Một ngày thật bận rộn.
Vì quảng cáo cho album mới, một tuần này Ôn Uyển theo Thiên Âm chạy từ nam ra bắc. Mỗi một ngày đầu cô đều phải làm việc hết công sức để tạo ra bộ đồ mới, phối hợp với trang sức nào, cách trang điểm ra sao, thiết kế
kiểu tóc cho lung linh. Chẳng qua cho dù có bận rộn nhưng lòng cô cũng
không bình yên được.
Hơn nữa hôm nay, điều cô sợ nhất đã xuất hiện…
Quyền Thiên Trạm xuất hiện!
Anh đi tới đài truyền hình, chờ Xà Thiên Âm chụp hình xong liền cùng Trình
Minh lên xe đi ăn, thuận tiện thảo luận về ca khúc mới. Vì vậy Trình
Minh mới thuận tiện hỏi cô có cùng đi không.
Ông trời ơi, dĩ nhiên là cô không muốn đi!
Nhưng bây giờ cô không tìm ra được lý do từ chối.
Bởi vì ba giờ sau, Thiên Âm còn phải làm một chương trình quan trọng, để
mọi việc được hoàn hảo cô phải đi theo cô ấy 24/24 giờ.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì đây?
Ôn Uyển thấy sắp tới thời gian hẹn thì lòng như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi qua đi lại trong phòng đạo cụ.
Reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đầu óc cô chợt trống rỗng.
Là Trình Minh, quả nhiên là anh đến đón cô.
Cô có nên nghe điện thoại không? Hay tiếp tục làm đà điểu?
Trong lúc Ôn Uyển đang do dự, cô sợ tiếng chuông di động sẽ tiết lộ vị trí của cô…
Cô vội vàng nghe điện thoại: “Alo? Anh Trình, em là Ôn Uyển…”
“Ôn Uyển, có thấy tin nhắn của anh không?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng.
“Em thấy được.” Giọng nói của cô rất nhỏ!
“Được rồi, Thiên Âm chụp ảnh xong rồi, chúng ra ra ngoài ăn cơm đi!”
“Nhưng mà...”
“A trạm cũng tới, cậu ấy còn mang theo thuốc bổ, nói muốn cho em.” Trình Minh nói tiếp.
Thuốc bổ? Trời ạ, lần này cô không thể nào từ chối được.
Đầu tiên là chăm sóc cô khi cô bệnh, sau đó là đưa thuốc bổ. Anh làm việc
có tình có nghĩa như vậy làm sao cô có thể qua cầu rút ván chứ. Nhưng
nếu cô đồng ý đi ăn cơm, cô… anh… giữa hai người…
Ôn Uyển gấp đến phát khóc nhưng cô vẫn chưa đưa ra được quyết định.
“Tại sao không nói chuyện? Bây giờ em đang ở đâu? Bọn anh qua đón em.” Ngược lại Trình Minh rất năng nổ, nhanh chóng đưa ra quyết định cho cô.
Chân Ôn Uyển bị dọa sợ!
“Không cần!” Cô cao giọng nói rồi lại nhanh chóng che miệng lại: “Anh Trình,
em… em còn chút chuyện cần làm, mọi người đi trước đi.” Cô hạ thấp giọng nói.
“Có chuyện gì gấp vậy? Nếu là chuyện nhỏ thì giao cho trợ
lý của anh làm cho. Mấy hôm nay em và Thiên Âm đi quảng cáo, không được
ăn cơm đúng giờ. Hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt.” Trình Minh đề nghị.
“À... là về... về trang phục, có chút rắc rối nên mọi người đi trước đi. Khi
nào em giải quyết xong thì chạy tới, là chỗ ăn trước kia phải không anh? À, không sao… em có thể đi một mình… dạ, em biết rồi.” Thật vất vả kết
thúc điện thoại, Ôn Uyển mệt mỏi ngồi xỗm trên đất.
Tim cô đập kịch liệt, vừa hốt hoảng lại bất an.
Nếu có thể, cô tuyệt đối sẽ không nói láo nhưng cô không muốn gặp mặt anh. Cô cần thêm thời gian…
“Ông trời ơi!”
Cô vùi mặt vào hai đầu gối, cảm giác mình thật không còn thuốc nào cứu được.
Thừa nhận đi! Cho dù có cho cô thêm thời gian thì cũng không có gì thay đổi, bởi vì... bởi vì...
Bởi vì cô không thể quên chuyện đã xảy ra!
Cho dù cô biết mọi chuyện đã là quá khư nhưng hình ảnh của Quyền Thiên Trạm vẫn vô tình xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cho tới bây giờ, chỉ cần nghe tới tên anh, cô sẽ không tự chủ được xấu hổ, luống cuống. Làm sao cô có thể ăn cơm với anh chứ?
Chẳng qua là tránh được một lúc không tránh được một đời. Cái lý do y phục
này nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn mười mấy phút, sau đó cô vẫn phải
xuất hiện ở phòng ăn. Nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi
người.
Ôn Uyển ngồi đến khi chân tê rần mới đứng dậy.
Chuyện tới thì sẽ tới, sớm muộn gì cũng chết thì thà chết sớm còn hơn. Nếu
Quyền Thiên Trạm có thể tự nhiên ăn cơm, chứng tỏ anh đã quên mọi
chuyện…
Anh quên anh quên anh quên anh quên anh quên anh quên anh quên anh quên…
Cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, dường như là muốn thôi miên chính mình. Nhưng mà cô đột nhiên ôm ngực, cảm giác nhói lòng này là gì?
Kỳ lạ, tại sao cô lại thấy buồn? Nếu anh thật sự quên chuyện ngày đó, cô phải vui mới đúng chứ, tại sao cô lại…
“Thì ra cô trốn ở đây.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Ôn Uyển kinh sợ xoay người, đôi mắt trợn to.
“Quách Tuyển?”
“Một thời gian không gặp, xem ra cô sống cũng không tệ lắm.” Chẳng biết khi
nào Quách Tuyển đã đẩy cửa ra, trên mặt thì cười nhưng trong lòng lại
không cười.
“Anh tới đây làm gì?” Ôn Uyển cũng không có tâm trạng nói chuyện với hắn, chẳng qua là cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Kể từ chuyện lần trước, cô vì chuyện của Thiên Trạm mà quên mất sự tồn tại của Quách Tuyển.
“Tôi mất công việc cũng mất danh tiếng, còn có thể làm gì? Dĩ nhiên chỉ có
thể đi tìm bạn cũ xem có thể lợi dùng quan hệ tìm cho tôi một công việc
không.” Hắn vừa nói vừa đóng cửa phòng lại.
Chân Ôn Uyển cẩn thận lui về phía sau.
“Có liên quan gì đến tôi chứ?”
Quách Tuyển xem thường nói: “Thế nào? Còn muốn giả vộ sao? Tỉnh lại đi, nơi
này chỉ có chúng ta, cô diễn trò cho ai xem chứ? Cô cũng biết mục đích
tôi tới đây.”
Ôn Uyển nhăn đầu lông mày, cô không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Tôi không hiểu anh nói gì.” Cô nhanh chóng đi vòng qua cái rương phía sau,
cẩn thận giữ khoảng cách: “Hơn nữa tôi đã nói, tôi không làm gì cả, cũng không nhờ Thiên Âm và anh Trình tố cáo anh. Anh dây dưa như vậy làm tôi không thoải mái.”
“Không thoải mái?” Quách Tuyển giễu cợt nói:
“Tôi nghĩa không phải là không thoải mái, mà là có tật giật mình! Bởi vì cô sợ tôi chạy tới trước mặt tình nhân mới của cô nói lung tung đi. Chỉ là tôi có thắc mắc, rốt cuộc làm thế nào mà cô có thể leo lên giường
của Quyền Thiên Trạm?”
Ôn Uyển tức giận cắn chặc môi, không thể tin vào những gì mình nghe thấy.
“Quách Tuyển, anh nói hưu nói vượn cái gì thế? Tôi và anh Quyền không xảy ra gì hết, anh…”
Hắn cắt đứt lời cô nói.
“Làm trò, một người có thể tùy tiện đi lại trong phòng cô mà lại không có
gì? Tôi qua lại với cô hai năm, ngay cả cửa lớn còn chưa được đặt chân
tới, tôi còn tưởng cô là người phụ nữ không thú vị, ngược lại cô còn câu được con rùa vàng.” Hắn nhìn chằm chằm cô, từng bước tiến tới gần: “Các ngươi bắt đầu lúc nào? Chắc là từ sớm rồi? Không biết một trẻ mồ côi
như cô thì có hấp dẫn gì chứ?”
Ôn Uyển bị bức phải lui về phía sau, cô muốn tông cửa chạy nhưng lại vấp phải hộp giấy, té xuống đất.
Quách Tuyển nhanh chóng vòng qua rương gỗ, nghiêng người bắt được cổ tay cô.
“Anh muốn làm gì!” Cô bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa thét chói tai.
“Không cần lo lắng, tôi chỉ muốn cô giúp một chuyện.” Hắn không có ý tốt ngồi chồm hổm xuống.
“Giống như anh nói, tôi chỉ là trẻ mồ côi, làm sao giúp đươc anh?” Ôn Uyển
giãy giụa muốn rút tay về, không muốn tiếp xúc với hắn.
“Vậy
cũng không phải.” Quách Tuyển chợt gạt mắt kiếng trên mặt cô xuống,
không để ý cô giãy giụa, vuốt ve gương mặt cô: “Ít nhất cô còn có bề
ngoài, chỉ sợ Quyền Thiên Trạm cũng vì vậy mợi bị cô mê hoặc, đã như vậy sao sao cô không nhờ hắn cho tôi một công việc.”
“Không thể nào!” Cô liều chết giãy giụa, cong chân lên đạp
“Đáng chết!” Quách Tuyển không cẩn thận bị đạp phải, đau đến nhe răng. Hắn
nheo hai mắt lại, một tay kéo tóc cô, tay còn lại xé cổ áo cô ra.
“A, không muốn...” Ôn Uyển thét chói tai.
“Quách Tuyển!”
Phòng đạo cụ bị đạp tung.
Khi một cơn gió ập tới, cô thấy sức nặng trên người mình biến mất. Tiếp sau đó là tiếng hét của Quách Tuyển.
Sắc mặt cô trắng bệch nghiêng đầu sang chỗ khác, cô phát hiện Quách Tuyển đang che ngực, cuộn lại ở một góc phòng.
Quyền Thiên Trạmđưa lưng về phía cô, thân hình khổng lồ mà nguy hiêm như thú dữ, anh dùng thân thể của mình bào vệ cô.
Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt anh nhưng nhìn nắm đấm của anh thì cũng cảm nhận được là anh đang rất tức giạn.
Ôn Uyển níu lấy cổ áo bị xé rách, cô run rẩy nhanh chóng ngồi chồm hỗm.
Anh tới!
Anh tìm được cô.
“Quách Tuyển, không phải tao đã nói không cho mày xuất hiện trước mặt cô ấy
sao? Vậy mà mày dám làm cô ấy bị thương.” Anh nắm chặc hai quả đấm, khớp xương phát ra tiếng răng rắc, biểu hiện Quyền Thiên Trạm đang cố gắng
đè nén sự tức giận.
“Tôi... Khụ, khụ!” Quách Tuyển che ngực ho khan dữ dội, thì ra người đánh anh là Quyền Thiên Trạm.
Bởi vì rất đau nên hắn nhanh chóng bò dậy.
Hắn sớm phát hiện người này hắn chọc không nổi.
“Anh Quyền, đây là hiểu lầm, chẳng qua là hiểu lầm, Ôn Uyển... à, tôi nói cô Chân bị ngã, tôi chỉ muốn đỡ cô ấy, không muốn làm gì hết...” Hắn hoảng hốt giải thích, hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu nhận them một quyền nữa thì chắc xương sườn sẽ gãy mất.
Quyền Thiên Trạm bị lửa giận lấp đầy, anh cũng không còn hăng hái nghe hắn nói láo.
Anh chỉ muốn đạp hắn xuống đất.
Nhưng anh lại sợ hù dọa Ôn Uyển…
Anh nắm chặc tay mấy lần rồi lại buông ra. Cuối cùng, anh lựa chọn bỏ qua
cho Quách Tuyển nhưng mỗi một bắp thịt dưới người anh vẫn căng lên.
Anh nhanh chóng tiến lại gần Quách Tuyển.
“Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt cô
ấy.” Anh cắn răng nói nhỏ, tròng mắt đen lạnh như băng: “Nếu không thứ
mày mất đi, không chỉ là công việc và danh tiếng.” Câu nói cuối cùng,
anh nói rất nhỏ, chỉ cho hai người nghe thấy.
Quách Tuyển mở to hai mắt, hắn đã hiểu.
Là hắn!
Thì ra là mọi chuyện đều do hắn làm, người đàn ông này…
“Quyền Thiên Trạm, làm sao mày có thể?” Hắn tức giận đến quên nỗi sợ, hắn vung tay đấm về phía trước.
“Không muốn!” Ôn uyển phát ra sợ hãi kêu, bị bất thình lình công kích làm cho sợ hãi.
Lòng cô như lửa đốt nhanh chóng đứng dậy, cô lo lắng Quyền Thiên Trạm sẽ bị
thương. Vậy mà ngoài ý muốn anh lại liệu dễ dàng bắt lấy nắm đấm của
Quách Tuyển, cũng nhanh chóng đánh lại.
Âm thanh thê lương lại một lần nữa vang lên, Quách Tuyển đau đến toàn thân run rẩy nhưng hắn lại không cam lòng.
Thì ra người phá hủy mọi thứ là hắn ta, vậy mà hắn lại vọng tưởng tìm kiếm cơ hội từ trên người này.
Hắn giống như đứa ngốc, bị đùa giỡn!
Hắn nhịn đau gàu lên dữ tợn: “Quyền Thiên Trạm, tên khốn kiếp! Tao chọc mày chỗ nào chứ, sao mày đối xử với tao như vậy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Vì mày không biết quý trọng.”
“Cái gì?” Quách Tuyển tức đỏ mắt.
Hắn không biết quý trọng cái gì? Hắn lăng xê vô số người mới, làm việc
nghiêm túc hơn người khác, vượt qua gian khổ mới lên được vị trí này,
hắn…
Một dòng ý tưởng xẹt qua trong đầu.
Quách Tuyển trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Ôn Uyển đang núp ở góc phòng.
“Là nó! Mày là vì...”
Quyền Thiên Trạm không cho hắn nói quá nhiều, liên tục ra đòn. Quách Tuyển chỉ có thể rên rỉ lần nữa.
“A!” Quách Tuyển ôm bụng, nhanh chóng té quỵ xuống đất.
Quyền Thiên Trạm thu hồi quả đấm.
“Đây là mày tự tìm.” Anh lạnh lùng nói, xác định Quách Tuyển không còn khả năng phản kích mới xoay người đi về phía Ôn Uyển.
“A! Tôi...” Ôn Uyển khẩn trương lui về sau một bước. trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì. Cô rất biết ơn anh cứu cô, nhưng cô… cô…
Quyền Thiên Trạm như hiểu rõ nỗi lòng của cô, anh chỉ cởi áo khoác xuống,
thay cô che đi chỗ áo bị xé rách, sau đó lôi cô ra khỏi cửa.
“Anh Quyền? Xin... xin chờ một chút, anh dẫn tôi đi đâu? Quách Tuyển bị
thương, hắn... à...” Ôn Uyển lo lắng quay đầu lại, thật sợ sẽ xảy ra
chuyện lớn.
Cô hiểu tính cách hắn, lần này hắn bị thua thiệt nhất định sẽ nghĩ cách
đòi lại. Cô không muốn vì chuyện cá nhân của cô mà gây phiền phức cho
Quyền Thiên Trạm. Nên cô muốn giải quyết vấn đề ngay bây giờ, nhưng tay
của cô...
Cô rút tay lại theo bản năng, hoàn toàn không biết Quyền Thiên Trạm vì động tác của cô giận tái mặt.
“Đi!” Anh không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn.
“Nhưng mà...”
“Em lo cho hắn?” Quyền Thiên Trạm nheo mắt lại, rốt cuộc cũng dừng chân.
Ôn Uyển nghi ngờ nhíu mày: “À, không... không phải vậy, em chỉ sợ hắn sẽ…” Cô thử giải thích nhưng Quách Tuyển chợt cắt đứt cô.
“Quyền Thiên Trạm! Phụ nữ như cô ta thì có gì hay chứ? Chẳng những mẹ bỏ theo
trai còn bị cha bỏ rơi, cô ta là đứa trẻ không ai muốn.” Quách Tuyển ôm
bụng phẫn nộ nói: “Cô ta giống y mẹ cô ta, chỉ biết quyến rũ đàn ông.
Hôm nay quyến rũ mày, hôm sau sẽ lên giường với thằng khác, mày chờ bị
cắm sừng đi, mày...”
“Câm mồm!” Quyền Thiên Trạm dữ dằn quát.
Có lẽ là do giật mình nên Quách Tuyển thật sự ngậm miệng, không dám phát ra tiếng nào.
Quyền Thiên Trạm lo lắng quay đầu, quả nhiên thấy sắc mặt Ôn Uyển tái nhợt liên tiếp lui về phía sau.
Đáng chết!
“Ôn Uyển...” Anh muốn ôm cô vào trong ngực, không nghĩ tới cô lại dùng sức
tránh thoát anh, xoay người vọt ra ngoài: “Ôn Uyển!” Anh lập tức đuổi
theo.
“Chị Ôn Uyển!” Hai nữ nhân viên núp sau cánh cửa lo lắng
kêu lên. Hai cô là trợ lý của Xà Thiên Âm, vì nghe thấy tiếng cãi vả nên chạy ra xem không ngờ lại nghe thấy đoạn đối thoại này.
Mặc dù
các cô biết hau người đã chia tay nhưng không ngờ Quách Tuyển lại mặt
dày như vậy, chạy tới đây dây dưa với chị Ôn Uyển, còn rạch vết thương
của chị ấy ra. Thật quá ghê tởm!
Hai người nhìn nhau, ăn ý nhìn
nhau lấy điện thoại ra. Một người gọi cho bảo vệ, người còn lại à gọi
cho cảnh sát. Loại người cặn bã này nhất định phải dạy dỗ thật tốt.
***
Cô chưa từng che giấu việc cô là trẻ mồ côi. Nhưng điều đó không có nghĩa
là cô có thể chịu được việc người ta rạch cho vết thương chảy máu, với
lại còn là ở trước mặt Quyền Thiên Trạm.
Cho đến khi vọt vào một phòng nghỉ không một bong nghỉ, cô mới cho phép mình rơi nước mắt.
Nước mắt trong suốt tựa như trân châu rơi rào rào. Lúc Quyền Thiên Trạm tìm được cô là lúc cô đang khóc rất đau lòng.
Cô che miệng lại, đè nén tất cả tiếng khóc, thân hình nhỏ yếu run lẩy bẩy.
Lửa giận tràn ngập trong mắt Thiên Trạm biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó chỉ còn lại sự đau lòng.
Anh bước nhanh đến bên cô.
“Ôn Uyển.” Anh nhẹ giọng gọi.
Cô không ngờ anh sẽ tìm được mình, thân hình nhỏ nhắn run lên. Cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, cô không muốn mình mất mặt trước mặt anh một
lần nữa. Chẳng qua cho dù cô có lau như thế nào thì cũng không thể làm
nước mắt ngừng rơi.
Cô khó chịu xoay người, đưa lưng về phía anh, yếu ớt cầu khẩn.
“Thật xin lỗi, anh có thể để tôi một mình không?”
Quyền Thiên Trạm không có trả lời, ngược lại anh vươn cánh tay ôm cô vào lòng.
“Đừng khóc.” Anh nhẹ nhàng an ủi.
Thân hình mềm mại cứng lại, cảm xúc xa lạ càng làm cô rơi nước mắt nhiều hơn.
Suốt một tuần lễ sợ gặp mặt anh, không ngờ khi gặp lại lại dưới tình huống này.
Cô không hiểu, tại sao khi trước mặt anh cô luôn thảm hại như vậy. Còn anh, luôn xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ cô.
Khi anh nghe được thân thế của cô, có phải anh cũng xem thường cô không?
Ôn Uyển hèn nhát không ngốc đầu lên, cô đẩy anh ra, khóc thút thít: “Buông em ra, không cần anh lo, em chỉ muốn ở một mình…:
“Không.” Anh cúi đầu nhìn cô: “Anh vĩnh viễn không buông tay.” Giống như là để
chứng minh quyết tâm của mình, anh càng ôm cô chặt hơn.
Chẳng qua là Ôn Uyển lại khóc lớn hơn.
Vào giờ phút này, cô chỉ muốn một mình chữa thương. Cô không muốn đối mặt với anh.
“Buông tay!” Cô giãy giụa: “Tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì, làm sao anh có thể...”
Đôi môi nóng bỏng không báo động chiếm lấy môi cô.
Quyền Thiên Trạm hôn cô, nuốt tất cả kháng nghị của cô vào bụng. Môi lưỡi dây dưa ngọt ngào, cảm giác tê dại lan tỏa toàn thân.
Ôn Uyển bị hôn, cô sửng sốt một hồi lâu. Mặc dù cô có thử chống cự nhưng
lại bị anh hôn sâu hơn, ngọn lửa tình dục từ từ lan tỏa.
Cô nhớ nụ hôn của anh.
Cũng nhớ sự dịu dàng của anh.
Khi ở trong ngực anh, cô từng là người phụ nữ hạnh phúc nhất...
Khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống thì cuối cùng đôi môi bị hôn đến sưng đỏ mới khẽ rên lên tiếng.
Bàn tay anh nóng bỏng vuốt ve từng thước da cô.
Cuối cùng, khi cô hồi phục lại tinh thần thì đã nằm trong ngực anh thở hổn hển.
“Đừng nói chúng ta không có quan hệ nữa.” Anh nâng cằm cô lên, khóa chặt lấy
đôi mắt mờ mịt của cô: “Giữa chúng ta, đã sớm không phải là cái gì cũng
không có.” Anh vừa nói vừa móc một tờ giấy trong túi ra.
Đó là tờ giấy cô để lại cho anh.
Đó là lúc cô ra đi mà không nói một lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong nháy mắt, Ôn Uyển theo bản năng liền muốn
đoạt lại tờ giấy. Vậy mà động tác của Quyền Thiên Trạm lại nhanh hơn,
lúc cô vừa chạm vào một góc tờ giấy liền đem tờ giấy giơ cao lên, thành
công làm tờ giấy biến thành hai mảnh.
“Anh không muốn xin lỗi, anh chỉ muốn em.” Anh nói rõ ràng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Chân Ôn Uyển khiếp sợ xanh mặt, không chỉ là vì lời nói của anh mà còn vì chân tình trong mắt anh.
“Anh yêu em.”
Anh nói tiếp, mà Ôn uyển lại sợ ngây người.
Không, không thể nào!
Cô là trẻ mồ côi lại bị người khác vứt bỏ, làm sao anh có thể…
“Em là cô gái tốt, xứng đáng có người đàn ông tốt hơn. Em đừng khóc vì hắn nữa, không đáng giá.”
Không! Nhất định là cô nghe lầm, nhất định là cô quá đau lòng nên mới sinh ra ảo giác.
“Em, em không phải vì hắn… em, là bởi vì…” Ôn Uyển rối loạn, cô không biết mình muốn nói gì. Cô chỉ có một suy nghĩ, “Trốn”.
Hai chân thon dài lặng lẽ lui về phía sau. Ngay sau đó, xô xoay người chạy đi thật nhanh. Cô hiểu tính cách hắn, lần này hắn bị thua thiệt nhất định sẽ nghĩ cách
đòi lại. Cô không muốn vì chuyện cá nhân của cô mà gây phiền phức cho
Quyền Thiên Trạm. Nên cô muốn giải quyết vấn đề ngay bây giờ, nhưng tay
của cô...
Cô rút tay lại theo bản năng, hoàn toàn không biết Quyền Thiên Trạm vì động tác của cô giận tái mặt.
“Đi!” Anh không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn.
“Nhưng mà...”
“Em lo cho hắn?” Quyền Thiên Trạm nheo mắt lại, rốt cuộc cũng dừng chân.
Ôn Uyển nghi ngờ nhíu mày: “À, không... không phải vậy, em chỉ sợ hắn sẽ…” Cô thử giải thích nhưng Quách Tuyển chợt cắt đứt cô.
“Quyền Thiên Trạm! Phụ nữ như cô ta thì có gì hay chứ? Chẳng những mẹ bỏ theo
trai còn bị cha bỏ rơi, cô ta là đứa trẻ không ai muốn.” Quách Tuyển ôm
bụng phẫn nộ nói: “Cô ta giống y mẹ cô ta, chỉ biết quyến rũ đàn ông.
Hôm nay quyến rũ mày, hôm sau sẽ lên giường với thằng khác, mày chờ bị
cắm sừng đi, mày...”
“Câm mồm!” Quyền Thiên Trạm dữ dằn quát.
Có lẽ là do giật mình nên Quách Tuyển thật sự ngậm miệng, không dám phát ra tiếng nào.
Quyền Thiên Trạm lo lắng quay đầu, quả nhiên thấy sắc mặt Ôn Uyển tái nhợt liên tiếp lui về phía sau.
Đáng chết!
“Ôn Uyển...” Anh muốn ôm cô vào trong ngực, không nghĩ tới cô lại dùng sức
tránh thoát anh, xoay người vọt ra ngoài: “Ôn Uyển!” Anh lập tức đuổi
theo.
“Chị Ôn Uyển!” Hai nữ nhân viên núp sau cánh cửa lo lắng
kêu lên. Hai cô là trợ lý của Xà Thiên Âm, vì nghe thấy tiếng cãi vả nên chạy ra xem không ngờ lại nghe thấy đoạn đối thoại này.
Mặc dù
các cô biết hau người đã chia tay nhưng không ngờ Quách Tuyển lại mặt
dày như vậy, chạy tới đây dây dưa với chị Ôn Uyển, còn rạch vết thương
của chị ấy ra. Thật quá ghê tởm!
Hai người nhìn nhau, ăn ý nhìn
nhau lấy điện thoại ra. Một người gọi cho bảo vệ, người còn lại à gọi
cho cảnh sát. Loại người cặn bã này nhất định phải dạy dỗ thật tốt.
***
Cô chưa từng che giấu việc cô là trẻ mồ côi. Nhưng điều đó không có nghĩa
là cô có thể chịu được việc người ta rạch cho vết thương chảy máu, với
lại còn là ở trước mặt Quyền Thiên Trạm.
Cho đến khi vọt vào một phòng nghỉ không một bong nghỉ, cô mới cho phép mình rơi nước mắt.
Nước mắt trong suốt tựa như trân châu rơi rào rào. Lúc Quyền Thiên Trạm tìm được cô là lúc cô đang khóc rất đau lòng.
Cô che miệng lại, đè nén tất cả tiếng khóc, thân hình nhỏ yếu run lẩy bẩy.
Lửa giận tràn ngập trong mắt Thiên Trạm biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó chỉ còn lại sự đau lòng.
Anh bước nhanh đến bên cô.
“Ôn Uyển.” Anh nhẹ giọng gọi.
Cô không ngờ anh sẽ tìm được mình, thân hình nhỏ nhắn run lên. Cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, cô không muốn mình mất mặt trước mặt anh một
lần nữa. Chẳng qua cho dù cô có lau như thế nào thì cũng không thể làm
nước mắt ngừng rơi.
Cô khó chịu xoay người, đưa lưng về phía anh, yếu ớt cầu khẩn.
“Thật xin lỗi, anh có thể để tôi một mình không?”
Quyền Thiên Trạm không có trả lời, ngược lại anh vươn cánh tay ôm cô vào lòng.
“Đừng khóc.” Anh nhẹ nhàng an ủi.
Thân hình mềm mại cứng lại, cảm xúc xa lạ càng làm cô rơi nước mắt nhiều hơn.
Suốt một tuần lễ sợ gặp mặt anh, không ngờ khi gặp lại lại dưới tình huống này.
Cô không hiểu, tại sao khi trước mặt anh cô luôn thảm hại như vậy. Còn anh, luôn xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ cô.
Khi anh nghe được thân thế của cô, có phải anh cũng xem thường cô không?
Ôn Uyển hèn nhát không ngốc đầu lên, cô đẩy anh ra, khóc thút thít: “Buông em ra, không cần anh lo, em chỉ muốn ở một mình…:
“Không.” Anh cúi đầu nhìn cô: “Anh vĩnh viễn không buông tay.” Giống như là để
chứng minh quyết tâm của mình, anh càng ôm cô chặt hơn.
Chẳng qua là Ôn Uyển lại khóc lớn hơn.
Vào giờ phút này, cô chỉ muốn một mình chữa thương. Cô không muốn đối mặt với anh.
“Buông tay!” Cô giãy giụa: “Tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì, làm sao anh có thể...”
Đôi môi nóng bỏng không báo động chiếm lấy môi cô.
Quyền Thiên Trạm hôn cô, nuốt tất cả kháng nghị của cô vào bụng. Môi lưỡi dây dưa ngọt ngào, cảm giác tê dại lan tỏa toàn thân.
Ôn Uyển bị hôn, cô sửng sốt một hồi lâu. Mặc dù cô có thử chống cự nhưng
lại bị anh hôn sâu hơn, ngọn lửa tình dục từ từ lan tỏa.
Cô nhớ nụ hôn của anh.
Cũng nhớ sự dịu dàng của anh.
Khi ở trong ngực anh, cô từng là người phụ nữ hạnh phúc nhất...
Khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống thì cuối cùng đôi môi bị hôn đến sưng đỏ mới khẽ rên lên tiếng.
Bàn tay anh nóng bỏng vuốt ve từng thước da cô.
Cuối cùng, khi cô hồi phục lại tinh thần thì đã nằm trong ngực anh thở hổn hển.
“Đừng nói chúng ta không có quan hệ nữa.” Anh nâng cằm cô lên, khóa chặt lấy
đôi mắt mờ mịt của cô: “Giữa chúng ta, đã sớm không phải là cái gì cũng
không có.” Anh vừa nói vừa móc một tờ giấy trong túi ra.
Đó là tờ giấy cô để lại cho anh.
Đó là lúc cô ra đi mà không nói một lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong nháy mắt, Ôn Uyển theo bản năng liền muốn
đoạt lại tờ giấy. Vậy mà động tác của Quyền Thiên Trạm lại nhanh hơn,
lúc cô vừa chạm vào một góc tờ giấy liền đem tờ giấy giơ cao lên, thành
công làm tờ giấy biến thành hai mảnh.
“Anh không muốn xin lỗi, anh chỉ muốn em.” Anh nói rõ ràng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Chân Ôn Uyển khiếp sợ xanh mặt, không chỉ là vì lời nói của anh mà còn vì chân tình trong mắt anh.
“Anh yêu em.”
Anh nói tiếp, mà Ôn uyển lại sợ ngây người.
Không, không thể nào!
Cô là trẻ mồ côi lại bị người khác vứt bỏ, làm sao anh có thể…
“Em là cô gái tốt, xứng đáng có người đàn ông tốt hơn. Em đừng khóc vì hắn nữa, không đáng giá.”
Không! Nhất định là cô nghe lầm, nhất định là cô quá đau lòng nên mới sinh ra ảo giác.
“Em, em không phải vì hắn… em, là bởi vì…” Ôn Uyển rối loạn, cô không biết mình muốn nói gì. Cô chỉ có một suy nghĩ, “Trốn”.
Hai chân thon dài lặng lẽ lui về phía sau. Ngay sau đó, xô xoay người chạy đi thật nhanh.