Nhưng đã không kịp nữa rồi, Hoắc Trường Uyên và Tần Tư Niên đã xếp hàng đứng ngay bên cạnh giường bệnh.
Tần Tư Niên mặc áo blouse trắng đứng phía trước, đang hơi cúi người, hỏi han bà ngoại tình hình bệnh tật và phẫu thuật, chốc chốc lại cầm cuốn sổ lên ghi ghi chép chép.
Lâm Uyển Bạch dừng bước, rón rén đứng sang bên cạnh, nhưng từ đầu tới cuối như người vô hình.
Khi đã tìm hiểu sơ bộ rồi, Tần Tư Niên đi ra bên cạnh cửa sổ gọi một cuộc điện thoại. Ánh mắt bà ngoại tự nhiên rơi xuống người Hoắc Trường Uyên.
Giống như sợ nhận nhầm người, bà còn phải đeo chiếc kính lão lên: “Đây chẳng phải là bạn trai của Tiểu Bạch sao?”
Lâm Uyển Bạch không dám ngẩng lên nhìn, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt Hoắc Trường Uyên hướng về phía mình.
“À, chuyện đó, cháu...”
Cô căng thẳng nuốt nước bọt ừng ực, trở nên ấp úng.
Cảm giác còn khó khăn hơn giải quyết bài cuối cùng trong kỳ thi đại học, cô đang không biết phải đối mặt với cục diện này thế nào thì Hoắc Trường Uyên bất ngờ tiến lên một bước: “Cháu chào bà ngoại!”
“Tốt tốt!” Bà ngoại mỉm cười gật đầu, ánh mắt đằng sau cặp kính lão không hề rời khỏi anh: “Cuối cùng hôm nay cũng gặp được người thật rồi! Thật ra bà vẫn mong ngóng được gặp cháu, lại sự quá đường đột sẽ bất lịch sự.”
“Dạ không, đáng lẽ cháu cũng nên tới gặp bà sớm hơn.”
Hoắc Trường Uyên liếc mắt nhìn Lâm Uyển Bạch, rướn môi: “Chỉ tại Tiểu Bạch mãi không cho cháu cơ hội này.”
Giọng anh rất trầm tĩnh, trong sự ôn hòa lại toát lên vẻ lịch thiệp, lại mang theo chút kính trọng, không còn vẻ lạnh lùng như bình thường.
Chẳng có người già nào lại không hài lòng cả, bà ngoại tươi cười ra hiệu với cháu gái: “Tiểu Bạch à, còn không mau lấy ghế cho Tiểu Hoắc ngồi!”
“Vâng...”
“Tiểu Bạch, hoa quả đâu, gọt cho Tiểu Hoắc một quả táo đi!”
“Cháu biết rồi ạ...”
Lâm Uyển Bạch bê ghế, rồi lại đi lấy táo, suốt cả quá trình liên tục lén lút liếc nhìn Hoắc Trường Uyên.
Anh tỏ ra rất thản nhiên, ngược lại càng khiến cô ngơ ngẩn.
Lâm Uyển Bạch thậm chí còn nghĩ tới chiều hướng tốt đẹp, biết đâu vừa rồi anh không nghe rõ câu của bà ngoại, mà chỉ thuần túy muốn gần gũi người già mà thôi. Giống như lúc trước trên du thuyền, khi đối diện với người có tuổi, anh đều rất nhẫn nại.
Có điều, ánh mắt cô nhất thời không thể rời đi được, chốc chốc lại bâng quơ nhìn về phía đó, nhất là khi anh tập trung nói chuyện với bà ngoại với thái độ có giáo dục và kiên nhẫn: “Bà ngoại, bà yên tâm chữa bệnh, bác sỹ Tần là bạn của cháu, y thuật của cậu ấy rất tốt, bà cứ yên tâm.”
“Ngoan lắm, bà ngoại cảm ơn cháu!” Bà ngoại liên tục gật đầu.
Tần Tư Niên bên kia nghe xong điện thoại, quay lại: “Bệnh tình về cơ bản mình đã nắm được kha khá rồi, lát nữa quay về mình sẽ khẳng định chắc chắn thêm.”
“Mình tiễn cậu!” Hoắc Trường Uyên gật đầu.
“Tôi cũng đi!” Lâm Uyển Bạch vội vàng bỏ trái táo lại.
...
Cánh cửa phòng bệnh được khép lại, cũng đồng thời ngăn lại ánh mắt của bà.
“Tần thiếu...”
Lâm Uyển Bạch ý thức được mình nói sai, vội sửa lại: “Bác sỹ Tần, tôi nghe nói phí dịch vụ của anh rất cao...”
“Anh lấy giá bạn bè thôi. Vả lại có tên “kim chủ” Trường Uyên ở đây, em sợ gì chứ!” Tần Tư Niên đút hai tay vào áo blouse, mỉm cười nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch bị kích thích bởi hai chữ “kim chủ“.
Phải, ở trong mắt người khác đúng là như vậy.
“Chuyện của bà ngoại em không cần lo lắng đâu, những ca phẫu thuật tim bắc cầu kiểu này anh rất sở trường.”
“Vâng.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Nói khó nghe một chút là ba bác sỹ Hứa cũng không thể bằng được một Tần Tư Niên.
Tần Tư Niên nhìn đồng hồ rồi nói với họ: “Ở bệnh viện không giống ở hộp đêm, mình phải có trách nhiệm với chiếc blouse trắng này. Không nói chuyện được lâu với hai người nữa, mình phải về chuẩn bị đây, bảy giờ tối nay còn có một ca phẫu thuật khác!”
“Cảm ơn bác sỹ Tần!” Lâm Uyển Bạch chân thành cảm kích.
Tần Tư Niên xua tay nói không cần rồi quay người rời đi, chiếc blouse trắng cũng phần phật bay lên theo nhịp bước chân của anh ấy.
Lâm Uyển Bạch vô thức nhìn theo.
Đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy có phần kinh ngạc. Một Tần thiếu phong lưu phóng đãng trong hộp đêm thoắt cái đã biến thành bác sỹ Tần. Mà lúc này các y tá đi qua đi lại đều phải cúi đầu trước anh. Vẻ uy nghiêm này đâu giống một cậu chủ lăng nhăng?
Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong...
Bên tai bất ngờ vang lên giọng nói u ám của nam giới: “Em nhìn thêm chút nữa thử xem?”
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu thì thấy Hoắc Trường Uyển đã đứng trước mặt mình từ lúc nào, trong ánh mắt anh như đang râm ran hai ngọn lửa.
Cô cảm thấy cực kỳ khó hiểu, lại ngó về phía Tần Tư Niên thêm chút nữa.
“Vẫn dám nhìn?”
“...”
Lần này Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn quay về.
Tần Tư Niên là bạn của anh, người đàn ông này có cần bá đạo vậy không!
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, khi không khí u ám trên gương mặt anh cuối cùng cũng tan đi, Lâm Uyển Bạch mới dám lên tiếng: “Anh Hoắc, tôi biết cũng nhờ có anh bác sỹ Tần mới coi trọng ca phẫu thuật của bà ngoại, thật sự rất cảm ơn anh.”
“Tôi nói rồi, chỉ cần chăm sóc cho tôi vui, tôi sẽ khiến em toại nguyện.”
“Ồ...” Lâm Uyển Bạch cúi thấp đầu xuống.
Nói như vậy có nghĩa là anh đang hài lòng với cô, đây là phần thưởng khích lệ?
Dường như nghĩ như vậy lòng cô mới cân bằng, thoải mái hơn một chút, chỉ có điều trái tim lại tắc nghẹn vu vơ.
Giống như ban nãy khi Tần Tư Niên nói anh là kim chủ của cô vậy.
Lâm Uyển Bạch âm thầm hít sâu, phát hiện anh vẫn đang nhìn mình chằm chằm, sau đó anh nheo mắt lại, bất ngờ lên tiếng hỏi: “Chuyện bạn trai là thế nào?”
“À!” Lâm Uyển Bạch gượng gạo, vẫn không trốn được: “Có phải khiến anh không thoải mái không...”
Hoắc Trường Uyên không trả lời mà ánh mắt từ từ tối đi.
Theo đó, trong ánh mắt cũng nhuộm một vẻ theo dõi và những ý tứ chưa thể đọc hiểu. Anh nói rất chậm rãi: “Lâm Uyển Bạch, em mới theo tôi bao lâu đã bắt đầu nghĩ tới chuyện danh phận rồi hả?”
“Tôi không có!”
Lâm Uyển Bạch hoang mang phủ nhận.
Hóa ra anh đã nghĩ cô là loại phụ nữ tâm cơ rồi.
Cô cắn răng, cuối cùng cũng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống.
Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, ánh mắt sáng rực, gần như nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Chỉ vì tôi đã nộp hết tiền viện phí lẫn tiền phẫu thuật, anh lại chuyển bà ngoại tới một phòng bệnh cao cấp. Bà lo tôi đi vào con đường xấu, thế nên tôi mới nói dối anh là bạn trai của tôi... Anh Hoắc, tôi vẫn luôn tự hiểu rõ bản thân, cũng biết rõ thân phận của mình, sẽ không ngây thơ hoang tưởng gì đâu!”
“Anh yên tâm, não tôi có úng nước, tôi cũng sẽ không thích anh đâu!”
Dường như để thể hiện rõ tâm tư của mình, Lâm Uyển Bạch bổ sung một câu thề thốt.
Cơ mặt Hoắc Trường Uyên dần dần cứng ra.
Ban đầu anh đích thực nghĩ cô là loại phụ nữ tâm cơ, thế nên trong lòng có chút phẫn nộ. Nhưng bây giờ khi cô bình tĩnh và kiên định nói mình không hề, cơn giận của anh không giảm đi mà còn thậm tệ hơn.
Nhất là sau lời bảo đảm cuối cùng của cô!
Lâm Uyển Bạch thấy mặt anh đen lại, còn có vẻ rất không vui.
Để khiến anh xua tan suy nghĩ này, cô đành bấm bụng nói: “Còn việc nữa đó là...”
“Nói!” Hoắc Trường Uyên quát.
“Mấy lời bà ngoại tôi khen anh, anh cũng đừng tưởng thật...”
“Vì sao?”
“Bà tôi cao tuổi rồi, mắt kèm nhèm, đến Lương Triều Vỹ và Lưu Thanh Vân bà còn không phân biệt rõ, thế nên...”*
*Hai nam diễn viên Hồng Kông nổi tiếng.
Hoắc Trường Uyên như bị thứ gì kích động vậy: “...”
Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, còn định nói thêm gì thì anh đã phủi tay bỏ đi.