Mặc Tinh cúi đầu, cười khổ một tiếng.
Hai mươi năm ngắn ngủi của cô còn 'đặc sắc' hơn cả cuộc đời của rất nhiều người, cô thật sự không biết có phải là mình nên cảm thấy may mắn không...
Tên đầu trọc lau vết máu bên ngoài huyệt thái dương, sau đó khởi động xe, nhưng cùng lúc đó, một chiếc xe phổ thông màu trắng bất ngờ tăng tốc, đâm vào từ bên cạnh.
Phanh!
Tên đầu trọc ở trên ghế lái đã phản ứng đủ nhanh rồi, cùng lúc chiếc xe phổ thông đó đâm vào, anh ta liền nhanh chóng đánh tay lái, nhưng mà không chịu nổi tốc độ quá nhanh của chiếc xe kia, hai chiếc xe vẫn đâm vào nhau.
Lực đánh cực lớn làm cho dạ dày Mặc Tinh không kìm được cuồn cuộn, cô cố hết sức bám chặt vào chỗ ngồi, nhưng căn bản không ổn định được cơ thể, cả người như bị một bàn tay to vô hình ấn dí sát lên cửa kính xe.
Phanh!
Mặc Tinh đập đầu lên cửa kính xe, đồng thời cảm giác đau như sắp vỡ đầu truyền tới, lỗ tai tạm thời mất đi thính giác.
Rầm!
Cửa kính xe bị người ta đập nát, bên ngoài thò một bàn tay vào, mở cửa xe ra.
Hai người đàn ông tiến lên, sau khi quét mắt quan sát trong xe, bọn họ đi thẳng tới chỗ Mặc Tinh, sau đó một người đàn ông tương đối lực lưỡng trong đó khom người xuống, kéo Mặc Tinh lên, rồi khiêng cô lên vai.
“Anh...” Các anh là ai?
Mặc Tinh vừa mở miệng, trong dạ dày lại cuồn cuộn một trận nữa, nước chua vọt vào trong miệng, cô vội bịt mồm nuốt mấy chữ còn lại.
Tên đầu trọc muốn ngăn cản bọn họ, nhưng hình như chân anh ta bị thương rồi, anh ta chỉ nói với hai người đàn ông: “Cô Mặc là người ông cụ Tiêu chỉ điểm là cần, trước khi các anh làm việc thì hãy cân nhắc thân phận của mình trước đi!”
Hai người đàn ông hoàn toàn không để ý đến anh ta, bọn họ trực tiếp vác Mặc Tinh ra khỏi xe.
Nửa người trên của Mặc Tinh treo ngược, bởi vì máu ngược dòng, trên khuôn mặt bị người ta đánh sưng phù đỏ lên, thoạt nhìn có vẻ dữ tợn.
Lúc đi qua cửa xe, cô thấy dưới chỗ ngồi ghế phó lái toàn là máu, còn người đàn ông ngồi ở trên ghế phó lái thì nhắm chặt mắt, không biết là sống hay chết.
“Anh, có cần gọi xe cấp cứu không? Chúng ta chỉ tới cướp người, không cần thiết phải gây ra án mạng.”
“Cậu biết lúc này anh ta sống hay chết không?”
“Ngộ nhỡ anh ta chưa chết, bây giờ chúng đi, chẳng phải là thiếu một cái mạng người sao?”
“Tên lái xe kia vẫn còn nói chuyện được, để anh ta tự gọi xe cấp cứu là được!”
Người đàn ông bước đi nhanh, Mặc Tinh ghé trên vai anh ta, đầu đụng vào lưng anh ta, đầu óc choáng váng.
Một mạng người, trong mắt bọn họ lại chẳng đáng nhắc đến như vậy...
Hai người đàn ông đã đưa cô lên một chiếc xe đại chúng màu trắng, rồi lái xe rời đi.
*
Bệnh viện.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Ông cụ Tiêu nghe thấy âm thanh đó trong điện thoại, vẻ mặt có chút vi diệu.
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Đây là thái độ cháu nói chuyện với trưởng bối hả?” Ông cụ Tiêu ngửi thấy mùi máu tươi hỗn hợp với trong nước khử trùng, ông ấy càng cáu kỉnh.
Tiêu Cảnh Nam lại càng nhíu mày chặt hơn: “Ông phái đi bốn người, có thể gọi tiếp cho ba người khác.”
“Cháu tưởng số điện thoại của ai cũng được lưu vào máy ông à?” Cảm giác đau đớn trên cổ truyền tới, ông cụ Tiêu tức giận nói: “Vì một người phụ nữ mà muốn ép buộc ông, cháu giỏi thật đấy!”
“Cho dù bây giờ người của ông đưa Mặc Tinh về, cháu có thể làm được gì?”
Tiêu Cảnh Nam mím môi, đáy mắt nhiễm một tầng sương lạnh.
“Tiêu Cảnh Nam, ông nói cho cháu biết, cháu chẳng làm được gì hết! Hình hình không tốt hơn hiện tại đâu, nó sẽ chỉ càng tệ hơn bây giờ thôi!” Chưa bao giờ ông cụ Tiêu nhếch nhách như thế này, lúc này ông ấy tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng.
Đáy mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia tối nghĩa: “Chuyện này không phiền ông nhọc tâm, bây giờ ông chỉ cần cho người của ông đưa Mặc Tinh tới đây thôi.”
Anh vừa dứt lời, tiếng điện thoại rung đã vang lên.
Ông cụ Tiêu nhìn thấy số máy lạ không hiện tên, ông ấy tức giận bắt máy: “A lô? Cái gì, Mặc Tinh bị người ta cướp đi rồi á? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Cậu...”
Không đợi ông ấy nói xong, Tiêu Cảnh Nam đã cướp luôn điện thoại từ trong tay ông ấy, anh lạnh lùng hỏi: “Giờ cô ấy đang ở đâu? Anh có nhớ loại xe và biển số chiếc xe đã cướp Mặc Tinh đi không?”
“Xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết những cái này.” Giọng nói của người ở đầu dây bên kia rất suy yếu.
Tiêu Cảnh Nam lại tăng thêm sức lên con dao gọt hoa quả trên cổ, ông cụ Tiêu quát lên với sắc mặt khó coi: “Không muốn khiến tôi chết thì nói cho nó biết hết đi! Nó hỏi cái gì thì nói cho nó biết cái đó! Một đám ngu xuẩn!”
Tiêu Cảnh Nam có được thông tin mình muốn biết xong, anh nhét điện thoại vào trong tay ông cụ Tiêu, sau đó khuôn mặt tuấn tú trắng bệch chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.
“Cảnh Nam, cháu cầm dao gọt hoa quả làm gì vậy?”
“Máu trên người là sao vậy, có cần tìm bác sĩ băng bó lại không?”
“Sắc mặt cháu khó coi như vậy, cháu với ông cụ đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng ồn ào, vẻ mặt của ông cụ Tiêu lại càng khó coi hơn. Ông ấy khụ một tiếng, bước vài bước đến cửa rồi quát đám người bên ngoài: “Yên tĩnh hết cho tôi, chỗ này là phòng bệnh, không phải cái chợ!”
Hàng lang vừa nãy vẫn còn nhao nhao ầm ĩ, giờ nhoáng cái đã yên tĩnh lại.
“Lão tam đâu? Bảo nó với Nhuận Trạch tới tìm tôi!” Ông cụ Tiêu trầm mặt nói một câu, sau đó đóng cửa lại, cánh cửa kêu rầm một tiếng.
*
Nôn cả đoạn đường, lúc xuống xe mặt mũi Mặc Tinh tái nhợt, tay chân vô lực. Cô nhìn căn biệt thự ba tầng ở phía trước, cô hỏi: “Các anh bắt đầu bám theo tôi từ khách sạn, đúng không?”
“Đúng.”
Mặc Tinh nhíu mày, hóa ra lúc đó không phải ảo giác của cô: “Ai phái các anh tới?”
“Kẻ thù của bạn trai cô!” Người đàn ông chê cô đi chậm, anh ta bực mình khiêng cô lên vai một lần nữa, rồi vác cô đi vào bên trong: “Còn câu gì muốn hỏi, đợi vào trong rồi cô hỏi cậu Bùi đi!”
Cảm giác bị người ta vác lên vai rất khó chịu, nhưng khi cô biết Bùi Ngọc Tùng là người đã phái người đi bắt cóc cô, khóe môi cô kéo ra một độ cong nho nhỏ, sợi dây cung căng chặt kia cũng thả lỏng đi vài phần.
Nếu không phải Bùi Ngọc Tùng làm gián đoạn như vậy, cô đã bị người của ông cụ Tiêu đưa đến trại giam Đông Giao rồi, rất có thể là sau này cũng không ra được nữa...
May mắn! May mắn!
Chắc là ông trời thấy cô đã thảm quá rồi, nên mới để cho Bùi Ngọc Tùng đến cướp cô đi. Anh ta cũng không phải là mặt hàng tốt gì, nhưng so với người mưu mô thông thiên như ông cụ Tiêu thì dễ đối phó hơn nhiều.
Lạch cạch.
Mặc Tinh được đưa đến tầng ba, sau đó người đàn ông mở một cánh cửa ra, ném cô lên giường, sau đó đi ra ngoài.
Căn phòng rất rộng, lấy màu vàng làm màu chủ đạo, trang trí xa hoa mà hoa lệ.
Bên giường có hai người phụ nữ phục vụ làm trang điểm, sau khi bọn họ nhìn thấy Mặc Tinh thì tiến lên cưỡng chế cởi quần áo của cô ra, rồi tắm cho cô bằng nước hoa hồng.
Sau đó bọn họ thay một bộ váy liền áo màu đỏ cho cô, đưa cô lên chiếc giường đã rải đầy hoa hồng từ lúc nào không hay.
“Cậu Bùi, người đã sửa soạn tốt theo dặn dò của cậu.” Hai người giúp việc đi ra, nói với Bùi Ngọc Tùng ở bên ngoài.
Bùi Ngọc Tùng ừ một tiếng, sau đó mở cửa đi vào trong.
Trước khi anh ta đi vào, Mặc Tinh đã nắm chặt thời gian quan sát bài trí trong căn phòng một chút, trọng điểm ghi nhớ vị trí của năm bình hoa có thể di động, một cái gạt tàn thuốc với cả mấy đồ trang trí nhỏ.