Chiếc Bentley đen dừng lại trước cửa Cục Công an.
Giang Phóng ngồi phía trước mở cửa xe giúp cô. Lâm Uyển Bạch như choàng tỉnh, vịn vào cửa xe lấy sức để đôi chân mềm nhũn của mình có thể đứng vững trên mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn huy hiệu ngành trang nghiêm, cổ họng cô như bị ai bóp chặt.
Bốn năm trước, cô cũng từng bị oan và bị áp giải vào đồn, hơn nữa trước đó cô và Hoắc Trường Uyên còn từng tới đây gặp Lâm Dao Dao. Nhưng cô không thể ngờ, đến một ngày Hoắc Trường Uyên cũng bị bắt vào đây.
Lòng cô hoang mang như một thảo nguyên hoang vu không có điểm dừng, gió thổi qua, chỉ còn lại mặt đất khô cằn nứt nẻ.
Không biết nên làm thế nào, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một chuyện không cần nghi ngờ, người đàn ông của cô đang rơi vào nguy hiểm.
Dọc đường, Lâm Uyển Bạch luôn nắm chặt di động, gần như có thể bóp nó ra thành nước.
Bởi vì trên màn hình có một dòng tin nhắn cô đã đọc, do Hoắc Trường Uyên gửi tới, chỉ hai chữ ngắn gọn.
Đừng sợ.
Lâm Uyển Bạch cảm thấy khóe mắt đau nhức.
Theo như những gì Giang Phóng nói với cô trước đó, có thể suy đoán ra thời gian anh gửi tin nhắn chính là lúc anh bị cảnh sát đưa đi.
Trước mắt cô hiện lên cảnh tượng lần bị bắt cóc trước đó. Khi ấy khắp người anh toàn vết thương, biết rõ mình ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhưng anh vẫn chỉ một lòng nghĩ tới cô.
Qua hai chữ lạnh lẽo ấy, Lâm Uyển Bạch như nhìn thấy đôi mắt sâu của anh.
Hoắc Trường Uyên...
“Người bị đưa về thật sự là tổng giám đốc của Hoắc Thị sao?”
“Chính là vị Hoắc tổng thường xuyên lên tạp chí với mấy tin tài chính. Trời ạ, cũng khó tin quá, anh ta có thể nói là một trong số những người đàn ông mà phụ nữ ở Băng Thành muốn lấy làm chồng nhất đấy!”
Mỗi ngày việc có người bị đưa vào rồi đưa ra cục Công an là hết sức bình thường. Nhưng một nhân vật như Hoắc Trường Uyên, tuy rằng đã có lệnh từ trên xuống phải hết sức giữ bí mật nhưng vẫn đủ tạo ra một cơn chấn động nhỏ, nhất là với mấy nhân viên tập sự vừa được phái tới, họ đều âm thầm bàn tán.
“Hình như dính vào một vụ án kinh tế, nghe nói là lén lút thâm hụt một khoản vốn rất lớn của đối tác, số tiền nghe mà kinh người!”
Một người khác xen ngang với vẻ bí ẩn: “Có tin đồn nói rằng anh ta và bố mình trở mặt thành thù, muốn ra khỏi Hoắc Thị, sang nước ngoài định cư. Sự việc lần này thật ra là gom tiền nội bộ, ai ngờ lại vỡ lở...”
Những âm thanh ấy vọng tới khiến Hoắc Chấn trong bộ đồ Tôn Trung Sơn lảo đảo.
Phía sau, cô em gái Hoắc Dung và người vợ Phạm Ngọc Trân đều đồng thời chạy tới đỡ ông, Phạm Ngọc Trân quan tâm gọi một tiếng: “Ông à!”
Lúc nhận được tin tức không khác gì bom nổ do Hoắc Dung mang tới, Hoắc Chấn đang ở trong phòng sách, cho đàn cá ông yêu quý nhất ăn. Ông thẳng thừng làm đổ bể cá, thảng thốt vô cùng, lập tức từ nhà họ Hoắc vội vội vàng vàng có mặt ở đây.
Hoắc Chấn giơ tay lên, muốn nói mình không có vấn đề gì, nhưng cảm xúc lên xuống quá đột ngột khiến ông nhất thời không nói được thành lời.
“Bác tin anh ấy là người như vậy sao?”
Đúng lúc này, đằng sau vang lên một giọng nữ dịu dàng.
Hoắc Chấn bất giác quay đầu, nhìn thấy Lâm Uyển Bạch đứng cách đó vài bước chân, hình như cũng vừa mới tới, mặt cắt không còn hột máu. Tuy bên ngoài trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng đôi tay nắm chặt đã tiết lộ những lo lắng và bất an trong lòng cô lúc này.
“Rau cải trắng!” Hoắc Dung đi qua khẽ vỗ vai cô, cố gắng an ủi.
Hoắc Chấn không quá bất ngờ khi thấy cô xuất hiện ở đây. Sau khi nghe được câu hỏi của cô, ông gần như quát lên ngay lập tức: “Đương nhiên là không tin!”
“Nó là con trai tôi, sao tôi không hiểu rõ con người nó thế nào!”
Lồng ngực Hoắc Chấn phập phồng lên xuống. Câu nói này của ông âm lượng hơi cao một chút, che đi những tiếng thì thầm của mấy người cảnh sát.
Tuy rằng hai bố con họ đang trong giai đoạn căng thẳng, nhưng dù gì cũng là con trai của mình, từ nhỏ đã gửi gắm hy vọng, bây giờ nó có phản nghịch thế nào thì người làm cha, từ tận đáy lòng vẫn tin tưởng vô điều kiện.
Lâm Uyển Bạch không nhìn mấy nhân viên cảnh sát kia nữa, mà hạ thấp giọng nói: “Vậy thì tốt rồi. Còn người khác nói gì cũng không quan trọng!”
Không sai, không quan trọng!
Hoắc Chấn nhìn thẳng vào mắt cô, tâm trạng sững sờ, chẳng ngờ được có một ngày ông lại tìm được tiếng nói chung từ cô.
Có nhân viên chấp pháp mặc đồng phục đi về phía họ, sửa lại mũ và hỏi: “Ai là người nhà của anh Hoắc Trường Uyên?”
“Tôi là bố của nó!” Hoắc Chấn đứng gần nhất, tiến lên một bước và nói.
Nhân viên chấp pháp nhìn ông, nói bằng giọng nghiêm nghị: “Anh Hoắc Trường Uyên hiện đang có liên quan tới một vụ án kinh tế, bị tình nghi âm mưu chiếm lợi phi pháp. Bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành tạm giam hình sự theo đúng trình tự pháp luật!”
“Tạm giam hình sự?” Hoắc Chấn trợn tròn mắt.
Hoắc Dung cũng rất kích động, chất vấn: “Trường Uyên không thể nào phạm tội được, mấy người có chứng cứ gì không?”
“Mong các vị yên tâm! Có phạm tội hay không, các cơ quan chấp pháp của chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!” Nét mặt của người đó không hề thay đổi, thái độ nghiêm nghị và công chính.
“Vậy chúng tôi sẽ nhờ luật sư làm thủ tục bảo lãnh cho nó!” Hoắc Chấn lập tức nói.
“Thành thật xin lỗi!” Người đó lắc đầu, thiết diện vô tư, thẳng thừng từ chối: “Vì khoản tiền dính líu quá lớn, anh Hoắc Trường Uyên sẽ bị khởi tố, trong khoảng thời gian này không được phép bảo lãnh!”
“...” Tất cả mọi người đều đứng sững tại chỗ.
Lâm Uyển Bạch nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi: “Vậy có thể xin gặp không?”
“Được!” Nhân viên chấp pháp gật đầu. Nhưng người đó nhìn lướt qua họ một lượt rồi lãnh đạm nói: “Nhưng theo quy định chỉ có một người được vào, mọi người chọn ai đây?”
Những người nhận được tin tới đây đều là người thân của Hoắc Trường Uyên, dường như chọn ai vào cũng là một vấn đề nan giải.
Từ khi xảy ra chuyện tới giờ chưa ai được gặp anh, đều rất sốt ruột muốn nhìn anh một lần, muốn biết bây giờ anh có ổn không...
Lâm Uyển Bạch đứng ở cuối cùng, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay. Cô rất muốn vào trong gặp anh, nhưng bây giờ không chỉ có mình cô, phía trước còn có bố và cô ruột của anh, hơn nữa quyền quyết định nằm trong tay Hoắc Chấn.
Nhân viên chấp pháp nhíu mày thúc giục: “Mọi người quyết định xong chưa, rốt cuộc ai vào gặp?”
Hoắc Dung bất giác kêu lên: “Anh à!”
Hoắc Chấn đứng hình tại đó mấy giây, dường như buông một tiếng thở dài rất khẽ, sau đó nghiêng người, cũng không nhìn Lâm Uyển Bạch ở phía sau nhưng lại chỉ tay về phía cô: “Thôi được rồi, để nó vào đi!”
Ông biết, người con trai muốn gặp nhất... là người đó!
Giống như lần trước ở bệnh viện, khi được đẩy từ phòng mổ ra, có lẽ bây giờ con trai cũng muốn gặp cô gái đó.
Hoắc Dung thấy vậy, lập tức mừng rỡ nói: “Rau cải trắng, cháu vào gặp Trường Uyên đi!”
Lâm Uyển Bạch cũng cảm thấy rất bất ngờ, khẽ nói một tiếng “Cảm ơn“.
Nhưng Hoắc Dung không màng tới cô, mà nhờ vợ đứng bên dìu mình ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên kia hành lang.
Lâm Uyển Bạch buông bàn tay nắm chặt ra. Lúc đang định cất bước thì cô chợt dừng lại, nhìn về phía nhân viên chấp pháp, ngữ khí cầu xin: “Thành thật xin lỗi, tôi có thể vào nhà vệ sinh trước không?”
“Được!” Nhân viên chấp pháp gật đầu.
Lâm Uyển Bạch quay người, rảo bước đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Cô không có nhu cầu sinh lý, mà vặn mở vòi nước, cúi thấp mặt xuống bồn rửa, để nước lạnh không ngừng xả vào mặt, để bản thân trông có tinh thần hơn một chút. Đến khi đầu mũi và hốc mắt bớt đỏ hơn, cô mới ngẩng đầu lên.
Không được khóc!
Cũng không thể để anh tiếp tục lo lắng cho bản thân nữa...
Lâm Uyển Bạch lấy khăn giấy lau khô nước trên mặt, sau đó nhìn thẳng vào gương, luyện tập một nụ cười thật tươi.
Khi bước ra ngoài, mọi người đều chú ý thấy cô đã buộc lại tóc lên, hai bên tóc mai vẫn chưa khô hết nước, nhưng mắt cô thì đặc biệt sáng ngời.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Hoắc Dung, khẽ gật đầu sau đó nói với nhân viên chấp pháp: “Tôi xong rồi!”
Nhân viên chấp pháp gật đầu, sau đó lập tức dẫn cô vào trong.
Dừng bước trước một gian phòng, nhân viên chấp pháp dặn dò cô: “Khi hai người gặp mặt sẽ có nhân viên cảnh sát của chúng tôi có mặt. Cuộc nói chuyện mang tính chất công khai. Phiền cô chú ý, chỉ có mười lăm phút, hãy tranh thủ thời gian!”
“Vâng...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cửa được khóa từ bên ngoài. Sau khi người cảnh vệ mở cửa, cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên ngồi ở trong.
Trái tim như bị đè nặng.
Không gian trong phòng khá tối, chỉ có một ngọn đèn dây tóc màu trắng lơ lửng trên đỉnh đầu, bên dưới là một chiếc bàn màu đen trống trải. Hoắc Trường Uyên nhíu mày ngồi trên ghế, đôi mắt thâm trầm, cả người đều im lặng và bình tĩnh.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh từ từ ngẩng đầu lên.
Anh vẫn mặc bộ vest thường ngày, cà vạt vẫn chỉnh trang không xô lệch, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, trông có vẻ ung dung như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả, càng giống như anh đang ngồi trên chiếc ghế lưng cao ở công ty vậy.
Nhìn thấy anh như thế, Lâm Uyển Bạch cũng an tâm hơn phần nào.
Cô biết, người đàn ông của cô, dù là lúc nào, dù là ở đâu, anh luôn nổi bật nhất. Có thể lúc này anh đang ở trong tình cảnh nguy khốn nhưng vẫn bình tĩnh, thái độ của anh vẫn rất vững vàng.
Điều cô không biết là thật ra Hoắc Trường Uyên cũng vừa thở phào.
Anh vốn dĩ lo lắng cô sẽ sợ hãi vô cùng, hoảng hốt vô cùng, mặt mũi tèm lem nước mắt, không ngờ cô có thể bình tĩnh đến vậy.
Hoắc Trường Uyên im lặng mỉm cười.
Lâm Uyển Bạch kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện, mấp máy môi, chỉ hận không thể dốc toàn bộ sức lực còn sót lại của mình: “Hoắc Trường Uyên...”
Chỉ gọi tên anh thôi đã khiến cô suýt nghẹn ngào.
Ánh đèn trắng hắt từ trên xuống. Họ nhìn nhau qua chiếc bàn, từ lúc bước vào tới giờ ánh mắt không hề rời khỏi nhau.
Mười lắm phút...
Cuối cùng họ cũng hiểu sự quý giá của thời gian, chỉ có đúng mười lăm phút đồng hồ mà thôi!
Lâm Uyển Bạch giơ tay lên, đưa về phía anh.
Hoắc Trường Uyên nhíu chặt mày, dường như có một khoảnh khắc ánh mắt anh ngập ngừng sau đó mới đưa tay lên khỏi gầm bàn. Cùng lúc ấy có một tiếng kim loại lảnh lót vào lên, trên đôi tay anh có một chiếc còng lạnh lẽo.
Ánh sáng màu trắng bạc đó còn nhức mắt hơn cả ánh đèn, đâm thẳng vào trái tim người ta.
Hơi thở của Lâm Uyển Bạch kuhựng lại, cô rướn lên níu lấy tay anh.
Gần như vừa chạm vào nhau, hai bàn tay đã nắm chặt, không thể tách rời.
Hoắc Trường Uyên ôm lấy những ngón tay cô, như mang tới cho cô sức mạnh. Anh hỏi: “Em sợ không?”
“Không sợ!” Lâm Uyển Bạch lắc đầu không chút do dự.
Cho dù bây giờ anh bị còng tay, nhưng cô vẫn có thể tảng lờ nó, chỉ nắm chặt lấy tay anh.
Lòng bàn tay anh vẫn khô ráp và ấm áp như trước. Khi dùng sức vẫn có thể cảm nhận được từng đường vân trên bàn tay trái bị thương, không đổ chút mồ hôi nào. Có thể thấy anh thật sự thản nhiên, không lo sợ.
Hoắc Trường Uyên nhường mày, cảm thấy cô không hề cố ý muốn vỗ về mình, khóe môi thậm chí còn rướn lên khe khẽ.
Tiếng cười trầm thấp bật ra từ miệng anh: “Uyển Uyển của anh tiến bộ rồi~”
Nếu là bình thường, một lời an ủi như vậy từ anh nhất định sẽ khiến Lâm Uyển Bạch bài xích đôi phần.
Cô sẽ cảm thán không khác gì nhà có con gái lớn...
Nhưng lúc này, cô chỉ nhìn anh, ánh mắt quyến luyến: “Hoắc Trường Uyên, anh vẫn ổn chứ?”
“Anh rất ổn.” Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
“Vậy thì tốt!” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Buổi tối để Đậu Đậu được ngủ với em, đúng là hời cho nó rồi!” Hoắc Trường Uyên vẫn hừ một tiếng lạnh lùng như mọi khi, sau đó ngước mắt nhìn về phía cô, trong giọng nói xen lẫn những tình cảm đè nén: “Phải giống như lúc có anh ở nhà, đừng mất ngủ, còn phải ăn uống đầy đủ nữa, biết không?”
“Em biết...” Lâm Uyển Bạch lại gật đầu.
Cô nuốt nước bọt thật mạnh, kìm nén cơn chua xót dâng lên sống mũi, nói một câu nhẹ nhàng mà kiên định: “Em tin anh! Anh sẽ không sao đâu, hơn nữa, cho dù anh có chuyện gì, cũng đừng sợ, em đã nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, dù là bao lâu em vẫn đợi được!”
Trái tim của Hoắc Trường Uyên nhói đau, sau đó như bị lấp đầy bởi ấm áp.
Tuy cô không biểu đạt rõ ràng nhưng anh đều đã nghe hiểu. Cô muốn nói với anh rằng, cho dù anh thật sự ngồi tù, thì cô cũng sẽ chờ anh ra như cô đã nói, cùng anh sống đến trọn đời.
Người nhân viên chấp pháp đó đã nhắc rõ ràng từ trước, thế nên trong phòng không chỉ có hai người họ. Ở góc còn một cảnh vệ đang đứng, làm công việc giám sát và nghe ngóng cuộc nói chuyện của họ.
“Hoắc Trường Uyên, em muốn ôm anh!”
Nhưng cho dù như vậy, Lâm Uyển Bạch vẫn nói mạnh dạn.
Hoắc Trường Uyên đứng dậy khỏi ghế: “Qua đây!”
Lâm Uyển Bạch vòng qua ban đi tới bên cạnh anh. Vì chiếc còng tay làm hạn chế phạm vi hoạt động của anh nên cô tự cúi đầu, len lỏi vào lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy anh.
Cô tựa đầu lên ngực anh, như đây không phải phòng giam mà là phòng ngủ trong nhà họ vậy.
Giống như mỗi buổi sáng ban mai, cũng giống như mỗi đêm khuya tĩnh lặng.
Lâm Uyển Bạch không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng ôm anh như vậy, lắng nghe nhịp đập trái tim của anh.
“Hết giờ rồi!” Nhân viên cảnh sát bấm giờ.
Lâm Uyển Bạch luyến tiếc, nhưng không nỡ cách mấy vẫn phải rời xa anh. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cô cảm giác bàn tay mình được anh siết chặt lần cuối, sau đó buông ra, thu về.
Cánh cửa đã được mở ra, cô bước đi vẫn còn bịn rịn quay đầu.
“Ở nhà đợi anh.”
Giây phút cô bước chân ra cửa, đằng sau vang lên giọng nói của Hoắc Trường Uyên.
Lâm Uyển Bạch mỉm cười với anh, khẽ gật đầu: “Ừm, em còn đợi sinh con gái cho anh nữa!”
Nghe thấy vậy, nụ cười bên khóe miệng của Hoắc Trường Uyên như lan vào tận đáy mắt.
Cánh cửa đóng lại, khóa chặt như ban đầu. Người cảnh vệ lại đứng nghiêm trước cửa, chỉ có điều ánh mắt bất giác dừng lại trên người cô với vẻ hiếu kỳ.
Anh ta đã chấp pháp nhiều năm, trước kia những người thân vào thăm phần nhiều khóc lóc ỉ ôi. Người trước mặt lại khá ngoại lệ, từ lúc bước vào tới giờ chưa thôi mỉm cười.
Hơn nữa nhớ tới cái ôm như chốn không người cuối cùng, anh ta cũng cảm thấy đau lòng theo.
Còn rắc “cẩu lương” nữa chứ...
Sau khi Lâm Uyển Bạch bước ra ngoài hành lang, những người đợi cô trên băng ghế dài đều đứng hết dậy.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô trong khoảnh khắc, biểu cảm rất gấp gáp. Hoắc Chấn được vợ Phạm Ngọc Trân dìu. Hoắc Dung ngồi bên rảo bước chạy qua, hỏi han: “Rau cải trắng, Trường Uyên sao rồi?”
Lâm Uyển Bạch gượng khóe môi đã cười đến cứng ngắc, nhắm mắt lại nói: “Anh ấy rất ổn, bảo mọi người đừng lo lắng!”
Nghe thấy vậy, Hoắc Chấn miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Uyển Bạch đi về phía Giang Phóng đang đứng trong góc, đưa tay ấn chặt mi tâm đau nhức: “Trợ lý Giang, làm phiền anh đưa tôi quay về biệt thự!”
Sau khi tạm biệt Hoắc Dung, cô rời khỏi Cục Công an.
Sau bao nhiêu mệt nhọc, khi trở về nhà thì trời đã tối, bầu trời đêm cũng không sáng sủa lắm, không thấy mặt trăng, chỉ lác đác vài ngôi sao, giống như tâm trạng u ám của cô lúc này.
Thím Lý bê bữa tối được hâm lại ra, bày lên bàn ăn.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu nói là không cần. Nhưng cô chợt nhớ lại lời dặn dò của Hoắc Trường Uyên, bảo cô không được mất ngủ, ăn uống tử tế. Có thể thấy trong lòng, anh vẫn rất lo lắng cho cô.
Ánh đèn trong phòng ăn sáng trưng, bầu không khí cũng thơm phức mùi cơm, nhưng cô chẳng muốn ăn chút nào.
Dạ dày như bị lấp đầy bởi đá tảng, ăn thứ gì vào miệng cô cũng không rõ nữa.
Nhưng cho dù là vậy, Lâm Uyển Bạch vẫn tự ép bản thân phải ăn hết một bát cơm.
Đi lên gác đẩy cửa phòng con trai ra, bánh bao nhỏ vừa tắm xong đang trần nhồng nhộng bò vào trong chăn, hai cái mông con lên như đồi núi nhỏ. Thằng bé nghịch ngợm mô hình ô tô trong tay, gương mặt nhỏ vẫn hơi ửng hồng vì hơi nước nóng.
Lâm Uyển Bạch bảo thím Lý đứng cạnh về phòng nghỉ ngơi rồi đi qua cầm bộ quần áo ngủ bên gối lên, đích thân mặc cho thằng bé.
Bánh bao nhỏ thấy cô cũng nằm xuống giường, bất giác vui mừng hỏi: “Uyển Uyển lại muốn ngủ cùng bảo bảo ạ?”
“Ừm.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Bánh bao nhỏ phấn khích, hai mắt sáng long lanh. Nhưng nó cũng chợt nghĩ ra, lần trước hình như cô cũng nói vậy nhưng khi nó đang ngủ say giấc nồng, cô lại bị Hoắc Trường Uyên cướp mất. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thứ nó ôm trong lòng đâu phải Uyển Uyển, chỉ có một con gấu bông!
Thế nên nó ngước gương mặt nhỏ lên hỏi: “Papa đâu ạ?”
“Bố...” Cổ họng Lâm Uyển Bạch nghẹn lại. Đối diện với đôi mắt long lanh ấy, cô nói dối một cách khó khăn và gượng gạo: “Bố đi công tác rồi! Thế nên tối nay bảo bối ở bên mẹ được không?”
“Vâng~” Bánh bao nhỏ nhào vào lòng cô.
Lâm Uyển Bạch vòng tay qua ôm nó, nhìn những đường nét giống nhau của thằng bé và Hoắc Trường Uyên, lòng cô cứ thắt lại.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Hoắc Trường Uyên trong bộ vest đen, nhưng đôi tay anh lại bị còng lại lạnh lẽo, nước mắt cô suýt trào ra. Cô mượn động tác xoa đầu bánh bao nhỏ để ngước lên, ép những giọt nước mắt ấy vào trong.
Bánh bao nhỏ tuy còn nhỏ nhưng lại có một trái tim rất nhạy cảm.
Dường như cũng cảm nhận ra điều gì đó, nó thò đầu lên khỏi lòng cô, cất giọng non nớt: “Uyển Uyển, khi nào papa mới về ạ?”
“Bố sẽ về thôi!” Lâm Uyển Bạch kìm nén cơn đau đớn dâng lên trong lòng, vuốt đi vuốt lại má thằng bé, lặp lại: “Bảo bối ngoan, chúng ta ở nhà đợi bố, bố nhất định sẽ về!”
“Vâng.” Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đáp.
Suốt cả đêm, Lâm Uyển Bạch tuy rất muốn nghe lời anh nhưng vẫn khó mà chợp mắt. Cho đến khi bên ngoài trời tảng sáng, cô mới miễn cưỡng chợp mắt được hai, ba tiếng.
Sau khi cô sắp xếp đầy đủ quần áo nam từ đầu tới chân, còn tỉ mỉ cất thêm cả con dao cạo râu dùng đã cũ cho vào túi xách thì thím Lý đã đứng gõ cửa phòng ngủ.
Nhìn thấy đống quần áo Lâm Uyển Bạch chuẩn bị, thím Lý ngây người, cảm xúc khó nói.
Tuy rằng không biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng bà biết cậu chủ chắc chắn đã gặp chuyện. Bây giờ cả biệt thự đều chìm trong một bầu không khí u ám. Cả căn nhà e rằng chỉ còn mình tiểu thiếu gia ngây thơ vẫn không biết sầu khổ mà thôi!
Thím Lý lặng lẽ thở dài một tiếng rồi tiến lên thông báo: “Cô Lâm, trợ lý Giang tới rồi!”
Lâm Uyển Bạch đờ đẫn ngước mắt lên, gật đầu đáp: “Cháu biết rồi, cháu xuống ngay đây!”
Hoắc Trường Uyên đã chính thức bị bắt. Giang Phóng tới là để lấy đồ cho anh thay giặt, đi cùng còn có luật sư biện hộ.
“Cô Lâm, đây là luật sư Vương!”
Giang Phóng chủ động giới thiệu với cô, rồi đưa cả danh thiếp: “Văn phòng luật Tịnh Vũ là cố vấn pháp luật mà Hoắc Thị đã hợp tác nhiều năm. Trước kia có rất nhiều tranh chấp hợp đồng đều thắng kiện nhờ có luật sư Vương. Ở Băng Thành, anh ấy là một luật sư rất có danh tiếng!”
Nghe xong câu này, trong lòng Lâm Uyển Bạch bỗng bùng lên hy vọng. Cô chợt nắm chặt tấm danh thiếp, nhìn về phía người mặc vest, trông bề ngoài có vẻ chỉ là một luật sư bình thường.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt hừng hực của cô, luật sư Vương chủ động lên tiếng, biểu cảm thì rất nghiêm túc: “Vụ án kinh tế Hoắc tổng dính líu vào hiện tại khá rắc rối! Là vụ án hợp tác đầu tư với tập đoàn Bách Á tại Hồng Kông, bây giờ khiến đối phương bị thâm hụt một khoản vốn rất lớn. Còn Hoắc tổng bước đầu bị tình nghi đã đoạt lợi phi pháp, hơn nữa rất có thể còn bị gán tội danh lừa đảo hợp đồng kinh tế! Con số trong vụ án này rất lớn, sợ rằng Hoắc tổng sẽ bỏ trốn nên cảnh sát hiện chưa cho bảo lãnh là vì vậy!”
Lâm Uyển Bạch nghe ra sự nói giảm nói tránh trong lời nói của đối phương.
Cô cố hít sâu một hơi: “Luật sư Vương, phiền anh nói thật!”
Nghe xong, chất giọng của luật sư Vương dường như còn nặng nề hơn lúc trước rất nhiều: “Cô Lâm, theo như tình hình tôi đang nắm được thì mọi chuyện không mấy lạc quan. Nếu không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của Hoắc tổng, một khi tội danh được thành lập sẽ bị định tội hình sự!”
“Vậy...”
“Nếu thật sự như vậy, tới lúc đó việc chúng ta có thể làm chỉ là cố gắng hết sức giảm án cho anh ấy mà thôi!”
Trước mắt Lâm Uyển Bạch như tối đen, cô ngồi phịch xuống sofa.
“Cô Lâm, cô không sao chứ?” Giang Phóng vội tiến lên hỏi han.
“Không sao, không sao...” Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay vịn của ghế.
Thật ra hôm qua lúc ở Cục Công an cô đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất, nhưng khi nghe luật sư nói tới hai chữ “định tội”, cô vẫn thảng thốt, đầu váng mắt hoa.
Giang Phóng theo Hoắc Trường Uyên đã nhiều năm, nhưng lúc này cũng hết đường xoay sở, chỉ biết sốt sắng cuộn một tay lại đấm vào tay kia.
“Làm sao đây, tuy rằng tôi tuyệt đối không tin Hoắc tổng là loại người ấy, nhưng cả dự án hợp tác với tập đoàn Bách Á đều do Hoắc tổng đích thân ký tên...” Giang Phóng chú ý thấy bờ môi Lâm Uyển Bạch đã trắng nhợt, vội nói: “Nhưng cô Lâm à, cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức tìm ra chứng cứ, giúp Hoắc tổng rửa sạch oan khuất!”
Lâm Uyển Bạch bất lực gật đầu.
Cô chống tay lên trán, một lớp mồ hôi mỏng đã túa ra.
Nhưng cô không thể ngồi yên chờ chết như thế này, chí ít cũng nên giúp anh làm việc gì đó.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu: “Trợ lý Giang, anh có thể đặt vé máy bay giúp tôi không?”
“Cô Lâm, cô định đi đâu?” Giang Phóng không hiểu.
Lâm Uyển Bạch nắm chặt hai tay lại, bật ra một địa điểm: “... Hồng Kông!”
“Hồng Kông?” Giang Phóng sửng sốt, ngay cả luật sư Vương cũng nhìn về phía cô.
“Không sai.” Lâm Uyển Bạch gật đầu, đứng lên khỏi ghế. Tuy cơ thể cô hơi cứng nhắc nhưng sống lưng thì thẳng tắp: “Trợ lý Giang, vẫn phải làm phiền anh tìm giúp tôi một vài thông tin liên quan tới tập đoàn Bách Á!”
Nghe xong, Giang Phóng hiểu ngay: “Vâng, tôi hiểu rồi!”
Vì đặt vé máy bay đột xuất, cộng thêm cô muốn bay chuyến sớm nhất có thể thế nên cô đã bay ngay tối hôm đó.
Lâm Uyển Bạch cũng không thu dọn hành lý nặng nề, chỉ tìm một chiếc ba lô, bỏ vào trong vài bộ quần áo thay giặt. Hoắc Dung sau khi biết tin đã tới nhà ngay tối hôm đó.
“Rau cải trắng, cháu định tới Hồng Kông thật sao?”
“Vâng...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Cháu muốn khuyên đối phương rút đơn tố cáo?” Hoắc Dung nhìn đống tài liệu trên mặt bàn, cũng hiểu ngay lập tức mục đích của cô. Tuy rằng bà không muốn đả kích cô nhưng vẫn nhíu mày nói lên sự thật: “Việc này hoàn toàn không có khả năng. Cô và anh trai cô đã sớm dùng mọi mối quan hệ, nếu được thì Trường Uyên đã sớm được thả ra rồi! Tập đoàn Bách Á bây giờ bị thâm hụt một khoản vốn lớn như thế, sẽ không dễ dàng bỏ qua đây. Hơn nữa Chủ tịch là một ông già có tuổi, nghe nói năm xưa còn từng ở trong xã hội đen, cực kỳ khó dây vào, tính tình còn cố chấp hơn cả ông anh cô, rất khó nói chuyện đấy!”
Lâm Uyển Bạch mím môi: “Cháu chỉ muốn thử xem sao...”
Sao Hoắc Dung không hiểu. Cô muốn làm chút chuyện gì đó cho cháu trai của bà, cho dù hoàn toàn không có khả năng nhưng cũng không muốn từ bỏ một chút hy vọng mong manh.
Thở dài một tiếng, Hoắc Dung ngồi xuống và nói: “Những người ở đó hầu như đều nói tiếng Quảng, cháu nghe có hiểu không. Hơn nữa, Hồng Kông xưa nay rất hỗn loạn, cháu thì lạ nước lạ cái, thân gái một mình tới đó có ổn không?”
“Không sao đâu ạ...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, ánh mắt không chút sợ hãi.
“Không được, cô vẫn không yên tâm, vậy cô đi chung với cháu!” Hoắc Dung nhíu mày nói.
“Không sao ạ, cháu đâu phải trẻ con!” Lâm Uyển Bạch mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay Hoắc Dung: “Cô à, cháu chỉ muốn dốc chút sức của mình, nhưng cháu không thể gây thêm chuyện được. Bây giờ cô không được đi đâu, phải ở lại Băng Thành, ở đây Hoắc Trường Uyên cần cô!”
Lời cô nói rất đúng, Hoắc Dung bây giờ không thể đi đâu.
Bây giờ Hoắc Trường Uyên bị tạm giam, rất nhiều chuyện phía sau cần bà đưa ra quyết định xử lý.
“Thôi được rồi!” Hoắc Dung đành gật đầu, dặn dò với vẻ không yên tâm: “Cô sẽ sắp xếp người đón cháu ở sân bay Hồng Kông và đưa cháu đến khách sạn, sau đó giúp cháu điều tra lịch trình của đối phương. Rau cải trắng, có chuyện gì nhất định phải gọi điện ngay cho cô đấy!”
Sau khi tiễn Hoắc Dung đi, Lâm Uyển Bạch lên gác đi vào phòng con trai.
Bánh bao nhỏ đã nằm xuống giường, nhìn thấy cô, thằng bé lên làm nũng lăn vào lòng cô. Nhưng biết cô không tới để ngủ cùng mình, nó vẫn chưa thay đồ ngủ mà mặc một bộ đồ để đi chơi.
Lâm Uyển Bạch vuốt ve gương mặt con, khẽ nói: “Bảo bối, có thể mẹ sẽ phải đi xa vài ba ngày. Con ngoan ngoãn ở nhà, có thím Lý ở với con nhé!”
“Uyển Uyển lại đi hẹn hò với papa sao?” Bánh bao nhỏ bĩu môi.
“Không phải...” Lâm Uyển Bạch chậm rãi lắc đầu.
“Vậy có thể dẫn theo bảo bảo không ạ?” Bánh bao nhỏ lại hỏi.
“Không được...” Lâm Uyển Bạch vẫn lắc đầu. Cô nâng mặt thằng bé lên thơm vào má rồi nghiêm túc nói: “Bảo bối ngoan, con ở nhà đợi, đến lúc đó cả mẹ và papa sẽ cùng quay về, được không?”
Sau khi nhìn thẳng vào mắt cô mấy giây, bánh bao nhỏ gật đầu chắc nịch: “Bảo bảo sẽ rất ngoan~”
“Cảm ơn bảo bối!” Lâm Uyển Bạch ấm lòng.
Đến khuya, cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người bánh bao nhỏ đã say ngủ, kéo tay thằng bé đặt vào trong chăn, dém chăn cẩn thận rồi mới yên tâm đi ra ngoài.
Cô đeo ba lô, đi ra khỏi biệt thự, chú Lý đã đợi sẵn ngoài sân.
Chuyến bay lúc một giờ sáng, đến sân bay cô đã vào thẳng quầy check-in làm thủ tục. Vì không cần ký gửi hành lý nên cô xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh rất nhanh. Về đêm, đại sảnh sân bay dường như cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ngoài tiếng loa phát thanh thi thoảng lại vang lên, dường như những cuộc đối thoại của mọi người cũng tự động hạ thấp vài phần.
Sau khi lên máy bay, Lâm Uyển Bạch ngồi ở vị trí sát cửa sổ.
Qua ô cửa nhỏ hẹp, cô có thể nhìn thấy ánh trăng lơ lửng trên bầu trời tối thẫm, tròn vành vạnh.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn chiếc di động trong tay. Trên màn hình là tin nhắn lúc trước Hoắc Trường Uyên gửi: Đừng sợ.
Cô lấy ngón tay vuốt qua vuốt lại hai con chữ ấy.
Nhẩm đi nhẩm lại trong lòng.
Từ đuôi máy bay có một tiếp viên hàng không đi kiểm tra ngang qua, cúi xuống khẽ vỗ vai cô nhắc nhở: “Xin lỗi chị, máy bay sắp cất canh, để đảm bảo an toàn, phiền chị tắt các thiết bị điện tử!”
“Vâng, cảm ơn cô!” Lâm Uyển Bạch hoàn hồn lại.
Cô tắt máy đi một cách hợp tác, đút vào ba lô, sau đó tựa lưng ra sau ghế, nhắm mắt lại.
Không phải cố gượng, mà cô thật sự không sợ hãi...
Sau vài giờ bay, khi cô đặt chân xuống đất đã là sáng sớm ngày hôm sau. Lâm Uyển Bạch đeo ba lô đi ra ngoài sân bay. Người của Hoắc Dung đã đợi cô khá lâu trước cửa ra.
Tới khách sạn, cô không đi vào mà đưa ba lô cho đối phương, nhờ họ nhận phòng giúp mình, còn cô thì quay ra bắt một chiếc taxi.
Thật ra bây giờ vẫn còn sớm, mới hơn bảy giờ. Nhưng cô không thể ngồi yên được nữa. Dựa theo lịch trình Hoắc Dung tra cho cô, cô tới đó đợi sẵn.
Đó là một khu chơi golf cao cấp, vị trí rất dễ tìm. Có điều khi Lâm Uyển Bạch tới, chỗ này vẫn chưa mở cửa. Nơi này khác với Trung Quốc đại lục, toàn 10 giờ sáng mới chính thức bắt đầu ngày mới, lần lượt có xe sang đi ra đi vào.
Gần trưa, có một chiếc Bentley dạng limo dừng trước cửa. Người tài xế đeo găng tay trắng chạy xuống, cung kính mở cửa.
Sau đó, một ông già mặc bộ đồ Thái cực màu đen chống gậy đi xuống. Ông ấy đã khoảng trên dưới bảy mươi tuổi, mái đầu bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn hồng hào khỏe mạnh, bước đi vững chãi, thần thái kinh người.
Lâm Uyển Bạch nhận ra ngay đó là Chủ tịch của tập đoàn Bách Á.
“Ông Lê, phiền ông đợi một chút!”
Bỗng nhiên bị gọi giật lại, ông già dừng bước với vẻ không vui.
Nhưng cũng chỉ là dừng mà thôi, chỉ nhìn cô một cái rất nhanh rồi mặc kệ, sải rộng bước chân.
Đằng sau có hai vệ sỹ vững vàng đi theo, hơn nữa tướng mạo hung hãn. Lâm Uyển Bạch tuy sợ hãi nhưng cũng buộc phải rảo bước đuổi theo. Cô hét to ở phía sau: “Chào ông Lê, tôi tên Lâm Uyển Bạch, tới từ Băng Thành. Lần này mạo muội quấy rầy ông là muốn nói với ông chút chuyện liên quan tới Hoắc Trường Uyên...”
Nghe xong, ông già một lần nữa dừng bước, nhưng biểu cảm trên gương mặt thì càng thêm giận dữ.
“Cô là ai?” Ông ta hỏi với ngữ khí rất dữ dằn.
Lâm Uyển Bạch khẽ cắn răng, buột miệng: “... Tôi là vợ của anh ấy!”
Hết chương 303