Xin Hãy Ôm Em

Chương 12: Chương 12: Đi theo tôi, thế nào?




“Mấy cô nhìn thấy chưa, vị Hoắc tổng đó quá đẹp trai, quá “man”!”

“Người thì cao, vóc dáng cũng chuẩn, còn cả gương mặt lạnh lùng đó nữa... Kiểu nam thần theo phong cách “cấm dục” này thật sự có lực sát thương đối phương trong giây lát đó! Thật muốn được trở thành cô bé Lọ Lem trong mấy bộ phim thần tượng, rồi sinh cho anh ấy cả một đám khỉ con!”

Trong quán bar ồn ã, phòng vệ sinh xưa nay luôn là nơi để các nhân viên lười biếng trốn việc, dĩ nhiên cũng không tránh khỏi những câu chuyện bà tám.

Lâm Uyển Bạch biết họ đang thảo luận về ai. Ban nãy ở trước cửa, cô nhìn thấy cả đám người rầm rộ kéo vào, trong đó có anh, đi giữa đám đông, nổi bật hơn người, khiến các cô nhân viên khác phải say đắm một phen.

Nhưng phải đến khi nghe Lâm Dao Dao gọi anh là “anh Trường Uyên”, cô mới biết anh họ Hoắc...

Hoắc gia, một gia tộc hiển hách tiếng tăm lẫy lừng khắp Băng Thành, thế lực chiếm tới một nửa thành phố, bao năm qua địa vị không thể lung lay. Ngay cả các vị quan chức khi gặp người nhà họ Hoắc cũng phải nể mặt vài phần. Đến bây giờ, sự nghiệp kinh doanh của Hoắc Thị lại càng như diều gặp gió.

Lâm Uyển Bạch nghĩ đến việc mình lại dây dưa với một người đàn ông như vậy, chập tối anh ta còn giơ chân về phía mình...

Cô cúi đầu chạm tay lên đùi, không ai chú ý đến động tác nhỏ bé của cô, sự nhiệt tình trước những tin lá cải càng lúc càng tăng cao: “Hoắc tổng và Tần thiếu hoàn toàn không giống mọi người. Tuy rằng mỗi lần tới đây họ đều gọi nhân viên, nhưng không bao giờ yêu cầu phục vụ thể xác! Các cô bảo, phải chăng các anh ấy có vấn đề về phương diện đó?”

Lâm Uyển Bạch nhớ tới màn kịch tối hôm đó, và nụ hôn mạnh mẽ của anh...

“Anh ta tuyệt đối không có vấn đề gì!” Cô gần như buột miệng thốt ra.

“Nếu như không có vấn đề gì, vậy thì chỉ còn nguyên nhân khuynh hướng giới tính...” Đối phương nhìn cô, tung ra một suy đoán vô cùng táo bạo: “Lẽ nào lại thích nam giới?”

“Anh ta tuyệt đối không thích nam giới!” Lâm Uyển Bạch đáp chắc nịch.

Tới lần này, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng vẻ kinh ngạc.

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, cũng cảm thấy mình biểu hiện có hơi khác thường, ấp úng định giải thích thì phát hiện tất cả các ánh mắt đều hướng ra sau lưng cô. Cô bất giác quay đầu, suýt nữa thì ngã nhào.

Hoắc Trường Uyên đang đút một tay vào túi, đứng ngay trước cửa. Ánh sáng hắt trên đỉnh đầu anh, bên khóe môi vẫn còn những vòng khói anh vừa nhả ra, trắng trắng xám xám quấn quýt bay về phía này, cùng với đó là một câu nói như đùa như thật vang lên: “Không ngờ em cũng hiểu tôi đấy chứ.”

“...” Lâm Uyển Bạch thật sự muốn đập đầu vào tường.

Cùng với sự xuất hiện của nhân vật chính nguồn tin lá cải, cô và các nhân viên phục vụ khác cũng cuống cuồng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Chẳng bao lâu sau, đã có thông báo cô tới đưa rượu, là căn phòng VIP nơi Hoắc Trường Uyên đang ngồi. Tất cả mọi người đều không có mặt, không thể trốn được, cô đành bấm bụng gõ cửa đi vào.

Bên trong không có ai đang hát, nhạc cũng đã tắt. Trong phòng VIP chỉ còn ánh đèn rực rỡ hắt xuống, hơn nữa đám cậu chủ kia cũng chẳng biết đã đi đâu hết, chỉ còn lại một mình Hoắc Trường Uyên. Khuôn mặt với từng đường sắc nét ấy nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn, khí thế tuyệt đối mạnh mẽ tới mức người thường không thể bắt kịp.

Lâm Uyển Bạch không thể không thừa nhận, anh đích thực là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn.

Chỉ riêng dáng vẻ anh khi gạt tàn thuốc, để mấy cô nhân viên phục vụ ban nãy nhìn thấy chắc họ cũng phát điên mất.

Lâm Uyển Bạch không liếc ngang liếc dọc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi người đặt rượu vào đúng chỗ, mở nắp chai rồi định chuồn lẹ. Hoắc Trường Uyên không ngẩng đầu lên, nhưng ngón tay cầm điếu thuốc lại giơ về phía cô.

“Rót rượu cho tôi.”

Lâm Uyển Bạch không nhúc nhích.

Hoắc Trường Uyên ngậm điếu thuốc lên miệng: “Em không rót, thì gọi quản lý tới đây!”

Gọi quản lý tới há chẳng phải sẽ trừ tiền của cô sao?

Lâm Uyển Bạch lấy lại tinh thần, vội vàng cười trừ: “Thưa anh, tôi sẽ rót rượu cho anh ngay...”

Cô gắp đá bỏ vào trong ly thủy tinh. Bàn tay cầm chai rượu của cô hơi run rẩy, bởi vì dù cô không ngẩng lên cũng vẫn cảm nhận được có hai tia nhìn đang chòng chọc hướng về phía mình, giống như thiêu cháy thành hai cái lỗ.

Lâm Uyển Bạch hướng mắt liếc nhìn ra cửa, sầu não sao khi đi vào mình lại khép cả cửa.

Con dao găm lại để trong túi xách, không mang theo người...

Lâm Uyển Bạch nuốt cục tức trong bụng xuống, đặt bản thân vào trạng thái phòng ngự cao độ. Nếu lát nữa anh ta có bất kỳ hành vi thái quá nào, cô sẽ lao ra ngoài với tốc độ chạy một trăm mét, nếu không thì cũng kéo căng cổ họng ra hét. Dẫu sao thì ở đây cũng có rất nhiều người thân thiết với cô...

Bỗng nhiên, bàn tay cô bị một bàn tay lớn khác phủ lên.

Quả nhiên tới rồi!

Lòng cô run lên. Nghĩ tới những kế hoạch lúc trước của mình, Lâm Uyển Bạch đang định rút tay ra bỏ chạy ra ngoài thì nghe thấy anh lên tiếng, nói một câu hờ hững:

“Lâm Uyển Bạch, đi theo tôi, thế nào?”

~Hết chương 12~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.