Ban nãy trong lúc Trịnh Sơ Vũ và Lục Tịnh Tuyết tranh cãi, không ai chú ý đến việc Hoắc Trường Uyên rời khỏi phòng ăn từ lúc nào.
Lúc này anh quay trở lại, cầm theo một tập tài liệu từ trong xe, ném lên mặt bàn ăn: “Vợ cũ của Lâm Dũng Nghị, Lý Huệ, từng sai khiến kẻ khác bắt cóc Uyển Uyển, chuyện này chú Lục coi như cũng là người đích thân chứng kiến, biết khá rõ đầu đuôi câu chuyện!”
“Ừm.” Lục Học Lâm gật đầu, tỏ vẻ nghi hoặc, không hiểu anh bỗng dưng nhắc lại chuyện này là có ý gì.
Ngược lại, Lục Tịnh Tuyết quỳ mọp bên cạnh thì hơi trầm xuống.
Hoắc Trường Uyên ngồi lại xuống ghế, dựa lưng ra sau, ngón tay gõ nhẹ lên tập tài liệu: “Vài hôm trước, Lâm Dũng Nghị di dân tới Úc, trước khi đi đã giải quyết hết mọi tài sản, nhưng bỗng nhiên phát hiện có thêm một khoản tiền trị giá mười triệu nhân dân tệ, được biết là lúc trước Lý Huệ đã gửi tiết kiệm dưới tên ông ấy. Vì cảm thấy số tiền này bỗng dưng xuất hiện có phần kỳ lạ, nên ông ấy đã giao toàn quyền cho tôi điều tra.”
“Qua điều tra được biết, khoản tiền này có liên quan đến Sunny!”
“Liên quan tới Tịnh Tuyết?” Lục Học Lâm sửng sốt vô cùng.
“Phải!” Hoắc Trường Uyên cất giọng mạnh mẽ, đầy khí phách: “Lý Huệ bị tạm giam đã khai báo toàn bộ. Bà ta vốn dĩ giữ khoản tiền này. Sau đó vì sợ sự việc vỡ lở, cảnh sát bắt giữ nên đã âm thầm gửi vào ngân hàng dưới tên chồng cũ Lâm Dũng Nghị. Mà lúc trước người đứng phía sau điều khiển vụ bắt cóc Uyển Uyển chính là Sunny, khoản tiền này được coi là tiền công cho Lý Huệ, cùng lời hứa sẽ cứu con gái bà ta, Lâm Dao Dao ra ngoài, để hai mẹ con bà ta có thể cầm tiền ra nước ngoài sống thoải mái! Còn nữa...”
Nghe thấy Hoắc Trường Uyên nheo mắt định nói tiếp, Lục Học Lâm có cảm giác mọi thứ trước mắt hoa hết cả lên.
“Việc Đậu Đậu bị Lâm Dao Dao đâm bị thương bằng xe điện cũng do Sunny sai khiến!” Hoắc Trường Uyên nhếch mép cười một tiếng lạnh lùng, ngữ khí giống như một mũi tên tẩm độc.
Lúc trước khi hai mẹ con Lý Huệ lần lượt bị bắt, họ đều không khai Lục Tịnh Tuyết ra là vì trong lòng vẫn còn ôm một chút hy vọng. Vì họ đều biết rõ hành vi của mình chắc chắn sẽ không nhận được sự tha thứ của Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch, thế nên chỉ có thể ký gửi hy vọng duy nhất lên người Lục Tịnh Tuyết, nghĩ rằng cô ta sẽ tìm thời cơ thích hợp để cứu họ ra ngoài như cô ta nói.
Nào ngờ, khoản tiền ghi tên Lâm Dũng Nghị ấy lại trở thành kíp nổ...
Lâm Uyển Bạch được anh nắm chặt tay, cho dù như vậy, từng ngón tay của cô vẫn cuộn chặt lại.
Lục Tịnh Tuyết vượt ra ngoài sức tưởng tượng của cô. Hóa ra cô ta là người tâm địa thâm sâu như vậy, đáng sợ như vậy, ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra tao nhã, đằng sau lại lên kế hoạch làm biết bao nhiêu chuyện!
Lục Học Lâm thảng thốt nhìn sang con gái, như chưa từng quen biết cô ta vậy. Bàn tay đặt tập tài liệu xuống của ông cũng run lên: “Sao lại như vậy? Tịnh Tuyết, những gì Trường Uyên nói thật sự đều do con làm ư?”
Biết hết những chuyện này, cảm xúc trong lòng Lục Học Lâm ngổn ngang rối bời.
Ông không còn cảm xúc nào khác ngoài khó tin. Khác với Lâm Uyển Bạch, đứa con gái này ông gần như chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành, cũng được nâng như nâng trứng, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cũng từng là niềm kiêu hãnh của ông!
Những việc làm của Nguyễn Chính Mai khiến ông phẫn nộ và căm hận nhưng chí ít vẫn còn chút yên lòng vì con gái chưa bị dạy hư bởi một người mẹ thiếu đạo đức như vậy, là một đứa con ngoan, ai ngờ...
Bàn tay của Lục Tịnh Tuyết trượt xuống khỏi chân của Lục Học Lâm, nét mặt đã ánh lên sự thất bại.
Cô ta cúi mặt, im lặng, cũng không thể ngụy biện gì thêm cho bản thân.
Lục Học Lâm nhìn con gái, đau lòng và thất vọng không sao kể xiết, đến cả giọng nói cũng nghẹn ngào vài phần, có thể thấy ông đau lòng đến mức nào: “Tịnh Tuyết, con, con... Sao con có thể như vậy!”
Lục Tịnh Tuyết hơi ngửa đầu ra sau, bất ngờ bật cười thành tiếng, cười đến mức cả người run bần bật.
Cô ta giơ tay, với lấy chỗ bát đĩa có thể chạm đến được, ném mạnh vào bức tường bên cạnh. Tiếng đồ thủy tinh vỡ toang vang vọng khắp phòng. Lúc này, cô ta hoàn toàn bộc lộ mọi sự quái đản trong tính cách ra ngoài: “Con chính là người như vậy đấy! Nếu không phải vì cô ta may mắn, hết lần này tới lần kia hóa nguy thành an, bây giờ cô ta còn có thể ở bên cạnh Trường Uyên sao?”
“Lâm Dao Dao là đồ phế vật, bảo cô ta đâm chết thằng nghiệt chủng đó mà cô ta cũng thất bại. Còn cả Lý Huệ, bà ta càng là kẻ “thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều“. Điều khiến con càng không ngờ hơn là Trường Uyên lại bất chấp tính mạng để cứu cô ta... Trường Uyên, anh vốn là chồng sắp cưới của em cơ mà, ước mơ bao lâu nay của em vẫn luôn là được làm vợ của anh, nhưng Lâm Uyển Bạch lại giật mất anh! Sao em có thể cam tâm, sao em nuốt trôi cục tức này. Em nhẫn nhịn bao lâu là mong có ngày giật lại được anh, người anh phải lấy là em mới đúng!”
Tất cả mọi người đều im bặt quay qua nhìn cô ta. Vào khoảnh khắc này, họ đều nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Chính Mai trên người cô ta. Quả nhiên, con gái đã giống mẹ!
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tịnh Tuyết vào lúc này cực kỳ tàn ác. Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm Lâm Uyển Bạch. Cô ta bất ngờ đứng bật dậy, lao thẳng qua Lục Học Lâm, hướng về phía cô.
Cảnh này xảy ra quá nhanh, Lâm Uyển Bạch vô thức né người ra sau.
Cô cũng không quá căng thẳng, vì cô biết rõ, Hoắc Trường Uyên đang ở ngay bên cạnh cô. Gần như trong khoảnh khắc, bóng dáng cao lớn ấy đã chắn trước mặt cô. Lục Tịnh Tuyết hoàn toàn không thể tới gần, những gì cô nhìn thấy được là một bóng lưng dài rộng, một nguồn sức mạnh khiến người ta yên tâm.
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên như được bao bọc bởi một tầng sương lạnh, anh không chút nể tình giơ tay đẩy Lục Tịnh Tuyết ra xa.
Cô ta loạng choạng ngã xuống sàn gạch, biểu cảm bi thương, vừa lẩm bẩm vừa cười si dại: “Trường Uyên, anh có biết không, em cũng hận anh! Anh vốn chưa từng yêu thương em, một chút tình cảm đối với em cũng không có. Em đã đợi anh đằng đẵng bốn năm trời, nhưng sau khi cô ta trở lại, anh lại không chút nể tình, quay lưng đá em đi... Em hận, hận cả hai người!”
Hoắc Trường Uyên hoàn toàn bình thản trước những lời tố cáo của cô ta. Anh chỉ liếc nhìn chỗ tài liệu trên bàn, lạnh lùng nói: “Đây là bản kết quả đã được sao chép những gì điều tra được. Sau khi tan ca, tôi đã dặn trợ lý gửi tất cả tài liệu tới cho công an rồi.”
Điều này có nghĩa là gì, ai cũng hiểu rõ.
Đã đến nước này thì chậm nhất là ngày mai Cục Công an sẽ có hành động, hoặc có thể nói vào giờ phút này đây, khi chưa có lệnh bắt giữ họ cũng đã âm thầm theo dõi Lục Tịnh Tuyết.
Một bữa cơm gia đình cuối cùng chẳng ai động đũa, kết thúc trong sự bí bách.
Cuối cùng ông cụ Lục không nói câu nào, chỉ bảo con gái Lục Học Phương dìu mình về phòng, vừa chống gậy vừa khoát tay, tỏ ý muốn nói ông cụ đã quá già để quan tâm những chuyện này, con cháu tự có phúc của con cháu!
Đêm xuống, so với tâm trạng nặng nề của mỗi người trong biệt thự, e rằng chỉ có Trịnh Sơ Vũ cao hứng nhất.
Ngoài sân, cô ấy chạy tới trước mặt Lâm Uyển Bạch, đắc ý kể công: “Sao hả, diễn xuất của tôi không tệ chứ?”
Lâm Uyển Bạch phì cười vì cái mặt cố tình làm xấu của cô ấy, mỉm cười bấu bàn tay chìa ra của cô ấy rồi gật đầu ngợi khen: “Phải phải phải, cực kỳ tốt! Nếu cô đi làm diễn viên, chưa biết chừng lại được tượng vàng Oscar ấy chứ!”
“Ha ha, thật ra tôi sắp nhỏ hết một lọ nước nhỏ mắt rồi!” Trịnh Sơ Vũ càng thêm đắc ý, đã đời hừ một tiếng: “Hừ, cũng chẳng trách được, chị ta tự làm tự chịu!”
Chị ta rõ ràng ám chị Lục Tịnh Tuyết.
Thật ra Trịnh Sơ Vũ cảm thấy thoải mái trong lòng hơn ai hết, tuy đây không phải cách thức gì cao minh, nhưng cũng là gậy ông đập lưng ông. Cô ấy từng chịu khổ mà không thể nói ra, cũng nên để Lục Tịnh Tuyết nếm trải dư vị ấy một lần!
Con người sống trên đời toàn dựa vào diễn xuất.
Có tiếng bước chân đi tới, Lâm Uyển Bạch vội vàng giấu đi nụ cười. Trịnh Sơ Vũ nháy nháy mắt với cô rồi lủi mất, còn người xuất hiện là Lục Học Lâm với nét mặt tiều tụy.
Ở phía sau lưng ông, chiếc xe ô tô đen sang trọng đỗ ở đó, Lục Tịnh Tuyết ngồi ở hàng ghế sau. Cô ta ủ rũ thảm hại cúi đầu.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, trong lòng rất tự trách: “Bố, con xin lỗi...”
“Không trách con được!” Lục Học Lâm thở dài, xua tay.
Tuy rằng chuyện đứa con ông cũng lo thay cho cô một phen, trong lòng ít nhiều có chút không vui. Nhưng nói gì thì nói, đứa bé chưa mất là chuyện quá may mắn, huống hồ ông biết rõ trước đó cô giấu giếm cũng là có lý do.
Nghĩ đến nguyên do này, trông Lục Học Lâm như già hẳn đi.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, lên tiếng: “Chú Lục, thật ra còn một chuyện. Lần trước vì thâm hụt nguồn vốn, cháu bị Cục Công an dẫn về điều tra cũng là do Sunny, chỉ có điều Tiêu Vân Tranh đã giúp cô ta gánh mọi trách nhiệm!”
Nghe xong, Lục Học Lâm sững sờ một lúc, rồi gật đầu như hiểu ra chuyện gì, ngữ khí hoàn toàn là sự cảm thông: “Bố hiểu rồi, hai đứa không sai!”
Vỗ vỗ bả vai của con gái, Lục Học Lâm quay người đi ra xe.
Đêm càng lúc càng đậm, căn biệt thự nhà họ Lục cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
...
Sáng hôm sau, khi Lâm Uyển Bạch đánh răng rửa mặt xong từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đứng quay lưng lại, có vẻ vừa kết thúc một cuộc điện thoại.
Thấy anh nhíu mày, cô tò mò đi qua: “Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Trường Uyên ngẩng lên khỏi di động, hạ thấp giong: “Sáng nay Nguyễn Chính Mai đã ra công an tự thú.”
“Bà ta đi tự thú?” Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên.
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên gật đầu: “Bà ta nhận toàn bộ trách nhiệm về mình, nói tất cả do bà ta làm, có lẽ là muốn nhận tội thay cho con gái!”
Nghe xong, khóe miệng Lâm Uyển Bạch mím lại.
Cô nghe xong hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu.
Tình cảm Nguyễn Chính Mai dành cho Lục Học Lâm không cần phải nghi ngờ, bằng không năm xưa cũng chẳng liên tiếp gây ra những chuyện đó. Thân phận Lục phu nhân đối với bà ta là vô cùng quan trọng. Nay đối mặt với chuyện phải ly hôn, cuộc sống của bà ta khổ không kể xiết. Lục Tịnh Tuyết lại là đứa con gái duy nhất của bà ta, với tình yêu thương sâu sắc, dĩ nhiên bà ta có thể hy sinh bản thân nhận tội, đổi lấy con gái một cuộc đời bình an vô sự.
Những việc Lục Tịnh Tuyết đã làm chưa bao giờ giấu mẹ mình, thế nên bà ta ra mặt nhận tội được cũng là hợp lý.
Cho dù Lâm Uyển Bạch có không ưa Nguyễn Chính Mai đến mức nào, lúc này cô cũng không thể không buông một tiếng thở dài: Đúng là tấm lòng cha mẹ!
Vì cánh cửa đóng kín nên ở ngoài thím Lý cũng không biết họ đã dậy chưa. Bà gõ cửa: “Thưa cậu, cô Lâm, hai người dậy chưa? Ông Lục tới rồi, đang ở dưới ạ!”
Sau khi họ xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy Lục Học Lâm tới từ sáng sớm.
Nhìn thấy nét mặt họ, Lục Học Lâm đã đoán được phần nào: “Chuyện của Tịnh Tuyết... Hai đứa đều nhận được tin rồi phải không?”
“Vâng...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Bố biết tin cũng rất bất ngờ, không nghĩ Tiểu Mai lại làm như vậy!” Lục Học Lâm lắc đầu, ngừng một chút mới tiếp tục nói: “Trước khi đi tự thú, bà ấy có gọi điện cho bố, hy vọng nể tình vợ chồng, cố gắng chăm sóc con gái. Bà ấy chấp nhận đi tù chuộc tội cho con gái!”
“Cho dù Tịnh Tuyết may mắn thoát tội này, nhưng bố vẫn không muốn nuông chiều nó. Hôm nay bố sẽ đưa nó ra nước ngoài, tới ở với ông bà ngoại, để có người trông nom nó, không bao giờ quay lại đây nữa!”
Lâm Uyển Bạch có thể nghe ra được, Lục Học Lâm muốn xin họ nể tình, hy vọng họ không truy cứu nữa.
Cô hiểu được tâm trạng của bố, đều là con gái của mình cả, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Tuy ông đau lòng vì Lục Tịnh Tuyết nhưng tình phụ tử vẫn còn đó.
Cô nghĩ đến Lâm Dũng Nghị, người cũng mất cả vợ lẫn con phải một mình ra nước ngoài, rồi nhìn lại người bố đẻ trước mặt mình, chỉ mới vài ngày mà đã già đi rất nhiều, tuy rằng cảm giác thân thiết vẫn còn đó nhưng trong nụ cười có thêm rất nhiều ưu phiền.
Lâm Uyển Bạch không đành lòng, khẽ kéo Hoắc Trường Uyên ở bên cạnh.
Sau khi chau mày một lát, anh đành miễn cưỡng gật đầu.
Chập tối, Lâm Uyển Bạch tan ca và ngồi xe của anh về nhà như thường lệ. Sau khi đi được một đoạn đường, cô bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi quay qua nhìn anh: “Hoắc Trường Uyên, chúng ta không đi đón Đậu Đậu sao?”
Hướng đi của họ không phải đường tới trường mầm non cũng không phải đường về nhà.
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn cô, rướn môi: “Ở nhà ông nội có người tới đón nó rồi, ăn tối xong sẽ đưa về!”
“Ồ!” Hiểu ra, Lâm Uyển Bạch gật gù.
Kể từ ngày dặn cô “Không được lẳng lơ”, Hoắc Chấn hình như đã lâu lắm rồi không xuất hiện, có vẻ như ông cũng không muốn tới quấy rầy. Tính ra thì ông cũng lâu lắm rồi không gặp cháu nội, có lẽ rất nhớ thằng bé rồi.
Một lần nữa quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng Lâm Uyển Bạch chợt dấy lên chút ngọt ngào. Buổi tối chỉ còn lại hai người họ, thấy anh định vị địa chỉ là một nhà hàng Tây, chắc là muốn có một bữa tối dưới ánh nến!
Họ lâu rồi không hẹn hò riêng, tâm trạng cô bỗng dưng rất phấn khích!
Dọc đường, lúc gặp đèn đỏ, di động của Hoắc Trường Uyên đổ chuông.
Cuộc gọi rất ngắn, nhận máy xong anh chau mày nhìn cô.
“Sao thế?” Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, hướng ánh mắt dò hỏi về phía anh.
Hoắc Trường Uyên cất lại di động vào hộc để đồ, đồng thời đổi hướng xe chạy sau khi đèn xanh bật sáng, hạ thấp giọng nói: “Điện thoại của bố anh, bảo chúng ta cũng qua nhà ông bây giờ.”
Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Sau khi tới nơi, chiếc xe Land Rover đỗ hẳn lại, cô tự tháo dây an toàn rồi cùng anh xuống xe, nét mặt bình thản. Ngược lại, Hoắc Trường Uyên sau khi đi vòng qua đầu xe, tới nắm lấy tay cô thì sưng mặt lên nói: “Nếu ông ấy dám tỏ thái độ với em, chúng ta đi ngay lập tức!”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, Lâm Uyển Bạch phì cười, gật đầu: “Vâng!”
Hai người họ nắm tay nhau đi vào trong biệt thự. Bánh bao nhỏ đã được đón về một lúc rồi, trên mặt bàn đặt rất nhiều đồ ăn vặt. Lúc này cái bóng nhỏ đang chìm đắm trong đại dương đồ chơi, bên cạnh, một Hoắc Chấn hay sa sầm mặt mũi hiếm có dịp lại cười hiền từ như thế.
Nghe thấy người làm báo lại và nhìn thấy họ đi vào, Hoắc Chấn đứng lên khỏi sofa.
Sau khi nhìn lướt qua họ, cuối cùng ánh mắt ông dừng lại trên người Lâm Uyển Bạch.
“Cô, theo tôi lên gác!”
Nghiêm giọng nói xong câu ấy, Hoắc Chấn dứt khoát rời khỏi phòng khách trước.
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên lập tức nhíu mày: “Bố!”
“Ông nội!” Ngay cả bánh bao nhỏ cũng bỏ đồ chơi đó không chơi nữa.
Hoắc Chấn thấy một lớn một nhỏ nhìn mình bằng nét mặt phòng bị, bỗng dưng cảm thấy không biết trút giận vào đâu. Ông bực mình hỏi: “Hai bố con nhà mày nhìn ông như vậy là có ý gì, ông đâu thể ăn thịt được người này!”
Ông cảm thấy hơi mất thể diện, bèn trừng mắt nhìn Lâm Uyển Bạch với thái độ hơi cứng: “Cô có lên không?”
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, giật giật vạt áo Hoắc Trường Uyên rồi khẽ nói: “Không sao đâu, em xuống ngay thôi.”
“Uyển Uyển, có chuyện gì em cứ gọi anh.” Cuối cùng Hoắc Trường Uyên đành chịu cô, nhíu mày nói.
“Cũng gọi bảo bảo nữa!” Bánh bao nhỏ cũng phụ họa theo.
Nhìn thấy hai bố con dặn dò với vẻ không yên tâm, cơn tức trong lồng ngực Hoắc Chấn sắp bùng ra tới nơi. Ông thẳng thừng đi cho khuất mắt, chắp tay sau lưng sải bước lên gác trước.
Trong phòng sách, Hoắc Chấn và Lâm Uyển Bạch ngồi đối diện nhau, cách một chiếc bàn làm việc.
Cô nhất thời im lặng, hai tay đặt lên đầu gối. Cô cũng không biết phải lên tiếng như thế nào, chỉ biết mím môi chờ đợi.
Qua khoảng hơn hai phút, Hoắc Chấn hắng giọng, cuối cùng cũng phá tan sự im lặng: “Chuyện của Đậu Đậu bốn năm trước, tôi rất xin lỗi. Hôm nay tôi gọi cháu đến đây cũng là muốn xin lỗi cháu một lần nữa, xin lỗi!”
“Chủ tịch Hoắc...” Lâm Uyển Bạch sững người.
Cô hoàn toàn không ngờ ông lại bỗng nhiên nhắc về chuyện cũ. Tuy rằng lúc trước ở bệnh viện, Hoắc Chấn cũng từng xin lỗi cô, thậm chí còn cúi người rất thấp nhưng lúc đó ông chưa hoàn toàn chân thành, không hề trịnh trọng và chân thật như lúc này. Cô hoàn toàn cảm nhận được sự áy náy của ông qua từng câu từng chữ.
“Năm đó tôi thật sự hiểu nhầm cháu bỏ đi nước ngoài với người đàn ông khác, thế nên mới muốn giành lại “hương hỏa” của nhà họ Hoắc, tâm lý cũng hơi tiểu nhân một chút, để tránh hậu họa về sau, sợ có một ngày cháu sẽ mang con về uy hiếp. Bây giờ nhắc lại, làm ra chuyện này, khiến cháu và Đậu Đậu chia cách suốt bốn năm, tôi thật sự rất ân hận!” Hoắc Chấn ngừng lại một chút rồi ngượng ngập nói: “Tôi thực sự hy vọng cháu có thể tha thứ cho tôi!”
Lâm Uyển Bạch mím chặt môi lại. Cô không nói gì ngay mà cúi đầu im lặng mấy giây rồi mới ngẩng lên, khẽ nói: “Chủ tịch Hoắc, bác là bố của Trường Uyên, mà cháu thì yêu anh ấy!”
Nghe xong, Hoắc Chấn sững sờ và lập tức hiểu ý tứ của cô.
Có thể từ tận đáy lòng cô không thể hoàn toàn tha thứ, vì dù sao nỗi đau mẹ con chia cách vẫn hiện rõ mồn một ở đó. Nhưng cô yêu Hoắc Trường Uyên, hơn nữa là rất yêu, yêu sâu sắc, dĩ nhiên cũng sẽ “yêu ai yêu cả đường đi“. Ông là bố của anh, cô sẽ lựa chọn quên đi chọn này và kính trọng ông như trưởng bối.
Nét mặt có vài phần xúc động, Hoắc Chấn thở dài, cảm khái nói: “Lâm tiểu thư, cháu là một cô gái rất tốt, trước kia đúng là tôi có hơi cố chấp một chút!”
Bất ngờ nhận được lời khen của Hoắc Chấn, Lâm Uyển Bạch lại có phần bối rối.
Hoắc Chấn cúi đầu kéo ngăn kéo, lấy từ trong đó ra một chiếc hộp, có vẻ như đã được chuẩn bị từ trước. Ông đặt thẳng lên bàn, đẩy về phía cô: “Cháu cầm cái này đi.”
“Đây là...” Lâm Uyển Bạch không hiểu.
“Đây là món đồ mẹ của Trường Uyên để lại.” Nhắc lại người vợ đã mất của mình, biểu cảm của Hoắc Chấn dịu dàng đi mấy phần: “Năm xưa lúc bà ấy mang thai, khi kiểm tra ra là con trai, bà ấy vui lắm, chuẩn bị cái này từ rất sớm, nói là đợi sau này Trường Uyên trưởng thành lấy vợ sẽ giao cho con dâu, để con dâu truyền lại đời đời...”
Không khó để nhận ra, cho dù đã đi bước nữa nhưng đối với người vợ cũ, Hoắc Chấn vẫn còn tình cảm sâu nặng.
Chiếc hộp được làm bằng gỗ tử đàn, hoa văn trên nắp được đẽo gọt khắc tỉ mỉ. Sau khi mở ra, bên trong được bọc bằng vải nhung đỏ. Nằm gọn bên trong là một chiếc vòng Quý Phi, chất ngọc trong veo sáng tỏ, vừa nhìn đã biết giá trị không thấp.
Vừa mới cầm lên và nghe xong lai lịch của nó, Lâm Uyển Bạch chợt cảm thấy nó nặng trịch.
Nhẩm lại câu nói của ông, như sực tỉnh ra điều gì, cô kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Chủ tịch Hoắc, bác đồng ý cho hai chúng cháu rồi?”
“Ừm.” Hoắc Chấn gượng gạo ho một tiếng.
“Cảm ơn bác!” Lâm Uyển Bạch chân thành nói, trong lòng không khỏi có cảm giác “khổ tận cam lai“.
Giống như câu trả lời vừa rồi của cô, đối phương là bố của Hoắc Trường Uyên, cho dù quan hệ gượng gạo nhưng ông cũng là người anh để tâm. Cô hy vọng chuyện tình cảm của họ sẽ nhận được sự chấp thuận và chúc phúc của ông.
Nét mặt Hoắc Chấn có chút xấu hổ, gương mặt cố chấp thoáng qua vài phần khó xử, giống như che giấu điều gì, ông cố tình hạ giọng nói: “Cất kỹ vòng đi, nếu làm mất hoặc làm vỡ, gia pháp sẵn sàng!”
“...” Lâm Uyển Bạch thất kinh, suýt nữa làm rơi nó thật.
Nhìn thấy cô ôm chiếc hộp bằng hai tay, Hoắc Chấn không nhịn được cười nhưng ngoài mặt vẫn sưng lên.
Lâm Uyển Bạch đóng nắp hộp lại, hứa hẹn một cách nghiêm túc: “Chủ tịch Hoắc, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ đeo thật cẩn thận.”
“Còn gọi là chủ tịch Hoắc?” Hoắc Chấn nói với vẻ không vui.
Lâm Uyển Bạch sững người, vội sửa lại: “Bác trai...”
“Ừm.” Hoắc Chấn gật đầu, nhìn xuống dưới, lướt qua bụng của cô, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò: “Nghe nói cháu lại mang thai rồi?”
“Vâng...” Lâm Uyển Bạch đỏ mặt.
“Con trai hay con gái?”
Tuy rằng Hoắc Trường Uyên luôn miệng nhấn mạnh “giống anh gieo trồng anh biết rõ”, nhưng đối mặt với Hoắc Chấn, Lâm Uyển Bạch vẫn không dám nói bừa. Cô trịnh trọng trình bày: “Bây giờ mới được hơn ba tháng, vẫn chưa biết ạ. Một thời gian nữa mới có thể kiểm tra ra...”
“Ừm.” Hoắc Chấn gật đầu, trầm ngâm một chút rồi lẩm bẩm một câu: “Bác cũng thích con gái!”
Lâm Uyển Bạch: “...”
Cô không nhịn được cười, quả nhiên là hai bố con, đến mặt này cũng giống nhau như hệt...
Hoắc Chấn giơ tay chỉ vào cánh cửa khép chặt và nói: “Mau ra ngoài đi, nếu còn ở thêm mấy phút nữa, Trường Uyên không đủ kiên nhẫn sẽ phá cửa vào đây mất!”
Lâm Uyển Bạch giật mình, nghe lời đi ra cửa.
Cô kéo tay nắm cửa ra, quả nhiên, không ai hiểu con hơn cha. Cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đứng ngoài, nhíu mày, một tay đút túi quần, dường như có thể xông vào bất cứ lúc nào. Đập thẳng vào mắt cô là ánh mắt sâu hút của anh.
Nhìn dáng vẻ đó, có lẽ anh đã đứng đây rất lâu rồi.
Lâm Uyển Bạch cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô đóng cửa phòng sách lại, chủ động đặt tay mình vào tay anh.
Vì tay kia cô còn phải giữ chiếc hộp tử đàn Hoắc Chấn đưa, bên tai vẫn còn văng vẳng lời dặn dò, thế nên mỗi bước đi cô đều rất cẩn thận, chỉ sợ bất cẩn làm rơi nó.
Hoắc Trường Uyên thấy cô cứ cúi đầu, khóe môi hơi bặm lại, nghĩ rằng ban nãy ở trong cô phải chịu ấm ức lại càng nhăn mặt tợn, hỏi: “Uyển Uyển, bố anh lại nói câu gì khó nghe với em à? Ông ấy làm khó em à?”
“Không có...” Lâm Uyển Bạch ngẩn người lắc đầu, ngay sau đó lại lộ rõ vẻ lo lắng, căng thẳng hỏi: “Hoắc Trường Uyên, gia pháp của nhà họ Hoắc rốt cuộc là gì vậy...”
Hoắc Trường Uyên ngạc nhiên.
Sau khi nghe cô kể lại đầu đuôi, anh nhìn xuống chiếc vòng Quý Phi trong hộp. Mẹ mới sinh ra anh đã mất quá nhiều máu mà qua đời, anh thậm chí không có chút ký ức gì về bà, chỉ biết dựa vào một bức ảnh để tưởng tượng và hoài niệm mẹ mình. Chuyện chiếc vòng anh không hề hay biết. Anh vuốt ve lên nó, cảm xúc nhất thời khó mà bình tĩnh được.
Khi ngước lên, anh nhìn thấy gương mặt lo lắng đến chau lại của cô, không nhịn được cười: “Làm gì có gia pháp nào, ông già chọc em đấy!”
“Thật không?”
“Thật.”
Lâm Uyển Bạch thở phào, yên tâm hẳn, nhưng vẫn cầm chiếc hộp rất chắc. Cô quay đầu nhìn về phía phòng sách, chớp chớp mắt: “Thật ra em cảm thấy, hình như bố anh rất thích em...”
“Chắc chắn không thể thích em bằng anh được.” Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.
Muốn nghe mấy lời tình cảm như vậy từ anh không phải thường xuyên, trái tim Lâm Uyển Bạch chợt rung rinh nhẹ. Tuy rằng biết hoàn cảnh không thích hợp nhưng cô vẫn không nhịn được, thấy xung quanh không có ai liền kiễng chân chủ động hôn anh.
Cả nhà ba người ở lại đó dùng bữa tối.
Trên chiếc bàn ăn dài, ngoài họ ra thì chỉ còn hai vợ chồng Hoắc Chấn. Tiêu Vân Tranh đã rất lâu rồi không đặt chân vào nhà. Có vẻ như chuyện phạm tội thương mại trước đó đã khiến Hoắc Chấn nổi trận lôi đình. Còn bây giờ, ngay vào buổi tối Lục Tịnh Tuyết bị đưa ra nước ngoài, anh ấy cũng mua vé máy bay đi theo. Phạm Ngọc Trân ngồi ở đối diện trông có vẻ rất đau lòng.
Tuy không quá náo nhiệt nhưng bầu không khí cũng khá hòa thuận. Người làm đứng bên đều chú ý thấy, có vẻ như hôm nay tâm trạng của ông chủ rất vui, tuy mặt vẫn cứng nhắc nhưng đã liên tục uống hai chén rượu.
Sau bữa tối, Hoắc Trường Uyên lại chủ động theo Hoắc Chấn vào phòng làm việc.
Cửa phòng đóng lại, cơ hội để hai bố con ở riêng với nhau như thế này gần như đã chấm dứt được một khoảng thời gian rồi. Sau khi Hoắc Chấn ngồi xuống bàn, ông đập “rầm” một cái xuống mặt bàn, gây ra tiếng động không hề nhỏ.
Hoắc Trường Uyên dường như đã đoán được từ trước. Anh không hề bất ngờ, chỉ uể oải kéo chiếc ghế ở đối diện ra và ngồi xuống.
“Nghịch tử!”
Hoắc Chấn trừng to mắt, giận dữ chất vấn: “Mày cố tình giấu bố đúng không? Nếu không phải hôm nay Đậu Đậu tới chơi, nghe nó gọi ông ngoại nhỏ, thì chuyện con bé là con của ông Lục bố hoàn toàn không hay biết!”
“Vâng.” Hoắc Trường Uyên giơ tay xoa cằm, không hề phủ nhận.
“Mày cố tình muốn bố tức chết phải không?” Hoắc Chấn không biết trút giận vào đâu: “Đừng tưởng bố không biết mày đang mưu tính chuyện gì. Mày cố tình không để bố biết là muốn bố có thể chấp nhận con bé trước, đến lúc đó trở ngược lại phản đòn bố. Bố là người tư lợi như vậy sao!”
Hoắc Trường Uyên nhướng cao mày, nói thẳng không chút vòng vo: “Vậy bây giờ chẳng phải bố đã vui vẻ chấp nhận ngay sau khi biết cô ấy là con gái nhà họ Lục sao?”
Hoắc Chấn bị nói đến ngượng chín mặt.
Quả thực, ngay khi lúc biết “ông ngoại nhỏ” trong miệng cháu mình là ai, ông liền gọi điện thoại cho Lục Học Lâm xác nhận.
Bấy giờ ông mới biết chân tướng thân phận của Lâm Uyển Bạch. Tuy rằng trước đó sau vụ Hoắc Trường Uyên dính vào vụ án thương mại, thành kiến của ông với cô đã giảm đi nhiều, thậm chí còn vô thức tranh giành trước mặt ông Lê. Nhưng nếu là con gái nhà họ Lục, đối với nhà họ Hoắc là một chuyện đáng vui đáng mừng, chuyện liên hôn trước đó cũng có thể đổi sang một hình thức khác.
Thể diện sắp không giữ nổi, Hoắc Chấn thẹn quá hóa giận, quát to: “Bố làm vậy là vì ai!”
Hoắc Trường Uyên nhún vai, không chút nể tình.
Phòng sách yên lặng khoảng hai phút. Hoắc Chấn ngừng lại, nét mặt nặng nề thêm vài phần, rồi chậm rãi hỏi: “Nha đầu Tịnh Tuyết thật sự làm mấy chuyện đó sao?”
“Vâng.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.
“Thật không ngờ được! Lâu nay bố nghĩ nó là người thích hợp nhất cho vị trí con dâu, ai ngờ...” Hoắc Chấn nhíu mày, sau đó liên tục lắc đầu, thần sắc chỉ toàn sầu não.
Sai người đâm bánh bao nhỏ và bắt cóc Lâm Uyển Bạch, khiến Hoắc Trường Uyên nhập viện, riêng hai chuyện này thôi, dính tới con cháu của mình, Hoắc Chấn đã không thể tha thứ rồi. Huống hồ trước đó chuyện tội phạm thương mại cũng là do cô ta âm thầm sai người gây chuyện. Sau đó được Tiêu Vân Tranh cứu vãn, còn dính líu tới cả hai đứa con trai của ông!
Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng lạnh lùng: “Còn không phải vì lúc trước mắt bố bị mù!”
“...” Thằng mất dạy!
Hoắc Chấn suýt nữa thì tức phát ngất, tự biết mình đuối lý.
Hoắc Trường Uyên chống hai tay lên tay vịn ghế và đứng dậy. Trước khi đi ra khỏi phòng, anh chợt dừng bước, nghiêng người nhìn người bố đan hai tay vào nhau, lưng dựa ra sau ghế của mình, làm như bất ngờ nhớ ra, anh từ tốn nói: “Bố, hình như con nhớ là có người nói, trừ phi bố chết cũng tuyệt đối không đồng ý để Uyển Uyển về làm dâu nhà họ Hoắc!”
“Rầm!”
Cùng với tiếng đóng cửa vang lên tiếng nghiên mực bị ném thẳng vào cánh cửa.
Lúc cả gia đình họ ra về, bất ngờ là Hoắc Chấn ra tận cửa tiễn.
“Đi đường lái xe cẩn thận!” Hoắc Chấn chắp hai tay sau lưng.
“Vâng.”
Ngay sau đó, Hoắc Chấn đưa thứ sau lưng ông ra: “Cái này con cầm đi.”
Sau khi nhìn rõ thứ đó, cả Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch đều sững sờ.
Một cuốn sổ màu đỏ đậm mà cả hai người họ đều không lạ lẫm gì, một thứ mà nhà nhà ai cũng có.
“Không thể đợi tới lúc cả đứa bé này chào đời mà bố mẹ chúng nó vẫn không hợp pháp chứ hả, khẩn trương đi đăng ký kết hôn đi, tránh để người ngoài chê cười, nói nhà họ Hoắc chúng ta không định chịu trách nhiệm!” Hoắc Chấn nói một thôi một hồi, rồi liếc họ: “Còn cả hôn lễ, nếu hai đứa không ngại bụng to, thì bố đề nghị cũng khẩn trương thực hiện đi. Ban nãy bố có xem thử rồi, tháng sau và tháng sau nữa đều có ngày đẹp. Mấy hôm nữa bố sẽ hẹn ông Lục đến nhà, để quyết định chuyện này!”
Nghe xong, họ đưa mắt nhìn nhau, mừng rỡ đến khó tin.
Thì ra ngay sau khi Hoắc Trường Uyên ra khỏi phòng, Hoắc Chấn một mình ở trong phòng sách rất lâu là để tra ngày hoàng đạo.
Hết chương 348