Xin Hãy Quên Em Đi

Chương 15: Chương 15: Chương 9




Chương 9

Cuộc sống quay về một tháng trước.

Cuối cùng đĩa nhạc cũng được phát hành, Chân Ôn Uyển không cần đi theo Xà Thiên Âm chạy khắp nơi. Nhưng mà đầu tháng sau Xà Thiên Âm sẽ đi Thượng Hải, Hong Kong lưu diễn. Vì để tìm tạo hình thích hợp, cô vẫn bận rộn như xưa.

Có thể là do mệt mỏi kéo dài, mấy hôm nay cô luôn cảm thấy mệt mỏi, đầu óc choáng váng

Vì không để cho cô bệnh nặng hơn nên nhân lúc việc ít Xà Thiên Âm liền thả cô đi, hơn nữa còn nhờ Trình Minh chở cô về nhà Quyền Thiên Trạm, cho cô nghỉ ngơi một ngày.

Gần như là lúc xe chạy tới cổng nhà là Quyên Quyên lập tức vọt ra, ngoắc ngoắc cái đuôi với Trình Minh, giống như sớm đoán được Ôn Uyển đang ngồi trên xe.

“Quyên Quyên.” Cô mở cửa xe mỉm cười.

“Gâu Gâu!” Quyên Quyên cũng vui vẻ trả lời lại.

“Quyên Quyên, đã lâu không gặp.” Trình Minh cũng xuống xe.

“Gâu Gâu!” Quyên Quyên trà lời nhiệt tình, giống như biết người này là bạn của chủ nhân.

Ôn Uyển mở cửa ra, mặc cho Quyên Quyên chạy một vòng mới sờ sờ đầu nó.

“Anh Trình, cám ơn anh đưa em về.” Cô xoay người nói.

“Đừng khách sáo, nhưng mà em ở một mình có được không?” Trình Minh quan sát tỉ mỉ cửa sổ đang đóng chặt: “Hình như A trạm không có ở đây?”

“Anh ấy đi công tác rồi, khoảng tám giờ tối mới về. Trong khoảng thời gian này có Quyên Quyên ở với em sẽ không có chuyện gì.” Cô sờ sờ đầu nó.

“Vậy em cũng nên gọi điện thoại cho A Trạm.”

Ôn Uyển lắc đầu một cái: “Anh ấy về trễ một chút cũng không sau, hôm nay anh ấy còn phải đi thăm một nhạc sĩ vi-ô-lông, em không muốn quấy rầy anh ấy.”

Trình Minh gật đầu một cái, hiểu suy nghĩ của cô nhưng trong lòng vẫn có chút không yên lòng: anh hoặc Thiên Âm.” Anh cẩn thận nói, hoàn toàn xem cô như em gái.

“Em biết.” Ôn Uyển mỉm cười.

“Nếu vẫn không khỏe thì nhớ gọi điện cho anh, anh chở em đi bệnh viện.” Trình Minh lại dặn dò. Nếu không phải Ôn Uyển không muốn đi bệnh viện thì anh đã sớm chở cô đi khám bác sĩ.

“Được.”

Nhìn côi ấy ngoan ngoãn như vậy Trình Minh còn muốn dặn dò thêm nhưng đài truyền hình gọi điện thoại đến. Anh thở dài, không thể làm gì khác hơn là kêu cô vào nhà, sau đó nghe điện thoại.

Anh trả lời nhanh chóng, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn bên trong nhà, cho đến khi thấy ánh đèn trên lầu hai, anh mới lái xe rời đi.

***

Ôn Uyển bị tiếng sấm làm giật mình.

Cô ôm chăn, lo lắng nhìn về phía cửa sổ. Một tia chớp lại xẹt qua làm tim cô đạp mạnh.

Trời mưa?

Bắt đầu mưa khi nào?

Bây giờ mấy giờ?

Tại sao Thiên Trạm còn chưa về?

Cô cầm điện thoại lên phát hiện không có cuộc gọi nào của anh…

Hơn mười giờ đêm?

Nhưng mà... nhưng mà anh nói tám giờ sẽ về đến nhà...

Ôn Uyển thở dốc một hơi, đột nhiên cảm thấy không an lòng, nhịp tim cũng tăng nhanh, thậm chí lòng bàn tay còn toát cả mồ hôi lạnh.

Đã lâu rồi cô không có phản ứng này.

Kể từ khi vào ngôi nhà này, cô chưa từng tỉnh ngủ vào những đêm mưa, tất cả là bởi vì Quyền Thiên Trạm.

Bởi vì anh, luôn cho cô cảm giác an toàn. Bởi vì anh, luôn làm cô cảm thấy thật hạnh phúc. Bởi vì anh, cô bắt đầu không sợ tiếng mưa rơi nhưng hôm nay, anh lại về muộn.

Anh là người xem trọng lời hứa, cho dù có bận việc thì cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho cô biết. Nhưng bây giờ điện thoại của cô hoàn toàn trống rỗng.

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Chẳng phải anh chỉ về trễ hai tiếng thôi sao, tại sao cô lại lo lắng như vậy?

Ôn Uyển hốt hoảng đè xuống số điện thoại, vội vả muốn liên lạc với Quyền Thiên Trạm. Chẳng qua là cô còn chưa kịp gọi thì Xà Thiên Âm đã gọi điện tới. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô lập tức nhận điện thoại.

“Ôn Uyển, tớ là Thiên Âm.” Giọng Thiên Âm vang lên.

“Tớ biết. Thiên Âm, Thiên Trạm chưa về cũng không nhắn tin cho tớ, anh ấy không ở chung với cậu sao?” Cô mong mỏi khả năng này.

Xà Thiên Âm im lặng.

“Thiên Âm?”

“Qủa nhiên A trạm vẫn chưa về tới nhà sao?” Giọng nói của Xà Thiên Âm gấp gáp.

Ôn Uyển bắt đầu run rẩy: “Thiên Âm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải Thiên Trạm xảy ra chuyện gì không...” Cô che cái miệng nhỏ nhắn.

Xà Thiên Âm cũng không chịu nổi nhưng vẫn là phải nhắm mắt nói thật với bạn tốt.

“Ôn Uyển, tớ muốn nói cho cậu nghe một chuyện, cậu không cần lo lắng cũng không cần sợ, bởi vì tớ không xác định được mình có nghe nhầm không...”

“Nhầm cái gì?” Ôn Uyển dùng sức nắm chặt điện thoại di động, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Xà Thiên Âm hít một hơi thật sâu: “Mới vừa rồi trên ti vi đưa tin trên quốc lộ có vụ đụng xe lien hoàn, trong đó có biển xe của A Trạm.”

Không!

Ngoài cửa sổ sấm sét lại đánh tới nhưng Ôn Uyển lại không cảm nhận được gì. Cô nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt tối lại.

Phía bên kia điện thoại truyền tới tiếng nói lo lắng của Thiên Âm.

“Ôn Uyển? Ôn Uyển! Ôn Uyển!”

Đau.

Thật là đau.

Chân Ôn Uyển níu lấy ngực, lần đầu tiên trong đời cô đau lòng đến nói không ra lời.

“Ôn Uyển, cậu sao thế? Cậu đừng im lặng như thế! Bây giờ tớ đang đến chỗ cậu, cậu chờ tớ, tớ lập tức tới liền…”

Một giọng nói yếu ớt truyền vào tai Thiên Âm.

“Ôn Uyển, cậu không sao chứ?” Xà Thiên Âm lo lắng gần chết.

Ôn Uyển cầm điện thoại di động, thống khổ rơi nước mắt: “Tớ không tin...” Cô thở dốc: “Thiên Âm, tớ không tin, nhất định là cậu nhầm rồi, nhầm rồi...”

Xà Thiên Âm thấy cô bất thường liền gấp gáp, chỉ có thể nói theo ý cô: “Đúng, là tớ nhìn lầm rồi, A Trạm nhất định sẽ trở về, cho nên cậu không cần phải sợ, an tâm ở trong nhà, tớ sẽ qua ở cùng cậu…”

Ôn Uyển đau lòng lắc đầu: “Thiên Âm, tớ muốn nói chuyện với anh ấy, tớ... tớ muốn gặp anh ấy ngay, cho nên...” Bên kia điện thoại dường như truyền đến tiếng gào thét của Thiên Âm nhưng cô cũng không có phản ứng gì. Cô vội vàng ngắt điện thoại gọi Quyền Thiên Trạm nhưng vẫn không lien lạc được.

Cô chưa từ bỏ ý định, lại thử lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm...

Cho đến lần thứ mười cô gần như không chịu nổi nữa, nhanh chóng vọt ra cửa phòng, vọt tới lầu một, quyết định tự mình ra cửa tìm người.

Cô có thể tự bắt taxi ra quốc lộ, sau đó cẩn thận tìm kiếm xem có phải là anh không…

“Gâu Gâu!”

Quyên Quyên đói bụng cả buổi chiều thấy Ôn Uyển chạy xuống liền hưng phấn kêu lên.

Nó vui vẻ chạy về phía cô nhưng cô lại không nhìn thấy nó. Cô cầm chìa khóa, ví tiền vọt ra cửa. Quyên Quyên cũng vọt theo.

Dọc theo đường đi, nó lo lắng sủa không ngừng, có khi còn chạy tới bên chân Ôn Uyển, cuối cùng nó dùng thân mình che trước cửa. Ôn Uyển chỉ nghĩ đến Thiên Trạm nên nhiều khi không thấy Quyên Quyên, cô chỉ một lòng lao ra khỏi cửa.

“Gâu Gâu!”

Nó không thể ngăn cô rời đi, liền lo lắng chạy theo phía sau, trơ mắt nhìn cô mở cửa ra…

“Đã trễ thế này, em muốn đi đâu?”

Ngoài cửa, chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Ôn Uyển chấn động, không dám tin nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng người đang đứng ngoài cửa lớn.

Mưa to giàn giụa, ánh đèn đường ảm đạm không cách nào chiếu rọi bong hình người đang đứng nhưng cô biết anh là ai. Cô nhận ra anh, chỉ có anh mới có thể cho cô cảm giác này…

Nước mắt lăn dài trên mặt, cô nhanh chóng vọt vào màn mưa, ôm chặc lấy Quyền Thiên Trạm.

“Ôn Uyển?” Quyền Thiên Trạm bị nàng hành động của cô làm cho sửng sốt: “Sao vậy? Có chuyện gì…”

“Đừng rời xa em, em không muốn… không muốn…” Cô khóc rống lên.

Kể từ cái ngày cô bị vứt bỏ, cô chưa bao giờ cầu xin Thượng đế. Nhưng hôm nay cô tình nguyện dùng cả linh hồn của mình để đổi lấy sự bình an cho anh.

Quyền Thiên Trạm phát hiện Ôn Uyển kích động liền lập tức đoán ra sự việc.

Nhất định là cô đã thấy tin tức kia!

Anh cũng ôm cô thật chặc: “Đừng sợ, anh không sao, anh không sao...”

Cô dùng sức lắc đầu, vẫn sợ hãi mất đi anh như cũ.

Cho tới giờ khắc này, cô cũng không lừa gạt mình nữa, cô yêu anh.

Cô không thể chịu được khi anh bị thương cũng không chấp nhận được sẽ mất đi anh. Cô căn bản không thể không có anh…

“Thiên Trạm, em yêu anh, thật xin lỗi, em yêu anh, em yêu anh...” Cô không hề giấu diếm tâm trạng của mình nữa.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói yêu anh.

Cũng là lần đầu tiên cô mở rộng trái tim với anh.

Quyền Thiên Trạm cho là mình nghe lầm, anh kinh ngạc nhìn Chân Ôn Uyển khóc thút thít. Lúc này anh mới phát hiện ra cô nị ướt đẫm, trên người không hề có một cái áo khoác, dưới chân không có dép...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.