“Em yên tâm, ngoại trừ...” Thủy Thanh Lan vốn định nói Tiêu Cảnh Nam, nhưng liếc mắt nhìn Vương Như ở bên cạnh, cái tên đến bên miệng rồi cô ấy lại nuốt trở về: “Tính kế em, chị và anh em sẽ không tha cho kẻ nào hết.”
Cô ấy bảo đảm với Mặc Tinh một câu, sau đó vội vàng đuổi theo Mặc Lôi.
Lâm Hiểu đu qua đóng cửa phòng lại, câu nệ đứng ở một bên, thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn Mặc Tinh hoặc Vương Như một cái.
“Cô đã mắc mưa, còn phải vất vả theo tôi cả đêm, cô vất vả rồi.” Mặc Tinh nói với Lâm Hiểu: “Cô về nghỉ ngơi đi, đừng dày vò bản thân bị ốm nữa.”
Lâm Hiểu mệt lắm rồi, hơn nữa lúc này Mặc Tinh đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, cô ấy cũng không từ chối nữa, đi về.
Vương Như nhìn Mặc Tinh, trong mắt tràn ngập đau lòng và áy náy: “Cháu đói không? Hay là bác gọi chút đồ ăn cho cháu nhé?”
“Không cần đâu bác gái.” Mặc Tinh nói: “Cháu không đói.”
Vương Như thở dài, muốn nói lại thôi.
“Chuyện mà tổng giám đốc Tiêu làm, không liên quan đến bác, bác không cần vì những chuyện đó mà cảm thấy hổ thẹn hay gì đó với cháu đâu.” Mặc Tinh nói rất nhẹ nhàng, sau khi nói xong câu này, cô che miệng ho khan một tiếng.
Thấy thế, sắc mặt Vương Như đại biến, bà ấy vội vàng nắm tay cô rồi hỏi: “Cháu sao rồi? Có phải phù phổi tái phát rồi không? Bác đi gọi bác sĩ tới!”
Bà ấy nói vội vàng và luống cuống, nói xong thì đứng lên luôn.
“Không cần.” Mặc Tinh kéo cánh tay bà ấy lại, xoa xoa cổ họng, thản nhiên nói: “Cổ họng cháu hơi ngứa, không phải bệnh phù phổi tái phát đâu ạ.”
Lúc này, gương mặt Vương Như mới khôi phục huyết sắc, bà ấy ngồi xuống, sau khi há miệng mấy lần, mới hỏi ra miệng: “Cháu bị phù phổi lúc nào vậy, sao bác chưa từng nghe nói?”
“Cháu bị mắc ở trong tù, bác đừng lo, không chết được đâu.” Mặc Tinh nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng thái độ của cô càng không sao cả, trong lòng Vương Như càng không có tư vị gì: “Tinh Tinh.”
Hô một tiếng, rồi không có câu sau nữa.
“Chẳng phải cháu đã nói chuyện mà tổng giám đốc Tiêu làm không liên quan đến bác rồi sao?” Mặc Tinh nhìn bà ấy, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Tiêu là con trai bác, cho dù bác đứng về phía anh ấy, cháu cũng có thể hiểu được.”
Cô dừng một lát, hơi chua sót và châm chọc nói: “Huống hồ bác đã làm rất nhiều việc vì cháu, việc bác làm vì cháu còn nhiều hơn tổng giám đốc Mặc và bà Mặc là cho cháu.”
Vương Như thở dài, an ủi cô: “Cháu cũng đừng buồn quá, mẹ cháu chẳng qua là quen nghe lời bố cháu thôi, thực ra trong lòng bà ấy vẫn có cháu đấy.”
“A!” Mặc Tinh cười lạnh một tiếng: “Trong lòng bà ấy có cháu thì sao, chỉ cần tổng giám đốc Mặc còn một ngày, bà ấy sẽ đứng về phía tổng giám đốc Mặc vô điều kiện.”
Cô liếm cánh môi khô, bổ sung nửa câu còn lại: “Cho dù tổng giám đốc Mặc muốn mạng của cháu.”
Phòng bệnh VIP, rất rộng rãi, nhưng giờ phút này Vương Như lại tựa như đang đặt mình trong cái lồng sắt nhỏ cao rộng chưa đến một mét, chật chội, mà áp lực.
Bà ấy há miệng thở dốc, định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
“Bác gái, bác về nghỉ ngơi đi, cháu cũng muốn nghỉ ngơi một lát.” Mặc Tinh phá vỡ sự trầm mặc, cô hoạt động hai cánh tay, líu ríu nói: “Mệt quá...”
Vương Như cảm giác cái lồng sắt giam bà ấy lại nhỏ hơn một chút nữa, bây giờ đến cửa động bà ấy cũng không cử động được: “À? Được, vậy cháu nghỉ ngơi đi.”
Thậm chí, bà ấy còn không biết mình lấy biểu cảm gì đi ra khỏi phòng bệnh.
“Bà chủ, chuyện của người trẻ, cứ để bọn họ tự giải quyết đi, bà đừng lo lắng nữa.” Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, người giúp việc khuyên.
Vương Như day day cái mi tâm đau nhức: “Tôi thương Tinh Tinh, dù sao tôi cũng là người nhìn đứa bé này lớn lên, hơn nữa bên phía nhà họ An...”
Bà ấy dừng câu chuyện, vẻ mặt hiện lên một chút cô đơn và không cam lòng, bà ấy nói: “Đi thôi, tôi về nhà hầm canh cho Tinh Tinh, lát nữa đưa cho con bé.”
Mặc Tinh nằm trên giường không có ngủ, mà mở hai bàn tay ra, ngơ ngác nhìn băng gạc quấn trên tay. Ngoại trừ đau, cô sống cũng chẳng có cảm giác khác.
Cô thật sự muốn để anh trai và chị dâu đừng quan tâm cô nữa, như thế cô có thể chết đi mà không có gánh nặng, hoàn toàn không cần để ý đến sự uy hiếp của Tiêu Cảnh Nam.
Nhưng cô lại sợ anh trai và chị dâu thật sự dời xa cô, như thế, trên thế giới này sẽ không còn một ai quan tâm cô, cưng chiều cô nữa...
Con người đều mâu thuẫn như vậy sao?
Mặc Tinh liếm cánh môi khô, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Mệt, thật sự là quá mệt.
*
Mặc Lôi lái xe, chiếc xe phóng nhanh như chia chớp đến câu lạc bộ Dream, xông vào, Thủy Thanh Lan chạy chậm phía sau anh.
Mười một giờ trưa, lượng khách ở câu lạc bộ Dream không tính là nhiều, nhưng cũng không ít. Nhân viên phục vụ lễ tân, còn có các khách hàng đang ở đại sảnh nhìn Mặc Lôi với ánh mắt thờ ơ hoặc cười đùa hoặc tò mò, nhỏ giọng nghị luận.
“Sao phía trên anh ta mặc comle, phía dưới lại mặc quần ngủ nhỉ? Lạ thật đấy.”
“Chân còn chưa đi giày, thật là buồn cười chết mà!”
“Chắc không phải đầu óc anh ta có vấn đề gì đấy chứ? Nghe nói gần đây không biết ta nổi điên cái gì, lại đi theo người ta học buôn bán, gây ra không ít trò cười đấy!”
“Khoảng thời gian trước, Mặc Lôi vừa đập bể câu lạc bộ Dream, nghe nói là vì cái đó, nhà họ Mặc đã phải đưa cho tổng giám đốc Tiêu khu đất quy hoạch ở thành phố G đấy. Lần này, nếu Lôi Mặc còn đập bể câu lạc bộ Dream tiếp nữa, để xem nhà họ Mặc lấy cái gì ra đề!”
“Tổng giám đốc Mặc sinh ra hai anh em Mặc Tinh Mặc Lôi, đúng là đổ máu của tám đời....
Người nọ còn chưa nói xong câu nói cuối cùng, Mặc Lôi đã hùng hổ đi đến trước mặt anh ta, hai tay nhấc anh ta lên: “An Như Nhã đúng không? Con mẹ nó, trước đây chẳng phải cô hay đi sau em gái tôi, la liếm như con chó Nhật sao? Sao nào, bâu giờ chủ nhân thất thế rồi, cô dám liếm mặt chủ nhân rồi hả?”
“Mặc... anh Mặc Lôi,“ An Như Nhã bất ngờ bị xách lên chân cách mặt đất, cô ta sợ đến tái mặt: “Em là phụ... phụ nữ...”
Gần như là trong nháy mắt cô ta bật ra chữ cuối cùng, Mặc Lôi ném cô ta xuống đất làm vang lên bịch một tiếng, anh giẫm chân lên bụng cô ta: “Phụ nữ thì sao? Ông đây muốn đánh người, chưa bao giờ xem người đó là nam hay là nữa!”
Mấy người phụ nữ vừa nãy còn âm dương quái khí không dám lên tiếng nữa.
Mặc Lôi hung dữ dọa cho An Như Nhã suýt thì tiểu ra ngoài, anh ấy hừ một tiếng, nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, sau đó mất kiên nhẫn nói: “Quản lý mới của mấy người và cái người tên Tưởng Na Na đâu? Bảo hai người họ lăn ra đây cho ông đây!”
Thừa dịp Mặc Lôi không chú ý, An Như Nhã chật vật đứng lên, chui vào trong đám người. Cô ta thẳng lưng, nhưng lần này đã nói nhỏ hơn nhiều: “Thật tưởng đây là nhà họ Mặc các người à? Cứ chờ tổng giám đốc Tiêu đến chỉnh anh đi, hừ!”
“Cô An, nói sau lưng thì có bản lĩnh gì, cô đi nói trước mặt cậu mặc ấy.” Bên cạnh có người cười cô ta.
An Như Nhã ấp úng mấy câu, giọng nói rất nhỏ, người khác hoàn toàn không nghe rõ, sau đó cô ta đi lên tầng.
Lễ tân của câu lạc bộ Dream luôn rất cứng rắn, những người hóng hớt đều cho rằng bọn họ sẽ không để ý đến Mặc Lôi đang gây sự.
Nhưng bọn họ không ngờ là, người dẫn đầu đội lễ tân lại đứng ra, cung kính nói với Mặc Lôi: “Đã có người đi mời quản lý Chu và Tưởng Na Na rồi, phiền cậu Mặc chờ một chút.”
Nói xong, cô ta chỉ vào cái bình hoa mà Lôi Mặc muốn đập rồi nói: “Đây là bình hoa triều Thanh vừa được vá lại, anh đá một cước xuống là đi mười mấy vạn tệ, không đáng.”
Lần này, Mặc Lôi còn chưa làm gì, Thủy Thanh Lan vốn được công nhận là tính tình tốt đã đi lên, một cước đá vỡ cái bình hoa lớn đó: “Nhìn nó không thuận mắt.”1
Về phần nó, rốt cuộc là chỉ cái bình hoa, lễ tân, những người đang hóng chuyện hay là Tiêu Cảnh Nam, thì hoàn toàn phải xem sự lý giải của từng người rồi.