Hoắc trường Uyên lạnh nhạt buông hai tiếng: “Không sao!”
“...” Sống lưng Lâm Uyển Bạch lạnh toát.
Hình như lúc nói chuyện điện thoại vẫn còn tốt đẹp, bây giờ tâm trạng của anh có vẻ lại rất không vui, đuôi mắt và khóe miệng đều căng ra, cả khuôn mặt sầm xì.
Lâm Uyển Bạch mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, cũng không biết mình đã đắc tội tới vị thần linh này ở chỗ nào.
Bầu không khí lạnh xoay chuyển trong xe, hơn nữa chỉ tăng không giảm, người tài xế trước mặt và Giang Phóng cũng không dám thở mạnh, cũng không ai lên tiếng.
Thế nên khi gặp phải đèn tín hiệu đột ngột phanh xe, cả cơ thể nhào về phía trước theo quán tính, túi đồ để bên cạnh người Lâm Uyển Bạch cũng rung lắc và phát ra những âm thanh giòn tan sắc nét.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh như tên phóng tới của Hoắc Trường Uyên, cô nuốt nước bọt cái ực.
Cô cẩn thận đặt túi đồ từ trên ghế xuống dưới chân.
Khi liếc nhìn thấy túi đồ, đôi đồng tử của Hoắc Trường Uyên chợt co lại: “Em đi mua sắm?”
“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Thu hoạch được không ít?” Hoắc Trường Uyên lại hỏi.
“Cũng tạm thôi... chủ yếu là cùng bạn em đi mua quà cho người thân.” Lâm Uyển Bạch quan sát sắc mặt anh, trả lời rất thận trọng.
Hoắc Trường Uyên nghe xong, bèn cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh hẳn: “Ha, thế em mua cho gã quê mùa nào vậy?”
“... Anh là gã quê mùa?”
Lâm Uyển Bạch cắn môi, lí nhí hỏi.
Lúc này cuối cùng cô cũng hiểu nộ khí của anh từ đâu tới.
Hoắc Trường Uyên nghe xong sững người.
Mây mù che đầy trời bỗng chốc tan đi nhường chỗ cho ánh nắng, sắc mặt đang căng thẳng lúc này bất ngờ trông có nét khôi hài: “Tặng cho anh?”
“Phải...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Đưa đây!” Hoắc Trường Uyên chìa tay ra.
“Thương hiệu bình thường thôi, không biết anh có thích mặc hay không...” Lâm Uyển Bạch cầm túi đồ bên cạnh chân lên, ấp úng giải thích: “Bạn thân của em mua cho chú, vừa hay gặp phải đợt sale, mua hai chiếc được giảm giá, thế nên em đã...”
Những lời phía sau cô không nói nữa vì Hoắc Trường Uyên vốn không định nghe tiếp.
Chiếc sơ mi trong túi đồ đã được anh lấy ra. Anh nhìn chằm chằm lên đó, cổ áo màu trắng mới tinh phản chiếu trong con ngươi của anh.
Hoắc Trường Uyên chợt ngẩng đầu lên dặn dò: “Giang Phóng, tìm một trung tâm thương mại phía trước rồi dừng lại!”
“Vâng, Hoắc tổng!” Giang Phóng lập tức đáp ứng.
Chẳng mấy chốc, chiếc Bentley màu đen một lần nữa dừng lại ở một trung tâm thương mại gần đó.
Hoắc Trường Uyên tay trái xách túi đồ, tay phải kéo cô đi vào trong.
Hai người bảo vệ mặc vest cúi đầu chào khi cánh cửa xoay được đẩy ra. Bước chân Lâm Uyển Bạch có phần chới với, gần như cô phải chạy bước nhỏ phía sau, nhìn chằm chằm bóng lưng rộng lớn của người đàn ông trước mặt, nét mặt cực kỳ khó hiểu. Cô hoàn toàn không hiểu nổi anh cứ nắng mưa thất thường như vậy rốt cuộc định làm gì.
Hình như rất có tính mục đích, cuối cùng anh cũng dừng bước.
Bên trong thi thoảng lại có những đôi nam nữ đi ra, bên trên in hình biểu tượng nhà vệ sinh.
Hoắc Trường Uyên cởi bỏ áo vest, quăng đại cho cô: “Em đứng ngoài cửa đợi anh!”
Lâm Uyển Bạch thấy anh xách túi đồ đi vào nhà vệ sinh nam, tay cởi chiếc cà vạt trên cổ. Rõ ràng anh không định vào giải quyết nhu cầu sinh lý, mà là thay áo.
Cô câm nín, về nhà thay cũng vậy mà...
Có tin nhắn quảng cáo hiện lên trên di động, Lâm Uyển Bạch cúi đầu rút ra xem.
Nhà vệ sinh nữ bên trái bất ngờ có tiếng cao gót gấp gáp vang lên. Hình như người đó rất vội. Cô không kịp né tránh, bị đâm phải, người lảo đảo.
Khi nhìn rõ đối phương, cô cảm giác họ luôn là oan gia ngõ hẹp.
Lâm Dao Dao trừng mắt nhìn cô, phủi phủi người: “Đúng là xúi quẩy!”
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, nhưng cảm thấy đây mới là một Lâm Dao Dao đích thực. Lần trước khi bị bắt gặp ở pub, khi không có ai bên cạnh mà cô ta vẫn tiến tới dìu và gọi cô là chị, tuyệt đối là do uống nhầm thuốc.
“Chính cô đâm vào tôi, xin lỗi thì khỏi đi.” Lâm Uyển Bạch cũng sửa sang lại quần áo.
“Muốn tôi xin lỗi chị hả, nằm mơ! Cũng không tự nhìn xem thân phận của mình là gì, xứng sao!” Lâm Dao Dao giậm gót giày, dường như còn có việc khác nên không huyên thuyên thêm nữa. Nhưng trước khi đi khuất, cô ta vẫn còn ngang ngược chỉ tay vào mũi cô: “Lâm Uyển Bạch, không phải lần nào chị cũng may mắn thế đâu, chúng ta cứ đợi đó!”
Lâm Uyển Bạch nhìn theo bóng lưng Lâm Dao Dao hống hách bỏ đi, chìm vào suy tư.
Câu nói cuối cùng của cô ta hình như có hàm ý khác.
Cô bất chợt nhớ tới phản ứng khác lạ của Lâm Dao Dao ở Pub hôm đó và liên kết lại...
“Sao vậy?”
Trên đỉnh đầu có một bóng đen đổ xuống, và một giọng trầm quen thuộc vang lên.
Lâm Uyển Bạch quay lại, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên vừa đi ra. Chiếc sơ mi và cà vạt anh vốn đang mặc đều được cởi ra, thay vào chiếc sơ mi trắng cô mua, tay trái được xắn lên một chút, anh đang cài lại cúc tay áo.
Bóng hình cao lớn rắn rỏi, tỷ lệ tam giác ngược hoàn hảo, hoàn toàn là một cái giá treo quần áo di động.
Anh nhìn theo hướng cô vừa nhìn: “Lâm Dao Dao?”
“Ừm.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Lại bị cô ta ức hiếp?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
“Không phải.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, rồi hơi ngừng lại: “Nhưng mà...”
Cô chau mày, nói với vẻ không mấy chắc chắn: “Lần trước ở Pub em bị người ta bỏ thuốc, hình như là Lâm Dao Dao làm...”
Hoắc Trường Uyên nghe xong, ánh mắt lạnh đi.
Đợi Giang Phóng kéo cửa xe ra, Lâm Uyển Bạch cùng anh lần lượt ngồi vào trong, chỉ coi Lâm Dao Dao như một kẻ xen ngang, không quan tâm nữa.
Chiếc xe lại lăn bánh. Cô nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, quan sát anh một lượt từ cổ áo tới vạt áo.
Chiều rộng của vai hay ngực đều khá vừa, khi anh giơ cánh tay lên cũng không tạo cảm giác căng chật hay quá rộng rãi.
Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng nắm chặt chiếc áo vest trong tay.
Bắt đầu từ lúc nào cô lại nắm rõ số đo của anh trong lòng bàn tay vậy...
“Giang Phóng, cảm thấy thế nào?” Hoắc Trường Uyên hơi hất hàm, nhìn về chiếc gương ở phía trước xe, chỉnh lại cổ áo.
“Hoắc tổng, chiếc sơ mi này quả thực như được làm từ số đo của anh vậy, cực kỳ hợp với khí chất của anh!” Giang Phóng quay đầu, thao thao bất tuyệt khen ngợi như đang báo cáo công việc.
Lâm Uyển Bạch im lặng nghe, chỉ cảm thấy công lực chân chó của Giang Phóng quả không tầm thường.
Hoắc Trường Uyên nghe được, tâm trạng rất vui, nhìn Giang Phóng thuận mắt hơn bất cứ lúc nào. Anh uể oải nói: “Nhớ thu mua toàn bộ sơ mi của hãng này.”
“Vậy nếu đã bán ra ngoài thì sao?” Giang Phóng bất giác hỏi.
“Mua về với giá cao!” Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi, thản nhiên đáp.
Lâm Uyển Bạch tròn mắt: “...”
Người đàn ông bá đạo này đã thể hiện dục vọng chiếm hữu của mình đạt tới đỉnh cao rồi.
...
Buổi tối, Lâm Uyển Bạch từ bệnh viện đi ra thì nhìn thấy chiếc Bentley đen đỗ bên đường.
Giang Phóng mở cửa xe cho cô, mỉm cười cung kính: “Cô Lâm, Hoắc tổng bảo tôi chở cô qua.”
“Cảm ơn anh.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Xe đi khoảng hơn hai mươi phút thì dừng trước cửa một Pub.
Giang Phóng một lần nữa kéo cửa xe ra cho cô. Lâm Uyển Bạch nhìn kỹ biển tên, bất giác khẽ mím môi. Chính là quán mà lần trước cô và Yến Phong cùng Tiêu Vân Tranh tới...
Bước chân cô hơi chậm chạp, trong lòng ít nhiều có phần né tránh.
Từ thang máy đi ra, Giang Phóng dẫn đường phía trước, cuối cùng dừng lại ở chính căn phòng tối hôm đó.
Đẩy cửa ra, bóng Hoắc Trường Uyên đập vào mắt. Anh ngồi trên sofa, hai chân để song song bằng vai, hai cánh tay cũng tự nhiên đặt trên hai đùi, tay phải kẹp điếu thuốc đang cháy. Động tác hít vào nhả ra của anh rất thuần thục.
Chỉ có điều cô không ngờ là Lâm Dao Dao cũng có mặt.
~Hết chương 84~