Ba chữ “người đầu tiên” như đánh thẳng vào trái tim.
Hơi thở của Lâm Uyển Bạch hơi run rẩy. Cô những tưởng mình đã chọc giận anh, nên căng thẳng quan sát anh một chút. Cô thấy trên khuôn mặt anh không hề có dấu hiệu của sự giận dữ, chỉ là đôi mắt hơi tối đi, giống như một miệng giếng khô vậy.
Bàn tay cô bất ngờ bị anh nắm chặt, cả người bị anh loạng choạng kéo về phía mình.
Do lực và tư thế, Lâm Uyển Bạch cứ thế ngồi sụp trước mặt anh như một con cún vậy.
Cô định đứng dậy, nhưng trán bỗng bị ngón tay trỏ của anh ấn xuống, dễ dàng đẩy cô về vị trí cũ. Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, khoảng cách được kéo lại tạo thành một bầu không khí hết sức mờ ám.
Hơi thở của Hoắc Trường Uyên phả về phía cô: “Chỉ một câu chúc mừng sinh nhật là xong sao?”
Lâm Uyển Bạch có phần gấp gáp: “Anh là tôi đi nấu mỳ mừng sinh nhật anh?”
“Tôi đã ăn rồi.” Hoắc Trường Uyên cứng rắn.
“À...” Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ rồi bứt rứt hỏi: “Vậy hay là tôi hát cho anh một bài chúc mừng sinh nhật?”
“Phiên bản kinh kịch của Hoàng Mai?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
“Không phải...” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
Cô chỉ biết hát vài đoạn như thế, nhạc chúc mừng sinh nhật thì chưa luyện qua.
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên rướn lên, anh ngắm nhìn cô chăm chút ở khoảng cách gần một lúc, hai tay buông xuống đặt trên đầu gối có vẻ như nản chí: “Em thật sự không chuẩn bị gì hết?”
Nếu anh nhớ không nhầm, lần Giang Phóng nhắc nhở trên xe đã cách đây một tuần rồi.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, sao lại không đủ thời gian chuẩn bị chứ?
Mỗi năm vẫn có rất nhiều người tặng quà sinh nhật cho anh, Hoắc Trường Uyên đa phần không thèm để ý. Có món quà còn bị anh để trong garage rất nhiều năm vẫn không bóc. Không hiểu vì sao, năm nay anh đặc biệt muốn nhận được quà của cô, kỳ vọng này đã lâu lắm rồi anh không có được.
“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Thấy sắc mặt anh thối hoắc, cô dè dặt bổ sung một câu: “Xin lỗi nhé.”
“Thôi bỏ đi!” Hoắc Trường Uyên lặp lại lần nữa, có điều giọng trầm hơn những câu trước một chút. Sau đó anh bất ngờ đứng lên khỏi sofa, hậm hực buông một câu về phía cô: “Tắm rửa đi ngủ!”
Lâm Uyển Bạch co rụt người lại một cách vô dụng.
Cô luôn cảm thấy, lát nữa lên giường anh sẽ không dễ dàng tha cho mình đâu.
Thở hắt ra một hơi, Lâm Uyển Bạch cũng đứng lên theo, chỉ có điều do vị trú, đằng sau lưng cô là chiếc bàn uống nước nên chiếc túi xách giấu sau lưng bị cọ một cái, đồ đạc bên trong rơi hết ra ngoài, vang lên những tiếng lọc cọc không lớn lắm.
Sợ bị anh phát hiện, cô vội vàng quay lại nhặt nhanh.
Nhưng đã không còn kịp nữa, Hoắc Trường Uyên vươn tay ra: “Đây là cái gì?”
“À...” Lâm Uyển Bạch ấp úng.
Hoắc Trường Uyên cầm chiếc hộp vuông vức lên tay. Nó to hơn lòng bàn tay anh một chút. Do được bọc bằng giấy da bò màu nâu nên cũng không nhìn ra được bên trong là thứ gì.
Anh đột ngột nghĩ ra điều gì, bèn nhướng cao mày: “Quà?”
Lâm Uyển Bạch không lên tiếng, biểu cảm trên mặt rất khó xử.
Việc đã đến nước này, cô đành giương mắt nhìn anh từ từ xé lớp giấy da bò ra, trái tim cũng vì căng thẳng mà đập dữ dội.
Sau khi mở chiếc hộp ra, bên trong là một con dao cạo râu tự động.
Hoắc Trường Uyên cầm nó lên, đồng thời nói một câu mang theo âm đuôi vui vẻ: “Chẳng phải nói là không chuẩn bị gì sao?”
Mí mắt Lâm Uyển Bạch run rẩy, cô lẩm bẩm có phần ngượng ngập: “Ban nãy Giang Phóng xách mấy chiếc túi toàn đồ hàng hiệu, tôi còn nhìn thấy cả chìa khóa xe, bảo tôi làm sao dám lấy nó ra...”
Cô đã băn khoăn rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ mua quà cho anh.
Khi cô gọi điện thoại hỏi người bạn thân, cô ấy đề cập hoặc là bật lửa hoặc dao cạo râu. Tặng cái đầu tiên thì có hơi mờ ám, thế nên cô chọn cái phía sau. Giờ nghỉ trưa, cô tranh thủ bỏ bữa để tới trung tâm siêu thị mua quà.
Nói xong Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh nhìn sâu hút của anh.
Lúc này, trong đôi mắt anh vẫn sâu như một miệng giếng khô vậy, nhưng lại có thêm nhiều tia sáng hiếm thấy. Ánh sáng đó quá xa lạ cũng quá nổi bật, khiến người ta tò mò muốn tìm kiếm nhiều hơn, rồi vô thức bị hút vào.
Lâm Uyển Bạch quay mặt đi, tinh thần hơi rối loạn.
Cô đứng dậy, vờ bình tĩnh, cố gắng chuyển đề tài: “Đây là một thương hiệu nội. Tôi cũng chưa từng mua thứ này bao giờ nên cũng không hiểu lắm. Là nhân viên cửa hàng giới thiệu cho tôi, không biết anh có thích không...”
Nói rồi, cô giơ tay định giải thích cho anh nghe các tính năng của nó.
Có điều ngón tay cô còn chưa chạm đến đã bị anh mạnh mẽ né tránh.
“Không được đụng, của tôi!”
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, nghiêng nửa người sang bên.
Lâm Uyển Bạch hơi sững lại. Có lẽ cô không ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy. Anh há hốc miệng thì nhìn thấy anh nắm chặt con dao cạo râu trong tay mình, đi lên gác, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Giữa lúc bước lên lầu, anh luôn cúi gằm.
Tắm rửa xong, Lâm Uyển Bạch nằm trong chăn chưa được bao lâu thì bị anh kéo qua, đè xuống dưới.
Khi nụ hôn của anh rơi xuống, cô cũng đồng thời bị tan chảy.
Vỏ bao cao su bị vứt xuống đất, Hoắc Trường Uyên cúi mặt: “Gọi tên tôi đi.”
“Hoắc Trường Uyên...”
Lâm Uyển Bạch liếm môi, ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ vì anh nói mình là người đầu tiên, cô cứ cảm thấy trái tim run rẩy.
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên đỏ lên một chút: “Gọi lại lần nữa đi!”
“Hoắc Trường Uyên...”
“Tiếp tục!”
“Hoắc Trường Uyên...”
...
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lâm Uyển Bạch vẫn thấy người đau nhức.
Cổ họng cũng khản đặc. Tối qua cô bị anh ép phải gọi tên mình không biết bao nhiêu lần. Cũng chẳng biết là trò đùa quái đản gì, cô chỉ nhớ mỗi lần gọi tên anh, màu đỏ trong ánh mắt anh lại đậm thêm một chút.
Cô vớt nước lạnh lên rửa mặt, khi treo lại khăn mặt, cô chợt sửng sốt.
Con dao cạo râu cô tặng đang được đặt trên bệ, hơn nữa con dao cũ còn bị vứt thẳng vào sọt rác.
Lâm Uyển Bạch quay đi, không dám tin vào cảnh tượng vừa xong.
Nếu thị lực của cô không sai, thì con dao cũ của anh là hàng nhập khẩu, giá còn đắt hơn con của cô nhiều lần...
Lúc xuống nhà, chiếc Bentley màu đen đã đỗ trước cửa từ lâu.
Giờ cao điểm, chiếc xe đi hơi chậm một chút. Dọc đường anh cũng không nhàn nhã, Giang Phóng lấy tài liệu và PDA ra, cung kính báo cáo với Hoắc Trường Uyên lịch trình và sắp xếp cả ngày.
Không biết là cố tình hay vô ích, tay Hoắc Trường Uyên cứ đưa lên xoa xoa cằm.
Không lún phún râu, sạch sẽ vô cùng.
Lâm Uyển Bạch nghĩ tới con dao cạo râu nhập khẩu bị ném vào trong thùng rác, hoảng loạn quay đi, hướng ra ngoài cửa sổ.
Tới tòa nhà văn phòng, Giang Phóng mở cửa cho cô, cô nói cảm ơn và chuẩn bị đi làm.
“Đợi chút.”
Hoắc Trường Uyên bỗng gọi giật cô lại.
Lâm Uyển Bạch nghi hoặc, dừng động tác, quay đầu lại: “... Sao vậy?”
Hoắc Trường Uyên không nói, mà đổ nửa người về phía cô, ngũ quan của anh dần dần được phóng to trong khuôn mặt cô, sau đó anh hôn cô một cách bất ngờ đường đột.
Không có sự nóng rẫy triền miên, chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước.
Động tác của anh cũng rất nhanh, đến nỗi Lâm Uyển Bạch còn không kịp phản ứng.
Hoắc Trường Uyên lập tức quay về chỗ, bờ môi khẽ rướn lên: “Tôi rất thích.”
Chiếc Bentley màu đen từ từ lăn bánh, chẳng bao lâu sau đã hòa vào dòng xe tấp nập, không còn nhận ra nữa.
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt. Sau khi xuống xe, cô cứ thế đỏ mặt, ngây ngốc đứng đực tại chỗ, tuy rằng biết “thích” mà anh ám chỉ là chỉ, nhưng thực sự quá giống những cử chỉ thân mật của một đôi đang yêu.
Trời ơi, cô đang ngây người nghĩ gì thế chứ!
~Hết chương 69~