Xin Hãy Ôm Em

Chương 319: Chương 319: Chương 318




Vừa mở ra, Lâm Uyển Bạch liền sửng sốt.

Bên trong không phải thứ gì khác, là giấy tờ ba căn nhà ở nước ngoài. Khi hai mẹ con Lý Huệ còn chưa vào tù, có một lần cô tới nhà họ Lâm thăm Lâm Dũng Nghị, trùng hợp bắt gặp Lý Huệ và Lâm Dũng Nghị xảy ra tranh cãi trong phòng sách. Cũng chính trong lần đó cô vô tình nghe được chuyện mình không phải con gái nhà họ Lâm.

Mà lúc đó cô nghe thấy Lý Huệ nhắc đến chuyện khi Lâm Thị chưa phá sản, Lâm Dũng Nghị có âm thầm mua bất động sản ở nước ngoài, chắc là những căn nhà này.

Lâm Uyển Bạch sững người, với tình hình hiện tại của Lâm Dũng Nghị, e rằng đây là gia sản duy nhất của ông rồi, nhưng ông lại khăng khăng để lại cho mình...

Cô vội vàng trả lại, lắc đầu: “Bố, cái này con không thể nhận!”

“Con nhận đi, bằng không bố có chết cũng khó yên lòng!” Nhưng Lâm Dũng Nghị rất kiên quyết, khăng khăng bắt cô nhận: “Mấy hôm nay bố hay mơ thấy mẹ con. Bà ấy vẫn mặc chiếc váy liền màu trắng ấy, mỉm cười với bố... Là bố có lỗi với mẹ con. Năm xưa bố là người yêu bà ấy từ cái nhìn đầu tiên, sống chết bám riết đòi bà ấy lấy bố, nhưng bố lại không làm được như lời hứa của mình, cả đời đối xử tốt với bà ấy, chăm sóc bà ấy, bảo vệ bà ấy...”

Khi nhắc đến mẹ, biểu cảm của Lâm Dũng Nghị chợt trở nên u buồn, tiếng cuối cùng của ông cũng khàn đi.

Lâm Uyển Bạch thở dài, đành phải gật đầu: “Vâng, con nhận!”

Sau khi giúp Lâm Dũng Nghị đã thiếp đi cẩn thận đắp lại chăn, Lâm Uyển Bạch khẽ khàng đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc đóng cửa quay người, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng dựa vào cửa sổ ngoài hành lang, một chân đưa về trước hơi gập đầu gối, lưng quay về phía ráng chiều, đôi mắt thâm sâu ấy tỏa sáng, khiến trái tim người ta rung rinh.

Tới khi đôi chân dài ấy cất bước đi về phía này, trái tim Lâm Uyển Bạch chao đảo toàn tập.

Bàn tay buông thõng được anh nắm lấy, cô ngạc nhiên hỏi: “Hoắc Trường Uyên, anh tới từ khi nào vậy?”

“Anh vừa lên.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười, đánh mắt về phía phòng ngủ: “Sao rồi?”

Lâm Uyển Bạch lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là bị kích động đôi chút, tâm trạng thay đổi. Ban nãy đã truyền nước, giờ ngủ thiếp đi rồi.”

“Vậy chúng ta về nhà thôi.” Hoắc Trường Uyên đan chặt tay mình vào tay cô.

“Ừm.” Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn đáp lại.

Chiếc Land Rover trắng đánh lái ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, gặp phải đèn đỏ bèn giảm tốc dừng trước vạch kẻ đường.

Lâm Uyển Bạch bất giác nghiêng đầu nhìn về phía anh, đón lấy ánh mắt anh cũng đúng lúc hướng về phía cô. Từ lúc ra khỏi nhà họ Lâm tới giờ, gương mặt anh lúc nào cũng tươi tắn, hơn nữa nụ cười ấy cứ gọi là phóng đãng xuân tình.

Cô nhíu mày hỏi: “Sao vậy...”

“Khao khát muốn làm vợ anh còn hơn cả anh muốn lấy em? Trên đời không tìm được người đàn ông thứ hai tốt như anh? Em yêu anh, thậm chí rất cảm kích anh cũng yêu em như vậy? Cảm ơn ông trời cho em gặp một người đàn ông vừa giỏi giang vừa hấp dẫn như anh? Cả đời này cũng không muốn bỏ lỡ anh, muốn cứ như vậy nắm tay anh sống đến bạc đầu?”

“...” Lâm Uyển Bạch ngây ngốc.

Một tiếng nổ ầm vang, sau đó đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt, giơ tay chỉ vào anh, trở nên lắp bắp: “Anh anh... sao anh lại nghe trộm người ta nói chuyện chứ?”

Giờ thì cô hiểu rồi, lúc ra khỏi phòng ngủ, anh đâu phải vừa tới, rõ ràng đã tới rất lâu rồi, hơn nữa còn nghe thấy hết những lời cô nói với Lâm Dũng Nghị! Quá đáng, cô lúc này thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào!

Hoắc Trường Uyên khó giấu được sự vui vẻ trên nét mặt.

Không nghe trộm? Vậy làm sao nghe được những lời bày tỏ thẳng thắn cô dành cho anh.

Từ lúc họ quen biết cho đến yêu nhau, ngoài lúc làm rõ hiểu lầm chia tay bốn năm trước, cô từng nói câu “Em yêu anh” với anh ra, sau đó cô xấu hổ, anh có dụ dỗ kiểu gì cũng không nói nữa, cho dù lúc bị anh giày vò đến chết đi sống lại trên giường cũng không nói. Hơn nữa, đây không chỉ là lần đầu tiên anh được nghe cô nhận xét về anh với người ngoài, cũng là lần đầu tiên được biết hình tượng của mình trong lòng cô tốt đẹp đến vậy.

Chẳng trách người ta bảo “mật ngọt chết ruồi”, Hoắc Trường Uyên cảm thấy mình như rơi vào một hũ mật ong, ngấy đến hoang mang.

Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt, nghiêng đầu nhìn miết ra ngoài cửa xe.

Nhưng cô không được như mong muốn, bởi vì Hoắc Trường Uyên đã vươn cánh tay dài ra, kéo cô vào lòng, cúi đầu định hôn cô. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, anh cất giọng trầm trầm: “Uyển Uyển, cảm ơn em!”

Cảm ơn cô ư?

Thật ra cô phải cảm ơn anh mới đúng.

Bàn tay Lâm Uyển Bạch đặt lên ngực anh, cô ngượng ngập đáp lại nụ hôn có thể khiến người ta tan chảy này.

Thời gian chờ đèn đỏ có hơi dài, Lâm Uyển Bạch thở dốc, nằm nhoài trong lòng anh, cũng may họ đỗ ở hàng đầu tiên, hơn nữa hai bên không có xe, bằng không sẽ lại có livestream.

Liếc xuống chiếc túi giấy da bò đặt trên đầu gối, Lâm Uyển Bạch dè dặt cắn môi: “Nếu anh đã nghe trộm rồi, chắc cũng biết bố trao lại cái này cho em, nói là đã sang tên cho em, sau này sẽ là của hồi môn của em... Hoắc Trường Uyên, em bỗng dưng cảm thấy mình thật hạnh phúc!”

Cô chân thành cảm khái.

Trước kia cô luôn cảm thấy số phận của mình trắc trở hơn người ta. Từ khi còn rất nhỏ mẹ đã lựa chọn nhảy lầu kết liễu số phận, hạnh phúc những năm tháng tuổi thơ của cô cũng chấm dứt tại đây. Không còn tình yêu của mẹ, đồng thời cũng đánh mất tình yêu của bố. Nhưng bây giờ cô không những lại có được tất cả, còn một lúc có được hai phần tình cảm, ngoài Lâm Dũng Nghị, Lục Học Lâm cũng luôn dè dặt muốn cố gắng bù đắp cho cô.

Ông trời thật ra luôn đối xử tốt với mỗi con người, chỉ là ông trời luôn cho chúng ta nếm trải đắng cay trước rồi mới tới ngọt ngào mà thôi.

Bỗng nhiên cô nhớ tới câu nói đó, Lâm Uyển Bạch lúc này thấu hiểu sâu sắc, hạnh phúc là có thật, cho dù nó tới hơi muộn một chút.

Hoắc Trường Uyên bất ngờ lạnh lùng nói: “Nhưng bây giờ anh không cảm thấy hạnh phúc!”

“Vì sao chứ?” Lâm Uyển Bạch không hiểu.

“...” Lâm Uyển Bạch gần như hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt anh trong khoảnh khắc, mặt còn đỏ hơn ban nãy một chút. Cô đẩy lồng ngực hơi nóng của anh ra, ấp úng: “Chẳng phải sắp rồi sao, đếm ngược còn ba ngày...”

Hoắc Trường Uyên nghiến răng, anh không bao giờ ngờ thời gian lại trôi qua chậm chạp như vậy.

Đèn chuyển sang xanh, các xe phía sau bắt đầu nhấn còi thúc giục, anh đành nhịn ngọn lửa dục vọng xuống, trút hết vào chân ga.

...

Ba ngày sau ở Hoắc Thị, Hoắc Trường Uyên vừa kết thúc buổi họp, trở về phòng làm việc.

Đằng sau, Giang Phóng từ tốn đi theo. Sau khi anh kéo chiếc ghế lưng cao ra ngồi, Giang Phóng bày hết những tài liệu và biên bản họp lát nữa cần duyệt lên mặt bàn.

Giang Phóng quan sát sắc mặt, chú ý thấy khóe môi của sếp cứ rướn lên nãy giờ. Buổi họp ban nãy thật ra không suôn sẻ, có bản tổng kết của hai phòng không được thông qua, họ đều thấp thỏm lo âu, nếu là trước kia kiểu gì sếp cũng quát cho một trận, nhưng hôm nay anh lại không nói câu nào.

“Hoắc tổng, anh có chuyện gì vui sao, trông tâm trạng anh có vẻ rất tốt?” Giang Phóng nịnh nọt hỏi.

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên nhướng mày, đưa tay xoa xoa cằm, giống như một con sư tư nhe nanh: “Tối nay được ăn thịt.”

“Dạ?” Giang Phóng không hiểu.

“Thịt kho tàu!” Hoắc Trường Uyên uể oải dựa lưng ra sau ghế, gương mặt như ham muốn lắm rồi.

Cũng khó trách, nhịn lâu như vậy, anh cảm giác mình như con thú bị nhốt trong lồng cuối cùng cũng đợi được tới ngày thả ra vậy.

“...” Giang Phóng ngây ngây ngô ngô.

Ăn thịt kho tàu mà vui đến vậy sao?

Không đến mức ấy chứ, bữa trưa công ty có phục vụ, hình như cũng có món thịt kho tàu mà. Hơn nữa anh ấy thấy sếp cũng đâu ăn nhiều. Giang Phóng tỏ thái độ khó hiểu, lẽ nào vì căng tin công ty nấu không ngon, về nhà sẽ được ăn món thịt kho tàu ngon hơn?

Khi ngước mắt lên, anh ấy nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đã rút di động ra gọi điện cho cô Lâm, chất giọng dịu dàng hơn nhiều: “Uyển Uyển, đi tới đâu rồi?”

Cung kính cúi đầu, Giang Phóng biết điều lùi ra ngoài.

Hoắc Trường Uyên ngắt điện thoại, bắt đầu đổ người về trước, mở tài liệu ra, phác nhanh nét chữ lên giấy. Ngay sau đó có tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, anh nghĩ là Giang Phóng quên báo lại chuyện gì, chỉ nói “Vào đi”, không ngẩng đầu nhìn. Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại trước bàn làm việc, trên đỉnh đầu lại vang lên một giọng nữ.

“Anh Trường Uyên~”

Hoắc Trường Uyên đang cầm bút trên tay chợt khựng lại.

Anh ngước mắt lên liền nhìn thấy Trịnh Sơ Vũ đang đứng trước bàn làm việc, cười tít mắt nhìn mình. Hôm nay cô ta trang điểm kiểu khác, không bất cần kiểu Punk nữa, mặc một bộ váy liền màu be, hoàn toàn trái ngược với lúc ở buổi tiệc, mái tóc được buộc gọn gàng sau gáy, ngược lại trông giống một cô công chúa cưng trong nhà.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, bực dọc nói: “Em vào đây kiểu gì vậy!”

“Ban nãy chính anh bảo vào đi mà!” Trịnh Sơ Vũ nhún vai, cố tình chơi chữ.

“Ý anh là ai cho em vào đây!” Hoắc Trường Uyên xoay bút máy, gõ lên mặt bàn.

Trịnh Sơ Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện, bắt đầu càu nhàu: “Hừ, nhân viên chỗ anh thật là đáng ghét, không hiểu nhân tình thế thái, không nhạy bén chút nào, không có hẹn trước, nói gì cũng không cho em vào! Nhưng làm sao làm khó được em. Em trà trộn vào một đoàn khách đông, vậy là nhẹ nhàng lẻn vào! Anh Trường Uyên, em thông minh không?”

Nói đến cuối cùng, Trịnh Sơ Vũ vênh mặt đắc ý.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, trong lòng thậm nghĩ sẽ làm ra trò chuyện quản lý sơ hở như thế này. Bây giờ người cũng đã lên tới đây rồi, anh dựa người ra sau ghế, khẽ hỏi: “Em đến có chuyện gì không?”

“Tới thăm anh!” Trịnh Sơ Vũ cười hì hì, đôi mắt ngang nhiên phóng điện.

Hoắc Trường Uyên lại làm như hoàn toàn không hiểu phong tình, mặt không biến sắc: “Bây giờ thăm xong rồi đấy.”

Trịnh Sơ Vũ lập tức không vui, bĩu môi: “Gì chứ, người ta đợi ở dưới bao nhiêu lâu mới lên được tới đây! Anh Trường Uyên, dù gì chúng ta cũng bảy năm không gặp, đừng tạo sự xa cách vậy chứ!”

“Anh Trường Uyên, hôm nay là sinh nhật của em, anh không định chúc mừng em sao?” Trịnh Sơ Vũ lại nói ngay.

“Sinh nhật vui vẻ.” Hoắc Trường Uyên đáp, ngữ khí hơi hờ hững.

“Cảm ơn anh!” Trịnh Sơ Vũ nghe xong lại vui ngay, ánh mắt còn có chút ngại ngùng và ngọt ngào của mấy cô bé mới lớn. Sau đó cô ta đặt chiếc hộp mang tới lên bàn, cẩn thận như đặt một báu vật.

Sau khi mở ra, bên trong là một chiếc bánh gato hoa quả được trang trí khá đẹp.

Trịnh Sơ Vũ mở cả dao, đĩa và đĩa ra, sau đó đặc biệt cắt một miếng thật to, đưa ra trước mặt anh bằng hai tay: “Hì hì, đây là chiếc bánh sáng nay em dậy tự tay làm đấy, mang một phần qua cho anh nếm thử!”

“Anh không thích ăn đồ ngọt.” Hoắc Trường Uyên không nhận.

“Thì anh thử một miếng thôi, bánh sinh nhật của người ta muốn chia sẻ với anh, chẳng phải có câu “thọ tinh” là to nhất sao, anh nể mặt chút thôi!” Thấy anh không nể mặt, Trịnh Sơ Vũ cố tình lẩm bẩm một câu: “Hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với mẹ, em còn đặc biệt kể đã gặp mặt anh. Mẹ còn bảo em có thời gian thì tới nghĩa trang mang họa tặng bác gái nữa!”

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên khẽ mím môi lại.

Mẹ của Trịnh Sơ Vũ cũng là cô em gái duy nhất của Lục Học Lâm, Lục Học Phương. Lúc còn trẻ, bà ấy từng là bạn học đại học, có quan hệ rất thân với mẹ của Hoắc Trường Uyên. Có điều sau khi sinh anh ra, mẹ mất quá nhiều máu rồi qua đời, sau này hai bên cũng tự nhiên không còn qua lại nhiều nữa.

Nhưng dù bao nhiêu năm qua Lục Học Phương định cư ở Anh, bà ấy cũng không quên tình bạn năm nào. Hằng năm tới ngày giỗ của mẹ anh, bà ấy đều cử người qua thăm và tặng hoa. Đây cũng là nguyên nhân Trịnh Sơ Vũ vào đây không bị anh đuổi ra ngoài ngay, chứ không phải vì cô ta là em họ của Lục Tịnh Tuyết.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, miễn cưỡng cầm dĩa lên: “Nể mặt mẹ em đấy.”

Anh vốn dĩ chỉ xiên một miếng bỏ vào miệng một cách qua loa rồi bỏ dĩa xuống.

Trịnh Sơ Vũ nhìn anh chăm chú từ đầu tới cuối, cũng không thuyết phục anh ăn thêm. Khi yết hầu của anh có dấu hiệu nuốt nước bọt, một chút phấn khích khác thường lóe lên trong mắt cô ta, nhưng cũng đã được cô ta khéo léo che đậy bằng sự mừng rỡ: “Sao rồi, có ngon không?”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên vẫn chỉ trả lời cho xong, sau đó nói: “Anh ăn rồi đấy.”

Ý tứ đuổi khách trong câu này đã quá rõ ràng, nhưng Trịnh Sơ Vũ vờ như nghe không hiểu, ngược lại chủ động tìm đề tài để nói: “Anh Trường Uyên, em đã lấy được bằng thạc sỹ Quản trị kinh doanh. Bây giờ về nước em vẫn chưa có công việc! Em muốn tới Hoắc Thị làm việc, chuyên ngành của em cũng vừa hợp, anh giúp em sắp xếp một vị trí được không?”

“Muốn tới đây cũng được, Hoắc Thị hằng năm vẫn có đợt tuyển dụng định kỳ.” Hoắc Trường Uyên hờ hững nói.

“Đi cửa sau không được ạ?” Trịnh Sơ Vũ chống tay lên cằm, tỏ vẻ dễ thương.

“Không được.” Hoắc Trường Uyên từ chối thẳng thừng, trong giọng nói là sự kiên quyết không thể xoay chuyển.

Rõ ràng muốn cô ta đừng hòng nghĩ chuyện đi cửa sau. Muốn đi làm ở Hoắc Thị cũng được, tự mình ứng tuyển, thành công thì tới, không thành công thì đi đâu làm thì làm, cho dù có mối quan hệ giữa hai người mẹ từ thời đại học cũng không được. Với tư cách là người quản lý cao nhất, anh tỏ rõ Hoắc Thị không nuôi người nhàn hạ.

Sự kiên nhẫn của Hoắc Trường Uyên đã quá đủ, trên bàn làm việc còn rất nhiều tài liệu chưa phê duyệt.

Ban nãy anh đã gọi điện thoại cho Lâm Uyển Bạch, buổi tối họ còn định ra ngoài ăn tối riêng. Anh muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, bị Trịnh Sơ Vũ quấy rầy như thế này làm lỡ dở không ít thời gian.

Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng, nói: “Cầm hộp bánh của em đi, anh còn tài liệu cần duyệt.”

Nếu như ban nãy vẫn còn khéo léo uyển chuyển thì lúc này anh đã nói thẳng toẹt ra lệnh đuổi khách.

Hoắc Trường Uyên xoay cây bút máy, lại đổ người tiếp tục phê tài liệu. Chỉ là bỗng nhiên anh cảm thấy trong cơ thể có một lòng nóng rực trào dâng, hơn nữa nhanh chóng lan ra khắp tứ chi như có những con kiến nhỏ xíu đang gặm nhấm trong huyết quản.

Không đau nhưng ngứa ngáy, cũng rất khó chịu.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày ngồi thẳng dậy cảm giác cổ họng trở nên khô khốc.

Trịnh Sơ Vũ cho lại bánh gato vào trong hộp, đứng lên nhưng không đi ngay mà tự động vòng qua bàn làm việc, bước từng bước nhỏ về phía anh, khuôn mặt vì một cảm xúc nào đó mà đỏ hồng lên.

Giây phút cô ta áp sát người về phía mình, Hoắc Trường Uyên kiễng cao hai chân khỏi mặt đất, chiếc ghế lưng cao cứ thế trượt về sau một quãng.

Anh đứng dậy, đôi mắt nheo lại, chất vấn bằng giọng sắc bén: “Em đã bỏ gì vào bánh gato?”

Trịnh Sơ Vũ vồ hụt nhưng cũng phản ứng khá nhanh, tiện đà bám lấy bàn làm việc, vô tội lắc đầu với anh: “Không có gì, chỉ là chút bơ sữa thôi, em làm theo công thức trên mạng mà!”

Không thể nào!

Hoắc Trường Uyên còn lâu mới tin.

Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, anh đã cảm nhận được dòng nóng rực ấy như cuộn trào trong cơ thể. Anh chỉ còn cách nắm chặt bàn tay lại mới kiềm chế được cơ bụng căng ra. Dục vọng nhẫn nhịn bao lâu như sắp bung trào ra ngoài.

Nhưng nó chỉ là đối với người con gái của anh, không bao gồm Trịnh Sơ Vũ ở trước mặt.

Hoắc Trường Uyên từng uống trà hoa cúc, có trải nghiệm tương tự, thế nên lúc này anh đã hiểu ra mình bị trúng chiêu. Trong chiếc bánh gato đó có thuốc, e rằng cô ta nói sinh nhật gì đó cũng chỉ là nói dóc.

Hết chương 318

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.