Hơn nửa tiếng đồng hồ, Lâm Uyển Bạch mới từ điện Quan Âm đi ra.
Chưa cần nhìn quanh ngó quất, cô đã tìm thấy bóng dáng Hoắc Trường Uyên. Anh đứng dưới gốc cây hòe giữa sân. Cho dù ở nơi đất Phật, anh vẫn độc lập nổi bật, nhìn một lần là không thể rời mắt đi.
Dường như anh đứng ở đó khiến người bất giác chỉ muốn lại gần.
Lâm Uyển Bạch chậm rãi tiến tới, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt thiếu kiên nhẫn của anh: “Lâu quá vậy!”
“Ừm, quỳ lâu mới thành tâm mà!” Lâm Uyển Bạch xoa xoa đầu gối.
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên nhúc nhích, dường như anh muốn mắng cô ngu ngốc nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đường xuống núi có vẻ nhanh hơn nhiều. Đi tới trước chiếc Land Rover, Lâm Uyển Bạch ngừng lại, rút một thứ từ trong túi ra.
“Hoắc Trường Uyên, cái này tặng cho anh...”
Hoắc Trường Uyên nghe xong bèn giơ tay đón lấy: “Hử?”
Là một chuỗi tràng hạt bằng gỗ trầm hương, bên dưới có treo một mặt Quan Âm nhỏ.
“Chẳng phải mỗi một đứa trẻ đều có bùa bình an sao. Mẹ của anh...” Lâm Uyển Bạch ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đây là bùa bình an em vừa cầu, có thể treo trên gương xe, bảo vệ cho anh bình an!”
Chẳng trách ban nãy cô quỳ trong điện Quan Âm lâu như vậy, anh còn tưởng cô cầu xin điều gì.
Thì ra là xin bùa bình an cho anh...
Đây có thể gọi là tình mẹ bao la ẩn chứa trong mỗi cô gái không?
“Cái quái gì vậy!” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập: “Nếu anh không muốn lấy thì thôi vậy...”
Cánh cửa xe bên cạnh bật mở, Lâm Uyển Bạch cũng âm thầm ngồi vào trong, đeo dây an toàn lên người. Cô nhìn thấy anh treo chuỗi tràng hạt đó lên gương xe. Cuối cùng, mặt Quan Âm rơi xuống va chạm nhẹ vào đó, làm nó rung lắc khẽ khàng.
Cô quay đầu đi, khóe môi chẳng biết thầm rướn lên từ lúc nào.
...
Đường về mất khoảng hơn bốn mươi phút. Ánh nắng sau ba giờ chiều không còn quá nhức mắt mà dịu nhẹ hơn, Lâm Uyển Bạch lờ đờ thiếp đi.
Khi xe đỗ hẳn lại, cô mơ màng nhìn xung quanh, họ đang ở trong một bãi đỗ xe dưới mặt đất.
Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đi từ tầng B2 lên. Cánh cửa thang máy mở ra, họ đi thẳng lên một rạp chiếu phim. Rất nhiều người đang xếp hàng trước quầy phiếu tự động, các bức tường xung quanh chiếu đầy poster các bộ phim đang lên sóng.
“Hử... Chúng ta?” Cô nghi hoặc hỏi.
Hoắc Trường Uyên không trả lời, chỉ nói: “Đợi ở đây, anh đi mua vé.”
Sau đó, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy anh đi về phía quầy bán bé, vừa rút ví tiền vừa chỉ vào màn hình bên trên. Khi anh quay lại, trong tay đã có thêm hai vé xem phim, cùng một hộp bỏng ngô to tướng và hai cốc Coca.
Đầu óc cô vẫn còn ù ù cạc cạc, cô hỏi với vẻ không chắc chắn: “Chúng ta... chuẩn bị vào xem phim sao?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Xem phim? Cô và Hoắc Trường Uyên?
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, rồi lại nhìn chiếc vé xem phim màu đỏ hồng, vẫn còn cảm thấy khó mà tin được.
Cô so sánh lại tên trên vé và trên poster: “Phim tình yêu?”
Hoắc Trường Uyên phóng ánh mắt đen của mình về phía cô, từ tốn nói: “Chẳng phải đám con gái các em đều thích xem mấy bộ phim tình cảm sến sẩm hay sao?”
“Ơ...” Lâm Uyển Bạch vuốt vuốt mái tóc, ấp úng tỏ ý: “Thật ra, em thích xem phim hành động của Mỹ hơn...”
“Em có xem không!” Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt xuống.
“Xem...” Lâm Uyển Bạch lập tức hèn nhát.
Không đợi quá lâu đã có thông báo nhắc họ có thể qua cửa soát vé rồi.
Lâm Uyển Bạch như một con cún đi theo sau Hoắc Trường Uyên, phát hiện đứng xếp hàng đa phần đều là các đôi đang yêu, rất ít có người đi một mình hay các cặp đồng tính. Họ đang ghé sát vào nhau nói nói cười cười.
Ngồi vào chỗ không lâu, ánh đèn được tắt đi, màn hình lớn bắt đầu sáng lên.
Vì mua vé khá muộn, thế nên họ phải ngồi hàng cuối. Ngoài màn hình tivi rộng lớn ra thì những hàng ghế phía dưới xảy ra chuyện gì họ đều nhìn thấy không sót chút nào.
Khi hai nam nữ chính diễn đến màn thân mật, có rất nhiều đôi tình nhân dựa vào nhau, hoặc nam kéo nữ ôm chặt vào lòng, hoặc nữ ngả đầu vào bờ vai của nam.
Lâm Uyển Bạch vô thức liếm môi, có chút thiếu tự nhiên.
Cô len lén nhìn Hoắc Trường Uyên ngồi bên. Ánh sáng màn hình hắt vào mặt anh khiến nó lúc sáng lúc tối nhưng không che khuất được những đường nét khỏe khoắn, Anh nhìn chăm chú về phía trước, giống như đang tập trung vào bộ phim.
Lâm Uyển Bạch lại lặng lẽ quay về.
Tay vịn giữa hai ghế bất ngờ bị ai đó đẩy lên cao, sau đó bàn tay cô được nắm chặt lấy.
“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn qua.
Hoắc Trường Uyên liếc xéo, uể oải cử động bờ môi: “Em nhìn anh một cái chẳng phải là muốn anh nắm tay em ư?”
“Em đâu có...” Lâm Uyển Bạch vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.
Cô đỏ mặt định giằng tay mình ra nhưng bị anh đan thật chặt.
“Tập trung xem đi!”
Bộ phim tình yêu kéo dài hơn 100 phút đồng hồ. Khi tiếng nhạc cuối phim cất lên, ánh đèn trong rạp cũng từ từ bật sáng. Có rất nhiều đôi tình nhân lục tục đứng dậy đi ra khỏi cửa, Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên cũng đi lẫn vào đám người ấy.
Cô bất giác cúi đầu, cho đến khi rời đi, Hoắc Trường Uyên vẫn chưa hề buông tay.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Hoắc Trường Uyên hỏi cô: “Có đói không?”
“Một chút...” Lâm Uyển Bạch thành thật đáp.
“Ăn xong rồi về.”
“Ừm.”
Hoắc Trường Uyên nhìn tấm bảng hướng dẫn của trung tâm thương mại ở đầu thang cuốn, rồi dắt tay cô đi xuống một tầng.
Lâm Uyển Bạch một tay được anh nắm, một tay đút túi áo, bên trong vẫn còn cuống vé của bộ phim ban nãy.
Cô ngẩng lên, nhìn chăm chú khuôn mặt anh.
Cùng cô tới chùa dâng hương, dẫn cô đi xem phim rồi đi ăn...
Lẽ nào... là hẹn hò?
Trái tim Lâm Uyển Bạch như thắt lại, rồi nó lập tức nhảy vọt lên, đập dữ dội.
Khi chiếc Land Rover lái vào trong tiểu khu cao cấp, trời đã tối hẳn.
Hoắc Trường Uyên vào tắm trước, Lâm Uyển Bạch vẫn còn ngây ngốc ngồi nhìn tấm vé. Di động chợt đổ chuông làm cô giật nảy mình.
Một dãy số lạ hiện lên, cô nhíu mày đặt lên tai. Đầu kia là một giọng nữ đầy mạnh mẽ: “Tiểu Bạch, Hồ Tam Hán đã quay về rồi đây!”
“Cá nhỏ?” Lâm Uyển Bạch bỗng chốc mừng rỡ.
“Chính ta! Mình vừa xuống máy bay, ngồi lâu đến nỗi hai chân mình sưng vù rồi!”
“Cậu đang ở đâu vậy? Để mình qua đón!”
Tang Hiểu Du ở đầu kia vẫn cười hì hì như mọi khi: “Không cần, cậu cứ gửi địa chỉ nhà cho mình. Mình sẽ lập ngồi xe buýt của hãng hàng không đến đó là được rồi!”
“Được!” Lâm Uyển Bạch nói ngay.
Ngắt máy xong, cô bèn gửi tin nhắn báo địa chỉ qua, quay đầu lại chợt giật mình.
Hoắc Trường Uyên đã lặng lẽ đứng phía sau cô từ lúc nào, nheo mắt lại có phần nguy hiểm: “Gọi điện với ai vậy? Lại là Yến Phong?”
Anh vừa tắm xong đi ra đã nhìn cô ngồi đó gọi điện, ánh mắt tràn ngập ý cười.
“Không phải đâu!”
Lâm Uyển Bạch liên tục lắc đầu, giải thích: “Một người bạn thân của tôi, bạn cùng phòng ký túc đại học.”
“Nữ sao?” Hoắc Trường Uyên nghe xong lại hỏi.
“...” Lâm Uyển Bạch á khẩu, bạn cùng phòng ký túc chẳng lẽ còn có thể là nam?
Dường như đã xác định được giới tính của đối phương, sắc mặt Hoắc Trường Uyên không còn khó coi như vậy, anh bèn kéo đai áo khoác vào, thắt một nút giữa hông.
Lâm Uyển Bạch nhìn hai múi cơ rắn chắc của anh, nhớ tới địa chỉ mình vừa gửi, bỗng như rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Cô cắn môi, dè dặt hỏi: “À, tối nay em có thể xin nghỉ phép không?”
“Làm gì nữa?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch giải thích: “Chính là cô bạn thân ban nãy vừa gọi điện thoại. Cô ấy vừa từ nơi khác trở về, sẽ sống ở nhà em...”
“Không được.” Hoắc Trường Uyên thẳng thừng từ chối.
Lâm Uyển Bạch có phần gấp gáp, biểu cảm trên khuôn mặt có chút khẩn cầu: “Ở Băng Thành, cậu ấy cũng khá giống em, bà ngoại người thân duy nhất cũng ở trong viện dưỡng lão. Nếu không tới chỗ em, thì cậu ấy không còn nơi nào để đi...”
Bạn thân Tang Hiểu Du và cô ngay từ thời đại học đã rất thân thiết. Về sau bà ngoại nhập viện, rất nhiều không xin được tiền thuốc từ nhà họ Lâm, cuối cùng đều là cậu ấy giúp đỡ thêm cho cô. Bây giờ cậu ấy từ phương xa về không có chỗ ở, dĩ nhiên cô phải giúp đỡ tới cùng.
“Vậy thì làm xong hẵng đi!” Hoắc Trường Uyên giữ cổ tay cô lại, cũng không đợi cô tắm rửa đã dẫn tới giường.
Lâm Uyển Bạch vội giãy giụa thoát khỏi anh: “Không được, giờ này cô ấy đã ngồi xe buýt của hãng hàng không, sắp tới rồi...”
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên dần trầm xuống.
Khi thấy cô cắn môi, anh nhíu mày thả cô ra.
Lâm Uyển Bạch cầm lấy di động, đi qua lấy túi xách, cũng không dám nhìn anh mà lầm lũi bước đi.
“Đứng lại!”
Cô còn chưa ra khỏi phòng ngủ thì một tiếng quát vang lên.
Lâm Uyển Bạch khựng lại, tưởng anh đã hối hận thì nghe thấy một câu cứng rắn: “Tôi mặc quần áo đưa em qua!”
Chiếc Land Rover xuyên qua làn xe cộ, bầu không khí trong xe im phăng phắc.
Ngay cả tiếng đài FM cũng không có. Lâm Uyển Bạch nắm chặt dây an toàn, cũng không dám thở mạnh, cố gắng nép chặt vào ghế xe, giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Hoắc Trường Uyên vì không được thỏa mãn mà mặt căng ra suốt dọc đường, từng đường nét trên khuôn mặt bị ánh đèn phản chiếu loang lổ màu.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, anh vững vàng đỗ dưới tòa nhà.
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ tháo dây an toàn, nhưng khóa xe chưa được mở, cô đành nhìn về phía anh.
“Hôn anh.” Hoắc Trường Uyên bất ngờ nói.
“... Hả?” Lâm Uyển Bạch sững sờ.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày thúc giục, giọng trầm trầm: “Nhanh chút, nếu không tôi hối hận đó.”
“...” Lâm Uyển Bạch cắn môi.
“Em có hôn không?” Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, tay đã đặt lên tấm kính chắn gió với vẻ uy hiếp.
Lâm Uyển Bạch bứt rứt mấy giây, cuối cùng vẫn ghé qua.
Không phải một cái hôn “chụt” rồi lập tức rời đi như mọi lần. Cô học anh mỗi lần hôn mình, ngốc nghếch cạy mở đôi môi anh, rồi vành tai dần dần đỏ rần lên.
Mười phút sau, Lâm Uyển Bạch mới được thả xuống.
Chiếc xe biến mất trước mặt cô, cô ôm miệng, lưỡi bị anh cắn cái cuối cùng giờ vẫn còn đau.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, bấy giờ mới quay người đi vào trong tòa nhà. Vừa đi tới cửa cầu thang thì một cô gái trẻ nhảy ra: “Mau khai ra, ban nãy người đàn ông hôn cậu trong xe là ai!”
...
Hôm sau ở công ty, Lâm Uyển Bạch gần như không có lúc nào rảnh.
Buổi chiều vừa ra khỏi văn phòng, di động liền đổ chuông. Cô nhìn thấy tên người gọi liền bắt máy.
“Tối nay qua đây.”
Bên tai vang lên giọng nói trầm của anh. Lâm Uyển Bạch ấp úng: “E là không được đâu...”
“Bạn thân của em còn chưa đi?” Hoắc Trường Uyên ngữ khí không vui.
Lâm Uyển Bạch cầm chặt di động, nghĩ kỹ khi nói từng chữ: “Chưa tìm được nhà phù hợp, có thể phải ở thêm mấy hôm...”
Cô vừa nói xong, đầu kia đã thẳng thừng ngắt máy.
Lâm Uyển Bạch nhìn màn hình đen xì, dường như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt âm u của Hoắc Trường Uyên.
Buổi tối của ba ngày sau, trong căn nhà cũ ánh đèn ấm áp, chốc chốc lại có tiếng nói cười vang lên như trở lại những ngày tháng đại học.
Trước kia, Tang Hiểu Du và cô một người giường trên một người giường dưới, mỗi lần đi ăn cũng phải đi chung. Hồi đó có rất nhiều bạn học còn trêu chọc họ sắp thành một cặp đồng tính rồi.
Lâm Uyển Bạch rửa bát xong đi ra, Tang Hiểu Du đang ngồi khoanh chân trên sofa, chiếc laptop trước mặt cũng rung rinh theo nhịp rung chân của cô ấy.
Cô cầm cốc nước đi qua, Tang Hiểu Du quay về phía cô: “Tiểu Bạch, người ấy đó hả?”
Lâm Uyển Bạch suýt nữa thì phun hết nước vừa uống ra ngoài.
“Nhìn cái phản ứng của cậu là đúng rồi!” Tang Hiểu Du càng rung chân mạnh hơn, đắc ý hất hất mái tóc dài ngang vai: “Hôm qua lúc cậu nhận điện thoại, mình nhìn thấy tên một người đàn ông hiển thị trên màn hình. Mình đã lên mạng tra đại một chút, không ngờ bức ảnh của người đó giống y hệt với người tối qua trong xe! Sao hả, bao năm qua mình đọc Conan không uổng phí chứ!”
“Cậu không đi làm cảnh sát hình sự thật là đáng tiếc đấy...” Lâm Uyển Bạch chân thành nói.
“Tiểu Bạch, con dao cạo râu đó cậu mua cho anh ấy phải không?” Tang Hiểu Du nheo đôi mắt tròn xoe lại.
“Ừm...” Lâm Uyển Bạch liếc sang bên cạnh.
“Ngầm thừa nhận rồi nhé!” Tang Hiểu Du cười hì hì chỉ vào cô, sau đó chép miệng: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì Hoắc tổng này thật sự không tồi. Vóc dáng đẹp, nhìn ảnh thôi đã thấy men chết người, vài phút là có thể triệt tiêu đám tiểu thịt tươi!”
Lâm Uyển Bạch nhìn về phía màn hình máy tính, trên đó là một bức ảnh làm việc.
Hoắc Trường Uyên ngồi trong phòng họp, hai chân tùy tiện vắt vào nhau, một tay cầm bút mức, khẽ nhíu mày dáng vẻ rất tập trung. Ánh sáng góc chụp đều rất ổn, tôn lên khuôn mặt vốn đã đẹp của anh.
Thấy bạn mình nhìn anh không chớp mắt, cô buột miệng hỏi: “Cá nhỏ, cậu cũng thích mẫu này hả?”
“Yên tâm đi! Anh ấy là người đàn ông của cậu mà, mình tuyệt đối chỉ thuần túy tán thưởng!” Tang Hiểu Du nhún vai, cười rất đê tiện.
“Cậu đừng nói bậy...” Lâm Uyển Bạch đỏ mặt nạt.
Tiếng “Người đàn ông của cậu” văng vẳng bên tai, rất lâu không tan đi.
~Hết chương 82~