Xin Hãy Ôm Em

Chương 351: Chương 351: Chương 350




Ngày hôm sau, ăn sáng xong, gia đình ba người đã ra khỏi cửa từ sớm.

Giống như mọi ngày, họ đưa bánh bao nhỏ tới nhà trẻ trước. Ngoài cổng có không ít ô tô đang đỗ, xung quanh thi thoảng lại có những bạn nhỏ được bố mẹ dắt tay đi qua, tiếng trẻ con ngây thơ và ánh nắng ban mai cũng nhau rơi xuống.

Tới trước mặt cô giáo đang cười tít, Lâm Uyển Bạch buông tay ra, nhìn bóng bánh bao nhỏ đeo balo lon ton chạy đi.

Bàn tay nhỏ được cô giáo nắm lấy, thằng bé lắc lắc: “Cô ơi, con có chuyện này muốn kể cho cô!”

“Chuyện gì vậy, Hoắc Thần Hạo?”

Bánh bao nhỏ quay đầu, chỉ về phía Lâm Uyển Bạch đứng bên cạnh Hoắc Trường Uyên, gò má ửng hồng, hơi xấu hổ, nhưng giọng nói trong và cao vút giống như hận không thể nói cho cả thế giới biết: “Bảo bảo có mẹ rồi~”

Từ trong gió, nghe được giọng nói ấy, khóe miệng Lâm Uyển Bạch rướn lên thật cao.

Tận mắt nhìn thấy bánh bao nhỏ đi vào tòa nhà màu hồng rồi, cô và Hoắc Trường Uyên mới ngồi lại vào xe, nhưng họ không vội đi làm ngay mà còn một chuyện quan trọng hơn cần làm!

Hoắc Trường Uyên thắt dây an toàn cho cô, nhìn cô chăm chú: “Bây giờ chúng ta tới Cục dân chính!”

“Ừm!” Lâm Uyển Bạch thẹn thùng gật đầu.

Không biết có phải ông trời hiểu sự kích động và mong chờ của họ hay không mà đường đi buổi sáng lại thông thoáng, không tắc nghẽn, thậm chí đèn đỏ cũng không gặp nhiều, mới đó tòa nhà của Cục dân chính đã xuất hiện trong tầm mắt.

Sắp đăng ký kết hôn rồi sao?

Lâm Uyển Bạch xòe lòng bàn tay ra, phát hiện bên trong ướt đẫm mồ hôi.

Nhịp tim đập nhanh, cô vừa căng thẳng lại rất mong chờ. Từ nay về sau cô sẽ có thêm một thân phận khác, là vợ của Hoắc Trường Uyên, chị Hoắc...

Chiếc xe trắng đỗ vào vị trí, trên thềm đã lần lượt có các đôi nam nữ, lần lượt đi ra đi vào, niềm vui lồ lộ trên ánh mắt, như có thể tiêm nhiễm cho mọi người.

Hoắc Trường Uyên liếc sang phía cô: “Uyển Uyển, đi thôi!”

Lần này Lâm Uyển Bạch quên cả lên tiếng, chỉ biết ngây ngô gật đầu như gà mổ thóc.

Hai người họ nắm tay, sải bước đi vào bên trong. Mỗi một bước lên thềm, cô đều phải hít một hơi sâu, len lén liếc sang bên cạnh một chút. Góc nghiêng của Hoắc Trường Uyên nuột nà, so sánh ra thì cô có vẻ bình thản hơn.

Nơi này có thể mỗi người chỉ tới một lần trong đời, sau khi vào trong, bên trong có không ít người. Hoắc Trường Uyên tinh mắt nhắm chuẩn một phòng trống, bên ngoài không có ai đợi, thẳng thừng nắm tay cô sải bước gõ cửa đi vào, đưa hết giấy tờ đã chuẩn bị cho nhân viên hành chính.

Nhân viên có vẻ như đã nhíu mày, nhưng thấy khí thế của Hoắc Trường Uyên thì lại không nói gì nữa.

Sau khi mở và rút tài liệu bên trong ra, người đó lại chau mày lần nữa, ném trả lại cho họ: “Xin lỗi, không làm được!”

“Vì sao?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

Người nhân viên nói rất chắc chắn: “Thủ tục không đủ, không làm được, về nhà chuẩn bị đủ giấy tờ rồi quay lại!”

“Làm gì có chuyện không đủ!” Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại.

Lâm Uyển Bạch đứng bên cắn môi. Tuy rằng cô chưa lật xem bên trong có gì nhưng cô tuyệt đối tin rằng tài liệu Hoắc Trường Uyên chuẩn bị rất đầy đủ. Họ đã mong chờ ngày này đến mức nào, không thể có sai sót trong chi tiết.

Bị anh nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng u ám, sống lưng người nhân viên thẳng đuột ra, đành dịu giọng giải thích: “Thưa anh, theo quy định có liên quan, làm thủ tục ly hôn cũng giống như đăng ký kết hôn, đều phải nhập giấy tờ vào hệ thống của chúng tôi, đồng thời phải đóng dấu xóa bỏ giấy đăng ký kết hôn, thế nên chúng tôi cần thu hồi lại giấy đăng ký kết hôn. Anh chị nộp thiếu giấy đăng ký kết hôn rồi, chúng tôi thật sự không làm được cho anh chị!”

“...”

Cả hai người cứng đờ ra.

Lâm Uyển Bạch liếm môi, bấm bụng nói yếu ớt: “À, xin lỗi chị, chúng tôi đến làm thủ tục đăng ký kết hôn...”

“Đăng ký kết hôn?” Người kinh ngạc sửng sốt, mặt ngơ ngác: “Vậy anh chị chạy đến chỗ tôi làm gì, đăng ký kết hôn xếp hàng bên kia!”

Cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên ngoài cửa treo tấm biển: Nơi làm thủ tục ly hôn...

Hoắc Trường Uyên bước những bước cứng đờ ra khỏi phòng, mặt mũi nhợt nhạt hắng giọng: “Khụ... anh hơi căng thẳng.”

Lâm Uyển Bạch phì cười thành tiếng. Đối với một người làm sếp cả một tập đoàn lớn như Hoắc Thị, kinh doanh đã lâu gặp bao chuyện lớn nhỏ, cho dù lúc trước rơi vào vòng lao đao vì bị tình nghi phạm tội thương mại anh cũng không hoảng loạn. E rằng đây là giây phút căng thẳng hiếm có trong cuộc đời anh.

Nhưng sau một màn đau bụng như vậy, tâm trạng của cô cũng thả lỏng hơn nhiều.

Lần này họ sang một bên khác để xếp hàng, bình tĩnh lấy số và bình tĩnh làm thủ tục.

Nhân viên hành chính làm đầy đủ mọi thủ tục cần thiết, đầu tiên là thẩm tra sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân, sau đó rút ra một tờ “Đơn xin đăng ký kết hôn”, bảo họ lần lượt ký tên và in dấu vân tay lên cột tên của từng người.

Tới bước cuối cùng, người đó nở nụ cười mỉm có phần thận trọng, hỏi: “Xin hỏi anh chị tự nguyện kết hôn chứ?”

Lâm Uyển Bạch đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu.

“Vâng!”

“Vâng!”

Nhận được câu trả lời, nhân viên hành chính đóng “cạch cạch” hai dấu, bảo hộ nộp 9 hào lệ phí và đổi lại hai bản giấy đăng ký kết hôn mới coóng. Sau khi mở ra, trên bức ảnh được đóng dấu đỏ chưa lâu, họ đều nhìn thẳng vào ống kính, mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Trường Uyên cười khi chụp ảnh, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ra khóe môi của anh vì căng thẳng mà hơi cứng và gượng.

Trong căn phòng tuyên thệ trên hành lang, họ đặt đăng ký kết hôn lên bàn. Nhân viên hành chính phát cho mỗi người một tấm thẻ màu đỏ, nhiệt tình dạy họ đọc to theo những gì viết bên trên.

Trong phòng, tiếng của đôi vợ chồng mới vang vọng rất lâu.

“Chúng tôi tự nguyện kết hôn làm vợ chồng. Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân giao phó cho chúng tôi. Trên hiếu kính với bố mẹ, dưới dạy dỗ con cái, thương yêu kính trọng nhau, tin tưởng nỗ lực vì nhau, đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi, yêu thương trọn đời...”

Từ Cục dân chính đi ra, có làn gió ấm từ đối diện thổi tới, nhưng trong lòng Lâm Uyển Bạch lại đang cuộn trào những đợt sóng, tất cả giống như một giấc mơ vậy. Còn Hoắc Trường Uyên đứng bên thì nghiêm túc nghía nghía cuốn sổ đăng ký kết hôn, đây là điều chân thật nhất trong tất cả những điều ảo mộng.

“Tân hôn vui vẻ.”

Trong lúc chớp mắt, cô nghe thấy anh thì thầm bên tai.

Gò má Lâm Uyển Bạch ửng hồng, cô dựa vào lòng anh, vừa cảm thấy đầy ắp vừa cảm thấy nóng bừng, sống mũi cay cay, ngước lên, khẽ gọi anh một tiếng đầy mơ mộng: “Ông xã!”

“Em gọi anh là gì?” Hoắc Trường Uyên nắm chặt bả vai cô.

“Ông xã...” Lâm Uyển Bạch dè dặt gọi thêm tiếng nữa.

“Gọi lại đi!” Hoắc Trường Uyên hơi bặm môi lại, nhưng nụ cười đã lan vào tận trái tim.

Trong ánh mắt Lâm Uyển Bạch chỉ còn những tia sáng si mê, cô dịu dàng gọi: “Ông xã~”

“Gọi nhiều vào, mấy lần đi!” Anh vẫn không chịu thôi.

Cuối cùng Lâm Uyển Bạch không chịu nổi, phải lườm anh.

Hoắc Trường Uyên không tính toán gì với cô, cánh tay ôm cô chặt thêm mấy phần. Hai cơ thể vốn đã dính lấy nhau của họ lúc này càng không một kẽ hở. Anh hôn lên tóc cô giọng hơi khàn: “Bà xã, anh muốn hôn em.”

Lâm Uyển Bạch đỏ mặt nhắm mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi ấm nóng của anh.

“Mẹ, vì sao lại che mắt con lại?”

Bên cạnh có một bé gái vừa nhảy xuống khỏi xe, giọng nói ngọt ngào vang tới.

Lâm Uyển Bạch bỗng chốc đứng người, vội vàng đẩy Hoắc Trường Uyên ra.

Nhận đăng ký kết hôn xong vì quá phấn khích nên họ nhất thời quá đà, quên hết mọi thứ, suýt quên mình vẫn đang đứng trước cửa Cục dân chính, không cẩn thận tạo nên một ảnh hưởng không tốt cho những mầm non của Tổ quốc.

Người mẹ ấy ngượng ngập không biết trả lời thế nào. Cô bé không bị che mắt nữa, vung vẩy hai bím tóc và hỏi: “Mẹ, hai cô chú ban nãy đang hôn nhau, có phải họ đang yêu không?”

Hoắc Trường Uyên tuy không ngại bị coi là đang thể hiện tình cảm nhưng bị trẻ con nhìn thấy, anh cũng ái ngại.

Anh nắm tay cô, chuẩn bị đi lấy xe, bỗng nghe được lời nói đó của cô bé, anh chợt dừng bước, quay người nghiêm túc sửa lại: “Cô ấy là vợ của chú, vợ đó, cháu hiểu không?”

Tình cảnh này khiến Lâm Uyển Bạch nhớ lại bốn năm trước anh từng chữa lại xưng hô cho một người cảnh sát giao thông.

Không ngờ mới đó đã bốn năm trôi qua, anh đến cả trẻ con cũng không buông tha...

Lâm Uyển Bạch chống tay lên trán, vội vàng cười áy náy với mẹ đứa nhỏ, kéo tay anh: “Ông xã, chúng ta đi thôi!”

Sau khi ngồi lên xe, cô nhìn vào gương chiếu hậu, bé gái kia vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo họ. Cô không nhịn được cười, nói một câu: “Bé gái ban nãy đáng yêu thật đấy!”

“Con gái của chúng ta còn dễ thương hơn!” Hoắc Trường Uyên chủ động khởi động xe, nhíu mày nói.

Lâm Uyển Bạch câm nín, thẳng thừng không nói nữa.

Cô xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều đi làm tới chập tối về nhà, cô cẩn thận bỏ giấy đăng ký kết hôn gấp bỏ vào túi gần như cả ngày vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, còn cất hẳn vào một chiếc hộp sắt.

Lúc ở công ty, mỗi lần chạm vào mép của nó, khóe môi của cô lại rướn lên. Chị Triệu và Tiểu Triệu hỏi cô ngồi cười một mình vì chuyện gì, cô lắc đầu không nói, ích kỷ muốn một mình hưởng thụ chuyện này.

Đóng ngăn kéo lại, nụ cười nơi đáy mắt Lâm Uyển Bạch không thể che giấu, giống như mỗi tế bào trong cơ thể cô đều đang bay lên.

Có một bàn tay lớn bất ngờ vươn từ phía sau tới. Cô cảm giác mình choáng váng, trời đất xoay vần, cơ thể nhẹ bẫng được đặt lên giường.

Cơ thể cao lớn áp sát, hơi thở nóng rẫy phả xuống mũi. Lâm Uyển Bạch dùng hai cánh tay chống ra sau, nhìn thấy một bản thân xấu hổ qua con ngươi của anh: “Làm gì vậy...”

Hoắc Trường Uyên lấy ngón tay nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn nồng nhiệt.

“Động phòng hoa trúc!”

Hết chương 350

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.