Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 131: Chương 131: Ai là người nhà Mặc Tinh




Tiêu Cảnh Nam đã sớm biết Mặc Tinh muốn chết, nhưng lúc này biết hành vi cô một lòng muốn chết từ trong miệng người khác, trong lòng anh vẫn khó chịu.

Tựa như đột nhiên sao vào hố cát, cát trắng từ bốn phương tám hướng chảy tới, bịt hết ngũ quan thất khiếu.

Mỗi một hô hấp, hút vào trong mũi và họng toàn là cát, cảm giác ngạt thở theo đó mà đến, cực kỳ khó chịu.

Vân Mân liếc mắt nhìn anh một cái, nói với Lâm Hiểu đang hoảng hốt: “Cô cũng mệt cả đêm rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, tôi cho cô nghỉ hai ngày. Ngoài ra, chuyện xảy ra ở Thiên Thai, không được nói với bất kỳ ai, biết chưa?”

“Cảm ơn chị Mân.” Lâm Hiểu chịu áp lực từ Tiêu Cảnh Nam, kiên trì nói: “Nhưng tôi muốn ở lại đây.”

Vân Mân nhìn cô ấy, không lên tiếng.

Lâm Hiểu cúi đầu, cũng không dám nói chuyện.

“Ở lại thì ở lại đi.” Vân Mân nhìn qua áo ngủ ướt sũng trên người Tiêu Cảnh Nam, rồi nói: “Tôi đi lấy một bộ quần áo khô cho anh.”

Tiêu Cảnh Nam nhìn vào phòng cấp cứu, mím môi, không nói gì.

Vân Mân cũng không đợi anh trả lời, quay người đi thẳng luôn.

Trên hành lang ngoài phòng cấp cứu, nhất thời chỉ còn lại hai người Lâm Hiểu và Tiêu Cảnh Nam. Lâm Hiểu lén nhìn Tiêu Cảnh Nam mấy cái, sau khi do dự mãi, cô ấy lấy điện thoại ra rồi đi đến chỗ cầu thang, gọi điện thoại Mặc Lôi.

Lần này cấp cứu chưa chắc sẽ thành công, Mặc Tinh hẳn vẫn muốn gặp cậu Mặc một lần.

Tiêu Cảnh Nam đứng ở cửa phòng cấp cứu, anh hơi hốt hoảng, hơi lạnh, hơi mệt, hơi phiền, nhưng lại không muốn ngồi, cũng không muốn thay quần áo, cứ đứng yên như thế.

Cho dù là lúc tận mắt nhìn thấy Mặc Tinh phản bội anh, anh cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ mất cô trên thế giới này.

Nếu hôm nay, Mặc Tinh không được cứu về, anh...

Tiêu Cảnh Nam hít thở dồn dập hơn ngày thường, anh mím môi, cầm điện thoại lên gọi điện cho trợ lý Lý: “Điều tra xem ai là chuyên gia giỏi nhất chữ bệnh phù phổi và ai là chuyên gia giỏi nhất về điều trị tật chân ở thành phố B và cả nước, mặc kệ là dùng cách gì, cho bọn họ đến bệnh viện số một nhanh nhất có thể.”

Anh sẽ không để cô chết!

Lam Hiểu gọi điện thoại rồi quay lại, cô thấy Tiêu Cảnh Nam vẫn đứng ở chỗ lúc trước, tựa như chưa từng chuyển động. Cô đi nhẹ, đứng bên cạnh anh, sau đó mệt muốn ngồi, nhưng lại không dám ngồi xuống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng cấp cứu chưa từng mở ra.

Trái tim Tiêu Cảnh Nam dầm chìm xuống, anh gọi điện cho trợ lý Lý, trợ lý Lý nói rằng đã liên lạc với mấy chuyên gia rồi. Nhưng mấy chuyên gia đều đang không ở thành phố B, một chuyên gia gần nhất thì nhanh nhất cũng phải bốn rưỡi chiều ngày mai mới lên máy bay.

Trong lòng, nỗi bất an lan tràn từng chút một, chi phối suy nghĩ và cơ thể anh, anh chưa bao giờ bất lực như giờ phút này.

Vân Mân cầm một bộ comle và giày da đưa cho anh, tìm một phòng bệnh trống cho anh thay quần áo, nhưng anh cứ như không nghe thấy vậy, cứ đứng nguyên ở đó.

Cô ta thở dài, đặt gói quần áo lên ghế, sau đó ngồi lên ghế, một tay chống cằm như đang nghĩ tới điều gì.

Lâm Hiểu đứng mà chân mỏi nhừ, cô khom lưng nhéo nhéo cái bụng, sau đó cũng ngồi xuống ghế theo. Chỉ là do quá căng thẳng, mông cô ấy đã ngồi lệch.

“Cô thấy tổng giám đốc Tiêu đối xử với Mặc Tinh thế nào?” Vân Mân nhìn bóng lưng của Tiêu Cảnh Nam, tiến đến bên tai Lâm Hiểu lười biếng hỏi.

Lâm Hiểu đang căng thẳng, thần kinh buộc chặt, bị Vân Mân bất ngờ hỏi một câu như vậy, cô ấy sợ đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Lúc này, cô ấy thật sự không có tâm trạng hóng hớt về vấn đề tình cảm của Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam. Nhưng cấp trên đã hỏi, cô ấy không thể không đánh tinh thần ứng đối: “Tôi... tôi không tiếp xúc nhiều với tổng giám đốc Tiêu, không biết.”

Cô ấy nói rất nhỏ, nhưng cho dù là vậy, cô ấy vẫn sợ Tiêu Cảnh Nam nghe thấy, cô ấy lén nhìn anh mấy cái.

“Nếu không thích, sao lại như thế kia cơ chứ?” Hai mắt Vân Mân sáng rực, dường như đang hỏi Lâm Hiểu, lại giống như đang nói một mình.

Lâm Hiểu thân là phụ nữ, lúc đối diện với đôi mắt đa tình của Vân Mân, mặt vẫn hơi đỏ. Cô ấy há miệng, cuối cùng chẳng nói gì hết, cô ấy chỉ nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu giống anh.

Bình thường, Tiêu Cảnh Nam luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, mở hai cuộc họp, rồi xử lý mười mấy văn kiện, bất tri bất giác một ngày đã trôi qua.

Nhưng hiện tại, từng phút từng giây đều khiến anh cảm thấy cực kỳ giày vò, tựa như dao cắt lửa nướng, cực kỳ khó chịu.

“Cảnh Nam, Mặc Tinh sao vậy?” Rạng sáng, ba giờ năm mươi phút, dưới sự dẫn đường của người giúp việc, Vương Như đã đi đến bên ngoài cửa phòng cấp cứu.

Sau khi cho người nghe ngóng, bà ấy mới biết Tiêu Cảnh Nam và Mặc Tinh đều đang ở bệnh viện, nhưng cụ thể thế nào, bà ấy không rõ.

Lâm Hiểu vừa trông thấy bà ấy mặc một thân hàng hiệu, cho dù chưa trang điểm thì khí chất vẫn phi phàm như cũ, cô ấy theo bản năng đứng lên, bất an đứng cạnh ghế.

“Cô ấy tái phát phù phổi và tật chân, đang ở bên trong cấp cứu.” Tiêu Cảnh Nam đứng yên một lúc lâu, chân đã tê rần, anh vốn định đi đến trước mặt Vương Như, nhưng lại lảo đảo, vịn tường mới đứng vững.

“!” Con người của Vương Như co rút, môi há ra.

Qua nửa phút sau, bà ấy mới hồi phục tinh thần, nhìn Tiêu Cảnh Nam với ánh mắt không dám tin: “Tiêu Cảnh Nam, con... con lại làm gì Tinh Tinh vậy hả?”

Tiêu Cảnh Nam mím chặt môi, không lên tiếng.

“Cô hiểu lầm tổng giám đốc Tiêu rồi.” Vân Mân tiến lên, đứng cạnh Vương Như rồi nhỏ giọng nói: “Lần này, Mặc Tinh vào phòng cấp cứu, không liên quan đến tổng giám đốc Tiêu.”

Vương Như nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, bà ấy cũng không nói gì về chuyện này nữa, nhưng rõ ràng là không tin lời của Vân Mân.

Lúc này, bà ấy cũng hơi giận, không nhìn Tiêu Cảnh Nam và Vân Mân nữa, mà quay người nhìn về phía Lâm Hiểu, hỏi: “Cô gái này, cô có biết bây giờ Tinh Tinh thế nào rồi không?”

“Tình hình... không tốt lắm.” Đột nhiên được bà Tiêu trong truyền thuyết hỏi, Lâm Hiểu thụ sủng nhượng khinh, cô ấy cẩn thận cân nhắc tìm từ: “Lúc tôi tìm thấy Mặc Tinh, bệnh cũ của cô ấy đã tái phát, ngay cả nói cũng không nói ra tiếng nữa. Đợi đến khi đưa cô ấy lên xe cấp cứu, cô ấy...”

Lâm Hiểu dừng lại một lát, khó khăn nói: “Cô ấy đã mất ý thức rồi.”

“Vậy con bé vào phòng cấp cứu lúc nào? Bác sĩ có nói gì không?” Vương Như cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tốc độ nói đã nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Lâm Hiểu đang định nói đã hơn một giờ rồi, kết quả cô ấy còn chưa kịp nói, cửa phòng cấp cứu đã lạch cạch mở ra, bác sĩ mặc đồng phục đeo khẩu trang và đội mũ đi ra.

Phía sau anh ta còn có y tá đang mệt đến nỗi thở hổn hển, y tá cầm mấy tờ giấy trong tay, cũng không biết làm cái gì.

Hai mắt Tiêu Cảnh Nam sáng lên, động tác cực nhanh đi đến trước người bác sĩ, anh muốn hỏi Mặc Tinh thế nào rồi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt bác sĩ không tốt lắm, lời nói đã đến cổ họng rồi nhưng anh lại không nói ra được chữ nào.

Chưa bao giờ anh nghĩ, sẽ có lúc mình có câu hỏi mà phải do dự cả nửa ngày thế này.

“Ai là người nhà Mặc Tinh?” Bác sĩ kéo khẩu trang ra, vội vã hỏi.

Hầu kết Tiêu Cảnh Nam lăn lộn, đôi mắt cuồn cuộn cảm xúc, từng chữ đề hỏi ra cực kỳ khó khăn: “Cô ấy... sao rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.