa nhíu mày, cô tự nói tiếp: “À, em đã ở đó sống bốn năm, khá là thân thuộc, cũng có rất nhiều bạn bè ở đó! Hơn nữa, cảnh đêm ở đó đẹp vô cùng, vươn tay ra là dường như có thể với lấy các vì sao. Tới lúc đó Đậu Đậu nhất định sẽ rất thích!”

“...” Lần này mặt Hoắc Trường Uyên đen toàn tập.

Lúc sau cô miêu tả sinh động vô cùng nhưng anh chẳng bị hấp dẫn chút nào, ngược lại khi cô nói cụm từ “rất nhiều bạn bè” là anh đã mặc định cho quốc gia và thành phố của nó vào danh sách đen.

Sao Hoắc Trường Uyên không biết rõ cái gọi là “rất nhiều bạn bè” bao gồm cả gã Diệp Tu kia!

Anh đâu có ngốc mà chạy tới chỗ tình địch.

Thấy cơ hàm của anh cứng đờ, Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười: “Chọc anh đấy!”

Hoắc Trường Uyên liếc xéo cô, hờn dỗi hừ một tiếng.

Lâm Uyển Bạch tức cười di chuyển trỏ chuột, xem qua một lượt các quốc gia anh tìm. Hai phút sau, cô lại nghiêng đầu tiếp tục trêu chọc, vẻ xấu xa: “Canada thật sự không được à?”

“Ha ha...”

Thấy mặt anh “thối hoắc”, Lâm Uyển Bạch không khách sáo, bật cười thành tiếng.

Khóe môi Hoắc Trường Uyên giật giật, anh giơ tay gập laptop lại cái “cạch”, tiện thể gạt hết đồ đạc sang bên cạnh, rồi bế cô từ dưới đùi đặt lên mặt bàn.

Dám ba lần bốn lượt chọc ghẹo anh, không xử lý không xong rồi!

Cúc áo của Hoắc Trường Uyên vốn dĩ đã được mở sẵn, lúc này anh trực tiếp cởi áo ra, vo tròn lại ném xuống đất, sau đó bèn cởi áo của cô.

Lâm Uyển Bạch bị cơ thể cường tráng của anh ghìm giữ, đâu phải đối thủ của anh, hoàn toàn coi như cô còn cừu non chờ chết. Lúc này cô cũng biết sợ nhưng đã muộn, cầu xin cũng vô ích.

Rất nhanh, khí lạnh điều hòa đã thổi nhẹ nhàng lên da thịt.

“Đừng, chúng ta quay về phòng đi!”

Lâm Uyển Bạch ngửa cổ thở dốc, giọng nói run rẩy.

Nhưng Hoắc Trường Uyên cúi người, mạnh mẽ nói vào tai cô: “Làm ở đây!”

Tiếng mở khóa thắt lưng vang lên trong phòng làm việc, sau đó, chỉ còn lại những thân mật và nhiệt độ dâng cao từng phút.

Trong lúc ý thức mơ màng, Lâm Uyển Bạch liếc nhìn thấy những giá sách xếp thành hàng, âm thầm giơ tay lên che chặt mắt.

Thực sự là...

Làm ô nhục văn hóa quá...

Đêm càng khuya, bên này cặp tình nhân khó mà chia lìa, còn bên kia, nhà họ Lục lại rất yên ắng.

Có người làm đi qua đi lại, từ dưới bếp bưng lên hai bát tổ yến vừa nấu xong, cung kính đặt lên bàn, phục vụ cho hai mẹ con đang ngồi trên sofa.

Lục Tịnh Tuyết không muốn ăn uống gì, đứng lên đi về phía cửa sổ sát sàn nhìn ra ngoài: “Mẹ, sao bố vẫn chưa về?”

Nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của con gái, Nguyễn Chính Mai múc một thìa tổ yến đưa lên miệng, sau khi tan ra trong miệng, bà ta nhắc nhở: “Tịnh Tuyết, nghe lời mẹ, con đừng mong chờ gì vào bố con. Hôm nay ông ấy tới nhà họ Hoắc, cho dù lấy lý do nói chuyện của con thì cũng tuyệt đối không giúp con đâu!”

Lục Tịnh Tuyết nghe thấy vậy, sắc mặt nặng nề trong im lặng.

Hôm nay hai mẹ con họ về nhà ngoại, ăn cơm tối xong mới về nhà, nhưng không thấy bóng dáng Lục Học Lâm. Hỏi người làm thì được biết ông một mình tới biệt thự nhà họ Hoắc, sao có thể bảo cô ta yên tâm được!

Đang trong lúc cô ta đi đi lại lại trong phòng khách thì ngoài cửa ra vào có tiếng động vang lên.

Sau khi nghe thấy người làm báo lại, chẳng bao lâu sau bóng Lục Học Lâm đã xuất hiện. Lục Học Lâm lập tức tiến lên: “Bố, bố về rồi ạ!”

“Ừm, hai mẹ con chưa ngủ sao.” Lục Học Lâm được khoác tay đi vào phòng khách.

“Ông à, trong bếp còn tổ yến, có cần múc cho ông một bát không?” Nguyễn Chính Mai tươi cười hỏi, ngữ khí bình thản như một người vợ hiền đảm đang.

“Không cần đâu, đồ đó để cho hai mẹ con bà ăn, tôi không tranh phần nữa!” Lục Học Lâm khoát tay.

Lục Tịnh Tuyết không nhịn nổi nữa, hỏi: “Bố, hôm nay bố tới nhà họ Hoắc là muốn nói chuyện hôn sự của con và Trường Uyên đúng không ạ?”

“Không sai!” Lục Học Lâm không hề giấu giếm.

“Bố giúp con đúng không?” Lục Tịnh Tuyết cố tình hỏi vậy.

“Tịnh Tuyết, con nên hiểu rõ thái độ của bố!” Lục Học Lâm nhìn về phía con gái, khẽ nhíu mày.

Mặt Lục Tịnh Tuyết biến sắc.

Lại là như vậy, có lúc cô ta nghi ngờ không biết Lục Học Lâm có ngớ ngẩn không, rốt cuộc còn biết ông là bố của cô ta không?

“Hôm nay tôi đi tìm anh Hoắc chính là muốn nói rõ ràng chuyện hôn sự của hai đứa nó, dưa chín ép không bao giờ ngọt, hôn nhân vẫn nên được xây dựng trên nền tảng tình cảm là hơn. Tôi cảm thấy nên hủy thì hủy đi! Nhưng, những lời này cuối cùng tôi không nói ra được...”

Nghe thấy Lục Học Lâm nói vậy, sắc mặt Lục Tịnh Tuyết từ âm u chuyển qua sáng sủa, còn mang theo chút khấp khởi. Có điều cô ta không vui được bao lâu, lại nghe thấy ông nói tiếp: “Nhưng Trường Uyên đã tới và kết quả vẫn vậy!”

Nhìn sắc mặt cứng đờ của con gái, Lục Học Lâm thở dài, vỗ vai cô ta, chỉ mong sao con gái có thể nghĩ thông suốt. Ông không nói nhiều thêm, cứ thế đi lên nhà.

Sau khi tiếng bước chân biến mất, Lục Chính Mai cười khẩy thành tiếng: “Mẹ đã nói với con từ đầu rồi, đừng ôm hy vọng gì với bố con cả!”

Lục Tịnh Tuyết nhìn theo bóng lưng bố biến mất trên cầu thang, trong lòng rõ ràng trách cứ.

“Ăn tổ yến đi, mẹ thấy gần đây sắc mặt con kém lắm.” Nguyễn Chính Mai cũng thở dài, thương xót con gái.

“Không ăn nữa đâu! Con mệt rồi, con lên ngủ đây!”

Tắm rửa xong, Lục Tịnh Tuyết ngồi trước bàn trang điểm đắp mặt nạ.

Sau khi có tiếng gõ cửa, người làm bê một cốc sữa vào và nói: “Thưa cô chủ, phu nhân dặn tôi mang cốc sữa nóng cho cô, uống vào sẽ dễ ngủ hơn ạ!”

“Ừm.” Lục Tịnh Tuyết đáp hờ hững.

Người làm không dám chậm trễ, vội đặt cốc sữa lên bàn trang điểm. Trước khi cúi đầu rời đi, người đó chú ý thấy màn hình điện thoại của cô ta sáng đèn, nghĩ là cô ta không chú ý bèn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Thưa cô, di động của cô kêu nãy giờ đấy ạ!”

Nghe thấy vậy, Lục Tịnh Tuyết đành phải cầm lên.

Quả thực có người gọi tới, là một số máy bàn Trung Quốc.

Cô ta không có ý nghe máy, ánh mắt nheo lại lạnh lùng, thẳng thừng ấn tắt máy. Trong nhật ký điện thoại hiển thị, mấy hôm nay số này đã gọi mấy lần rồi, có điều lần nào cũng hoặc là bị từ chối hoặc là không ai nghe.

Cô ta vừa đặt di động xuống chưa đầy hai giây nó lại đổ chuông.

Ngọn lửa kìm nén trong bụng Lục Tịnh Tuyết bốc cao, cô ta vớ lấy điện thoại, ném mạnh vào tường, cả lớp mặt nạ cũng bị tác động, rơi xuống: “Có thôi đi không!”

Người làm vừa ra khỏi phòng ngủ hết hồn một phen.

Nghĩ là cô ta quát mình, người đó len lén quay lại nhìn mới yên tâm, hóa ra đang nói người gọi điện thoại.

Dù sao cũng đã phục vụ trong nhà họ Lục nhiều năm, tuy rằng cô chủ này bề ngoài trông tao nhã quý phái, nhất là khi cười để lộ hai má lúm đồng tiền duyên dáng, rõ ràng là diện mạo của một tiểu thư đài các, nhưng những ai phục vụ lâu năm bên cạnh cô ta đều biết, lúc chỉ có một mình, tính cách cô ta rất quái đản, tính tình thì tệ hại.

Sợ thiệt tới thân, người đó không dám ở lại lâu, vội chuồn cho lẹ.

~Hết chương 293~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.