Nửa người trên của Hoắc Trường Uyên đổ về phía cô, cô gần như hoàn toàn bị anh bao trùm.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu: “Không sao.”
Ánh mắt sắc bén của anh vẫn không buông tha cho cô.
Lâm Uyển Bạch bị nhìn có phần sởn gai ốc. Mỗi lần như vậy, tựa hồ mọi cảm xúc trong lòng cô đều có thể bị thăm dò ra hết vậy. Cô đành một lần nữa lên tiếng, phối hợp với động tác xoa bả vai: “Thời gian ngồi lâu quá nên hơi mệt...”
“Lát nữa còn mệt hơn.” Hoắc Trường Uyên bật ra một câu.
“Vì sao?” Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Hoắc Trường Uyên không nói gì, nhưng ánh mắt đầy mờ ám.
Lâm Uyển Bạch hiểu ra ngay, đỏ bừng mặt, hối hận vì sao mình còn hỏi.
Trong chớp mắt, Giang Phóng đã xách hành lý quay trở về, đang vòng phía sau mở cốp. Trái tim cô đập dữ dội, bỗng nhiên rất muốn ở thêm trên máy bay vài tiếng đồng hồ nữa.
Tới khách sạn đặt trước, Giang Phóng đưa họ tới tận cửa phòng.
Có vẻ như thấy họ đi hai người, lễ tân còn sắp xếp cả phòng tình nhân, trên chiếc giường màu trắng còn trải những cánh hoa hồng thành hình trái tim.
Màu đỏ ấy quá nóng bỏng, Lâm Uyển Bạch vờ như bình thản quay đi chỗ khác.
Eo cô bỗng bị siết chăt, Hoắc Trường Uyên sát lại gần: “Cùng tắm chứ?”
“Không cần đâu!” Lâm Uyển Bạch hoảng loạn đẩy anh ra, đỏ mặt: “... Anh cứ tắm trước đi!”
Hoắc Trường Uyên không chọc cô nữa, tự động đi vào phòng tắm.
Lâm Uyển Bạch đứng bên khung cửa sổ sát đất, ánh đèn phản chiếu bóng cô lên lớp kính cửa, sau lưng là chiếc giường với màu đỏ của hoa hồng. Có tiếng nước rào rào truyền tới, có một khoảnh khắc, cô đã ngỡ rằng họ là một đôi yêu nhau tới đây hưởng tuần trăng mật.
Tới lượt cô đi vào tắm, vừa mới ngâm không bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
“Còn bao lâu nữa?”
Lâm Uyển Bạch cắn môi: “Sắp xong rồi...”
Nếu có thể, thật ra cô còn muốn lề mề thêm chút nữa.
Quãng đường dài thật sự khiến người ta rã rời, quả thực không chịu nổi một vài môn vận động thể lực khác.
Bên ngoài phòng tắm không còn tiếng động nào, Lâm Uyển Bạch những tưởng anh đi rồi, đang bôi sữa tắm lên người thì “rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Cái bóng cao lớn của Hoắc Trường Uyên thẳng thừng xông vào.
Mái tóc ngắn còn chưa khô hẳn ướt trở lại, nhỏ từng giọt lên vầng trán, khiến khuôn mặt anh trông càng rực lửa và bá đạo.
“Anh...”
Lâm Uyển Bạch bị anh đè lên tường.
Cả người cô cứng đờ, những âm thanh bật ra bị vỡ vụn trong không gian hầm hập của phòng tắm.
...
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch mơ hồ cảm thấy có người nằm bên cạnh dậy khỏi giường.
Cô mơ màng gượng mở mắt, Hoắc Trường Uyên đã thay xong áo vest đang đứng trước gương thắt cà vạt, cô buộc phải cảm thán sức khỏe biến thái của anh. Đợi bước chân xa dần, cô lại mệt mỏi thiếp đi lần nữa.
Khi cô mở mắt ra lần thứ hai, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn ngợp trời.
Cuối cùng có bóng người đang ngồi, ngược ánh sáng, càng khiến cái bóng thêm cao lớn lực lưỡng, ngũ quan như hớp hồn người ta.
“Tỉnh ngủ chưa?” Hoắc Trường Uyên lên tiếng hỏi.
Ý thức được anh vẫn ngồi ở đó, Lâm Uyển Bạch lục tục bò dậy: “Tỉnh rồi!”
Cô vuốt lại mái tóc dài, vừa sầu não vừa xấu hổ, thế mà mình lại ngủ cả một ngày trời.
“Tắm rửa đi, tôi đưa em ra ngoài đi dạo.” Hoắc Trường Uyên phì cười vì dáng vẻ ngốc nghếch của cô, dặn dò.
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, có phần ngây ngốc.
Hoắc Trường Uyên giơ tay hướng về phía cổ áo sơ mi, từ tốn cởi áo cúc áo trên cùng, để lộ xương hõm vai thấp thoáng: “Nếu em không muốn đi dạo, cũng có thể ở trong phòng.”
“Muốn chứ!” Lâm Uyển Bạch tỉnh ngay lại, gật đầu rối rít: “Bây giờ tôi đi tắm ngay!”
Trước khi đóng cửa phòng tắm, cô còn đặc biệt cảnh giác quay đầu nhìn xem anh có đuổi theo không.
Khi Lâm Uyển Bạch ra ngoài, phát hiện trên giường có thêm một bộ quần áo mới.
Lần này qua đây vội vã, ngoài chiếc túi xách ra thì không cầm theo thứ gì, hoàn toàn thoải mái lâm trận. Ban nãy tắm rửa cô còn đang sầu não không biết phải mặc gì, không ngờ anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vẫn từ trong ra ngoài, chi tiết tới cả đồ lót.
Thay quần áo xong, Hoắc Trường Uyên dẫn cô xuống nhà hàng ở tầng 1 khách sạn dùng bữa.
Vì toàn là đồ Tây nên lên đồ rất nhanh. Lâm Uyển Bạch vừa cầm dĩa lên thì Hoắc Trường Uyên ngồi đối diện nhìn cô bâng quơ: “Có vừa vặn không?”
“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Sau đó anh tiếp tục đổ người về phía cô.
Lâm Uyển Bạch những tưởng anh định dặn gì, cũng sát lại gần một chút, ai ngờ chỉ đợi được một câu nói thản nhiên của anh: “Tối qua tôi sờ thử, cảm giác kích cỡ có to lên thì phải.”
“...” Cô suýt nữa bị nghẹn bởi miếng bánh mỳ trong miệng.
Mặt cô còn đỏ hơn cà chua trên đĩa, tay chân cuống lên.
Tuy rằng đại đa số xung quanh toàn là những khuôn mặt người nước ngoài xa lạ, dù nghe họ cũng chẳng hiểu gì, nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này Giang Phóng đi tới, trong tay cầm theo một thứ: “Cô Lâm, con dao găm của cô đây!”
“Hả, tôi còn định tới tìm anh hỏi xem!” Lâm Uyển Bạch vội đưa hai tay ra đỡ, rồi nói một tiếng cảm ơn.
Cô vô thức liếc nhìn Hoắc Trường Uyên, thấy anh có vẻ như chỉ tập trung cắt bít tết, cô bèn cúi xuống mở túi xách ra, cẩn thận đặt lại con dao găm về chỗ cũ.
Khi cô vừa kéo khóa lại, Hoắc Trường Uyên đột ngột đứng dậy.
Lâm Uyển Bạch cũng không dám ăn nữa, vội vàng đi theo.
Tuy rằng anh nói đưa cô đi dạo, nhưng xe từ đầu tới cuối không dừng lại mà men theo con phố ồn ào đi thẳng, đi không mục đích.
Hoắc Trường Uyên chống khuỷu tay lên ô cửa kính hạ một nửa, kẹp một điếu thuốc lá, chốc chốc lại phả ra một làn khỏi. Đôi mắt sâu hút nhìn ra ngoài, rồi anh bất ngờ dập tắt điếu thuốc, kêu người tài xế dừng lại.
Lâm Uyển Bạch theo anh xuống xe, đi thẳng vào trong một cửa hàng bán đồ xa xỉ.
Cô nhìn thì thấy đây có lẽ là một thương hiệu đang thịnh hành vài năm gần đây, tuy rằng cô không hiểu biết lắm, nhưng nhìn thấy trên người Lâm Dao Dao không chỉ một lần.
Nó chủ yếu sản xuất trang sức, trong tủ kích bày la liệt các mẫu lấp lánh, một sản phẩm bình thường cùng có giá hơn ngàn tệ, nghĩ cũng đủ biết nếu được nạm kim cương thì sẽ đắt đỏ cỡ nào.
Hoắc Trường Uyên một tay đút túi quần, đi tới trước: “Xem cái nào đẹp.”
“Đều rất đẹp.” Lâm Uyển Bạch trả lời chắc nịch.
Hoắc Trường Uyên đi quanh tủ trưng bày một vòng, rồi dừng lại ở cuối hàng, vân vê một sợi dây truyền có mặt chìa khóa trong tay, bên trên khạm nạm rất nhiều viên kim cương nhỏ, lấp lánh tới mức choáng váng.
Anh quay người hỏi cô: “Cái này em thấy sao?”
“Ừm, rất đẹp!” Lâm Uyển Bạch vẫn đáp chắc chắn.
Sau đó, cô bèn nhìn thấy Hoắc Trường Uyên nói một câu tiếng anh rất tiêu chuẩn với cô nhân viên, yêu cầu gói lại.
Lâm Uyển Bạch không suy nghĩ nhiều, đến tận lúc ra khỏi đó anh mới đưa chiếc hộp cho cô. Cô vội vã lắc đầu: “Tôi không cần đâu!”
“Sao lại không cần, ban nãy chẳng phải còn nói rất đẹp sao?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
“Đúng là rất đẹp, nhưng... tôi thật sự không cần.” Lâm Uyển Bạch vẫn lắc đầu, không nhận lấy như vớ phải một củ khoai nóng bỏng tay.
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên dần dần sa sầm lại.
“Em chắc chứ?”
Lâm Uyển Bạch vừa gật đầu, một giây sau đã há hốc miệng: “Anh...”
Anh không buồn chớp mắt, cứ thế ném nó vào trong thùng rác.
~Hết chương 60~