Xin Hãy Ôm Em

Chương 336: Chương 336: Chương 335




Ngắt máy xong, sắc mặt Lâm Uyển Bạch hơi nghiêm lại.

Tiểu Triệu nãy giờ ngồi bên cạnh theo dõi cô bèn ngó đầu qua, đúng lúc di động lọt ra vài chữ, cô ấy nghe thấy được từ quan trọng: “Chị Tiểu Bạch, Cục Công an gọi điện thoại đến cho chị sao?”

“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

“Ôi trời ơi, vậy không sao chứ?” Tiểu Triệu hỏi vội.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu, nhíu mày nói: “Không sao, chỉ là phải đi gặp một người.”

“Hả, bây giờ ạ?” Tiểu Triệu nhìn giờ.

Lâm Uyển Bạch cũng nhìn giờ theo, ngẫm nghĩ một chút rồi cầm di động đứng lên khỏi chỗ: “Chị đi gặp quản lý, xin nghỉ đã!”

Thuận lợi xin được nghỉ phép, khi chuẩn bị đi vào thang máy, cô vẫn gọi điện thoại cho Hoắc Trường Uyên.

Chỉ có điều không biết có phải anh đang họp không, anh không nhận máy, nên cô đành thôi. Từ tòa nhà văn phòng đi ra, cô bắt taxi, tới thẳng Phân cục Công an thành phố.

Sau khi cô bước vào, nói rõ mục đích, liền có cảnh sát chủ động tiến lên nói: “Cô Lâm, mời cô đi theo tôi!”

Lâm Uyển Bạch gật đầu, cùng người đó đi sâu vào trong hành lang.

Cô đã từng nghe Hoắc Trường Uyên kể qua, vụ án của Lý Huệ đã được Viện kiểm sát gửi hồ sơ lên Tòa án, có điều tạm thời vẫn chưa xử, thế nên bà ta vẫn đang được tạm giam tại đây. Tới khi được tuyên mức án tù cụ thể sẽ được di chuyển tới nhà tù.

Ở một đất nước pháp trị, đã phạm pháp, không ai thoát được khỏi chế tài của pháp luật.

Cảnh sát dẫn cô tới trước cửa một gian phòng. Người đó đẩy cửa ra, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế trước: “Cô đợi một chút, phạm nhân sẽ được đưa tới đây ngay bây giờ.”

“Vâng, cảm ơn anh.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô ngồi xuống chưa bao lâu thì cánh cửa sắt bên trong được đẩy ra, Lý Huệ đeo còng tay bị cảnh sát đưa vào.

Ngày trước khi Lý Huệ bị bắt, khi Lâm Uyển Bạch tới nơi thì bà ta đã bị đưa đi rồi, chỉ còn đám hàng xóm đứng xem. Còn bây giờ, chỉ mới vừa rồi cô mới chứng kiến dáng vẻ thảm hại như vậy của bà ta. Cho dù năm xưa Lý Huệ mang thân phận kẻ thứ ba, chưa được trở thành vợ chính thức, bà ta cũng chưa từng khổ sở như vậy.

Cô nhớ tới Lâm Dao Dao cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Hai mẹ con họ, người bốn năm trước vẫn còn ăn sung mặc sướng trong nhà họ Lâm, e rằng không bao giờ có thể ngờ được, nửa đời sau của mình lại trải qua nhiều năm trong tù ngục.

Đừng gây nghiệt đã chẳng đến nỗi này.

Nếu đã lựa chọn làm việc ấy thì phải gánh chịu hậu quả.

Khi Lý Huệ ngồi xuống, còng tay rơi xuống mặt bàn, vang lên một âm thanh lảnh lót lạnh lẽo. Lâm Uyển Bạch vô thức đặt tay xuống bụng mình, thầm nhỏ trong lòng: Con yêu, đừng sợ!

“Bà nói đi, bà muốn gặp tôi có chuyện gì?” Lâm Uyển Bạch chủ động lên tiếng.

Lý Huệ bỗng nhiên bổ nhào về phía trước bàn, hai tay túm chặt lấy cô, kéo theo cả còng tay làm phát ra tiếng động.

Lâm Uyển Bạch phản ứng nhanh, gần như một giây trước khi bị chạm phải đã vô thức dựa nhanh về phía sau: “Bà làm gì vậy!”

Người cảnh sát đứng cạnh cửa thấy vậy, cũng tiến lên mấy bước.

Nhìn thấy thế, Lý Huệ không dám hành động bừa bãi nữa, sợ bị cảnh sát quát nạt. Bà ta đành ngồi nghiêm chỉnh xuống ghế, bắt đầu gào khóc: “Uyển Bạch, xin lỗi cô! Tôi đã biết mình sai từ lâu rồi, cô có thể thương hại tôi, giúp tôi, cứu tôi ra ngoài không?”

“Không thể.” Lâm Uyển Bạch trả lời không chút do dự.

Trên đường đến đây, cô đã đoán được Lý Huệ nhất định sẽ cầu xin mình. Nếu ban nãy cảnh sát không tiến lên, cô dám khẳng định, Lý Huệ nhất định sẽ lại quỳ rạp xuống trước mặt, ôm chặt chân cô không buông như dạo nọ.

Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào mắt Lý Huệ, nói rành mạch từng chữ: “Lần trước ở cửa Cục cảnh sát, bà từng vì Lâm Dao Dao cầu xin tôi, tôi cũng nói không thể. Đối với hai mẹ con bà, thái độ của tôi sẽ không thay đổi! Nếu bà muốn gặp tôi chỉ vì chuyện này thì bà chắc chắn phải thất vọng rồi.”

“Uyển Bạch, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cô nhất định phải nắm chặt không buông sao? Dao Dao đã bị tuyên án rồi, còn tôi thì phải trốn Đông trốn Tây lâu như vậy, bị dồn tới đường cùng, tới cuối cùng vẫn bị bắt. Bây giờ tôi chỉ mong ở cô một chút từ bi mà cũng không được, làm người nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?” Lý Huệ không ngừng cố gắng thuyết phục cô.

“Tôi tuyệt tình ư?” Lâm Uyển Bạch nghiến răng: “Lúc Lâm Dao Dao đâm vào thằng bé, cô ta không tuyệt tình sao? Khi bà tìm năm gã lưu manh định cưỡng bức tôi, bà không tuyệt tình à?”

Lý Huệ á khẩu, hèn mọn lẩm bẩm: “Tuy rằng tôi và Dao Dao đều từng hại cô, nhưng chẳng phải bây giờ cô vẫn bình an vô sự sao!”

Lâm Uyển Bạch nghe mà chỉ muốn phá lên cười.

Lẽ nào như vậy là có thể xóa sạch tội danh. Lẽ nào cô không nên trách cứ Lý Huệ mà phải cảm thấy mình may mắn, hóa hiểm thành an?

Cô không bao giờ quên được nỗi sợ hãi khi bị đưa tới xưởng bỏ hoang. Nếu Hoắc Trường Uyên tới muộn một bước, thì bây giờ cô sẽ chẳng thể yên ổn ngồi ở đây. Cô càng không quên được cảnh Hoắc Trường Uyên khắp người đầy máu bị đẩy vào phòng cấp cứu. Bảo cô phải giơ cao đánh khẽ ư, không khác gì nằm mơ cả.

Lý Huệ không từ bỏ, tiếp tục nói: “Uyển Bạch, tôi biết, bây giờ cô đã bay lên cành cao, không chỉ nhà họ Hoắc, còn cả nhà họ Lục! Bố cô đã kể rồi, cô không còn là người nhà họ Lâm, mà giờ là con gái nhà họ Lục rồi. Bất luận thế nào nhà họ Lâm cũng đã nuôi dưỡng cô nhiều năm, Dao Dao và tôi giờ ra nông nỗi này, cô đành lòng nhìn bố cô bên cạnh không có lấy một người thân sao?”

“Việc này bà không cần lo. Bố nói rồi, bố không cần!” Lâm Uyển Bạch truyền đạt lại một cách vẹn nguyên: “Ông còn nói hai mẹ con bà đi tới bước đường này hoàn toàn là do tự mình chuốc lấy, phải trả giá cho những gì mình gây ra, để hai người ở trong tù tự vấn lương tâm.”

Nghe xong, sắc mặt Lý Huệ nhợt nhạt tưởng chết.

Còn tưởng Lâm Dũng Nghĩ sẽ nể tình vợ chồng ân ái. Trước đó vay tiền, ông đã chịu cho mình mượn rồi, không ngờ, đến một lời cầu xin cũng không giúp bà ta, hoàn toàn chặn đứng đường lùi của bà ta!

Lâm Uyển Bạch nhìn biểu cảm càng lúc càng hoảng loạn của Lý Huệ, trầm tư mấy giây rồi bất ngờ hỏi: “Chỉ thị bà chuyện bắt cóc tôi không còn ai khác sao? Thật sự chỉ có mình bà?”

Lý Huệ sững sờ giây lát, sau đó lắc đầu nói: “Ừm.”

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, ngón tay hơi nắm chặt lại.

Cứ như vậy qua khoảng vài giây, cô đứng dậy khỏi ghế, đã cảm thấy có thể kết thúc buổi gặp mặt này rồi, chuẩn bị ra về.

Lý Huệ thấy vậy, vội vàng lên tiếng: “Đợi chút! Uyển Bạch, tôi còn chuyện này phải nói với cô, cô nhất định sẽ muốn biết! Nể tình tôi nói cho cô biết chuyện này, cô có thể giơ cao đánh khẽ không?”

“Chuyện gì vậy?” Lâm Uyển Bạch nheo mắt lại.

Cô luôn có cảm giác đây mới thật sự là mục đích khiến Lý Huệ muốn gặp mình. Cô ngồi lại xuống ghế, đợi chờ câu trả lời của Lý Huệ với nét mặt vô cảm, muốn xem xem bà ta rốt cuộc có chiêu trò gì.

“Có liên quan đến người mẹ đã ngoẻo...” Lý Huệ nhìn thấy ánh mắt cô lạnh đi, ý thức được mình lỡ lời, lập tức chữa lại: “Ý tôi là có liên quan tới người mẹ đã qua đời của cô.”

Một chút sửng sốt thoáng qua trong lòng Lâm Uyển Bạch, cô hỏi với vẻ rất bất ngờ: “Mẹ tôi?”

“Đúng vậy, có liên quan tới mẹ cô!” Lý Huệ gật đầu, hạ thấp giọng xuống một chút để nói: “Cô vẫn luôn cho rằng mẹ cô vì tôi nên mới không chịu nổi nữa, chọn cách nhảy lầu ư? Nhưng sự thật là, ngày mẹ cô nhảy lầu, ngoài tôi ra, còn một người phụ nữ khác từng đến gặp bà ấy!”

“Bà nói gì cơ?” Lâm Uyển Bạch kinh hoàng.

Lý Huệ tiếp tục nói với cô: “Người phụ nữ đó cực kỳ sang trọng, còn dẫn theo cả thư ký. Khi tôi đi lên bằng cầu thang bộ, vừa hay nhìn thấy họ đi vào phòng bệnh! Họ đã ở bên trong nói chuyện rất lâu. Khi tôi đi vào, mẹ cô ngồi bệt dưới đất. Tôi thị uy hồi lâu, nhưng bà ấy hoàn toàn không nghe thấy gì, chỉ ngẩn người nhìn một cuốn tiểu thuyết. Còn về việc người phụ nữ kia là ai, tôi nhớ người thư ký có gọi bà ta là Lục phu nhân!”

Lục phu nhân?

Lâm Uyển Bạch sững sờ.

Sau đó, trước khi cánh cửa đóng lại hẳn, Lý Huệ vẫn còn không ngừng kêu cô giơ cao đánh khẽ, cô chẳng nghe được gì nữa.

Trong đầu cô chỉ toàn là những lời ban nãy bà ta nói.

Thật ra khi công khai quan hệ huyết thống, Lâm Dũng Nghị có từng kể cho cô biết, người trong lòng mẹ lâu nay không phải là ông. Hơn nữa vào lúc lựa chọn nhảy lầu để kết thúc cuộc đời, cái tên bà hét cũng vẫn không phải là ông...

Lúc đó khi nói những lời này, ngữ khí của Lâm Dũng Nghị rất rầu rĩ, ánh mắt cũng long lanh nước, có thể thấy chuyện này vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng ông.

Thế nên Lý Huệ nói những lời này không có sự giả tạo bên trong, hơn nữa bản thân cô cũng từng suy đoán, giây phút nhảy xuống, nếu người mẹ gọi tên không phải Lâm Dũng Nghị thì nhất định sẽ là Lục Học Lâm. Mà Lục phu nhân theo lời Lý Huệ, cô đã chắc chắn một trăm phần trăm chính là mẹ của Lục Tịnh Tuyết, Nguyễn Chính Mai!

Từ Cục Công an đi ra, vừa bước xuống bậc thềm cuối cùng, cô liền nghe thấy bên ngoài có một tiếng phanh xe chói tai.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một chiếc xe màu trắng dừng bên đường. Cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn nhảy xuống, tay cầm chìa khóa xe, sải bước đi vào trong, vạt áo vest cũng tung bay theo bước chân của anh.

Cô hơi bất ngờ, sao anh lại tới đây.

Trước khi ra khỏi công ty, Lâm Uyển Bạch có gọi điện cho anh, nhưng nghĩ chắc anh đang họp nên cô đi thẳng tới đây luôn. Dù sao đây cũng là Cục Công an, Lý Huệ là phạm nhân đang bị tạm giam, chẳng thể làm gì cô được. Cô rất muốn nghe xem Lý Huệ muốn nói gì với mình.

Nhưng suy nghĩ lại cô liền hiểu ngay, suýt nữa thì cô quên mất trong văn phòng còn có một “tiểu gian tế”!

Nhất định là Tiểu Triệu sau đó đã báo cáo với anh. Anh biết tin liền lập tức lái xe qua đây vội. Dọc đường, không biết anh đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi. Từ nét mặt gấp gáp và lo lắng của anh cô có thể đoán ra.

Thấy anh sải rộng bước chân đi tới, Lâm Uyển Bạch liền đứng yên tại chỗ, mỉm cười thật tươi đợi anh.

Trong chớp mắt, Hoắc Trường Uyên đã đứng thẳng trước mặt cô, nhíu mày tỉ mỉ quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, rồi nắm chặt hai vai cô: “Em không sao chứ?”

“Không sao...” Lâm Uyển Bạch mỉm cười.

Hoắc Trường Uyên rõ ràng thả lỏng cơ mặt ngay. Sau khi liếc về phía sau lưng cô, mắt anh lạnh đi đôi chút, anh hạ thấp giọng: “Đã bị giam rồi mà còn không yên phận, Lý Huệ gặp em làm gì vậy?”

“Về nhà em kể cho!” Lâm Uyển Bạch trả lời.

Hoắc Trường Uyên gật đầu, khoác vai cô sải bước đi ra khỏi Cục Công an.

Vì đã xin nghỉ nên Lâm Uyển Bạch không quay về công ty nữa. Hoắc Trường Uyên tuy vẫn còn công việc cần phải giải quyết nhưng cũng không định quay về nữa, mà kiên quyết đưa cô tới bệnh viện khám thai. Anh sợ đến mấy nơi nay sức khỏe và tâm trạng của cô bị ảnh hưởng.

Không cãi được anh, cô đành ngoan ngoãn nghe lời.

Giờ này vẫn chưa quá muộn, lại có Tần Tư Niên nói giúp, họ thuận lợi vào được phòng của chủ nhiệm khoa Sản.

Hai lần kiểm tra đầu tiên, một lần cô tự đi, một lần vì cứu Trịnh Sơ Vũ nên cô ấy đi cùng. Đây vẫn là lần đầu tiên Hoắc Trường Uyên cùng cô đi khám thai. Suốt cả quá trình, anh cực kỳ nghiêm túc và chăm chú.

Lâm Uyển Bạch vừa chỉnh trang lại quần áo ngồi xuống ghế, thì nghe thấy anh hỏi nhỏ: “Bác sỹ, là con trai hay con gái thế ạ?”

Bác sỹ nghe xong, cười ha ha nói: “Bây giờ vẫn chưa kiểm tra ra được, phải khoảng ba đến bốn tháng mới biết!”

Tuy rằng bây giờ bệnh viện có quy định không báo trước giới tính đứa trẻ, nhưng các gia đình phong kiến thời buổi này cũng ít đi nhiều, hơn nữa nhà nước cũng có chính sách mở cửa với chế độ một con, rất trân trọng các mầm non tương lai của đất nước, vì vậy những người quen biết vẫn có thể âm thầm nói cho nhau.

“Vâng.” Hoắc Trường Uyên đáp, sau đó lại tự khẳng định một câu: “Có lẽ là con gái đấy.”

Giữa tiếng cười của bác sỹ và y tá, Lâm Uyển Bạch xấu hổ kéo anh rời khỏi phòng kiểm tra.

Sau khi ra khỏi bệnh viện đã gần chập tối, trước mặt là ráng chiều ngả về Tây. Chiếc Land Rover trắng đi thẳng tới trước cửa trường mầm non.

Đợi không bao lâu, đã nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ ùa ra dưới sự dẫn dắt của giáo viên.

Bánh bao nhỏ tinh mắt, đứng từ xa đã nhìn thấy cô rồi. Nó như một con ngựa nhỏ đứt cương, lao thẳng về phía cô. Nhưng khi tới gần, lập tức bị Hoắc Trường Uyên giơ tay chặn lại.

Bánh bao nhỏ hiểu ra, cũng ngoan ngoãn dừng bước, đổi sang nhẹ nhàng nắm tay cô.

Bụng Lâm Uyển Bạch bây giờ chưa to, vẫn có thể thoải mái cúi xuống, xoa gò má ửng hồng của con: “Bảo bối, hôm nay vui không?”

“Vui ạ!” Banhs bao nhỏ mím môi lại cười vụng trộm, sau đó rút một tờ giấy từ trong cặp sách ra, ngượng ngập nói: “Cô giáo dạy con hát, còn dạy vẽ nữa. Bảo bảo vẽ một bức, bên trong còn có em gái nhỏ~”

Trước kia bánh bao nhỏ thường xuyên thích ở nhà vẽ bằng sáp màu, có điều chỉ là hình ảnh ba người họ, bây giờ trong tranh đã xuất hiện thêm một baby.

“Bảo bối giỏi quá!” Lâm Uyển Bạch kích động thơm lên má thằng bé.

Lúc đứng lên, Hoắc Trường Uyên ôm chặt lấy eo cô: “Anh cũng muốn.”

Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, giơ tay đẩy anh ra, nói là đợi về nhà. Ở đây đang có bánh bao nhỏ, còn bao nhiêu đóa hoa của Tổ quốc!

...

Gió đêm thổi qua, cây lá ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa.

Hoắc Trường Uyên sợ cô cảm lạnh, đứng lên đóng cửa sổ lại, chỉ bật điều hòa ở một nhiệt độ thích hợp. Hai người họ ngồi dựa vào đầu giường, hưởng thụ giây phút ấm áp cuối cùng của một ngày dài.

Lâm Uyển Bạch kể lại chuyện Lý Huệ gặp mình cho anh, không giấu giếm gì.

Cô khẽ nắm tay lại, mím môi nói: “Hoắc Trường Uyên, em có cảm giác cái chết của mẹ em có liên quan tới vị Lục phu nhân này!”

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên khẽ nhíu mày, chuyện này anh không biết rõ, lại đã trải qua nhiều năm, cũng không thể điều tra lại nữa. Trầm ngâm giây lát, anh rướn môi: “Anh nghe nói mẹ của Trịnh Sơ Vũ, Lục Học Phương sắp về nước rồi.”

“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Trước đó cô có nghe Trịnh Sơ Vũ kể qua. Người này xét về quan hệ là cô của mình, không biết là người như thế nào. Nhưng nghe anh kể về chuyện giữa bà và mẹ anh, có thể thấy bà cũng là người trọng tình cảm, nhưng cô không hiểu anh bỗng dưng nói như vậy là có ý gì.

Hoắc Trường Uyên tiếp tục: “Năm xưa hình như bà ấy và Nguyễn Chính Mai từng cộng sự một khoảng thời gian, tới lúc đó không ngại có thể hỏi bà ấy.”

Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch cảm thấy cũng có thể hỏi.

“Không còn sớm nữa, ngủ thôi!” Hoắc Trường Uyên đã đặt cô nằm xuống gối.

Lâm Uyển Bạch liếc nhìn đồng hồ. Tròn mười giờ, từ sau khi cô mang thai, giờ giấc đi ngủ của cô mỗi tối đều được anh kiểm soát chặt chẽ, tới mười giờ bắt buộc phải nằm xuống giường ngủ, như vậy mới đủ giấc và tốt cho đứa con trong bụng.

Trước khi giơ tay tắt đèn, Hoắc Trường Uyên còn cúi xuống hôn lên khóe môi cô.

Anh chỉ muốn tặng cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, không ngờ tay cô đặt lên vòng eo tráng kiện của anh, đồng thời cũng bất giác đáp lại.

Hoắc Trường Uyên nhẫn nhịn đã lâu, đâu chịu nổi sự trêu ghẹo của cô, hôn không thể kiểm soát.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên, cả hai đều thở những hơi nóng rực. Nhưng anh đành phải vùi mặt lên hõm cổ cô, thở nặng nề: “Uyển Uyển, em mà còn dụ dỗ anh như vậy nữa, sau này anh phải ra phòng khách ngủ đấy!”

Lúc ngẩng lên, anh vừa hay nhìn thấy cô ngước ánh mắt long lanh nhìn mình.

Dưới ánh đèn ngủ, mái tóc dài xõa xuống gối, trông cô càng da trắng môi hồng, có một chút phong tình thoáng qua, hơn nữa đôi mắt ấy thật sự quá hút hồn người ta.

Dòng máu trong người anh càng thêm sội sục, không chỉ đơn thuần là điên cuồng, anh còn kích động muón đứng lên sang phòng của khách ngủ. Nhưng cánh tay bị cô giữ lại, cô cuộn người nằm vào lòng anh.

“Nhưng anh không nằm bên cạnh, em ngủ không ngon...”

Lâm Uyển Bạch áp nửa gương mặt lên cánh tay anh, giọng nói vừa khẽ vừa mềm mại, còn có chút nũng nịu.

Hoắc Trường Uyên đành phải ôm chặt lấy cô, khẽ cười mắng yêu: “Giỏi hành người thôi!”

Hết chương 335

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.