Xin Hãy Ôm Em

Chương 322: Chương 322: Chương 321




Lục Học Phương vẫn đang sống ở nước ngoài, nên ngoài ông cụ Lục và vợ chồng Lục Học Lâm là ba vị trưởng bối ra thì chỉ còn ba người họ là bề dưới. Sau khi sắp xếp xong chỗ ngồi, trùng hợp thay Trịnh Sơ Vũ lại ngồi đối diện cô, tức giận thở phì phì, quay ngoắt đi.

Sau khi ngồi xuống, Lục Tịnh Tuyết chẳng hề nhàn nhã. Cô ta bê chai rượu vang đỏ vừa khui ra rót cho từng người. Tuy ông cụ Lục nói mãi rằng chuyện này cứ để người dưới làm nhưng cô ta vẫn khăng khăng.

Lâm Uyển Bạch ngồi bên cạnh Lục Học Lâm, nhưng cũng lại là vị trí sát rìa nhất. Cô được mời tới, nhưng cũng chẳng thể hòa nhập vào bầu không khí của nhà họ Lục. Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy rất trơ trọi.

Thậm chí cô còn hơi hối hận, đáng lẽ nên nghe lời Hoắc Trường Uyên, để anh hủy bỏ lịch trình, cùng mình tới đây.

Di động trong túi bất ngờ rung lên, là một tin nhắn, Lâm Uyển Bạch rút ra dưới gầm bàn.

Như có thần giao cách cảm vậy, chính là tin nhắn của Hoắc Trường Uyên: Uyển Uyển, anh đang ở trên máy bay rồi, máy bay sắp cất cánh. Nếu ở nhà họ Lục khó chịu quá cũng đừng sợ, anh sẽ về đón em nhanh thôi!

Nhìn những con chữ trên màn hình, Lâm Uyển Bạch liền cảm thấy ấm áp, chút khó chịu vừa rồi cũng tan biến sạch.

Cô biết, dù là lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh mình, có một bờ vai luôn che chở và bảo vệ cho mình. Lúc đó cô không để anh hủy bỏ lịch trình cũng vì hiểu rõ điều này, thế nên mới nghĩ mình có thể đối mặt không chút sợ hãi.

Lâm Uyển Bạch soạn một chữ “Vâng”, thêm mặt cười rồi gửi đi.

Khi cô rút di động ra, đúng lúc Lục Tịnh Tuyết đi ngang qua phía sau cô và cũng đọc được hết nội dung tin nhắn.

Bàn tay cầm bình rượu của cô ta chợt nắm chặt, đôi mắt xinh đẹp toát lên một sự lạnh lẽo. Trong chớp mắt, cô ta đã lại cười ngọt ngào, có điều khi quay về chỗ của mình, thì thủ thỉ gì đó vào tai Trịnh Sơ Vũ.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu liền chạm phải hai con mắt hừng hừng hai ngọn lửa ở đối diện, nhìn trân trân vào chiếc di động trên tay cô và cả gương mặt cô.

Cô nhíu mày, chọn cách vờ như không thấy.

Vì sự xa lạ và ngượng ngập, bữa cơm này dĩ nhiên Lâm Uyển Bạch ăn không quá ngon miệng. Nhưng co đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ coi như mình đi dự một bữa tiệc tối, những người trên bàn ăn đều là người lạ, mình cứ tập trung ăn uống là được rồi.

Người dưới từ trong bếp đi ra, đi tới vị trí chủ nhân và báo: “Thưa ông, món giải nhiệt của ông đã nấu xong rồi ạ!”

“Ông ngoại, cháu mình muốn nếm thử!” Trịnh Sơ Vũ nghe xong lập tức nói ngay.

Nguyễn Chính Mai tươi cười tiếp lời: “Tiểu Vũ đúng là tính hay tò mò! Nhưng món ăn này là đồ bổ, bên trong còn có đông trùng hạ thảo và nhung hươu bác cầm về, uống vào rất tốt cho sức khỏe. Thanh niên các con thời nay không chú trọng bồi bổ sức khỏe, nên ăn thêm một chút. Để bác bảo người dưới múc cho con và Tịnh Tuyết mỗi đứa một bát!”

“Múc cả cho Uyển Bạch một bát đi!”

Lúc người làm quay người đi xuống bếp, ông cụ Lục dặn với một câu.

Nguyễn Chính Mai đang gắp thức ăn cho ông cụ Lục, nghe xong bờ môi đỏ bỗng mím chặt, nhưng cũng buông ra rất nhanh, sự lạnh lẽo toát lên qua đôi mắt cũng tan biến như chưa từng tồn tại chỉ trong khoảnh khắc.

Dùng bữa xong, Lâm Uyển Bạch lịch sự đợi tới khi mọi người ăn xong cả hoa quả tráng miệng, bên ngoài trời tối hẳn mới rời khỏi biệt thự nhà họ Lục.

Lục Học Lâm muốn để tài xế đưa cô về, nhưng bị cô khéo léo từ chối. Khi xuống máy bay, Hoắc Trường Uyên đã nhắn tin cho cô, nói anh sẽ đến thẳng đây, tính toán thời gian thì cũng sắp rồi.

Lâm Uyển Bạch đi ra khỏi biệt thự, vòng qua sân, phía sau bỗng có giọng nói gọi với.

“Này, chị đứng lại một chút!”

Lâm Uyển Bạch làm như không nghe thấy, bước chân cũng không có ý định dừng lại.

Bước chân phía sau dường như vội vã đuổi theo hơn. Cánh tay cô bị ai đó túm lấy. Trịnh Sơ Vũ thở hồng hộc chặn trước mặt cô. Hôm nay cô ta đi giày cao gót nên bước có hơi tốn sức: “Tôi gọi chị đó, sao chị cứ đi miết vậy, không dừng lại! Mệt chết tôi rồi!”

“Xin lỗi nhé, tôi không biết cô gọi tôi, vì cô gọi “Này“.” Lâm Uyển Bạch chớp mắt vẻ vô tội.

Trịnh Sơ Vũ biết cô cố tình, buông tay cô ra, hừ một tiếng với vẻ không vui: “Hôm trước chị đứng xem trò cười của tôi đúng không?”

Lâm Uyển Bạch suy nghĩ giây lát rồi từ từ lên tiếng hỏi: “À... ý cô là hôm ở Hoắc Thị, cô cho Hoắc Trường Uyên dùng thuốc không thành công, còn bị đập đầu sưng vù lên?”

“Sao chị còn phải nói ra!” Trịnh Sơ Vũ chỉ tay vào cô, giậm chân bình bịch, cũng vì dưới chân đi giày cao gót nên làm chân rung lên đau đớn.

Lâm Uyển Bạch nhún vai, rõ ràng cô ta tự hỏi.

Trịnh Sơ Vũ ép bản thân phải bình tĩnh lại, hai tay ôm chặt vai, ngước cao cằm thể hiện khí thế: “Tôi qua đây tìm chị là có chuyện muốn nói! Đầu tiên tôi muốn nói rõ, tôi không thừa nhận chị là chị họ của tôi. Còn nữa, tôi khuyên chị hãy rời xa anh Trường Uyên, tôi sẽ từ bỏ lần thứ hai đâu, anh ấy là của tôi!”

Trong lúc cô ta tuyên ngôn những lời này, di động trong túi quần Lâm Uyển Bạch lại rung lên lần nữa.

Lần này không còn là tin nhắn, có lẽ là một cuộc gọi. Không thể nhận máy, cô tạm thời thò tay vào túi ngắt máy.

Nghe xong những lời nói của Trịnh Sơ Vũ, Lâm Uyển Bạch quả thực không biết nên khóc hay cười, vì cô ta quả thực thể hiện ra ngoài sự đơn thuần và ngây thơ quá đỗi. Rõ ràng vẫn là buông lời tàn nhẫn uy hiếp cô, nhưng so với thái độ tuyên bố chủ quyền thầm lặng mà sâu cay của Lục Tịnh Tuyết trước kia thì kém quá xa. Nghe cực kỳ trẻ con, giống như một đứa trẻ muốn chiếm hữu món đồ chơi của mình vậy.

Ngẩng đầu lên, Lâm Uyển Bạch nhẫn nại hỏi: “Chỉ vậy thôi à?”

“Còn nữa!” Trịnh Sơ Vũ tức giận trừng mắt: “Chị đừng vui mừng quá lâu. Cho dù chị và anh ấy kết hôn cũng vô ích. Dù anh ấy lấy chị rồi, tôi cũng có thể giật anh ấy về!”

“Cô làm vậy là tính trở thành kẻ thứ ba?” Lâm Uyển Bạch tức cười hỏi.

“Tôi...” Trịnh Sơ Vũ đỏ bừng mặt, vừa giận dữ vừa khó xử. Lời tự mình nói ra cũng khó mà phản bác lại nửa câu.

Lâm Uyển Bạch hơi nhếch môi, nhíu mày lên tiếng: “Dù là cô hay Lục Tịnh Tuyết, tôi cũng sẽ không nhường. Hơn nữa, tình cảm là chuyện của hai người, Hoắc Trường Uyên cũng không phải là đồ vật để cô muốn giật là giật.”

“Hừ! Nếu chị đã không nghe lời khuyên cuối cùng của tôi thì chị đừng có hối hận!” Trịnh Sơ Vũ cuộn chặt tay lại thành nắm đấm.

“Được rồi, tôi sẽ không hối hận!” Lâm Uyển Bạch thoải mái gật đầu, rồi hỏi cô: “Lần này cô nói xong chưa, nếu nói xong rồi thì tôi đi đây.”

Trịnh Sơ Vũ tức đến nỗi không muốn nhúc nhích, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, cô ta quay đầu liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên cầm chìa khóa xe đi vào. Cô ta bất giác gọi to: “Anh Trường Uyên~”

Sau đó nhớ lại chuyện xảy ra ở Hoắc Thị, cảm thấy mất mặt, cô ta lại xấu hổ bỏ chạy.

Hoắc Trường Uyên cũng chẳng buồn để ý. Anh sải rộng bước chân đi thẳng về phía cô. Thật ra anh đã tới một lúc rồi, chỉ là chỗ đậu xe trong tiểu khu khá xa. Đợi mãi không thấy cô ra, anh bèn dứt khoát đi vào tìm.

“Ban nãy anh gọi điện thoại sao em không bắt máy?” Nắm lấy tay cô, Hoắc Trường Uyên nhíu mày hỏi một câu.

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch mới biết cuộc điện thoại ban nãy là của anh. Cô bĩu môi, trả lời với vẻ không mấy vui vẻ: “Làm gì có thời gian nghe điện thoại, anh không nhìn thấy em đang giải quyết tình địch à!”

Hoắc Trường Uyên đan tay mình vào tay cô, cúi xuống nhìn cô chằm chằm: “Giọng điệu có vẻ chua lắm!”

Lúc đi vào anh đã nhìn thấy cảnh cô bị Trịnh Sơ Vũ chặn giữa sân, bèn lập tức rảo bước đi tới. Nghe xong câu ai oán của cô, anh không nhịn được cười. Thật ra anh rất mong được nhìn thấy cô khi ghen, hai bên má cũng tự động phồng lên hệt như con trai của họ vậy, hơn nữa quan trọng nhất là nó chứng tỏ cô quan tâm tới anh.

Lâm Uyển Bạch bất giác ngẩng đầu, thấy anh lúc này nhướng cao đuôi mày, trông có vẻ vô cùng sinh động, hơn nữa đôi mắt thâm trầm ấy lại có những tia sáng lập lòe ẩn hiện.

Lẽ nào anh đang đắc ý?

Lâm Uyển Bạch có phần bực dọc định hất tay anh ra, nhưng khi bắt gặp đôi chút mỏi mệt trên gương mặt anh, cô vẫn vô thức nắm lấy tay anh.

Bộ vest đen trên người anh đã xuất hiện một vài nếp nhăn. Lúc ngồi ăn, cô nhận được tin nhắn của anh, khi đó máy bay vừa cất cánh. Chỉ sau ba, bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi, anh đã xuất hiện trước mặt cô. Có lẽ anh chỉ vừa xuống máy bay đã lập tức lái xe tới đây, còn không buồn thay quần áo, cả người bụi bặm.

Cô xót anh còn chẳng kịp, sao đành lòng hờn giận chứ!

Lâm Uyển Bạch đành giơ tay còn lại lên, đấm một cái lên ngực anh không nặng không nhẹ. Nhưng anh lập tức dùng tay kia ôm trọn lấy tay cô, đặt lên bờ môi hôn nhẹ, khiến cô hơi đỏ mặt.

Chung quy họ vẫn đứng giữa sân nhà họ Lục, rất có thể bị ai đó nhìn thấy.

Cô nhìn trái ngó phải, khi quay đầu lại, vừa hay bắt gặp mẹ con Lục Tịnh Tuyết từ trong nhà đi ra. Không biết cảnh vừa rồi có bị họ nhìn thấy không, Lâm Uyển Bạch khẽ nói: “Chúng ta đi trước đi!”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười, đổi sang khoác vai cô đi ra ngoài.

Chiếc Land Rover màu trắng đi băng băng trên con đường thẳng tuột của tiểu khu. Trong gương chiếu hậu, biệt thự nhà họ Lục mỗi lúc một xa hơn. Lâm Uyển Bạch quay về, nhìn sang người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh: “Hoắc Trường Uyên, anh ăn gì chưa?”

Nghĩ tới chuyện anh vừa xuống máy bay đã vội vã tới tìm cô, cô sợ anh sẽ đói bụng.

“Anh ăn trên máy bay rồi.” Hoắc Trường Uyên trả lời, sau đó liếc cô, nhíu mày hỏi một câu đáng lo hơn: “Ở đó có phải chịu ấm ức gì không?”

“Cũng không đến mức!” Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, cắn môi nói: “Có điều hình như ông nội không mấy thân thiện với em...”

“Ông cụ nhà họ Lục anh mới từng gặp một lần, không hiểu nhiều lắm.” Nghe vậy, Hoắc Trường Uyên trầm ngâm nói một câu.

Anh cũng đoán ra được. Lục Học Lâm nhận cô, nhà họ Lục cũng đương nhiên phải nhận máu mủ của mình. Chỉ có điều thân phận của cô đặc biệt, lại còn mẹ con Nguyễn Chính Mai ở đó, cô chắc chắn sẽ rơi vào một vị trí rất gượng gạo.

Có điều, không nhận tổ nhận tông đối với anh chẳng quan trọng. Cô là người con gái của anh, dĩ nhiên không thể chịu ấm ức. Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng: “Nếu ông ấy không thân thiện với em, em cũng không cần quá để tâm, càng không cần chú ý, chỉ là một ông già thôi mà!”

“...” Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.

Làm gì có ai ăn nói như anh chứ!

Nhưng cô đương nhiên hiểu anh vì xót mình nên mới nói vậy. Lâm Uyển Bạch đưa tay ra, nhân lúc xe dừng đèn đỏ, khẽ chạm lên từng đường vân trong lòng bàn tay anh.

Chiếc xe đi xuống cầu vượt, nhưng không lập tức về nhà ngay mà đánh lái tới một nhà hàng ven sông.

Sau khi xe đỗ lại, Lâm Uyển Bạch nhìn ra ngoài cửa xe, kinh ngạc quay đầu hỏi: “Ấy, anh ăn ở trên máy bay rồi cơ mà?”

“Ừm.”

“Thế sao...”

Hoắc Trường Uyên cởi dây an toàn của mình rồi quay sang cởi cả cho cô: “Ở nhà họ Lục em ăn no rồi à?”

“À thì...” Lâm Uyển Bạch chớp mắt.

Thôi được rồi, đúng là chưa no bụng gì. Tuy rằng toàn là mấy món ngon và lạ, cô cũng đã mang suy nghĩ mình đang đi ăn cưới để thưởng thức, nhưng chung quy vẫn không thấy ngon miệng, chỉ uống hết được bát canh bổ của ông nội.

Rút chìa khóa xe ra, Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên nắm tay đi vào trong nhà hàng.

Đây là một nhà hàng kiêm quán trà kiểu Hồng Kông kinh doanh 24/24, yêu cầu khách hàng phải tự đi tới quầy gọi món. Sau khi phục vụ đưa họ tới chỗ ngồi, Hoắc Trường Uyên cởi áo vest ra, bảo cô đợi mình trên ghế, còn anh đi xếp hàng.

Là dịp cuối tuần, nên cho dù đã quá giờ ăn tối, người trong nhà hàng vẫn rất đông.

Sau khi uống một ngụm nước chanh, Lâm Uyển Bạch chống tay lên cằm ngắm Hoắc Trường Uyên xếp hàng giữa đám đông. Anh một tay đút túi quần, dáng người cao lớn đứng sững ở đó. Tay áo sơ mi được anh cởi cúc, xắn lên tận khuỷu, bắp tay nhỏ rắn chắc lộ ra dưới ánh đèn, tràn ngập cảm giác nam tính.

Tuy rằng từng đường nét của anh, nhắm mắt lại cô cũng vẽ ra được nhưng lần nào nhìn cô cũng say đắm.

Xung quanh có rất nhiều cô gái giống như cô, cũng bị thu hút. Họ thì thầm bàn tán với những ánh mắt hoa đào si mê. Ngay cả mấy cô nhân viên cũng bất giác nhìn trộm anh mấy lần. Nhưng anh không để ý tới họ, chỉ ngướcl ên, nhìn chằm chằm menu được bật sáng trưng trên cao.

Cứ mỗi người ở phía trước rời đi là anh lại tiến lên một bước, kiên nhẫn đợi tới lượt gọi đồ ăn cho cô. Cứ ngắm mãi như thế, Lâm Uyển Bạch cũng cảm thấy hạnh phúc. Những lời cô nói với Lâm Dũng Nghị hôm trước đều xuất phát từ tận đáy lòng, cô rất cảm kích Hoắc Trường Uyên vì đã dành tình cảm cho mình.

Phải tu ba kiếp mới gặp được một người tốt như vậy!

Hoắc Trường Uyên bê khay đồ trở lại liền thấy cô đang chớp chớp mắt, say đắm nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt cô trong veo như có ngôi sao nào trên trời lọt vào trong. Anh nhướng đuôi mày, trong lòng có vài phần vui thích.

Tình yêu và sự dựa dẫm cô dành cho anh đều được anh thấy hết, hơn nữa ánh mắt ấy là không thể lừa gạt ai.

Hoắc Trường Uyên đi qua, không ngồi ở chỗ đối diện mà ngồi sát bên cạnh cô.

“Anh có đẹp đến mấy cũng không làm đồ ăn được đâu, mau ăn đi!”

Lâm Uyển Bạch vuốt mặt một cái, trước mắt có một đôi đũa và một thìa canh được anh đưa tới.

Nghe xong lời của anh, cô bất giác lườm nguýt trong lòng, làm gì có ai tự luyến như vậy chứ!

Liên tục ăn hết hai khay há cảo tômn, Lâm Uyển Bạch cảm thấy dạ dày no sắp bung ra. Ra khỏi nhà hàng, Hoắc Trường Uyên vẫn không định về nhà mà nắm tay cô đi thẳng qua đường, tới rạp chiếu phim đối diện.

Ban nãy lúc cô vùi đầu ăn cháo, anh đã lấy di động lên mạng đặt vé xem phim.

“Xem xong bộ phim rồi về.”

Lâm Uyển Bạch nhìn thông tin mua vé trên di động của anh. Là một bộ phim hài kinh điển.

Sao cô không hiểu dụng ý của anh. Chắc anh sợ cô không vui lúc ở nhà họ Lục nên muốn xoa dịu tâm trạng của cô.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu với anh: “Hơn mười giờ rồi, đừng xem nữa. Anh vừa đi công tác về, nhất định rất mệt, về nhà nghỉ ngơi sớm đi!”

“Không sao.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười.

“Nhưng mà...” Lâm Uyển Bạch nhíu mày, xem xong về nhà cũng quá nửa đêm rồi, sợ anh không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Dường như thấy cô vẫn do dự, Hoắc Trường Uyên thẳng thừng buông một câu: “Xem phim hoặc về nhà làm, em chọn đi!”

Trong lúc nói chuyện, họ cũng đã đi ra trước cửa thang máy.

Bên cạnh có không ít người giống như họ, từng cặp nam nữ đang đợi thang máy lên xem phim. Vậy mà giọng anh không hề nhỏ, giây phút anh nói ra, cô có cảm giác xung quanh chợt im ắng, tất cả đồng loạt nhìn về phía họ.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu, xấu hổ không tưởng.

Đúng lúc này, thang máy “tinh” một tiếng và mở ra, cô gần như kéo anh chui vào trong ngay tắp lự, giọng lí nhí như muỗi: “Xem phim!”

Suốt cả quá trình, cô đều đứng quay lưng lại, giấu mình trong góc, không dám ngẩng đầu, chỉ phẫn nộ lấy tay bấu eo anh. Nhưng người anh thì rắn chắc, cứng như đá, hoàn toàn không nhằm nhò gì.

Tuy chỉ có năm tầng lầu nhưng Lâm Uyển Bạch vẫn cảm thấy dài như cả năm. Tới khi mọi người trong thang máy đi ra ngoài hết cô mới dám lề mề đi theo sau anh ra ngoài.

Không phải là những bộ phim hiện tại đang lên sóng, phòng chiếu VIP phát lại những bộ phim kinh điển một thời, hơn nữa còn toàn là ghế tình nhân. Kiểu ghế hai người có thể đồng thời nằm lên, sofa đỏ, rất có không khí.

Họ ngồi ở hàng cuối cùng, lúc vào đèn đã tắt cả, trên màn hình lớn đang chiếu quảng cáo.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Uyển Bạch nhìn chiếc vé đã được xé rách trong tay, có hơi thất thần.

Hoắc Trường Uyên lấy một chiếc gối cho cô dựa sau lưng: “Em sao vậy?”

Lâm Uyển Bạch giải thích: “Bộ phim này Cá nhỏ thích xem nhất...”

Bộ phim điện ảnh kinh điển của Châu Tinh Trì. Nhớ lại lúc trước khi cô và Tang Hiểu Du cùng đi xem, cả hai đều phá lên cười sằng sặc. Chỉ là sau này càng lớn dần lên, mỗi lần xem lại, họ đều có một cảm nhận khác. Tang Hiểu Du yêu thích bộ phim này hơn bất kỳ bộ phim điện ảnh nào khác, luôn giở ra xem đi xem lại, thường xuyên cười lúc bắt đầu và rơi nước mắt lúc kết thúc.

“Nhớ cô ấy rồi à?” Hoắc Trường Uyên ôm cô vào lòng.

“Ừm!” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Tuy rằng hôm nay lúc vừa ra khỏi biệt thự, cô còn Facetime với Tang Hiểu Du ở tận Nam Phi.

Nhưng dù sao cũng không thể gặp mặt, hơn nữa thời gian nói chuyện cũng có hạn, dĩ nhiên sẽ rất nhớ. Cô thở dài: “Em không có quá nhiều bạn bè, tốt nghiệp đại học xong, rất nhiều bạn bè đã đi nơi khác phát triển, các đồng nghiệp cũ cũng không còn liên lạc từ lâu. Bạn thân chỉ có mình Cá nhỏ. Cô ấy đi Nam Phi rồi, em bỗng cảm thấy mình không còn bạn...”

“Em có đàn ông là được rồi!” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

Lâm Uyển Bạch bĩu môi, lẩm bẩm một câu: “... Bá đạo!”

Hoắc Trường Uyên nâng cằm cô lên: “Nói xấu gì anh đấy hả?”

“Phim bắt đầu rồi kìa!” Lâm Uyển Bạch chỉ vào màn hình, lảng tránh vấn đề.

Bộ phim điện ảnh dài hơn một trăm phút, khi bài nhạc kết thúc “Một đời yêu thương” vang lên, đèn cũng từ từ được bật sáng. Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên theo đoàn người lần lượt đứng dậy, bước xuống thềm đi ra ngoài qua lối thoát hiểm.

Khi đi tới hàng đầu tiên, có một bóng dáng quen thuộc ngồi một mình một ghế, đứng lên.

Khi bóng người ấy quay sang, Lâm Uyển Bạch kinh ngạc lên tiếng: “Bác sỹ Tần?”

Tần Tư Niên dường như không ngờ lại gặp họ, ánh mắt cũng thoáng qua chút sững sờ: “Hai người tới xem phim à?”

“Vâng.” Lâm Uyển Bạch gật đầu rồi hỏi ngay: “Bác sỹ Tần, anh đi một mình sao?”

Ban nãy khi đi từ trên xuống, cô nhìn rất rõ ràng. Lúc đó cô hơi kỳ lạ, những chỗ người khác đều là đôi cặp, dù không phải một nam một nữ thì cũng có bạn đi cùng. Chỉ có mình người này một mình đứng lên, rõ ràng rất nổi bật. Nhưng không ngờ đó lại là Tần Tư Niên!

Trong phòng chiếu đã kết thúc, giữa đám đông huyên náo dưới ánh đèn, trông anh ấy thẳng tắp như một cây bạch dương, nhưng lại toát lên vẻ đơn độc và lạc lõng.

“Ừm.” Tần Tư Niên gật đầu.

Lâm Uyển Bạch sững người, đúng là một mình thật.

Chú ý thấy vé phim anh ấy cầm trên tay, cô tò mò hỏi, ngữ khí có chút thăm dò: “Bác sỹ Tần, anh cũng thích xem bộ phim này sao? Tôi nhớ đây là phim Cá nhỏ thích nhất!”

“Phải, đây là bộ phim điện ảnh cô ấy thích nhất, không có cái nào hơn.” Tần Tư Niên tiếp lời cô, giọng thấp mà xa xôi.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy rõ những cơn lốc xoáy cuộn trào trong đôi mắt hoa đào ấy. Cô dám khẳng định, họ từng cùng nhau đi xem bộ phim này, hơn nữa không chỉ một lần.

Cô thậm chí còn cảm thấy, Tần Tư Niên một mình xuất hiện ở đây để xem bộ phim này, phần lớn là vì nhớ Tang Hiểu Du chăng...

Ba người trùng hợp gặp nhau cùng đi ra khỏi rạp, vì ăn xong họ tới thẳng đây nên không xuống hầm lấy xe, mà đến tầng một, Tần Tư Niên cùng họ ra khỏi thang máy.

“Tư Niên, cậu không lái xe đến à?” Hoắc Trường Uyên hỏi, cầm chìa khóa xe chỉ sang đối diện: “Xe của tôi đỗ ở cửa nhà hàng đối diện, qua đó đi, tôi đưa cậu về!”

Tần Tư Niên lắc đầu, xua tay nói: “Không cần đâu, sáng mai tôi còn một ca phẫu thuật, tối nay về ngủ tạm ở ký túc xá bệnh viện, không tiện đường. Tôi bắt xe cũng được.”

Nói xong, anh ấy tạm biệt họ, vừa châm một điếu thuốc vừa đi sang bên đường bắt xe.

Lâm Uyển Bạch nhìn những làn khói trắng phá ra, ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, đuổi sau hét với một câu: “Bác sỹ Tần, hình như gần đây đang có người theo đuổi Cá nhỏ!”

Nghe thấy vậy, bước chân Tần Tư Niên chợt khựng lại.

Lâm Uyển Bạch tiến thêm mấy bước, giải thích: “Thật ra tôi cũng chỉ vô tình nhìn thấy lúc Facetime với cô ấy. Có một người đàn ông Hoa kiều xuất hiện bên cạnh cô ấy, hơn nữa còn rất niềm nở, trông có vẻ rất thích cô ấy...”

Cô không cố tình bịa ra, mà đích thực có chuyện này. Tuy rằng Tang Hiểu Du phủ nhận, bảo cô đừng nói linh tinh, đối phương chỉ thân thiết hơn một chút vì họ đều là người châu Á mà thôi, nhưng cô lại nhận ra sự ân cần hơn bình thường mà người ấy dành cho cô bạn thân. Hơn nữa, nếu chỉ là bạn bè, làm gì có ai nhiệt tình tặng cả một bó hoa hồng to tướng như vậy?

Thật ra cô không nhất thiết phải nói chuyện này với Tần Tư Niên, dù sao họ cũng đã ly hôn. Tần Tư Niên một mình từ Nam Phi trở về đây chứng tỏ họ đã là người xa lạ, cũng nên tự có cuộc sống riêng của mình. Nhưng trong thâm thâm, cô vẫn mong họ còn cơ hội tái hợp.

Lâm Uyển Bạch không biết cô bạn Tang Hiểu Du đã buông bỏ được tình cảm và chuyện hôn nhân này hay chưa, nhưng chí ít trong lòng cô ấy vẫn chưa quên sạch hoàn toàn, bằng không mỗi lần cô nhắc đến Tần Tư Niên, ánh mắt cô ấy ở bên kia màn hình đã chẳng cần né tránh.

Sau khi nói xong những lời này, cô nín thở quan sát biểu cảm của Tần Tư Niên.

Gần như cô vừa dứt lời, gương mặt Tần Tư Niên vụn vỡ như một tấm gương, trên tấm gương ấy xuất hiện những vết nứt. Dưới ánh đèn đường, anh ấy cụp mắt xuống. Vài giây sau, anh ấy mới ngẩng lên, trong đôi mắt như bao trọn cả đêm đen. Anh ấy bật ra mấy chữ rất khẽ: “Tôi biết rồi.”

Dùng sức rít một hơi thuốc, Tần Tư Niên quay người đi sang bên đường bắt taxi.

Vậy thôi sao?

Lâm Uyển Bạch sững sờ đứng nhìn đèn đuôi xe của chiếc taxi biến mất trong tầm mắt, lòng hơi nghẹn lại.

Hoắc Trường Uyên đi qua nắm chặt vai cô: “Thôi.”

“Ừm...” Cô thở dài gật đầu.

Hết chương 321

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.