“A.” Tiêu Cảnh Nam cười một tiếng: “Thế thì là lỗi của đứa con gái là cô rồi. Cô là người giải quyết công việc chu toàn, cô phải dạy dì Lâm mới được.”
Lời khen, nhưng trong giọng điệu lại không nghe ra bất kỳ ý khen nào.
“Anh Cảnh Nam nói đùa rồi, bố mẹ em toàn bảo em ngốc, em nào có đủ tư cách đi dạy em mẹ?” An Sơ Tuyết che miệng cười nói.
Hai người nhìn qua thì hòa hợp êm thấm, nhưng toàn nói những lời có ẩn ý, sóng ngầm chuyển động. Đường Thiến nhìn hai người, cô ta thường nhăn mày, như nghĩ tới điều gì đó.
An Thiếu Sâm ở bên cạnh đã nghe được một lúc, anh ta cũng không nghe được cái muốn nghe, anh ta cau mày, không kìm được hỏi: “Bác sĩ Lục nói thế nào? Chân của Mặc Tinh có chữa khỏi được không?”
“Chắc là chữa khỏi được.” An Sơ Tuyết giành trước một bước trả lời, cô ta nhìn chân của mình, khẽ thở dài: “Lúc trước bác sĩ đã từng nói, chân của Mặc Tinh có thể bình phục được như người bình thường, hơn nữa lần này còn là bác sĩ Lục ra tay.”
Cô ta cười tự giễu: “Cô ta may mắn hơn em, chắc sau này vẫn có thể nhảy, em vẫn rất ngưỡng mộ cô ấy.”
“Anh chỉ hỏi một câu, không phải quan tâm cô ấy.” An Thiếu Sâm quay đầu lại nhìn An Sơ Tuyết ở ghế sau, ánh mắt chứa đựng sự tự trách và áy náy.
Thu lại hành động của hai anh em này vào mắt, gương mặt Tiêu Cảnh Nam khẽ hiện lên vẻ trào phúng.
An Sơ Tuyết thở dài, dịu dàng nói: “Anh đừng căng thẳng như vậy, em chỉ chợt xúc động nên cảm khái một câu mà thôi, không có trách anh.”
“Sơ Tuyết quan tâm như vậy, suốt ngày suy nghĩ cho cảm nhận của anh, anh lại suốt ngày nhớ thương người phụ nữ đã hại Sơ Tuyết ra nông nỗi này.” Đường Thiến cười nhạt nói: “An Thiếu Sâm, anh đúng là anh trai tốt nhỉ!”
An Thiếu Sâm lạnh lùng liếc cô ta, cau mày nói: “Anh chưa hề nói là anh vẫn còn thích Mặc Thích!”
“Đúng là chưa nói, chỉ âm thầm nhớ thương trong lòng mà thôi!” Đường Thiến nói với giọng âm dương quái khí: “Anh đừng quên, khoảng thời gian trước hai chúng ta vừa đính hôn, nếu...”
Tiêu Cảnh Nam không có hứng thú xem mấy người này cãi nhau, anh thẳng thừng cắt ngang lời Đường Thiến: “Mấy người bàn chuyện nhà, tôi ở lại đây không tiện, cáo từ trước.”
“Anh Cảnh Nam đợi đã.” An Sơ Tuyết cắn môi, gọi anh lại, chân thành nói: “Sức khỏe Mặc Tinh tốt lên nhiều chưa? Em muốn đi thăm cô ấy.”
“Tháng sau ông Lâm kết hôn, cô làm cháu gái chắc là bận lắm, không cần bớt thì giờ trong lúc bận rộn đi thăm Mặc Tinh đâu.” Tiêu Cảnh Nam nhếch môi nói.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên gương mặt An Sơ Tuyết cứng lại, sắc mặt có hơi khó coi.
“Tạm biệt.” Thu lại vẻ mặt biến ảo của cô ta vào đáy mắt, Tiêu Cảnh Nam quay người định đi.
An Sơ Tuyết cố nặn ra nụ cười: “Anh Cảnh Nam, anh không đi xe, ngồi xe của chúng em đi.”
“Không cần đâu.” Tiêu Cảnh Nam cười giễu một tiếng, từ chối luôn.
An Sơ Tuyết cắn môi, nhẹ giọng nói: “Anh không cần nghĩ rằng sẽ phiền chúng em, chúng ta quen nhau lâu như thế, quá giang là chuyện rất bình thường.”
Cô ta nhìn anh, sâu trong đôi mắt chất chứa quyến luyến và chua sót.
“Cô hiểu nhầm rồi.” Trên vầng trán Tiêu Cảnh Nam nhiễm một chút lạnh nhạt và trào phúng: “Tôi chỉ lo, ngộ nhỡ bộ thắng xe của chiếc xe này xảy ra vấn đề, cái mạng nhỏ của tôi khó mà giữ được.”
Nghe thấy mấy chữ “bộ thắng xe xảy ra vấn đề“. Đồng tử của An Sơ Tuyết co rút lại, hàm dưới nghiến chặt, phá lệ thất thố hai lần trong một ngày.
“Tổng giám đốc Tiêu thân phận quý giá, nếu lên xe tôi rồi xảy ra vấn đề gì thì tôi không gánh vác nổi.” An Thiếu Sâm không nhìn nổi dáng vẻ em gái cứ mặt lạnh dán lên mông lạnh, anh ta khởi động xe, đi lái luôn.
Lúc Trương Hàn tới, trùng hợp nhìn thấy một cái đuôi xe: “Chiếc xa đó... là xe của nhà họ An hả?”
“Ừ.” Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam sâu thẳm, anh nhìn theo phương hướng mà chiếc xe đó rời đi, sau đó quay đầu nhìn anh ta: “Đưa tôi về bệnh viện, sau đó dẫn tiểu tình nhân của cậu đi đi.”
Trong tay Trương Hàn cầm chìa khóa xe, anh ta nghiêng đầu nhìn anh: “Ơ, sao tôi nhớ người nào đó bỏ rơi xe tôi, muốn tự đi mà?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi riêng Mặc Tinh.” Tiêu Cảnh Nam cướp luôn chìa khóa xe trong tay anh ta, đi về phía chiếc Porsche cách đó không xa: “Bằng lái của tôi bị thu hồi rồi, cậu lái xe đi.”
Trương Hàn đi sau anh, vẻ mặt ngạc nhiên cộng thêm cười nhạo: “Bằng lái bị thu hồi rồi á? Đường đường là chủ tịch tập đoàn Quyền Thị, giá trị con người trên trăm tỷ, nhưng lại bị thu bằng lái, còn phải thi lại nữa chứ, việc này...”
Anh ta giơ ngón cái với Tiêu Cảnh Nam: “Ngầu!”
“Tôi cũng là người, không phải thần, bằng lái bị thu hồi rất bình thường.” Tiêu Cảnh Nam mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phó lái, anh khẽ nhăn mày, nói với anh ta: “Cậu là ốc sên đầu thai à?”
Trương Hàn nhảy vào ghế lái, phanh một tiếng đóng sầm cửa lại, tức giận nói: “Ngồi xe của tôi, bắt tôi làm tài xế, bây giờ còn chê tôi chậm! Tiêu Cảnh Nam, sao cậu không lên trời luôn đi?”
“Ngồi kinh khí cầu, lái máy bay hay đi bằng máy bay đều là lên trời, tôi đã lên rồi, cảm ơn.” Tiêu Cảnh Nam thắt dây an toàn, nhìn thẳng về phía trước rồi nói.
“...” Trương Hàn nhìn rớt con mắt, vuốt mặt, sau đó lại gào thêm lần nữa: “Đù mé, cậu trâu!”
*
Khi Hứa Thư Di đang ríu rít nói chuyện của ông Lâm với Mặc Tinh, đột nhiên nghe thấy có người đang gõ cửa, gõ hai tiếng.
“Vào đi.” Mặc Tinh ra hiệu cho Hứa Thư Di dừng lại một lát, sau đó nói ra phía cửa.
Cánh cửa lạch cạch một tiếng rồi mở ra, Tiêu Cảnh Nam và Trương Hàn một người trước một người sau đi vào.
Tiêu Cảnh Nam lại biết gõ cửa á? Mặc Tinh mím môi, cảm thấy quỷ dị. Anh đi nơi khác sẽ biết lịch sự gõ cửa trước, nhưng không biết nguyên nhân bởi vì hai người lớn lên cùng nhau và đã quá thân thuộc, hay là do nguyên do gì khác, anh vào địa bàn của cô thì chưa bao giờ gõ cửa.
“Tổng tổng tổng tổng giám đốc Tiêu!” Vừa trông thấy Tiêu Cảnh Nam, Hứa Thư Di lập tức từ hoa hướng dương tích cực hướng lên phía trước biến thành cà tím bị sương giá. Cô ấy đứng dậy, lắp bắp chào.
Trương Hàn thấy cô sợ như thế thì tức giận, anh ta tiến lên xách áo cô đi ra ngoài.
“Làm gì vậy?” Hứa Thư Di ra sức vùng vẫy: “Con vẫn còn rất nhiều lời cần nói với Mặc Tinh! Con không đi!”
Cô ấy giãy không ra, quay đầu liền định cắn người.
Trương Hàn đã đoán được trước phản ứng của cô ấy, động tác nhanh nhẹn bịt miệng cô lại: “Đừng ầm ĩ, vừa nãy có một khách hàng, hình như bởi vì không có tiền thưa kiện nên đã bị người ta xử oan,“
“Bị người ta xử oan á?” Nghe thấy vậy, Hứa Thư Di lập tức không vùng vẫy nữa, trái lại túm anh đi ra ngoài: “Mau mau mau mau mau, tuyệt đối không thể để người ta bị xử oan!”
Cô ấy buồn bực vội vàng đi đến cửa, lại quay lại nói: “Mặc Tinh, hôm khác tôi lại đến thăm cô, cô nhớ chuyện mà chúng ta nói đấy nhá!”
Dứt lời, người đã không thấy bóng dáng.
Mặc Tinh vẫn nhìn theo hai người Hứa Thư Di, cô khinh bỉ mình đã từng ngốc đến nỗi tin tưởng bất kỳ người nào, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đơn thuần như Hứa Thư Di, cô lại không kìm được mà hâm mộ.
Cô mím môi, thu lại ánh mắt, kết quả trong lúc vô ý đã liếc đến Tiêu Cảnh Nam, cô mới phát hiện hình như anh đã nhìn hồi lâu, lúc này, muốn nói lại thôi.