Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 202: Chương 202: A, tôi không sống nữa!




Mặc Tinh cong môi: “Lát nữa tôi đưa cho anh.”

“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam đi ra cửa, ngay sau đó bên ngoài đã vang lên tiếng khởi động xe.

Mặc Tinh cầm điện thoại lên, nhìn hai chữ ông xã chói mắt trên màn hình điện thoại, cô nhíu mày, ấn vào hình cái đầu thay đổi tên ghi chú.

Đồ khốn.

Nghĩ nghĩ, cô lại xóa chữ này đi, đổi thành Tiêu tra tra. (Tra: trong tra nam, tên đàn ông đểu cáng.)

Đổi xong, cô mới gửi số chứng minh thư, với cả video mà Lâm Hiểu gửi cho cô cho Tiêu Cảnh Nam.

Vừa mới gửi những cái này xong, Hứa Thư Di đã gửi cho cô một tin nhắn.

[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Mặc Tinh, cầu ôm ôm!!! Tang tâm đã chết! A, tôi không sống nữa!

Còn không đợi Mặc Tinh trả lời, Hứa Thư Di lại gửi thêm vài tin nhắn nữa tới.

[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Tôi đã đánh con trai của thị trưởng, bố tôi sẽ đánh chết tôi!

[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] (Khóc ròng.gif)

[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Làm sao bây giờ! Tôi không dám về nhà! Không dám nói với sư tử nhà tôi, không dám nói với bố tôi, cũng không dám gặp bọn họ! (Oa một cái khóc òa lên.JPG) Có nhà mà không thể về, tôi đã thành rau cải không ai cần rồi!

Mặc Tinh khẽ thở dài, trả lời cô ấy bằng vài dòng dấu chấm lửng, sau đó cô hỏi cô ấy tại sao lại đánh con trai thị trưởng.

Hứa Thư Di trả lời hùng hồn:

[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Bởi vì anh ta cứ quấn lấy tôi, cứ bảo bố anh ta đề nghị kết thông gia với bố tôi, còn suốt ngày bám sau tôi, suốt ngày nói hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, bảo tôi mau chóng chia tay với thầy tôi, rồi sinh con cho anh ta!

Cô nói xem anh ta bị bệnh đúng không? Đúng!

Sau đó tôi liền đánh anh ta một trận! Tôi còn chưa phàn nàn tôi đánh anh ta làm tay tôi đau đâu, thế mà anh ta đã cáo trạng đến chỗ bố tôi rồi, lại còn bắt tôi chịu trách nhiệm, lấy thân báo đáp! Tôi phi, anh ta trâu bò như thế, sao không lên trời luôn đi?

Mặc Tinh: “...”

Cuối cùng cô không chịu nổi Hứa Thư Di cứ nhõng nhẽo mãi, nên cô đã đi hơn bốn mươi phút ra bên ngoài tiểu khu rồi gọi taxi, xuất phát đến sở luật sư.

“Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” Lễ tân hỏi.

Không đợi Mặc Tinh trả lời, một thân ảnh đã chạy tới, chạy thẳng lên người cô, suýt thì đè cô ngã xuống sàn nhà.

“Tôi biết cô tốt nhất mà! Cô là quan âm bồ tát cứu vớt tiểu tiên nữ!” Hứa Thư Di kích động lắm.

Mặc Tinh: “...”

Mặc Tinh sức lớn, nhưng cô cũng không quen có một cô gái bám lên người mình như con gấu túi thế này: “Cô đi xuống trước đi đã.”

“Tôi không xuống!” Hứa Thư Di nhăn mặt lai, khóc hu hu: “Tên kẹo đường da trâu đó đuổi tới đây rồi, thầy tôi đang nói chuyện với anh ta, thế mà còn phát rồ bảo tôi xin lỗi tên kẹo đường da trâu đó!”

Mặc Tinh vẫn kéo Hứa Thư Di xuống khỏi người, bọn họ cũng chưa có quen nhau được bao lâu, cũng không biết làm sao mà Hứa Thư Di lại dính lấy cô thế.

“Hừ, thế mà còn muốn tôi xin lỗi tên kẹo đường da trâu đó, tôi không cần người bạn trai này nữa!” Hứa Thư Di móp miệng, nắm tay quyền lấy dũng khí: “Mặc Tinh, cô nhất định phải bảo vệ tốt Angela của cô!”

Mặc Tinh: “...”

Lúc này, Trương Hàn đã đi tới, anh ta ngoắc tay với Hứa Thư Di: “Nhóc, con qua đây.”

“Con không!” Hứa Thư Di nhảy ra sau lưng Mặc Tinh, gương mặt cảnh giác nhìn Trương Hàn.

Trương Hàn dịu giọng lại: “Con tự suy nghĩ cẩn thận đi, con muốn đơn giản xin lỗi anh Đổng, hay là quay về xin lỗi bố con?”

“Chia tay thầy là đơn giản nhất!” Hứa Thư Di nói: “Người khác bám theo sau lưng con khuyên chúng ta chia tay, thầy không đánh anh ta thì cũng thôi đi, thầy còn không cho con đánh anh ta ư? Có người bạn trai nào như thầy sao? Máu lạnh! Vô tình!”

Nói đến phần sau, quả thực là vừa nói vừa khóc thút thít.

Mặc Tinh khụ một tiếng: “Cô Hứa, hay là cô đi xin lỗi đi? Dù sao thì cũng tốt hơn là bị bố cô mắng.”

Cô Hứa và đối phương đều là người trưởng thành, nếu xử lý không tốt quan hệ giữa bọn họ, thì cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bố bọn họ. Chuyện lớn hóa nhỏ luôn tốt hơn so với việc vì chuyện nhỏ mà biến thành kẻ thù.

Hứa Thư Di lắc đầu như trống bỏ.

“Con xin lỗi anh ta, thầy sẽ nghĩ cách giúp con xả giận từ chỗ khác.” Trương Hàn bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh Hứa Thư Di rồi nói nhỏ: “Bắt nạt người thì cũng phải chú ý biện pháp, không thể chỉ dùng bạo lực được, phải dùng cái đầu.”

Mặc Tinh: “...”

Hai mắt Hứa Thư Di lập tức sáng lên: “Thật sao?”

“Đã bao giờ thầy lừa con chưa?” Trương Hàn nói xong thì liền muốn đi ôm Hứa Thư Di, nhưng mà anh còn chưa động vào cô ấy, cô ấy đã sáng mắt nhảy đến trước mặt Mặc Tinh: “Đi, tôi đưa cô đi gặp kẹo đường da trâu!”

Cô ấy ríu rít kéo Mặc Tinh đi vào trong, hoàn toàn không để lý đến người thầy kiêm bạn trai của mình.

Trương Hàn nhìn bàn tay trống không của mình, yếu ớt thở dài.

Hứa Thư Di kéo Mặc Tinh đi cửa văn phòng, sau đó thì không đi vào nữa: “Mặc Tinh, cô đi vào trước xem là ai, sau đó nói với tôi một tiếng để tôi suy nghĩ xem có nên vào hay không.”

“Nhưng mà tôi quen con trai thị trưởng, cũng không quen bí thư thành ủy với cả những luật sư ở sở này.” Mặc Tinh nói.

Hứa Thư Di ò một tiếng với vẻ vạn phần tiếc nuối, sau đó cô ấy trốn sau lưng Mặc Tinh, lén lén lút llust đi vào trong văn phòng.

Khi Mặc Tinh mở cửa văn phòng ra, hai người đang ngồi bên trong đồng loạt nhìn về phía cô.

Trong đó, người ngồi chếch hướng nam trên sô pha và đang mặc quần áo thể thao, cao khoảng một mét tám, khiếu thẩm mỹ ăn mặc cũng khá được, chỉ là đã bị đánh cho thành đầu heo rồi, thoạt nhìn có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Còn người ngồi chếch hướng Bắc trên sô pha thì Mặc Tinh có nhận ra, đó là cháu trai của thím Lưu, Lục Ngôn Sầm.

“Bác sĩ Lục.” Mặc Tinh chào hỏi lễ phép với đối phương, cô còn cong môi nữa.

Lục Ngôn mỉm cười rồi đứng dậy, ánh mắt như chứa đầy sao sáng: “Không ngờ lại gặp cô Mặc ở đây, thật khéo quá.”

Trong quá trình hai người chào hỏi, cái người đàn ông bị đánh trông như đầu heo kia chỉ ngồi trên sô pha, anh ta còn không thèm nhìn Mặc Tinh lấy một cái.

Hứa Thư Di lộ cái đầu ra từ sau lưng Mặc Tinh, cô ấy hỏi Lục Ngôn Sầm: “Anh chính là Lục Ngôn Sầm, bác sĩ thiên tài vừa đến thành phố B đó hả?”

“Thế mà cô Hứa lại biết tôi, thật là cực kỳ vinh hạnh.” Độ cong nơi khóe miệng của Lục Ngôn Sầm càng lớn hơn một chút, lúm đồng tiền ở má sâu hơn.

Cái người con trai thị trưởng mà vẫn ngồi trên sô pha kia cũng đã đứng lên, hai mắt phát sáng nhìn Hứa Thư Di, giọng nói bởi vì hai má bị đánh sưng mà có chút mơ hồ không rõ: “Thư Di, tôi còn tưởng em sẽ không tới xin lỗi tôi cơ!”

Hứa Thư Di hừ hừ hai tiếng, dưới sự ra hiệu lia lịa của Trương Hàn, cô ấy hừ hai tiếng: “Xin lỗi.”

“Không, em không chia tay với Trương Hàn, rồi ở bên tôi thì tôi sẽ tha thứ cho em!” Dù mặt đã bị đánh sưng lên, nhưng hơi thở quần là áo lượt trên người con trai thị trưởng không hề giảm, nói chuyện cũng cà lơ cà phất.

Hứa Thư Di nắm chặt nắm đấm, cô ấy muốn xông lên đánh người, thì bị Mặc Tinh giữ lại: “Cô cũng đã là người trưởng thành có chứng minh thư rồi, làm việc bình tĩnh một chút.”

“Vậy thì tôi không cần chứng minh thư nữa được không?” Hứa Thư Di tội nghiệp hỏi.

Mặc Tinh: “...”

Lục Ngôn Sầm mỉm cười bất đắc dĩ, anh ấy tiến lên một bước rồi nói: “Cô Hứa đã đánh Hồng Bác thì tất nhiên là cô không đúng, nhưng anh ấy đã theo đuổi cô rồi mang lại sự quấy nhiễu cho cô, cái này là lỗi của anh ấy, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cô, mong cô lượng thứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.