Vốn dĩ những tưởng có thể “gương vỡ lại lành”, không ngờ lại là “bát nước hắt đi“...
Lúc đó Tần Tư Niên bám riết tới tận châu Phi, cô đã thật sự nghĩ rằng họ có thể bắt đầu lại từ đầu...
Lâm Uyển Bạch khẽ thở dài.
Hoắc Trường Uyên kéo kín rèm cửa lại rồi quay vào, liếc nhìn đồng hồ: “Anh đã dặn thím Lý nhắc em đi ngủ sớm cơ mà?”
“Anh không về làm sao em ngủ được!” Lâm Uyển Bạch hờn dỗi nhìn về phía anh.
Hơn nữa lúc nhận điện thoại lại gặp một cô gái xa lạ, giọng còn nũng nịu, ngấy chết người, cô càng không thể ngủ nổi.
“Đợi anh đi tắm cái đã.” Hoắc Trường Uyên cười khẽ.
Ngay sau đó, anh lập tức cởi áo vest, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Ánh mắt Lâm Uyển Bạch như dính vào tay anh vậy, bất giác di chuyển theo. Dưới ánh đèn, hai múi cơ ngực của anh rắn chắc, xuống dưới là cơ bụng với lằn ranh rõ ràng. Sau khi anh cởi hoàn toàn chiếc sơ mi ra, đường nhân ngư cũng loáng thoáng xuất hiện.
Tuy rằng anh khá bận nhưng vẫn luôn giữ dáng rất tốt, không chỉ là lúc vận động với cô trên giường mà bình thường anh cũng kiên trì tập luyện.
E rằng tới lúc tóc anh bạc trắng mái đầu, sức khỏe vẫn dẻo dai, khiến một người con gái như cô không tránh khỏi áp lực. Nhưng cũng may cô là kiểu ăn mãi không béo, bằng không sẽ thật sự lo lắng cho bản thân!
Ánh mắt cô di chuyển theo tay anh, dừng lại trên chiếc khuy kim loại của dây lưng.
Cô bất giác nuốt nước bọt.
Dường như nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của cô, Hoắc Trường Uyên hơi ngả người về phía này cởi quần Âu, cố tình để cô nhìn rõ một chút.
Lâm Uyển Bạch vốn định nhìn lén, không ngờ bị anh bắt tại trận, vành tai bỗng nóng rực lên. Cô ngượng ngập chống chế trước: “Lần nào cũng như vậy, anh không thể vào trong phòng tắm rồi cởi à?”
“Nhìn chán rồi à?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
Những lời dối lòng cô không nói ra được, đành quay đi, nằm lại xuống giường, thúc giục anh mau đi tắm.
Hoắc Trường Uyên không chọc cô nữa. Cũng chẳng còn sớm, anh sợ ngủ quá muộn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của cô, bây giờ cô vẫn đang trong thời kỳ hồi phục.
Khoảng mười phút, anh bèn từ trong phòng tắm đi ra.
Lâm Uyển Bạch chắc chắn đến 100% anh cố tình, đến khăn tắm còn không buồn quấn, mặc chiếc quần tứ giác đi ra ngoài. Hơn nữa nước trên người cũng hầu như chưa lau khổ, chảy tràn xuống ngực, tạo ra một cảnh tượng hấp dẫn tột độ.
Vén chăn lên nằm vào trong, mắt cô bị anh che chặt lại: “Đừng nghĩ tới những điều không đâu, ngủ đi!”
“Ờ...” Lâm Uyển Bạch bĩu môi.
Chạm vào lồng ngực nóng rẫy của anh, cô bực dọc trong lòng!
Đâu phải cô muốn, rõ ràng là anh đang muốn!
Từ ngày cô ghép gan cho Lục Học Lâm, Hoắc Trường Uyên đã nhịn liên tục một thời gian. Có mấy đêm sau khi hôn chán chê, cô cảm nhận được anh đang cố gắng kiềm chế bản thân. Nhưng cô cũng chẳng lo lắng anh sẽ đói, vì sau này khi sức khỏe cô bình thường trở lại, anh chắc chắn sẽ tăng cường bù lại, tới khi ấy cô chỉ lo mình bị vắt kiệt.
Nghĩ vậy, cô vội vàng nhắm mắt, nghỉ ngơi dưỡng sức.
...
Một giờ chiều, ánh nắng rực rỡ.
Bánh bao nhỏ ăn cơm trưa xong đã đi ngủ. Lâm Uyển Bạch ngồi trên bàn ăn nhặt đậu đũa, định tối nay bỏ sườn ra làm ít mỳ om để ăn.
Có tiếng động vọng vào ngoài cửa chính. Thím Lý đang tưới hoa ngoài vườn hớt hải chạy vào, bình nước còn nguyên trên tay: “Cô Lâm...”
Lâm Uyển Bạch không hiểu, thấy đối phương ra hiệu cho cô nhìn ra phía sau, cô vô thức đứng lên, nghiêng người ngó ra ngoài cửa. Chỉ thấy Hoắc Chấn trong bộ đồ Trung Sơn đang nghiêm nghị đứng đó, bên cạnh là người tài xế hôm trước mang canh tới.
Cô nhíu mày, đồng thời cũng rất bất ngờ: “... Chủ tịch Hoắc!”
“Ừm.” Hoắc Chấn gật đầu, rồi lập tức sưng mặt hỏi: “Cứ định để tôi đứng ngoài cửa thế này à?”
“Mời ông vào...” Lâm Uyển Bạch đành nói.
Cô bỏ đậu đũa vào rổ, từ trong nhà ăn ra đón, dẫn Hoắc Chấn vào phòng khách, cả quá trình thần kinh luôn căng thẳng.
Sau khi Hoắc Chấn đã an tọa ở đối diện, Lâm Uyển Bạch mới ngập ngừng ngồi xuống, hai bàn tay đặt hai bên từ từ nắm chặt lại. Ký ức về lần gần nhất Hoắc Chấn bất ngờ ghé thăm vẫn còn nguyên như mới. Ông đã thẳng thừng gọi cô ra một quán trà bên ngoài nói chuyện. Không biết lần này là có mục đích gì...
Trong bầu không khí trầm mặc, trên cầu thang bỗng vang lên những tiếng bước chân bình bịch.
Lâm Uyển Bạch nhìn theo hướng có tiếng động, liền thấy bánh bao nhỏ trong bộ đồ ngủ dụi dụi mắt chạy xuống. Có lẽ nghe thấy tiếng Hoắc Chấn nên thằng bé tỉnh dậy, hơn nữa bước chân còn hơi loạng choạng, mái đầu nấm rung rinh theo bước chạy.
“Bảo bối dậy rồi à?” Cô vẫy tay.
Bánh bao nhỏ lao thẳng tới ôm đầu gối cô. Nó quay đầu nhìn Hoắc CHấn ngồi đối diện, sau đó cơ thể bé nhỏ quay ngoắt lại, dang rộng hai cánh tay ngắn cũn, như một con gà con bảo vệ thức ăn, cất giọng non nớt: “Ông nội, ông không được bắt nạt Uyển Uyển đâu~”
Tuy còn nhỏ nhưng tâm lý của trẻ con là rất nhạy cảm.
Trái tim xưa nay luôn cứng rắn của Hoắc Chấn mềm đi vì đôi mắt vừa sáng vừa trong trẻo của cháu nội, gương mặt già nua đỏ bừng lên. Ông ho một tiếng gượng gạo: “Ông nội không ức hiếp!”
Nghe thấy vậy, bánh bao nhỏ mới yên tâm, nhưng vẫn đứng trước đầu gối Lâm Uyển Bạch, không hề nơi lỏng cảnh giác.
Hoắc Chấn nhìn dáng vẻ bảo vệ mẹ như sợ mình ức hiếp của thằng bé, trong lòng không thoải mái chút nào, còn có phần đố kỵ, đồng thời cũng chép miệng.
Quả nhiên vẫn là con ruột!
Bầu không khí còn ngượng ngập hơn ban nãy một chút. Cũng may đúng lúc thím Lý bê tách trà đi vào, lần lượt bày ra trước mặt họ.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy Hoắc Chấn còn chưa nhìn về phía tách trà, nhớ lại hai lần trước bị gọi ra quán trà nói chuyện, ông gần như cũng chẳng động vào trà mấy. Hai bố con họ hình như đều không thích uống trà. Ngập ngừng một chút, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: “Thím Lý, đổi sang nước hoa quả đi!”
Nghe xong, Hoắc Chấn nhìn cô, có phần bất ngờ.
Bản thân ông thật ra không thích uống trà, nhưng dù sao cũng tầm tuổi này rồi, không thể nói chuyện lại ra quán café như đám thanh niên, đành phải tới quán trà. Nhưng dù là tiếp khách tại nhà hay đi làm khách ở nơi khác, ông cũng chỉ nhấp vài ngụm trà tượng trưng. Không ngờ cô lại chú ý tới những chi tiết này.
Bây giờ tâm trạng đối mặt với Hoắc Chấn của cô thật ra rất phức tạp. Chuyện đứa con bốn năm trước cô sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng đối phương lại là bố của Hoắc Trường Uyên. Từ tận đáy lòng, cô vẫn sẽ kính trọng, hơn nữa với việc tặng canh làm hòa lần trước, sự bài xích của cô cũng giảm đi không ít.
Ngồi thẳng lưng lên một chút, cô nghĩ kỹ rồi hỏi: “Chủ tịch Hoắc, ông qua đây là...”
“Không có việc gì!” Nhưng Hoắc Chấn lắc đầu nói, sau đó mặt lại sưng lên: “Sao cô ra viện cũng không báo với tôi một tiếng!”
“...” Lâm Uyển Bạch ngẩn người, không biết nên trả lời câu này thế nào.
“Đúng đấy cô Lâm!” Người tài xế im lặng đứng bên nãy giờ chen vào phụ họa một câu: “Ông còn dặn tôi tiếp tục mang canh bổ qua cho cô, không ngờ phòng đó đã đổi sang người khác, kết quả lãng phí...”
Hoắc Chấn quát to, ngắt lời trong ngượng ngập: “Đến lượt cậu nhiều chuyện chưa!”
“Vâng!” Tài xế bỗng dưng không dám lên tiếng.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người liếm môi: “Thành thật xin lỗi chủ tịch Hoắc, tôi không biết chủ tịch vẫn tiếp tục mang canh bổ tới...”
“Không còn vấn đề gì nữa nên ra viện?” Hoắc Chấn nghiêm mặt trở lại, hờ hững hỏi.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, trả lời ông: “Vâng, bác sỹ nói có thể nghỉ ngơi ở nhà là được rồi...”
“Ừm.” Hoắc Chấn cũng gật đầu, bê cốc nước hoa quả lên uống một ngụm.
Lâm Uyển Bạch âm thầm lau mồ hôi, không biết còn phải tiếp tục cuộc đối thoại gượng gạo này bao lâu nữa...
Người tài xế bên cạnh vừa nghe một cuộc điện thoại, sau khi ngắt máy thì báo cáo với Hoắc Chấn: “Thưa ông, bệnh đau đầu của phu nhân lại tái phát, bác sỹ tư vừa qua kê một ít thuốc cho bà nghỉ ngơi, không còn gì đáng ngại. Nhưng e rằng lát nữa không thể cùng ông đi câu được rồi!”
“Tôi biết rồi!” Hoắc Chấn nhíu mày gật đầu.
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch biết lát nữa đối phương còn lịch trình khác, bất giác thở phào. Chỉ là cô không ngờ một giây sau, ông bất ngờ hỏi mình: “Chiều nay cô còn việc gì không?”
“À, không ạ...” Cô buột miệng lắc đầu.
“Vậy cô dẫn theo Đậu Đậu đi cùng tôi!” Hoắc Chấn dặn dò thẳng thừng.
“Dạ?” Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.
“Dạ vâng cái gì!” Hoắc Chấn lại nghiêm mặt, hừ một tiếng rồi giải thích: “Tôi đã hẹn với ông Lê của tập đoàn Bách Á. Trước đó ông ấy chịu rút đơn tố cáo chuyện của Trường Uyên, lần này lại tới Băng Thành, tôi nên thể hiện sự cảm kích, sắp xếp một bữa cơm. Nhưng ông Lê bỗng dưng muốn đi câu cá nên mới hẹn ở hồ câu! Chẳng phải lúc tới Hồng Kông cô cũng từng tiếp xúc sao, vậy nên mới bảo cô đi cùng!”
Lâm Uyển Bạch ngồi ngây ra đó, hỏi với vẻ không dám tin: “Chủ tịch chắc chắn muốn tôi đi cùng?”
Cùng Hoắc Chấn đi ra ngoài, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy hơi khó tưởng tượng...
“Phí lời!” Hoắc Chấn lườm cô, đã đứng lên khỏi sofa, không cho cô bất cứ cơ hội mở lời nào, buông một câu rồi đi ra ngoài trước: “Cô dẫn Đậu Đậu lên gác thay quần áo, tôi đợi cô trong xe, đừng có lề mề quá!”
“...” Lâm Uyển Bạch há hốc miệng.
Hình như cô vẫn chưa nhận lời thì phải...
Nhìn theo bóng dáng chớp mắt đã ra tới cửa, Lâm Uyển Bạch đành dắt tay bánh bao nhỏ đi lên gác. Ngẫm nghĩ một chút, cô bèn gọi điện thoại cầu cứu Hoắc Trường Uyên, tiếc là không ai nghe máy, chắc anh đang họp nên để chế độ im lặng. Cô nhắn một tin thông báo rõ tình hình.
Tới khi cô dẫn bánh bao nhỏ từ trong biệt thự đi ra, Hoắc Chấn ngồi trong xe đã có vẻ hơi sốt ruột. Nhưng sau khi nhìn cháu nội, cuối cùng ông cũng không nổi đóa.
Lâm Uyển Bạch cúi người ngồi vào trong, tay đặt ở đâu cũng cảm thấy ngượng ngập.
Cho đến khi chiếc xe đi ra khỏi sân, cô vẫn cảm thấy thật vô lý...
Hồ câu cô không chỉ từng đến một lần, coi như đã khá quen thuộc. Họ vừa ngồi xuống bờ sông thì nhân viên đã dẫn theo ông Lê từ từ đi đến.
Ông Lê vẫn mặc bộ quần áo Thái Cực ấy, nhưng đã đổi sang màu xám, tay chống gậy, thần thái vẫn ngời ngời. Thấy cô, ông ấy lập tức vui vẻ chào hỏi: “Cô nhóc cũng đến à?”
“Chào ông Lê!” Lâm Uyển Bạch vội cúi đầu.
“Cô Lâm!” Ngay phía sau, có giọng nam giới gọi cô.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy Lê Giang Nam rực rỡ như nắng, ngượng ngập cười chào lại: “Anh Lê...”
Bởi vì tuổi tác của ông Lê là lớn nhất nên Hoắc Chấn đứng trước mặt ông ấy cũng là bề dưới, lúc nói chuyện cũng phải kính trọng vài phần. Khi nhắc tới chuyện của Hoắc Trường Uyên, giọng ông cũng toát lên vài phần cảm kích.
“Không cần cảm ơn tôi!” Ông Lê phá lên cười, xua tay nói: “Tôi cũng đã nói rõ với Hoắc tổng rồi, chuyện này không cần cảm ơn tôi, toàn bộ là công lao của cô bé này. Tôi cũng nể mặt cô bé này thôi!”
Ngay sau đó, ông Lê lại kể lại đơn giản một lượt toàn bộ mọi chuyện ở Hồng Kông cho Hoắc Chấn.
Hoắc Chấn nghe xong, chợt kinh ngạc vô cùng: “Thật như ông nói sao?”
Tuy rằng biết chuyện này cũng nhờ quan hệ với Lâm Uyển Bạch, ông cũng cảm thấy rất kỳ lạ làm sao cô thuyết phục được ông lão quái gở rất khó nói chuyện này. Nhưng khi mắt thấy tai nghe rồi, ông vẫn không thể không sửng sốt!
“Rõ ràng, lúc đó tôi cũng bất ngờ lắm, không tin nổi một cô bé như vậy mà có sự gan dạ lớn đến thế!” Ông Lê liên tục nói cười, bây giờ nhớ lại màn đua ngựa hôm đó vẫn còn nguyên dư âm.
“Đúng là khó tin!” Hoắc Chấn tự lẩm bẩm.
Ông Lê quăng cần câu xuống sông rồi liếc nhìn: “Chủ tịch Hoắc, không phải tôi khen nhưng con trai ông có mắt nhìn người đấy, ông thì không ổn!”
“Ông Lê nói vậy là có ý gì?” Hoắc Chấn nghi hoặc hỏi.
“Chẳng phải ông không ưng ý cô bé họ Lâm này sao?” Ông Lê nhướng đôi mày bạc trắng, không che giấu sự yêu quý của mình: “Một cô bé tốt như thế này đi đâu mà tìm. Không giấu gì ông, tôi rất ưng ý!”
Sau đó, ông ấy lại ném đề tài về phía Lâm Uyển Bạch đang ngồi ở góc bên kia dạy bánh bao nhỏ cách móc mồi câu vào dây câu: “Cô nhóc, chẳng phải cô nói với tôi đó sao, chủ tịch Hoắc lâu nay vẫn không đồng ý chuyện giữa cô và Hoắc tổng, hơn nữa còn gây khó khăn đủ đường. Hai người còn định ra nước ngoài định cư nữa! Hôm đó câu tôi nói ở bệnh viện không phải là hứng thú nhất thời đâu. Tôi thấy, chi bằng cô cứ nghiêm túc suy nghĩ, về Hồng Kông làm cháu dâu của tôi còn hơn!”
“Dạ...” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
Câu nói này tuy không sai nhưng bị ông Lê nói thẳng tuột ra như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt Hoắc Chấn, cứ có cảm giác cô nói xấu sau lưng người ta, khiến cô chột dạ không dám ngước mắt lên.
“Bảo bảo muốn đi tiểu ạ~”
Bánh bao nhỏ đúng lúc này nhăn mặt nói.
Lâm Uyển Bạch như thoát được gánh nặng, viện cớ chuồn lẹ: “À, cháu xin phép đưa Đậu Đậu đi vệ sinh!”
“Cô Lâm, tôi đi cùng cô!” Lê Giang Nam lập tức đứng lên.
“Không cần đâu...” Lâm Uyển Bạch xua tay.
“Không sao!” Lê Giang Nam bám theo không định từ bỏ.
Hoắc Chấn nãy giờ không mấy chú ý tới cậu cháu ngoại của ông Lê, lúc này ít nhiều cũng nhận ra anh ấy cực kỳ nhiệt tình với Lâm Uyển Bạch, ông vô thức nhíu mày.
Ông Lê ngồi bên không định nói khéo mà tỏ ý thẳng thắn: “Cháu ngoại tôi là một người tài, không thua kém Hoắc tổng chứ hả? Đến bây giờ thằng cháu tôi vẫn độc thân. Nhưng nó đã nói với tôi ý tứ dành cho cô Lâm. Hai đứa tuổi tác tương đương, rất phù hợp!”
“Ha ha!” Hoắc Chấn cười hơi cứng
Ông Lê không định dễ dàng kết thúc chủ đề này: “Chủ tịch Hoắc, ông không đồng ý cho cô bé ấy làm con dâu của ông thì đã có người khác mong! Có câu thế sự khó lường, chưa biết chừng một ngày nào đó, cô nhóc này sẽ thật sự được cháu trai tôi đào về làm cháu dâu của tôi ấy chứ!”
Lúc này Hoắc Chấn đã sớm quên bẵng chuyện trước kia mình không đồng ý Lâm Uyển Bạch tới mức nào, chỉ cảm thấy đây vốn là cây cải trắng mọc trên đất con trai mình, bỗng dưng từ đâu xuất hiện một con heo nhìn trúng, hơn nữa còn định giật. Ông không nhịn được cãi lại một câu: “Chưa chắc đâu!”
“Không không...” Ông Lê lắc đầu nguầy nguậy.
Hoắc Chấn á khẩu, quay mặt nhìn về phía bóng lưng còn chưa đi quá xa. Khi nhìn xuống cái bóng nhỏ xíu đang nắm tay Lâm Uyển Bạch, ông bỗng phấn chấn tinh thần: “Chúng nó có con trai rồi!”
“Nhìn thấy không, cháu nội tôi, Đậu Đậu, chính là con bé sinh cho con trai tôi đấy!” Hoắc Chấn chỉ vào bánh bao nhỏ, sắc mặt có vài phần kiêu ngạo...
Hết chương 315