Hộp đêm, phòng VIP.
“Cạch” một tiếng, trên mặt bàn, một quả bida màu đen được đẩy chuẩn xác xuống lỗ. Hoắc Trường Uyên đưa gậy đánh bóng cho người phục vụ, rút một điếu thuốc lá từ trong bao ra, châm lên rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Tần Tư Niên đang dựa vào quầy bar, thấy vậy bèn ra hiệu cho cô tiếp viên đang đứng bên cạnh bàn bida.
Cô gái cười ủy mị rồi lập tức đặt ly rượu trong tay xuống, lả lướt dịu dàng lắc lắc cái eo đi theo Hoắc Trường Uyên.
Mười phút sau, Hoắc Trường Uyên và cô gái đó một trước một sau đi ra ngoài. Người đi sau mang khuôn mặt được trang điểm kỹ càng nhưng biểu cảm chỉ toàn là hụt hẫng. Đi tới quầy bar, cô gái lắc đầu với người đàn ông: “Tần thiếu...”
Tần Tư Niên nghe xong, bèn đi tới bên cạnh Hoắc Trường Uyên: “Trường Uyên, vẫn không được à?”
Hoắc Trường Uyên chau mày.
Anh cởi chiếc áo khoác ngoài trên người ra, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa, khiến anh rất không thoải mái.
“Không lẽ cậu thật sự thích đàn ông?” Tần Tư Niên cười.
“Cút.” Hoắc Trường Uyên liếc xéo anh ấy.
“Đùa thôi mà!” Tần Tư Niên vân vê cằm, sau đó bắt đầu phân tích một cách nghiêm túc: “Tối hôm trước chẳng phải đã khai trai rồi sao? Hơn nữa tớ thấy cô gái đó cũng bị cậu hành hạ thê thảm lắm, chứng tỏ súng của cậu đâu có vấn đề gì!”
Hoắc Trường Uyên là một người lạnh nhạt, bao nhiêu năm nay bên cạnh anh chưa bao giờ có phụ nữ.
Không phải là anh thanh tâm quả dục, chỉ là... không cứng lên được.
Anh cũng từng đi kiểm tra các chuyên gia về lĩnh vực này, họ đều nói không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng những cô gái nhào về phía anh cho dù bày ra đủ các loại chiêu trò, có phóng đãng hơn nữa, yêu kiều hơn nữa, anh cũng không có chút kích động nào, thậm chí còn cảm thấy chán ghét. Hơn nữa anh dám chắc chắn, anh tuyệt đối không hứng thú gì với phái nam.
Bao nhiêu năm rồi đã trôi qua như thế, cho đến tối hôm qua, dục vọng ngủ vùi suốt ba mươi năm đã thức tỉnh hoàn toàn.
Hoắc Trường Uyên nghĩ tới cảm giác căng chặt mà cô gái kia mang tới cho mình, bụng dưới dường như cũng rục rịch...
Anh lấy lại cây gậy đánh bóng từ tay người phục vụ, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Đánh bóng.”
Tần Tư Niên cũng đón lấy gậy đánh bóng, nhưng lại vỗ vỗ lên vai Hoắc Trường Uyên, nở nụ cười sâu xa: “Trường Uyên, cậu mời tớ một bữa đi. Chuyện này cứ để người anh em giải quyết!”
***
Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bệnh ra.
Bên trong hoàn toàn im ắng, cô cũng cố gắng không phát ra tiếng động nào, sợ sẽ quấy rầy tới hai người già đang nghỉ ngơi trên giường.
Đây không phải phòng bệnh riêng, cùng phòng với bà ngoại còn có một bà lão khác cùng tuổi bị mắc bệnh phổi. Tuy rằng như vậy không có lợi cho việc nghỉ ngơi của bà ngoại, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ cả một phòng bệnh chung như thế này cô cũng sắp không trả nổi tiền nữa.
Cũng may có người bạn thân cấp cứu cho một vạn tệ, cộng thêm số tiền lần trước lấy của Lâm Dao Dao, cô mới miễn cưỡng trả được tiền phòng tháng trước, chỉ có điều tiền tháng này vẫn chưa có hy vọng.
Lâm Uyển Bạch nắm lấy tay bà, áp lên má mình, từng đường vân toát ra một sự ấm áp, khiến mọi nỗi buồn của việc đánh mất lần đầu tiên và việc bị đánh đập đều dâng lên thành hơi nước, long lanh trong khóe mắt cô.
Rơi vài giọt nước mắt, cô vội vàng lau đi, sợ bà ngoại tỉnh dậy sẽ phát hiện ra điều khác lạ.
Năm tám tuổi cô mất mẹ, sau khi khiến đứa con trai của Lý Huệ bị sảy, tuy rằng còn nhỏ không thể đưa cô vào đồn cảnh sát, nhưng Lâm Dũng Nghị đã đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm. Từ đó, cô vẫn luôn sống cùng bà ngoại. Thế nên đối với cô mà nói, bà là người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này.
Lâm Uyển Bạch nhìn ra cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, nghĩ tới món khoai lang nướng mà bà ngoại thích ăn nhất.
Tuy rằng bác sỹ không cho phép, nhưng thi thoảng ăn một chút cũng vẫn được. Cô rón rén khẽ khàng rời khỏi phòng bệnh, ra ngoài bệnh viện, đi sang bên kia đường. Từ xa, cô đã nhìn thấy một người bán khoai nhiệt tình mời gọi.
Vừa đi tới cửa chợ đêm, cô bỗng cảm giác sau lưng có tiếng bước chân bám theo mình.
Bất luận cô đi nhanh hay đi chậm, bước chân đó vẫn còn nguyên.
Khi chuẩn bị quay đầu lại, gáy cô đau nhói lên một cái, rồi cả người ngất lịm đi...
~Hết chương 04~
*Xin giới thiệu, anh Tần Tư Niên là nam chính của phần 2 của truyện ^^