Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 145: Chương 145: Ai ở trong này, mở cửa ra




Phòng bệnh của Mặc Tinh vốn là phòng đơn VIP, nhưng giờ phút này trên giường lại có thêm một bệnh nhân. Khuôn mặt tuấn tú của người bệnh giống Mặc Tinh mấy phần, mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, chân trái và tay trái bó thạch cao, treo ở giữa không trung, thoạt nhìn hết sức buồn cười.

“Anh... ngốc à?” Mặc Tinh ngồi trên giường bệnh nhìn anh trai cô, vẻ mặt một lời khó nói hết.

“Nếu bố không nhốt anh lại, nếu không phải anh sợ em bị người ta bắt nạt, thì có đến mức anh nhảy xuống từ tầng hai xuống không? Nếu không phải anh nhảy từ trên cửa sổ xuống, bây giờ có thể... ay ui!” Mặc Lôi không cẩn thận động vào vết thương, đau đến nỗi khuôn mặt tuấn tú lập tức biến sắc.

Thủy Thah Lan đứng ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn anh ấy.

Lâm Hiểu cúi đầu, cố gắng nhịn cười, bả vai rung dữ dội.

“Em đã là người trưởng thành được nhận chứng minh thư nhân dân rồi, anh không cần lo cho em như thế, sau này cũng đừng làm việc lỗ mãng như thế nữa.” Mặc Tinh mím môi, liếc mắt nhìn cái chân đang treo trên không trung của Mặc Lôi, thở dài.

Mặc Lôi thành bệnh nhân rồi vẫn không yên tĩnh, cơ thể không cử động được, nhưng không ảnh hưởng anh ấy có một trái tim thích vui đùa với cục cưng.

Anh ấy đấu võ mồm với vợ anh ấy, thỉnh thoảng Mặc Tinh và Lâm Hiểu chen vào một câu, trong phòng bệnh, bầu không khí rất vui vẻ.

Tám giờ tối, Lâm Hiểu chuẩn bị đi về, kết quả vừa mới đẩy cửa ra, thì liền nhìn thấy hai người ngoài dự đoán. Cô ấy vô thức liếc sang Mặc Tinh, đóng cửa lại cực nhanh.

Thấy vậy, Mặc Tinh nhìn về phía cánh cửa, hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Hiểu cười khan hai tiếng, đang định nói thì bên ngoài vang lên tiếng của Mặc Vệ Quốc: “Ai ở bên trong, mở cửa ra.”

Ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng khàn khàn của Vu Tĩnh Vận vang lên: “Tinh Tinh, A Lôi, Lan Lan, các con có đang ở bên trong không? Mở cửa cho bố mẹ.”

Vẻ mặt Mặc Tinh căng cứng, môi mím chặt, bàn tay nắm chặt ga trải giường.

Người mà cô không thích gặp nhất, thứ nhất là An Sơ Tuyết Tiêu Cảnh Nam, thứ hai chính là bố mẹ!

“Bà Mặc.” Lâm Hiểu đã đắc tội với vợ chồng ông bà Mặc một lần rồi, thật sự là không muốn đắc tội bọn họ thêm lần thứ hai, cô ấy quay sang nhìn Thủy Thanh Lan, bối rối nói: “Bác sĩ nói rồi, mấy ngày này Mặc Tinh phải tĩnh dưỡng, cảm xúc không được quá dao động.”

Thủy Thanh Lan nhíu mày, không nói gì.

“Hôm nay tổng giám Tiêu tới thăm Mặc Tinh, sau đó cô ấy lại vào phòng phẫu thuật một lần.” Lâm Hiểu cũng nghĩ tới là con dâu không tiện ngăn bố chồng và mẹ chồng, cô ấy liền quay sang nhìn Mặc Lôi.

“Con mẹ nó, đúng là âm hồn bất tán!” Mặc Lôi mắng một tiếng, cũng không biết là đang mắng Tiêu Cảnh Nam, hay đang mắng vợ chồng ông bà Mặc.

Thủy Thanh Lan đi đến bên cái bàn, cầm hai chén trà trên bàn lên, hỏi anh ấy: “Anh tự đập, hay em tự đập?”

Mặc Lôi không trả lời, anh trực tiếp dùng bàn tay không bị thương kia nắm chặt hai cái cốc trà, dùng sức ném vào cửa.

Choang!

Âm thanh chén trà va chạm với cánh cửa.

Choang!

Âm thanh chén trà rơi xuống đất vỡ tan.

“Biến!” Trán Mặc Lôi nổi gân xanh, mắng to về phía cửa: “Chỗ này không hoan nghênh các người! Biến xa cho tôi!”

Anh rống một tiếng, trái tim của Lâm Hiểu cũng run theo.

“Cô đi về trước đi.” Mặc Tinh nói với Lâm Hiểu.

Ở đây có Thủy Thanh Lan và Mặc Lôi bảo vệ, Lâm Hiểu cũng không lo lắng, cô ấy không muốn đắc tội người không nên đắc tội, cô ấy vội vàng nói câu tạm biệt, liền lách qua mảnh vỡ, mở cửa đi ra ngoài.

Đúng vào lúc cô ấy mở cửa ra, Thủy Thanh Lan muốn khóa cửa đã không kịp nữa rồi, Mặc Vệ Quốc đẩy cửa bước vào, Vu Tĩnh Vận hai mắt sưng đỏ đi theo sau ông ta.

“Tinh Tinh.” Vu Tĩnh Vận bước nhanh vượt qua Mặc Vệ Quốc, đi đến trước giường bệnh Mặc Tinh. Bà ấy nhìn Mặc Tinh từ trên xuống dưới, nước mắt lộp đột rơi xuống: “Con khó chịu lắm đúng không?”

Bà ấy run run tay muốn sờ mặt Mặc Tinh, Mặc Tinh quay mặt đi, tránh được.

“Khó chịu hay không khó chịu, cũng không liên quan với bà Mặc.” Mặc Tinh nhìn bà ấy với ánh mắt bình thản, giống như nhìn người bệnh bình thường.

Vu Tĩnh Vận nhìn thấy sự căm hận và chán ghét ẩn trong đôi mắt cô, cả người lảo đảo lui về sau hai bước, che miệng nhỏ tiếng khóc thút thít.

“Tôi thật không hiểu bà đang nghĩ cái gì!” Mặc Vệ Quốc hừ lạnh: “Vì một đứa sói mắt trắng như này mà ầm ĩ đòi ly hôn tôi, bây giờ hối hận chưa?”

Ông ta nhìn chằm chằm vào Mặc Tinh, ánh mắt lạnh lùng: “Nó chẳng những không cảm kích bà, còn cắn ngược lại bà một cái... bà bị điên à!”

“Tôi không cho phép ông nói con gái tôi như vậy!” Vu Tĩnh Vận cầm cái túi đập ông ta, nghẹn ngào hét to: “Nếu không phải ông đuổi Tinh Tinh ra khỏi nhà họ Mặc, mặc kệ con bé sống hay chết, thì sao con bé có thể không... không nhận tôi, người mẹ này của con bé hả?”

Mặc Vệ Quốc trầm mặt trốn sang một bên, Vu Tĩnh Vận lại hoàn toàn không có ý muốn thu tay: “Lần trước, Tinh Tinh suýt bị xe tông chết, ông bảo con bé đang... đang diễn kịch, lần này con bé tái phát bệnh phù bệnh đưa... đưa vào phòng cấp cứu, ông vẫn bảo con bé diễn kịch! Họ Mặc kia, đây là con gái ông đấy!”

“Ầm ĩ đủ chưa!” Hai mắt Mặc Vệ Quốc giăng đầy tơ máu, ông ta nắm lấy cánh tay của Vi Tĩnh Vận, gương mặt hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Từ lúc bắt đầu biết Mặc Tinh tái phát bệnh phù phổi phải vào phòng cấp cứu, người vợ vẫn luôn nghe lời ông ta liền như bà điên ầm ĩ với ông ta, giống như đã thay đổi thành người khác.

Hai vợ chồng ở trong phòng bệnh cãi nhau ỏm tỏi, Mặc Tinh ngoảnh mặt làm thinh, còn Mặc Lôi thì càng ngày càng bực mình..

“Đù!” Mặc Lôi quát cả nửa ngày không có ai để ý tới, anh ấy đành phải đấm xuống giường, tăng thêm mấy đề xi ben: “Con mẹ nó, hai người có thể ra ngoài mà cãi nhau không, chỗ này là phòng bệnh!”

Mặc Tinh che miệng, nhỏ giọng ho khan một tiếng, sắc mặt tái nhợt hơn lúc nãy một ít.

Thủy Thanh Lan lo lắng nhìn cô một cái, cô ấy đi kéo Mặc Vệ Quốc và Vu Tĩnh Vận: “Bố, mẹ, bác sĩ nói Tinh Tinh cần tĩnh dưỡng, cảm xúc không được quá xúc động...”

“Cả đám đều trèo lên đầu tôi rồi đúng không?” Ở nhà, Mặc Vệ Quốc đã quen nói một là một, hôm nay lại bị một người hai người ba người cãi lại, giờ phút này ông ta đã tức đến nỗi sắp bùng nổ, mặt đỏ tai hồng quát: “Mấy người đều thương Mặc Tinh như thế, thì cứ con mẹ nó sang ở với nó luôn đi!”

Đây là lần đầu tiên ông ta nói tục trước mặt mấy người.

Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại, Vu Tĩnh Vận nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin nổi, nước mắt tràn ra như vỡ đê.

“Khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết khóc!” Mặc Vệ Quốc mặt đỏ tía tai quát Vu Tĩnh Vận: “Một cái túi trút giận vô năng, đẻ ra hai đứa du côn cắc ké, cả ngày còn nghĩ là vợ hiền của tôi!”

“Nếu không có tôi gánh vác, tập đoàn Mặc Thị đã mất lâu rồi, thế mà bà còn không biết ngượng lén lút giấu hai mươi phần trăm cổ phần, vì một con sói mắt trắng mà uy hiếp tôi!”

Mặc Tinh che miệng ho khan một tiếng, khóe miệng nhếch ra một tia châm chọc.

Sói mắt trắng, kẻ sát nhân... đây chính là suy nghĩ mà bố đẻ cô nghĩ về cô!

Thấy cô ho khan, sắc mặt Mặc Lôi đại biến, anh ấy muốn xuống giường tới chỗ cô, nhưng bị Thủy Thanh Lan đè lại.

Thủy Thanh Lan đi tới trước mặt Mặc Tinh, liếc mắt nhìn bố mẹ chồng đang cãi nhau, bực bội mà lo lắng hỏi Mặc Tinh: “Sao rồi? Có cần gọi bác sĩ cho em không?”

“Không cần, không chết được.” Mặc Lôi lắc đầu, mở lòng bàn tay ra cho cô ấy xem: “Không có đờm, chỉ là ho khan hai cái thôi, không phải là tái phát phù phổi.”

Thấy thế, Thủy Thanh Lan và Mặc Lôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.